Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần như không có gì khác biệt, khác biệt duy nhất chính là thân thể của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng kém, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, hiện tại ra khỏi cửa Lam Vong Cơ cũng không đồng ý cho Ngụy Vô Tiện ra.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ." Ngụy Vô Tiện che lại miệng mình, nhẹ ho khan vài tiếng, dường như hắn lại gầy đi.

Thời tiết hôm nay ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không tốt lắm, thoạt nhìn như trời sẽ mưa hoặc sẽ có tuyết rơi, khi Lam Vong Cơ đến Lan Thất từ sáng sớm, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang ngủ, lúc y trở về, Ngụy Vô Tiện đã tỉnh.

Tĩnh Thất thật ấm áp, nhưng tay Ngụy Vô Tiện vẫn rất lạnh, không có chút độ ấm nào.

Không chỉ tay lạnh, mà trên người hắn nơi nào cũng rất lạnh, không bao giờ trở nên ấm áp, Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nắm tay Ngụy Vô Tiện cố gắng làm cho hắn ấm lên chút.

Nhưng không có tác dụng.

Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, giờ nào rồi?"

Lam Vong Cơ viết lên tay Ngụy Vô Tiện: "Vừa qua buổi trưa."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, nhẹ nhàng cười một cái, nói: "Nhưng sao hiện tại ta lại có chút buồn ngủ?"

Lam Vong Cơ viết: "Chút nữa hẵng ngủ." Đầu ngón tay nhẹ nhàng viết trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, có chút ngứa.

Y phát hiện gần đây Ngụy Anh có vẻ thích ngủ, gần như cả ngày đều ngủ, điều này làm cho Lam Trạm sợ hãi, bởi vì đối với Ngụy Anh mà nói đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Cho nên Lam Vong Cơ cố gắng hết sức để làm cho Ngụy Vô Tiện ngủ ít hơn, nhưng vô dụng, đôi khi Ngụy Vô Tiện chỉ mới nằm bò ra thì đã ngủ rồi.

Ngụy Vô Tiện không nói gì, hắn đương nhiên biết Lam Trạm đang sợ hãi điều gì, còn không phải là sợ mình vạn nhất ngủ say sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chính hắn cũng biết thân thể của mình trong tình trạng như thế nào, hắn đương nhiên hiểu rõ.

Lam Vong Cơ vì muốn khơi lại niềm vui của Ngụy Vô Tiện, viết trên tay Ngụy Vô Tiện: "Giang cô nương sắp thành thân."

Quả nhiên, Lam Vong Cơ vừa viết xong, Ngụy Vô Tiện thật sự có chút vui vẻ, hỏi: "Với Kim Tử Hiên?"

Lam Vong Cơ viết "Đúng vậy."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Giang Trừng đồng ý?"

Lam Vong Cơ lại viết: "Giang Tông chủ đồng ý."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì khóe miệng hiếm khi nở ra một nụ cười, nói: "Như vậy cũng tốt, chỉ cần sư tỷ vui là được rồi."

Lam Vong Cơ viết trên tay Ngụy Vô Tiện: "Vậy ngươi có vui không?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta đương nhiên rất vui, có nói hôn lễ khi nào thì tổ chức không?"

Lam Vong Cơ viết: "Đầu mùa xuân."

Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt một chút, nói: "Ta hẳn là không thể thấy được rồi."

Lam Vong Cơ trong lòng đau nhói, viết: "Sẽ."

Ngụy Vô Tiện lại nhẹ ho khan vài tiếng, nói: "Đừng an ủi ta ha ha ha, thân thể của mình thế nào ta còn không rõ sao."

Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện theo cánh tay Lam Vong Cơ, thuận thế ôm lấy Lam Vong Cơ, đem đầu mình dựa lên vai Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng hít mũi một cái, ngửi mùi đàn hương quen thuộc, thanh đạm lại dễ ngửi.

Lúc này hắn cảm thấy rất may mắn, may là khứu giác của hắn vẫn còn.

"Về sau nha, đừng nhớ đến ta, nghe rõ không Lam Trạm."

Nếu ta cứ như vậy mà chết đi, thì sẽ làm ngươi buồn.

Lam Vong Cơ nghe vậy, đầu ngón tay khẽ run lên, viết vào trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện: "Không nhớ đến ngươi thì ta nhớ ai?"

Ngụy Vô Tiện cười, nói: "Nhớ đến ai cũng được." Nhưng đừng nhớ đến ta.

Lam Vong Cơ mím chặt môi không nói gì, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, đáng tiếc mắt của Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy.

Không biết có phải bởi vì câu này hay không, vào ban đêm Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu đau, hắn cảm nhận được phổi hay thậm chí là kinh mạch của mình, nơi nào cũng rất đau, tựa như lửa đốt, lại như rơi vào hầm băng, nhưng hắn chỉ cắn răng không rên một tiếng.

Hắn mò mẫm theo cảm giác của chính mình, Lam Vong Cơ nằm ở bên cạch hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện tại hắn chỉ hô hấp cũng đau.

Hắn thử mò mẫm, đầu ngón tay lạnh lẽo từ từ sờ đến đôi mắt của Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ đã ngủ rồi, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Oán khí ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, hắn không thể áp chế được, chỉ có thể chịu đựng, không còn biện pháp khác, hắn dường như không nhớ rõ Lam Trạm đã bao lâu không được ngủ một giấc ngon, buổi tối mỗi ngày chỉ cần hắn có động tĩnh, Lam Trạm sẽ lập tức tỉnh lại.

Hắn đắp chăn, nỗ lực thu mình vào bên trong chăn, cố gắng tìm lấy một ít ấm áp, nhưng quá đau, cả người hắn đều đau, giống như xương cốt đang bị nghiền nát, hắn ép buộc mình nhắm mắt lại, thích ứng với cơn đau này, đợi khi qua đi thì sẽ không sao nữa.

Trước mắt hắn chỉ có một mảnh đen, hắn không nhìn thấy Lam Trạm, hiện tại hắn rất muốn nằm trong lòng Lam Trạm, ở trong lòng Lam Trạm so với trong chăn chắc chắn ấm áp hơn, Lam Trạm sẽ dịu dàng ôm lấy hắn.

Nhưng không thể!

Ngươi không còn sống được bao lâu nữa, không thể làm phiền y, chuyện này đối với y không tốt chút nào.

Cơn đau dường như đã cướp đi toàn bộ sức lực của Ngụy Vô Tiện, thân thể càng ngày càng gầy gò, không còn được như xưa.

Đương nhiên Lam Vong Cơ phát hiện ra, y rất đau lòng, rất khổ sở, rất sợ hãi, nhưng y không dám ở trước mặt Ngụy Anh hiện ra sự bất an.

Ngụy Vô Tiện giống như là lá cây ở bên ngoài kia, chung quy đều sẽ điêu tàn.

Hiện tại hắn ăn càng ngày càng ít, thời gian ngủ lại ngược lại, ngủ càng ngày càng nhiều, Lam Vong Cơ không có việc gì làm thì sẽ ôm hắn, nhưng thân thể người trong lòng vẫn lạnh lẽo như cũ.

Đôi mắt vô hồn ảm đạm của Ngụy Vô Tiện, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Lam Trạm, có phải đã tới mùa đông hay không?"

Trong lòng Lam Vong Cơ đau đớn, viết trên tay Ngụy Vô Tiện: "Đúng vậy."

Ngụy Vô Tiện run một cái, nói: "Thảo nào ta lại thấy lạnh như vậy."

Lam Vong Cơ nghe vậy, vội vàng ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng mình, trong lòng Lam Vong Cơ rất ấm áp.

Ngụy Vô Tiện nhẹ cười một cái, nói: "Ngươi tại sao lại ôm ta chặt như thế."

Lam Vong Cơ viết: "Sợ ngươi lạnh."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn muốn ngủ, tốt nhất là đừng tỉnh lại, như vậy, hắn sẽ không còn phải chịu sự đau đớn khi oán khí ăn mòn thân thể, không còn phải nhìn thấy thân hình gầy gò, ngày càng hư nhược của mình, hắn nhẹ thở ra một hơi, nói: "Lam Trạm, ta mệt, ta muốn...... Ngủ."

Lam Vong Cơ dường như đã cảm nhận được, y lắc đầu, viết: "Không được ngủ!"

Ngụy Vô Tiện cười lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Hưm, ta sẽ ngủ một chút."

Lam Vong Cơ không khống chế được, đôi mắt lập tức đỏ lên, y cũng mặc kệ Ngụy Vô Tiện có thể nghe được hay không, nói: "Ngụy Anh, cầu xin ngươi đừng ngủ." Giọng nói khàn khàn tràn đầy bi thương.

Ngụy Vô Tiện dựa vào vai Lam Vong Cơ, một bàn tay chậm rãi sờ lên mặt Lam Vong Cơ, hắn không nghe thấy Lam Trạm đang nói gì, nhưng hắn cảm nhận được Lam Trạm đang rất buồn, hắn nói: "Lam Trạm, đừng buồn nha."

Cả người Lam Vong Cơ không ngăn được mà run lên.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngón tay rơi xuống, vừa lúc đem mạt ngạch của Lam Vong Cơ kéo xuống, Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, mạt ngạch trắng tinh cứ vậy nằm ở trong tay Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng nõn rơi xuống đất......

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng không thể đợi được đến đầu mùa xuân, sinh mệnh của hắn vĩnh viễn dừng lại ở đầu mùa đông.

TBC.

17/01/22
————
Trans: Min
Beta: Bơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro