Tiện Tiện làm đội trưởng dắt Lam Trạm dạo chơi Liên Hoa ổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ rời Liên Hoa ổ càng ngày càng xa, trên đường đi nhìn thấy một hàng quán thú vị, Ngụy Vô Tiện muốn đi đến xem, nghe được việc hay cũng sẽ gom góp một chút náo nhiệt. 

Còn đem những chuyện của hắn khi còn bé như thế nào chơi đùa, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại đều từng câu từng chữ kể cho Lam Vong Cơ nghe, bất quá sự tình lúc hắn còn trẻ đã từng không hiểu chuyện trêu chọc các cô nương thì hắn lại một chữ không đề cập tới. 

Mắt thấy sắp đi đến một ngọn núi, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cùng Lam Vong Cơ nói:

"Lam Trạm, chúng ta đi bắt gà rừng đi." 

"Ừ" 

"Lam Nhị ca ca, ngươi...không phải chứ, rõ ràng vậy mà lại đáp ứng. Hàm Quang Quân bị Di Lăng Lão Tổ dạy hư mất, nếu để thúc phụ ngươi biết đoán chừng lại là dựng râu trừng mắt. " 

"Không hề." 

"Ha ha ha, Lam Trạm ngươi có chịu không, không cho phép hối hận" 

"Ừ" 

"Vậy chúng ta đi thôi! " 

Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ đi đến phía sau núi.

"Lam Trạm, kỳ thật ta cảm thấy dạo chơi ở Liên Hoa ổ tốt nhất vẫn là mùa hè, có thể bơi lội, hái đài sen, đào củ sen. 

Năm đó, học tập tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta cũng không biết cùng ngươi nói bao nhiêu lần muốn đưa ngươi đến Vân Mộng chơi thế nhưng là ngươi một chút cũng không thèm để ý lời ta nói.

Khi đó ta còn tưởng rằng, ngươi là bởi vì đặc biệt chán ghét ta cho nên mới không đến, sớm biết trong lòng ngươi như vậy lúc trước dù phải kéo cũng muốn kéo ngươi tới đây một chuyến." 

"Hiện tại cũng không muộn." 

"Cũng đúng, hiện tại ta cùng Giang Trừng cũng xóa bỏ hiềm khích lúc trước về sau có thể thường xuyên đến. Lam Trạm, đợi đến mùa hè ta lại dẫn ngươi hảo hảo chơi một chuyến" 

"Được" 

Hai người đã đến phía sau núi, Ngụy Vô Tiện liền thấy ngay một con gà rừng, ý bảo Lam nhẹ nhàng sau đó cùng Lam Vong Cơ tách ra đi, chẳng qua Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới chính là người nọ rõ ràng muốn sử dụng Tị Trần. 

Ngụy Vô Tiện lập tức bước tới, đè lại bàn tay đang nắm Tị Trần sắp sửa chém ra, nhỏ giọng nói đến:

"Lam Trạm, ngươi muốn làm gì vậy, không phải là ngươi định dùng Tị Trần trực tiếp đến chứ?" 

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã biết rõ mình không có đoán sai, không khỏi cảm thấy y thực quá lạnh lùng, gà rừng đều chưa từng có bắt qua, Lam Trạm khi còn bé nhất định vô cùng buồn tẻ vô vị. 

"Nhị ca ca, dựa theo tu vi của ngươi, tìm đúng thời cơ chuẩn bị một kiếm vung xuống dưới đoán chừng gà rừng nửa ngọn núi này cũng chết hết, như vậy còn có cái gì là thú vui. " 

"Vậy là như thế nào? " 

"Ngươi trước tiên đem Tị Trần thu lại đi, ta làm mẫu cho ngươi một lần, ngươi liền sẽ hiểu. " 

Lam Vong Cơ đem Tị Trần thu lại trong vỏ kiếm, nhìn xem Ngụy Vô Tiện hết sức cẩn thận đi theo đằng sau một con gà rừng, đợi sau khi con gà rừng không cảnh giác liền mãnh liệt chụp một phát xuống dưới, đem một con gà rừng bắt trong tay. 

"Lam Trạm, thấy không, bắt gà rừng phải bắt như vậy mới có niềm vui, đã hiểu hay chưa? " 

Lam Vong Cơ không có trả lời Ngụy Vô Tiện mà là dùng hành động thực tế nói cho hắn biết là y đã học xong, chỉ chốc lát liền nắm một con gà rừng đưa tới trước mắt Ngụy Vô Tiện. 

Ngụy Vô Tiện nhìn trên mặt Lam Vong Cơ lại khó có được vẻ đắc ý, khóe mắt vui vẻ cũng là giấu không được, Ngụy Vô Tiện biết rõ Lam Vong Cơ thật sự vui vẻ, nhận lấy gà rừng trong tay Lam Vong Cơ nói:

"Lam Trạm, ta đi phía dưới bờ sông đem hai cái con gà rừng này xử lý tốt, chúng ta nướng lên ăn. Cái gà rừng này bởi vì quanh năm chạy trên chân núi chất thịt càng ngon, khẳng định là ngươi chưa ăn qua. " 

"Ta đến nướng!" 

"Như thế nào, ngươi không tin tay nghề của ta, nhưng là ngươi có làm qua ư? " 

"Không có. " 

"Được rồi, ngươi trước cứ chơi đi, ta làm xong liền kêu ngươi. " 

Ngụy Vô Tiện thưởng cho Lam Vong Cơ một cái cười lớn, liền hướng bờ sông đi đến. 

Chẳng qua làm cho Ngụy Vô Tiện triệt để im lặng chính là, hắn một con gà rừng đều không có xử lý tốt, người nọ lại đưa tới cho hắn hai con, chẳng lẽ người thông minh thật là học cái gì cũng đều nhanh ư? 

Ngụy Vô Tiện tiếp nhận trong tay Lam Vong Cơ hai con gà rừng, từ trong túi Càn Khôn rút ra một sợi dây thừng cột chắc buộc ở trên một thân cây, sau đó ngồi xổm bờ sông tiếp tục xử lý hai con gà vừa mới đã bị hắn đã giết.

Thấy Lam Vong Cơ ngồi xổm xuống muốn giúp đỡ, Ngụy Vô Tiện bề bộn cự tuyệt, để cho Lam Vong Cơ ở dưới một gốc đại thụ nhắm mắt dưỡng thần một chút. 

"Lam Trạm, lại đây, có thể ăn rồi." 

Lam Vong Cơ mở mắt ra một chút, y chẳng thể nghĩ tới mình sẽ thật sự ngủ. Ngụy Vô Tiện vừa mới nói y tối hôm qua không ngủ, nói cái gì cũng không cho y hỗ trợ, còn bảo y ở dưới gốc cây dựa vào thân cây ngồi nghỉ ngơi. 

Có thể là nhìn Ngụy Vô Tiện chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng liếc y một cái, Lam Vong Cơ cảm thấy một loại an tâm, cộng thêm hai ngày căng thẳng rốt cục đầu óc buông lỏng cho nên mới ngủ. 

"Lam Trạm, đến nếm thử, thật sự rất thơm. " 

Ngụy Vô Tiện biết rõ Lam Vong Cơ thích sạch sẻ, toàn bộ không có một chút bụi bẩn đưa đến cho Lam Vong Cơ, bên trong gà rừng nướng chín kéo ra một khối thịt đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ. 

Lam Vong Cơ mở to miệng một chút ăn hết vào, lúc vừa nhai đến chất thịt gà đúng là rất tươi mới, hương vị ngon, thật sự là y chưa từng có nếm qua hương vị này hoặc là nói tất cả sự tình vừa mới trải qua đều là y chưa từng tiếp xúc. 

"Ăn ngon không? " 

"Ăn ngon" 

Lam Vong Cơ sau khi trả lời vẫn giống như lúc trước, ý định muốn tiếp nhận gà nướng trong tay Ngụy Vô Tiện nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện tránh né qua.

"Lam Trạm, thứ này nướng qua có chút đen, để ta giúp cho ngươi ăn là tốt rồi. " 

Ngụy Vô Tiện bất đồng cự tuyệt Lam Vong Cơ, ngồi ở bên cạnh y kéo ra một khối thịt gà bỏ vào trong miệng mình rồi lập tức lại kéo ra đến một khối đưa vào trong miệng Lam Vong Cơ. 

Lam Vong Cơ cưng chiều mà nhìn Ngụy Vô Tiện, duỗi ra một tay ôm lấy hắn, hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, đem hai con gà rừng nướng ăn hết. Hai người sau khi ăn xong gà rừng, nghỉ ngơi một chút Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu giằng co kéo Lam Vong Cơ đi đến dưới một thân cây, nhảy lên đến trên một nhánh cây to, trên cao nhìn xuống mà nhìn qua Lam Vong Cơ còn đứng ở dưới gốc cây.

Không nói hai lời ngược lại quăng người từ trên cây xuống, Lam Vong Cơ hai mắt trợn to, ổn định một chút hai tay duỗi ra tiếp được người rơi xuống. 
"Ngụy Anh" 

Lam Vong Cơ tức giận, không nghĩ tới người này sẽ nháo đến như vậy, vạn nhất nếu y không có ở đây thì phải làm sao bây giờ. 

Bất quá, Lam Vong Cơ lập tức phát hiện người trong ngực không đúng, bởi vì người nọ rõ ràng không có đáp lời y nói mà là chăm chú dùng hai tay khoác ở trên cổ y. 

"Ngụy Anh? " 

Ngụy Vô Tiện có chút cảm động tại trong ngực Lam Vong Cơ cọ xát, hắn là biết rõ lực tay Lam Vong Cơ rất lớn, thế nhưng là như vậy không phòng bị nhảy một phát, người nọ rõ ràng vẫn có thể vững vàng tiếp được hắn, xem ra người nọ tất cả thời khắc đều chú ý đến hắn.

"Lam Trạm, ngươi biết không? Đây là lần thứ nhất có người vững vàng tiếp được ta. " 

"Ừ? " 

"Cái cây này là lúc ta đến Liên Hoa ổ là lần đầu tiên trèo cây, đó là hơn nửa đêm trèo lên, bởi vì Giang Trừng nói muốn thả chó, ta sợ, cho nên đã trốn tránh đến đây, về sau sư tỷ tìm được ta, sợ ta ngã nên tại dưới cây đón lấy ta nhưng cuối cùng vẫn là ngã gãy một cái chân. " 

"Về sau ta đều sẽ tiếp được ngươi." 

"Ừ, Lam Trạm, chúng ta trở về đi, ta muốn cùng ngươi mỗi ngày " 

Lam Vong Cơ không có trả lời mà là dùng tốc độ nhanh nhất đem người ôm trở về gian phòng, lại là một đêm xuân quang mộng đẹp.

----------------------🌟 🌟 🌟
Dạo này tôi hơi bận nên chỉ trans bản gốc chứ không viết thêm phần H được :((
Sẽ cố gắng ra chap đều đều ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro