Việc tính sổ sau này, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Lúc Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi vào nhã thất phát hiện Lam Hi Thần cùng Tinh Lam đã ở bên trong. 

Hai người đều ôm hài tử, chỉ có thể cong người một chút hành lễ nói:

“Huynh trưởng, đại tẩu”

“Đại ca, đại tẩu”

Lam Hi Thần gật gật đầu “Vong Cơ, Vô Tiện, sớm”

Sau khi nói xong liền đi đến, từ trong tay Ngụy Vô Tiện tiếp nhận Lam Cẩn, vài ngày không nhìn thấy hai đứa cháu trai nhỏ, còn rất nhớ bọn hắn.

“Vô Tiện, Vong Cơ.”

Tình Lam cùng Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng lên tiếng tiếp đón, sau đó đến bên cạnh Lam Hi Thần, cùng hắn cùng nhau chơi đùa với Lam Cẩn.

Ngụy Vô Tiện nhìn nhã thất một vòng rồi hỏi:

“Đại ca, thúc phụ đâu? Hôm nay không phải là phải thỉnh an lão nhân gia sao?”

“Không biết, lúc ta tới thúc phụ đã không ở đây.”

Nghe được Lam Hi Thần nói trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút bất an, Vân Thâm Bất Tri Xứ đều là giờ Mèo liền thức dậy. 

Bình thường Lam Khải Nhân đều thức dậy ăn điểm tâm xong sẽ đến nhã thất, nếu không thì sẽ đi Lan thất dạy học.

Nhưng bởi vì hôn lễ nên việc dạy học ở Lan thất đã phá lệ nghỉ ngơi mấy ngày.

Lúc này Lam Khải Nhân vừa không ở nhã thất, cũng không ở Lan thất, vậy khả năng sẽ ở Tùng Phong Thuỷ Nguyệt.

Ngụy Vô Tiện nghĩ vậy, hắn đi đến chỗ Lam Vong Cơ kéo kéo ống tay áo y, ở bên tai y nhỏ giọng nói:

“Lam Trạm, thúc phụ người không phải là chưa có rượu tỉnh chứ!!”

Từ khi đi vào, Lam Vong Cơ không nhìn thấy Lam Khải Nhân đã cảm thấy kỳ quái.

Nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy cái khả năng này khá lớn.

Nhưng xem hoàn cảnh bây giờ vẫn chưa biết được nên không đưa ra ý kiến, y đáp trả: “Không biết.”

Lam Vong Cơ sau khi trả lời liền nghe miệng Ngụy Vô Tiện nói thầm:

“Ngàn vạn là như vậy, bằng không thì đại la thần tiên cũng không cứu được ta.”

Vì thế nói tiếp “Không sao, ta ở đây.”

Nghe Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà tươi cười một chút. Thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng, Lam Hi Thần sớm đã nhìn đến hai người bọn họ nhỏ giọng nói: “Vô Tiện, ngươi cùng Vong Cơ đang nói cái gì?”

Lam Vong Cơ lúc này mới phát hiện hành vi của mình và Ngụy Vô Tiện có chút không ổn, lập tức nói “Là Vong Cơ sai.”

“Vong Cơ, ta cũng không có ý trách cứ!”

Lam Hi Thần nghe Lam Vong Cơ nói như vậy cũng chỉ biết im lặng, đệ đệ này của hắn làm mọi việc đều tích cực như vậy.

Tình Lam thấy một màn này đều muốn trợn trắng mắt, hai huynh đệ này nói chuyện hễ cứ động một chút đều sẽ nói xin lỗi, đều là tại một đống gia quy kia gây họa.

Nghĩ đến về sau những cái gia quy khủng bố kia chính mình cũng phải tuân thủ, trong lòng Tinh Lam không khỏi có chút e ngại.

Lâu dài, cách nói chuyện của mình sẽ cũng biến thành như bọn họ vậy ư!

“Được rồi, được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, ta có nói gì đâu.”

Tình Lam nghe Ngụy Vô Tiện nói mới yên tâm, thời gian người nọ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn lâu hơn mình nhưng hắn cũng không thay đổi cái gì, có lẽ mình cũng sẽ không có gì thay đổi!

Nhưng nàng lại không biết, sở dĩ Ngụy Vô Tiện không có thay đổi đều là bởi vì Lam Vong Cơ cưng chiều, sủng ái.

“Đại ca có điều không biết, tối hôm qua sau khi ngươi trở về thúc phụ đã uống say.”

“Cái gì?”

“Thật sự, sau đó là ta cùng Lam Trạm đưa thúc phụ trở về.”

“Ngụy Anh, là Tư Truy đưa.”

“Đúng đúng đúng, ta cùng Lam Trạm trên đường đưa thúc phụ về Tùng Phong Thủy Nguyệt đã gặp được Tư Truy, sau đó đã giao thúc phụ cho hắn. Nhưng Tư Truy đã lớn như vậy, về phương diện chăm sóc hẳn là sẽ không có vấn đề.”

“Ngụy Vô Tiện, có phải ngươi đã quên hay không? Thúc phụ uống say.”

“Sau đó thì sao?”

Nghe Tinh Lam nói, Ngụy Vô Tiện khó hiểu mà nhìn nàng, hắn đương nhiên biết Lam Khải Nhân uống say, đâu cần nàng nhắc nhở.

“Ngươi đã quên, lúc trước ngươi đã dặn dò ta cái gì sao? Không thể để người Lam gia uống rượu.”

Được nàng nhắc nhở như vậy Ngụy Vô Tiện mới tỉnh ngộ, tay vịn cái trán nói:

“Đúng nga, ta sao lại quên đi.”

Đối với việc Lam Khải Nhân uống say, Ngụy Vô Tiện thật không có nắm chắc Lam Tư Truy có thể ứng phó hay không.

Hắn lập tức kéo Lam Vong Cơ đi ra ngoài, nói:

“Lam Trạm, hay là chúng ta đi Tùng Phong Thủy Nguyệt xem một chút!”

Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ rời đi cũng cùng Tinh Lam theo sau.

Tuy Lam Vong Cơ không nói gì đi theo Ngụy Vô Tiện ra ngoài, nhưng nhìn phản ứng của hắn nhịn không được muốn biết chính mình lúc uống say rốt cuộc sẽ là bộ dạng gì.

Rốt cuộc sau những lần say trước, Ngụy Anh đối mình là có điều gấu giếm.

“Ngụy Anh, sau khi ta uống say đã làm chuyện gì?”

Ngụy Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ hỏi, lảo đảo một chút, nhìn y nói:

“Lam Trạm, ngươi vì sao hỏi như vậy?”

Nhìn động tác của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ càng cảm thấy sau khi mình uống say khẳng định là đã làm một ít chuyện không tốt. Bằng không thì Ngụy Vô Tiện sẽ không có phản ứng như vậy, cũng sẽ không sợ người Lam gia uống rượu.

Tăng thêm ngữ khí nói: “Ta lúc ấy rốt cuộc đã làm cái gì?”

“Ai ôi, Lam Trạm, đều đã qua lâu như vậy vì sao còn hỏi, lúc trước không phải đã nói với ngươi, sau khi ngươi uống say cũng không có làm cái gì, chính là nói nhiều hơn so với ngày thường mà thôi.”

“Thật sự”

“Thật sự, thật sự, bây giờ ta còn sẽ lừa ngươi sao? Lam Trạm, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi!”

Ngụy Vô Tiện nói xong liền chạy nhanh lôi kéo Lam Vong Cơ đi về phía trước, không thể để cho y hỏi thêm nữa. Nếu như lại hỏi nữa, vạn nhất hắn sẽ nói sự thật thì làm sao bây giờ.

Lam Vong Cơ sớm đã khác xưa, không hề giống như trước dễ bị lừa gạt, nghĩ nghĩ về sau phải tìm một cơ hội. Nhất định phải để Ngụy Anh đem những chuyện phát sinh lúc mình uống say toàn bộ đều kể ra.

Lam Hi Thần cùng Tinh Lam đi theo phía sau bọn họ, đối thoại giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tất cả đều thu vào trong tai.

Trong lòng Tinh Lam cũng rất là tò mò, người Lam gia sau khi uống say rốt cuộc là bộ dạng gì, nàng nghĩ về sau có cơ hội nhất định phải chuốc say Lam Hi Thần một lần.

TBC.

Ôi đại tẩu, đừng chơi dại =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro