Quay về Liên Hoa ổ , Tiện Tiện lại mắc bệnh tương tư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Nhìn hai cặp đôi trước mặt này Giang Trừng thật sự chịu không được nữa.

"Lam tông chủ, bên trong...mời."

"Giang tông chủ, ta sẽ không vào, ta tới là muốn tiễn Lam Nhi, lúc này đi vào có chút không hợp quy củ."

"Lam gia các ngươi chính là có quá nhiều quy củ, tùy ngươi vậy! Vậy còn các ngươi, có muốn vào không?"

"Vào vào vào, đương nhiên vào, Lam Trạm đi thôi!"

Lúc Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ đi mới phát hiện Lam Vong Cơ vẫn đứng ở đó không hề động, hơn nữa còn nhìn hắn lắc đầu một cái.

Ngụy Vô Tiện chần chừ nhìn Lam Vong Cơ, hỏi:

"Lam Trạm, ngươi cũng không đi vào sao?"

"Ừm, Ngụy Anh, ta cùng huynh trưởng phải đi trước."

"Thế nhưng, là đại ca cưới thê tử chứ không phải ngươi, ngươi ở Liên Hoa ổ mấy ngày cũng không sao mà."

"Không hợp quy củ."

"Vậy chúng ta không vào Liên Hoa ổ, chúng ta đi dạo trấn ở Vân Mộng, như vậy sẽ không còn không hợp quy củ nữa."

"Ngụy Anh"

"Lam Trạm, ngươi xem thời gian bây giờ một chút, hai người các ngươi trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đoán chừng cũng đã đến giờ giới nghiêm rồi nha! Chỉ ở lại đây một đêm, ngày mai lại đi!"

"Có thể trở về trước giờ giới nghiêm."

"Lam Trạm, vậy bữa tối của ngươi thì sao, ngươi......"

"Đủ rồi, Ngụy Vô Tiện, ngươi còn lề mề Lam Nhị khẳng định sẽ không thể trở về trước giờ giới nghiêm."

"Nhưng mà....không bằng Lam Trạm ta và ngươi cùng nhau trở về, ta tin Giang Trừng sẽ chăm sóc tốt cho đại tẩu."

"Ngụy Vô Tiện, ngươi thật là không biết xấu hổ." (Giang Trừng)

"Ngụy Vô Tiện, ngươi dám." (Tinh Lam)

"Ta......"

Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện có một chút ủy khuất, Giang Trừng đã không tức giận mà đi lên đem người kéo qua nói:

"Được rồi, chỉ tách ra vài ngày, ngươi thì sao? Qua mấy ngày này, ngươi về sau muốn tách ra cũng không có cơ hội."

"Ta và Lam Trạm đã có hài tử tại sao phải tách ra, đúng đúng đúng, Lam Trạm, từ khi hài tử sinh ra đến bây giờ đều không thể rời khỏi ngươi, ngươi vừa đi bọn hắn sẽ ngủ không được."

Giang Trừng thật sự chịu không được nữa, rõ ràng hai hài tử bây giờ đang ở trong ngực Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nằm ngáy O..O... Cho nên, Giang Trừng mới đi đến tiếp nhận hài tử trong tay Lam Vong Cơ nói:

"Lam Nhị, ngươi đi nhanh lên, nếu cứ cùng người kia nói tiếp sẽ không dứt được, đến lúc đó các ngươi thực sự sẽ không kịp trở về trước giờ giới nghiêm."

"Được, đa tạ Giang tông chủ."

"Giang tông chủ, ta cùng Vong Cơ cáo từ trước."

"Đi đi"

Lam Hi Thần và Tinh Lam nói một vài lời liền ngự kiếm trở về, Lam Vong Cơ cũng cùng Ngụy Vô Tiện nói tạm biệt rồi cũng ngự kiếm theo sau.

Sau khi hai người họ đi, Giang Trừng nói:
"Được rồi, đừng nhìn nữa, bọn hắn đã đi rồi, đi vào thôi!"

Nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ dần dần khuất xa, trong lòng Ngụy Vô Tiện vô cùng ảo não. Sớm biết là như thế này ngày hôm đó thật sự không nên vì một chút xúc động mà chạy khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Tinh Lam thấy Lam Hi Thần đi rồi liền đi theo Giang Trừng vào Liên hoa ổ.

Giang Trừng đi được vài bước rồi quay đầu lại, phát hiện cái người kia còn chưa có đi. Vẫn đứng tại chỗ, trong miệng còn lẩm bẩm không biết là đang nói cái gì.

"Ngụy Vô Tiện, tranh thủ thời gian đi vào, a tỷ đã làm xong cơm tối."

"Cái gì, sư tỷ đã đến"

"Đúng vậy, a tỷ biết ngươi hôm nay trở về cho nên cố ý tới đây làm cơm tối cho ngươi."

"Vẫn là sư tỷ tốt với ta." Ngụy Vô Tiện nói xong liền cười cười đi vào Liên Hoa ổ.

Ngụy Vô Tiện ở xa xa đã nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Giang Yếm Ly. Kể từ tiệc đầy tháng của hài tử đến nay hai người cũng không có gặp mặt, Ngụy Vô Tiện kích động mà hô:

"Sư tỷ, ta đã về rồi! ! !"

Hắn vừa hô một cái đã đánh thức cả hai hài tử.

Lam Cẩn bị hoảng sợ mới tỉnh lại nhưng phát hiện mình đang ở trong ngực Ngụy Vô Tiện, ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền không khóc, chỉ là rụt lại ở trong ngực Ngụy Vô Tiện.

Nhưng Lam Sâm không giống như vậy, sau khi tỉnh lại phát hiện mình không phải đang ở trong ngực song thân liền oa oa khóc lớn.

Tinh Lam thấy vậy lập tức đem hắn nhận lấy, Giang Trừng nhìn thấy hài tử Lam Sâm ở trong tay Tinh Lam dần dần thu nhỏ miệng lại, trong lòng có chút phiền muộn.

Nhi tử của Ngụy Vô Tiện cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như là cố ý cùng hắn gây khó dễ, mỗi lần ôm bọn hắn đều khóc.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy một màn này cũng cười to, Giang Trừng cũng không biết chuyện gì, mỗi lần ôm hài tử nhà hắn vuốt ve đều là Lam Sâm.

Mà đứa nhỏ Lam Sâm này so với ca ca hắn nhận thức được nhiều hơn, trước mắt chỉ có hắn và Lam Trạm, còn có Tinh Lam mới có thể dỗ dành được.

Chỉ cần hắn náo thì không cần biết ngươi là ai, có thân phận gì, hắn cũng không chừa cho ngươi một chút mặt mũi nào.

Thậm chí Lam Khải Nhân bây giờ cũng có chút kiêng kị hắn, bởi vì nước tiểu của hắn mà không ít lần phải thay y phục mới.

Giang Yếm Ly nghe thấy tiếng của hắn liền đi ra, cười nói:

"A Tiện đã trở về, mau vào đi, cơm tối đã chuẩn bị xong."

"Sư tỷ, có canh sườn củ sen không?"

"Có, biết ngươi trở về còn cố ý làm nhiều một chút, đảm bảo sẽ đủ cho ngươi uống."

"Sư tỷ, ngươi thật tốt."

"Được rồi, hài tử giao cho ta, Tinh Lam cô nương cũng vào đi, người trong nhà đừng khách khí."

Tất cả mọi người vây quanh bàn ăn, Giang Yếm Ly và Tinh Lam đều ôm hài tử, còn Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng thì tự mình động thủ. Ngụy Vô Tiện múc đầy chép súp rồi đột nhiên quát lên:

"A...! ! ! "

Giang Trừng bị hắn dọa đến làm rơi cả cái thìa trong tay.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại cả kinh cái gì?"

"Không phải, Giang Trừng, ngươi có sữa không.... hài tử còn chưa có được ăn đâu?"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"

"Không phải, ngươi đến cùng là có hay không, hài tử đoán chừng là đang đói bụng."

Giang Yếm Ly nhìn thấy Giang Trừng cả mặt đều ửng đỏ rồi lại nhìn sang Ngụy Vô Tiện không chút nào ý thức được mình bởi vì sốt ruột mà nói bậy, nàng lắc đầu nói:

"A Tiện, yên tâm, biết ngươi sẽ mang hài tử trở về a Trừng đã sớm chuẩn bị xong, sữa ở phòng bếp, để ta đi lấy."

"Không cần, ta đi là được."

Ngụy Vô Tiện chạy vào phòng bếp nhìn thấy sữa được đặt ở trong một cái chõ ấm áp.

Ngụy Vô Tiện cầm lấy sữa trở lại phòng ăn, từ trong tay Tinh Lam tiếp nhận Lam Sâm rồi bắt đầu cho hắn ăn sữa.

Giang Yếm Ly nhìn động tác thuần thục này của Ngụy Vô Tiện trong lòng không khỏi vui mừng, đệ đệ này của nàng thật sự đã trưởng thành.

"A Tiện, cho ta một cái chén khác, ta tới đút Lam Cẩn."

"Sư tỷ, ngươi có thể chứ?"

"A Tiện có phải là đã quên, ta cũng đã làm mẫu thân."

"Ha ha"

Ngụy Vô Tiện cười cười rồi đem một chén sữa khác đưa cho Giang Yếm Ly để nàng tới đút Lam Cẩn.

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện trước mắt này liền ngây ngẩn cả người, đả kích đến thị giác quá lớn.

Trong mắt hắn, người này vô cùng bất cẩn lại còn rất tùy tiện, ngược lại đối với bảo bảo trong ngực lại đặc biệt cẩn thận ôn nhu.

Thời khắc này, hắn đã cảm nhận được ở trên người Ngụy Vô Tiện có một loại hào quang gọi là tình mẫu tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro