Một nhà ba người đoàn tụ - Giang Trừng sinh khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Sau khi cho phép, ba người đẩy cửa đi vào, Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy khá bình thường, bởi vì bốn người trong phòng tối hôm qua đều đã gặp, Kim Lăng tức thì sửng sốt, nhìn trước mắt là hai người xa lạ, có phải là cha mẹ hắn trong truyền thuyết.

Tuy lúc trước liền nghe Ngụy Vô Tiện đã từng nói qua giúp hắn phục sinh cha mẹ của hắn, nhưng mà khi hai người rõ ràng đứng ở trước mặt hắn, hắn lại không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào. 

Ngụy Vô Tiện cũng không có vội vã nói, ngược lại đem thời gian nhượng lại cho một nhà ba người, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, ba người kia xem như là lần đầu tiên gặp mặt. 

Thế nhưng gian phòng đã an tĩnh rất lâu rồi, cả gốc châm rơi trên mặt đất đều nghe thấy, nghĩ đến cũng là không biết làm sao mở miệng, vì vậy quyết định giúp bọn hắn một chút. 

Nhưng là trước khi nói chuyện, Ngụy Vô Tiện trước ném cho Lam Vong Cơ một ánh mắt, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đối với gian phòng vẫy tay bày ra cấm chế, sau đó mới ngồi xuống. 

Dù sao Kim Lăng là từ Kim Lân Đài đến, chưa biết chừng sẽ có người theo dõi, vẫn là nên bày cấm chế. 

Ngụy Vô Tiện đem Kim Lăng kéo đến trước mặt Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly nói:
"Sư tỷ, đây là nhi tử của các ngươi - Kim Lăng, thực xin lỗi, bởi vì ta mà làm cho các ngươi Âm Dương cách biệt bấy lâu nay. " 

Kim Tử Hiên thật sự chịu không được một mực xin lỗi Ngụy Vô Tiện, hắn vẫn quen nhìn người nọ một bộ dạng kiêu ngạo gây gổ, được tay áo nói:

"Được rồi, Ngụy Vô Tiện, chuyện năm đó đều đã qua lâu như vậy, không có ai trách ngươi, đừng một mực xin lỗi, một chút cũng không giống ngươi. " 

"Kim khổng tước, ngươi......được rồi, mặc kệ các ngươi. " 

Ngụy Vô Tiện vẫn là không quen nhìn Kim Tử Hiên ngạo kiều, nhưng trong nội tâm khó tránh khỏi vẫn có chút phiền phức khó chịu, cho nên cũng không nói cái, đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ ngồi xuống. 

Giang Yếm Ly nhìn thiếu niên trước mắt, mi tâm có chút đan sa, môi hồng răng trắng, tuấn tú vô cùng, mặc kim sóng tuyết bào, trên áo thêu thùa tinh xảo, trên ngực một đóa khí thế phi phàm Bạch Mẫu Đơn, càng thêm nổi bật khí chất thiếu niên. 

Giang Yếm Ly nhỏ giọng nói: 
"A Lăng, ngươi là a Lăng" 

"Vâng" Kim Lăng nhìn Giang Yếm Ly trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu.

Giang Yếm Ly chậm rãi tới gần Kim Lăng, vuốt mặt hắn.
"A Lăng của ta đã trưởng thành, thế nhưng ta không có ở bên cạnh ngươi, ngươi có trách ta cùng cha ngươi? 

Kim Lăng khóc lên, ôm Giang Yếm Ly lắc đầu hô:
"Mẹ" 

Nghe tiếng khóc của Kim Lăng, Giang Yếm Ly cũng không nhịn được nữa khóc lên, Kim Tử Hiên nhìn hai mẹ con cùng một chỗ ôm nhau khóc, đôi mắt cũng đỏ lên, tiến đến ôm lấy hai người vào trong lồng ngực của mình. 

Giang Yếm Ly nhìn thấy như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng không có kịp phản ứng, Lam Vong Cơ cũng đã đem hắn ôm ở trong ngực của y ghé vào lỗ tai hắn dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói:
"Ngụy Anh, không phải lỗi của ngươi" 

Giang Trừng cũng ném cho Ngụy Vô Tiện một ánh mắt cảnh cáo, như là nói cho hắn biết đừng mãi ôm sự tình ở trên người mình.

Lúc Ngụy Vô Tiện triệt để kịp phản ứng, trong nội tâm ấm áp, đã nhiều năm như vậy hắn rốt cuộc có thể bình tĩnh mà đối mặt với những cái từng làm hắn sợ hãi.

Đã qua một hồi lâu, Kim Tử Hiên nhìn trong phòng còn lại năm người đều nhìn bọn hắn chằm chằm, đặc biệt là hai tiểu bối Lam gia cũng theo đám bọn hắn khóc lên, vẻ mặt có chút nhịn không được rồi. 

Bắt đầu an ủi người trong ngực:
"Được rồi, A Ly, còn có Kim Lăng, chúng ta một nhà ba người thật vất vả mới đoàn tụ, đừng khóc nữa. " 

Nói xong liền buông hai người ra. 

Giang Yếm Ly khẽ gật đầu, lau khô nước mắt trên mặt sau đó cũng lau nước mắt cho Kim Lăng.
"A Lăng, Tử Hiên đều nói đúng, chúng ta đừng khóc" 

Sau đó nhìn về phía Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi nói tiếp:
"Hôm nay đoàn tụ, cũng không được khóc. " 

Bộ dạng Kim Lăng chịu thua nghe lời, Giang Yếm Ly gật đầu nói: "Ừ, đừng khóc. " 

Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi cũng đừng khóc, lau khô nước mắt trên mặt mình. 

Giang Trừng thấy vậy, gọi tất cả bọn họ đến nói: "Được rồi, chúng ta trước nên nói chính sự, đều lại đây ngồi đi" 

Năm người lớn ngồi xuống, ba đứa trẻ đứng bên cạnh, thương thảo cách ứng phó tại gia yến tiệc tại Kim Lân Đài.

Nghe được Ngụy Vô Tiện lại muốn dùng linh lực, Lam Vong Cơ lập tức phản đối, kiên định nói: "Không được" 

"Lam Trạm, không có chuyện gì đâu, Ôn Tình lúc trước cũng đã nói, giai đoạn trước có thể dùng. " 

"Không tốt" 

"Nhưng đây là cách tốt nhất, có thể đem dị tâm của bọn người ở Kim Lân Đài tìm ra. " 

"Có ta là đủ" 

"Ta hiểu rõ có ngươi cùng Giang Trừng là đủ, cộng thêm ta lực chấn nhiếp sẽ tốt hơn." 

Lần này Lam Vong Cơ còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Giang Trừng cắt đứt.
"Ngụy Vô Tiện, thân thể ngươi có phải hay không lại xảy ra vấn đề gì, cũng không thèm nói gì, vì sao Lam nhị không cho ngươi dùng linh lực, không phải là ngươi kết kim đan xảy ra vấn đề gì chứ?" 

Trong phòng mọi người bị Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện mà làm cho hồ đồ, nhưng là một chút có thể khẳng định là Lam Vong Cơ không cho Ngụy Vô Tiện dùng linh lực, Giang Trừng đầu tiên nghĩ đến là kim đan của người nọ. 

Kể từ khi biết Ngụy Vô Tiện đem kim đan cho mình, nội tâm Giang Trừng vẫn cảm thấy mắc nợ hắn, có trời mới biết ngày đó hắn nói đã kết được kim đan trong lòng mình có bao nhiêu vui vẻ. 

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng bọn hắn mờ mịt, vừa cười vừa nói:

"Thân thể ta tốt lắm, là chuyện vui." 

Giang Yếm Ly nghe được là chuyện vui liền kéo tay Ngụy Vô Tiện qua hỏi:

"A Tiện, có thể nói cho sư tỷ là chuyện gì vui không? " 

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, hai người bọn họ còn chưa có thương lượng xem có đem chuyện này nói cho người khác hay không, vừa mới là Ngụy Vô Tiện nhất thời nhanh miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, hiện tại đương nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của y. 

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt cam chịu nhẹ gật đầu, vui vẻ nói ra.
"Đương nhiên có thể, ta vừa rồi đã nghĩ sẽ nói cho sư tỷ " 

"Ah, đó là chuyện gì?" 

"Chính là, sư tỷ, ngươi sắp có một đứa cháu nhỏ" 

"A Tiện, lời này của ngươi là có ý gì? " 

"Chính là ta đang mang thai, là Lam Trạm, gần hai tháng." 

Lời Ngụy Vô Tiện vừa nói như là một quả bom, bọn người ở chỗ này đều muốn nổ tan tác cả bên ngoài lẫn bên trong, đầu bốc như khói. 

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy nguyên một đám người hai mắt sụp đổ trừng to, miệng há thật lớn cảm giác như cằm đều sắp rớt xuống chân, nhịn không được nói:
"Các ngươi đây đều là vẻ mặt gì...! " 

Giang Trừng trước hết phản ứng lại, tức điên, đứng dậy tóm lấy Lam Vong Cơ mắng:
"Hay cho ngươi Lam Vong Cơ, Lam gia các ngươi không phải rất quy phạm đoan chính đấy sao? Không quang minh chính đại cho hắn một cái danh phận ta cũng không tìm ngươi tính sổ, hiện tại lại làm ra chuyện vi phạm luân lý như thế, hắn là nam tử, ngươi lại để cho hắn mang thai. " 

Giang Trừng sinh khí, thời điểm thượng thủ chuẩn bị đánh người đã bị Ngụy Vô Tiện giữ chặt

"Chuyện không liên quan đến y, y cũng là tối hôm qua mới biết được, là ta tự tiện quyết định." 

Giang Trừng nghe lời này lại càng tức giận:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi cứ như vậy vội vã che chở hắn? Hắn nếu không làm những thứ ngổn ngang kia, ngươi sẽ mang thai ư? " 

"Giang Trừng, ngươi nói cái gì vậy, hai ta là đạo lữ, làm những chuyện kia là đạo lý hiển nhiên. " 

Ngụy Vô Tiện tức giận, nói hắn những lời kia thì có thể nhưng nói với Lam Vong Cơ thì không được. 

"Ngụy Vô Tiện, ngươi như vậy là không có cốt khí? Để cho Lam gia khi dễ, đời trước đau khổ còn không đủ ư?" 

"Giang Vãn Ngâm, chú ý ngôn từ" 

"Như thế nào, Lam Nhị công tử, dám làm còn không cho người ta nói ư? " 

Lúc Ngụy Vô Tiện chuẩn bị mở miệng, Giang Yếm Ly đã lên tiếng trước:
"Được rồi, các ngươi, đều ngồi xuống trước, dễ nói chuyện. " 

Giang Yếm Ly vừa nói một câu, khiến cho ba người trong cơn giận dữ đều an tĩnh ngồi xuống, Giang Yếm Ly kéo tay Ngụy Vô Tiện, hỏi 
"A Tiện, thật là ngươi nguyện ý ư? " 

"Là thật, sư tỷ, ta yêu Lam Trạm, muốn cùng y có một đứa nhỏ, một đứa nhỏ thuộc về hai chúng ta." 

Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ kiên định nhìn qua Giang Yếm Ly.

"Đã như vậy, chúc mừng ngươi, a Tiện chuẩn bị làm phụ thân. " 

"Cám ơn sư tỷ" 

"A tỷ, ngươi là đang nghiêm túc ư? " 

"A Trừng, ngươi không hiểu, tự mình sinh một đứa bé là chuyện vô cùng hạnh phúc" 

"Đúng là, một chút cũng không hiểu, đáng đời đến bây giờ vẫn là độc thân một người" 

Giang Trừng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện dính tại bên người Lam Vong Cơ vẻ mặt đắc ý nhìn hắn, tốn hơi thừa lời cạy răng nhổ ra hai chữ:
"Chết...tiệt..." 

Lại nói đến bốn người trong gian phòng, Kim Tử Hiên cảm thấy vô lực, trùng sinh đến nay, Ngụy Vô Tiện cho hắn thấy từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, thật sự đáp ứng không xuể. 
Mà đổi lại ba đứa trẻ bên ngoài cũng đều bất động còn không có kịp phản ứng, dù sao chuyện này đối với bọn hắn mà nói quá là rợn người.

------------------🌟 🌟 🌟
Poor cẩu độc thân =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro