Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể gầy gò yếu ớt đó, vừa rồi đột nhiên ngã xuống, Lam Vong Cơ có thể cảm nhận được tim mình đã ngừng đập trong chốc lát, chờ khi y phản ứng lại, thì đã ôm người kia vào trong lòng.

Lòng bàn tay của hắn truyền đến không phải độ ấm, mà là sự lạnh lẽo, Lam Vong Cơ để Ngụy Vô Tiện dựa vào vai y, sau đó cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện nhìn một chút, gầy gò đến mức giống như chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt cũng có thể bẻ gãy, trong đôi mắt lưu ly hiện lên một tia đau lòng.

Y nhẹ giọng gọi: "Ngụy Anh, tỉnh lại!"

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện đã ngất đi căn bản sẽ không thể trả lời y, hơi thở mỏng manh, cả người tái nhợt ốm yếu.

Lam Vong Cơ khẽ cắn môi, sau đó dùng tay vòng qua đầu gối Ngụy Vô Tiện, trực tiếp ôm ngang hắn, nhanh chóng đến doanh trại của Ngụy Vô Tiện rồi đi vào bên trong.

Trên đường đi, Ngụy Vô Tiện không có bất kỳ phản ứng nào, mày cũng không nhăn lấy một cái, hắn quả thực là đã đau đến ngất.

Khi vừa ngất đi, Ngụy Vô Tiện đã nghĩ đến việc dứt khoát đừng tỉnh lại, cứ hôn mê đi, nếu không ngày ngày đêm đêm đều phải chịu đựng sự đau đớn không thể chịu nổi này, dù hắn có làm bằng sắt thì trong mấy ngày nữa cũng khó có thể tỉnh lại, huống chi thân thể tàn khuyết này của hắn cũng không phải làm bằng sắt.

Chờ khi đến doanh trại của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vội vàng đi vào, đặt Ngụy Vô Tiện lên trên giường, sau đó vươn tay, chỉ nhớ là phải bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện.

Không thể không nói, cơ thể Ngụy Vô Tiện lạnh lẽo đến mức vượt xa nhiệt độ của người bình thường, Lam Vong Cơ rất lo lắng.

Oán khí nhập thể, không giống như linh lực, nhất định sẽ từ từ ăn mòn thân thể Ngụy Vô Tiện, đây chính là nguyên nhân khiến cho thân thể vốn cường ngạnh của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng ốm yếu.

Lam Vong Cơ vô cùng đau lòng, y rút tay khỏi cổ tay Ngụy Vô Tiện, đôi mắt đào hoa nhắm chặt, giống như vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Y vươn bàn tay có chút run rẩy của mình, nhẹ nhàng cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, vẫn rất lạnh, Lam Vong Cơ mím môi, đưa tay còn lại lên, cố gắng làm ấm cho hắn, thử xem có thể làm nhiệt độ cơ thể Ngụy Vô Tiện ấm áp trở lại hay không.

Ngụy Vô Tiện dường như đang rất đau đớn, trên trán lại toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, Lam Vong Cơ vội vàng lấy ra khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau cho Ngụy Vô Tiện.

"Không...... Đừng giết...... Ta......"

Giọng nói đứt quãng, Lam Vong Cơ nghe được từ trong miệng Ngụy Vô Tiện phát ra, trong lòng nhói đau, người mà y tâm duyệt, hiện tại hắn biến thành bộ dạng này nhưng y lại không thể làm gì được.

Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện, tay khác cũng không quên truyền linh lực vào người Ngụy Vô Tiện, nhưng linh lực này vào người Ngụy Vô Tiện giống như muối bỏ biển, toàn bộ biến đều mất, đừng nói đến việc có chút tác dụng gì.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lam Vong Cơ cứ ngồi như vậy đến rạng sáng.

Yến tiệc ăn mừng kéo dài khoảng ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm đó Ngụy Vô Tiện vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, hắn tựa như ngủ thật lâu, có một giấc mộng rất dài, nhưng bởi vì tâm trí rối loạn, một chút đều không nhớ nổi mình đã mộng thấy gì.

Giang Trừng cũng đã trộm tới thăm Ngụy Vô Tiện vài lần, nhìn hắn vẫn đang ngủ say, Giang Trừng cũng không quấy rầy đến hắn, cho rằng mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện quả thực đã quá mệt mỏi.

Nhưng mà Lam Vong Cơ mỗi ngày đều sẽ tới đây chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện, đã qua ba ngày, Ngụy Vô Tiện vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lam Vong Cơ thở dài, lúc này, bàn tay của Ngụy Vô Tiện đặt ở bên bỗng nhiên cử động, sau đó chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút mê mang, chờ khi hắn nhìn thấy rõ mọi vật ở xung quanh, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Ngụy Vô Tiện không phát hiện ra Lam Vong Cơ đang ở bên cạnh hắn, hắn lo lắng đứng dậy, Lam Vong Cơ vừa hay muốn đến xem hắn, kết quả làm Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa đụng vào Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đứng ngây người, Ngụy Vô Tiện cách y không đến năm phân, Ngụy Vô Tiện chớp mắt một cái, hắn ở gần Lam Vong Cơ, cho nên hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lam Vong Cơ, còn có chút mùi đàn hương thanh đạm dễ ngửi.

Ngụy Vô Tiện cũng sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Lam Vong Cơ lại ở bên cạnh mình, chờ khi hắn phản ứng lại thì vội vàng kéo khoảng cách giữa hắn và Lam Vong Cơ, giọng điệu có chút mất tự nhiên, nói "Lam...... Lam Trạm, ngươi tại sao lại ở chỗ này."

Thời tiết đã sắp vào đông, bên ngoài rất lạnh, Lam Vong Cơ lại cẩn thận đắp lại chăn bông cho Ngụy Vô Tiện, lúc này mới nói: "Ngươi hôm trước ngất đi, hôm nay mới tỉnh lại."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, bỗng nhiên cười khổ, nói: "Ta đã hôn mê bao lâu."

Lam Vong Cơ nói: "Ba ngày ba đêm."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày nghe xong có chút kinh ngạc, lại lần nữa thở dài cảm thấy bản thân quá suy nhược, thực sự không thể chịu được, tưởng chỉ hôn mê một lúc ngờ đâu lại hôn mê hết ba ngày ba đêm.

Lam Vong Cơ nói: "Giang Tông chủ hôm trước cũng tới thăm ngươi, cho rằng ngươi đang ngủ, nên không quấy rầy ngươi."

Ngụy Vô Tiện hơi thất thần "Ừm" một tiếng, sờ sờ bụng mình, nơi đó kỳ thật có một vết sẹo không sâu không nông.

Hiện tại hắn đã không còn đau, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng biết rõ thân thể hắn không thể trụ được bao lâu, lần trước hắn cũng từng trải qua cơn đau như vậy, chỉ là không rõ ràng, hơn nữa cũng không quá nghiêm trọng, khoảng cách thời gian cũng rất dài, thông thường thì là hai tháng một lần.

Nhưng gần đây thì không còn như vậy nữa, ban đầu là nửa tháng một lần rồi sau đó một tuần một lần bây giờ đã vài ngày một lần, có khi sẽ xảy ra rất nhiều lần liên tiếp.

Ngụy Vô Tiện cũng không muốn biết Lam Vong Cơ tại sao ở chỗ của hắn, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, vẫn muốn ngủ.

Lam Vong Cơ cũng đã nhận ra tinh thần của Ngụy Vô Tiện không tốt, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện nằm xuống, nhợt nhạt nhắm hai mắt lại, hắn cũng không lo lắng Lam Trạm sẽ làm gì hắn, dù sao thân thể tàn phế này của hắn, cũng không dùng được gì.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đã đi vào giấc ngủ, y cũng không rời đi, cứ như vậy ở mép giường trông coi Ngụy Vô Tiện.

Nhưng thể chất của Ngụy Vô Tiện quả thực đã vô cùng kém, ngủ đến nửa đêm thì phát sốt cao, Lam Vong Cơ không có cách nào, chỉ có thể hạ nhiệt cho hắn trước, nhưng nhiệt độ không hề giảm xuống, thân thể vốn lạnh lẽo của hắn lại trở lên nóng bất thường, lúc này Lam Vong Cơ càng cảm thấy lo lắng.

Thực sự không thể hạ xuống được cơn sốt cao, Lam Vong Cơ chỉ có thể gọi Lam Hi Thần qua, cũng may lúc ấy Lam Hi Thần bởi vì muốn xử lí công vụ nên vẫn chưa ngủ, tuy rằng Lam gia giờ Hợi cần phải đi ngủ, nhưng hiện tại không phải đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hơn nữa công vụ quá nhiều, Lam Hi Thần đang phải xử lý công vụ.

Lam Hi Thần cẩn thận kiểm tra thân thể Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy công tử sốt cao, ta không mang theo thuốc, nơi này hoàn cảnh đơn sơ, cũng không có nhiều dược liệu tốt."

Lam Vong Cơ để Ngụy Vô Tiện tựa đầu lên trên đùi y, giống như lần trước ở trong động Huyền Vũ, Ngụy Vô Tiện cũng bởi vì sốt cao mà ngủ mê mang, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Đệ muốn mang Ngụy Anh về, về Vân Thâm Bất Tri Xứ."

TBC.

21/12/21
----
Trans: Min
Beta: gheditbu333
----
Mang về, giấu đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro