Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Ngụy Vô Tiện trở về, Lam Hi Thần là người biết đầu tiên. Bởi vì y đến để kiểm tra xem Lam Vong Cơ bị cảm lạnh đã khá hơn chút nào chưa, nhưng lúc ấy Lam Vong Cơ không ở đây nên Ngụy Vô Tiện là người mở cửa cho Lam Hi Thần.

Bởi vì bên ngoài đang mưa nên Lam Hi Thần mang theo dù giấy đến, y đứng ở trước cửa gọi một tiếng: "Vong Cơ."

Ngụy Vô Tiện đang ngồi ở cạnh bàn ăn điểm tâm, đột nhiên nghe thấy có người gọi, hắn nhanh chóng đặt điểm tâm lên trên bàn, vội vàng đi ra cửa mở.

Cửa vừa mở ra, không chỉ Ngụy Vô Tiện mà ngay cả Lam Hi Thần cũng bất ngờ.

Giọng điệu của Lam Hi Thần mang theo một ít kinh hỉ: "Ngụy công tử, ngươi đã trở lại."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra đó là Trạch Vu Quân, hấp tấp nói: "Bái kiến Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần khẩn trương nói: "Nhanh đứng lên, nhanh đứng lên, trở về thì tốt, trở về thì tốt."

Khi Lam Vong Cơ vừa trở lại, thấy Lam Hi Thần đến đây thì gọi một tiếng: "Huynh trưởng."

Sắc mặt Lam Hi Thần vô cùng dịu dàng, nói: "Vong Cơ, đệ bị cảm lạnh đã đỡ hơn chưa?"

Lam Vong Cơ nói: "Đa tạ huynh trưởng, đã tốt hơn nhiều rồi."

Lam Hi Thần cười nói: "Vậy là tốt rồi, sau này không cần phải làm việc quá sức, phải chú ý thân thể. Ngụy công tử đã trở về, cũng có thể chăm sóc cho đệ."

Ngụy Vô Tiện vội vàng gật đầu.

Lam Vong Cơ nói: "Vâng, đa tạ huynh trưởng."

Lam Hi Thần rất vui vẻ, nói: "Vậy vi huynh đi trước, ta đi tìm thúc phụ bẩm báo một tiếng."

Lam Vong Cơ nói: "Cung tiễn huynh trưởng."

Đợi khi Lam Hi Thần đi khỏi, Ngụy Vô Tiện mới dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ nói: "Vừa rồi ta còn tưởng ai nên đi ra mở cửa, hoá ra là ca ca ngươi."

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, nói: "Ngoại trừ huynh trưởng, người khác sẽ không đến làm phiền."

Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: "Ngươi nói xem nếu thúc phụ ngươi biết, có lẽ sẽ rất tức giận? Hoặc sẽ không đồng ý cho ta và ngươi ở bên nhau?"

Lam Vong Cơ nhéo lòng bàn tay của Ngụy Vô Tiện, nói: "Sẽ không."

Ngụy Vô Tiện vẫn không chắc chắn, nói: "Thật sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Thật."

Ngụy Vô Tiện làm nũng với Lam Vong Cơ một hồi, bỗng nhiên nói: "Lam Trạm ngươi nói xem tại sao ta đột nhiên tỉnh lại? Hơn nữa không chỉ tỉnh lại, thị giác và thính giác của ta cũng đã khôi phục?"

"Bây giờ ta cảm thấy mình và người bình thường không có gì khác nhau, ngoại trừ việc ta tu Quỷ."

Lam Vong Cơ lại không nói gì, qua một lúc lâu mới nói: "Có lẽ là trời cao thiên vị ta."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, đôi mắt đào hoa tinh xảo xinh đẹp kia cong cong tràn đầy ý cười.

Kỳ thực Lam Vong Cơ không nói cho Ngụy Vô Tiện biết, ngoại trừ linh khí dồi dào trong hang động lạnh giá, mỗi năm khi đến ngày trăng tròn Lam Vong Cơ đều sẽ dùng máu của mình để nuôi dưỡng và niêm phong băng xung quanh quan tài của Ngụy Vô Tiện.

Sách cổ bên trong Tàng Thư Các của Lam gia từng ghi lại, người tu tiên dùng máu tươi nuôi dưỡng thân thể hoặc là linh hồn của người đã chết, chỉ cần đến đêm trăng tròn mỗi năm lấy máu là được.

Việc này đương nhiên không thể nói với Ngụy Vô Tiện.

Hiệu suất của Lam Hi Thần thực sự rất nhanh, đến buổi chiều, Lam Khải Nhân đã gọi Lam Vong Cơ bảo y đưa theo Ngụy Vô Tiện đi đến gặp ông.

Tuy rằng khi Ngụy Vô Tiện còn là niên thiếu không sợ Lam Khải Nhân, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hắn còn cùng cây cải trắng tốt của nhà họ ở bên nhau, nói đến cùng, trong lòng vẫn rất lo sợ.

Nhưng khi Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Khải Nhân, bỗng nhiên phát hiện Lam Khải Nhân rất nghiêm túc, thoạt nhìn rất bình tĩnh, dường như ông đã sớm biết được chuyện hắn và Lam Trạm sẽ ở bên nhau.

Lam Khải Nhân mở miệng nói: "Tỉnh lại thì tốt rồi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu.

Câu nói tiếp theo của Lam Khải Nhân khiến cho Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc. Ông nói: "Tìm thời gian thích hợp, Vong Cơ, con viết tên Ngụy Vô Tiện lên gia phả đi."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, hai mắt lập tức mở to.

Trong ánh mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia vui sướng, nói: "Vâng, đa tạ thúc phụ."

Lam Khải Nhân vuốt râu, gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Khi hai người bọn họ đi ra khỏi Lan Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn không thể tin được, Lam Khải Nhân thế mà lại dễ dàng buông tha.

Hắn nắm tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, từ nay về sau ngươi chính là đạo lữ của ta nha?"

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng của Ngụy Vô Tiện.

Lúc này Ngụy Vô Tiện thật sự rất vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn lãng nở nụ cười ấm áp, nói: "Việc này...... Thật quá tốt rồi."

Lam Vong Cơ nói: "Ừm, ta rất vui."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta cũng vậy."

Bọn họ sẽ nắm lấy tay nhau đi qua những năm tháng sau này, không rời không bỏ.

Hết phiên ngoại 1.

03/02/22
————
Trans: Min
Beta: Bơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro