Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng hết một tuần nghỉ ngơi, hôm nay bọn nó lên xe trở về với phố thị ồn ào náo nhiệt.Vì hôm qua ăn quá nhiều nên suốt đêm nó phải đi thăm vị khách không mời mà đến ấy. Nhìn mặt mày bơ phờ như tàu lá chuối trong chọi trông đêm mưa rét của nó mà ai cũng tò mò không chịu nổi. Chỉ có Seulgi biết được cái bí mật khủng đấy của nó thôi, nhưng có cho tiền nhỏ cũng chẳng dám hé răng đâu.

- Tối qua em vẫn rình bắt gián sao?

Jimin nhịn không được mà hỏi một câu làm ai cũng ngớ người. Jimin hỏi cũng có phần hợp lí mà tại lần trước Seulgi nói thấy gián nên hét lên lần này cậu cũng nghĩ taih vì nó rình con gián nên mới vậy.

Nó chẳng còn sức lực đâu mà cự cãi chỉ nhẹ lắc đầu rồi nằm xuống dựa vào thành ghế.

- Nó bị sao vậy con kia? - Wendy hất mặt về phía Seulgi hỏi.

Seulgi giật mình một cái, ây da cái này khó trả lời à nha không lẽ nói nó được Tào Tháo mời hay sao, không được trả lời như vậy có nước đi gặp Bác Vương sớm. Làm sao đây phải làm sao đây? Seulgi đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì tiếng ai đó vang lên phân tán sự chú ý.

- Ngủ thì dựa vào vai tôi đi, cô thế này một lát rơi khỏi ghế bây giờ.

Mọi người quay lại nhìn giọng nói vừa phát ra mà miệng mở to sắp rơi cả quai hàm. Phải Taehyung trong trí nhớ của bọn họ không? Hắn không cãi thì lại móc xỉa nó mà bây giờ cũng quan tâm ra phết nhỉ?

Chỉ là hắn thấy đầu nó cứ trượt lên trượt xuống, tội nghiệp cái đầu nên mới tốt bụng vậy thôi, nó cũng không nói gì chỉ khẽ nhích người qua một chút rồi dựa vào vai hắn, xe cũng lăn bánh, nó dần chìm vào giấc ngủ, một cảm giác an toàn thoáng hiện lên nơi đáy tim.

Sau một chuyến đi dài cuối cùng cũng về đến, xe dừng lại trước cửa nhà hắn vì lúc đi cả bọn kéo nhau qua đây nên xe cũng để trong gara nhà hắn. Lấy xe ai về nhà nấy, nó ngủ suốt dọc đường nên bây giờ sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều. Vì mới bị " sự việc" ngày hôm qua nên hôm nay nó đành xuống bếp nấu cháo trắng, làm thêm một phần cơm chiên trứng cho ai kia luôn mắc công bị cằn nhằn nó đang mệt không tiện tác chiên.

- Sao lại ăn cháo trắng?

Hắn thấy lạ bèn hỏi, mỗi lần làm cơm chiên trứng nó cũng phải làm 3 phần, một phần cho hắn còn... hai phần kia là cho nó, hôm nay nó lại ăn cháo trắng thì đối với hắn tất nhiên sẽ vô cùng lạ rồi!

- Hôm nay bụng tôi không khỏe. - Nó nói mặt mày ủ dột, nhìn đĩa cơm chiên trứng mà thèm nhỏ dải, đau khổ hơn là nhìn mà không được ăn.

- Báo ứng, ai bảo hôm qua ăn cho cố.

- Anh im không ai nói anh câm đâu, lo mà ăn đi.

Nó tức mà lườm hắn một cái cho bỏ ghét, còn hắn thì mặt mày hí hửng.

- Cơm chiên trứng hôm nay ngon quá tiếc là ai nó không ăn được.

Cái con người này! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng là sao? Muốn kiếm chuyện với nó đây mà, bực bội nó bê tô cháo ra phòng khách bật đài "CN" xem ( xem gì mọi người hiểu rồi he). Vừa mới đặt mông ngồi xuống đã thấy ai kia cũng bê luôn đĩa cơm ngồi đối diện.

- Anh ra đây làm gì?

- Vậy cô ra đây làm gì? -Hắn hỏi ngược lại

- Xem ti vi chứ làm gì!

- Thì tôi cũng xem ti vi hỏi thừa.

Nhận ra mình bị lừa cũng tức lắm nhưng đành thôi, nó không thèm nói nữa cãi với hắn có tới sáng mai.

Ăn xong tô cháo nó cảm thấy sức lực tràng trề bây giờ hắn muốn " chiến" nó cũng chấp luôn chẳng sợ. Nó bê cái tô cùng cái đĩa xuống dưới rửa, vừa đi khuất thì điện thoại nó reo, hắn cũng không quan tâm cho tới khi qua ồn vì cái tiếng chuông rùm beng của nó ( kpop đó rùm beng cái gì) thì mới cầm lên định bụng đem xuống cho nó ai ngờ vừa mới cầm lên thì tên ai đó trên màn hình làm hắn tuột hứng bấm tắt rồi quăng luôn cái điện thoại xuống ghế. Nó rửa xong đi ra thì thấy hắn là lạ, chân mày nhíu lại mặt mày đen thui lúc nãy còn vui vẻ hả hê lắm mà, người gì thất thường dễ sợ nó lắc đầu ngồi xuống. Điện thoại lại reo, ai kia bực dọc rất tiếc thân chủ đã trở lại nên cuộc gọi không thể tắt được. Nhìn thấy " Bogum cute" nó hí hửng bắt máy.

- Alo, em nghe.

- Sao? Đâu có, em đâu có tắt, anh gọi khi nào.

Nghe bên kia trả lời nó quay qua liếc nhìn hắn một cái, vì ngoài hắn ra còn ai làm nữa.

Thế là suốt buổi chiều nó ngồi ngoài sân nói chuyện điện thoại với Bogum suốt làm ai kia bực bội đi tới đi lui, hết ngồi lại đứng, hết ngó lại liếc.

..................................................

Thấy cuộc gọi của Naeun, Nayeon từ tốn bắt máy.

- Chị nghe.

- " Chị đang rãnh chứ?"

- Ừ, rãnh. Có chuyện gì?

- " Vậy chị ở đâu em qua chỗ chị!"

- Nhà, em qua đi.

- "Ok, 10 phút nữa em tới".

Đúng 10 phút sau Naeun đã có mặt tại nhà Nayeon như đã nói, vẫn kiểu cách ăn mặc và trang điểm đó làm nhỏ không lẫn vào đâu được

- Sao tìm chị có chuyện gì?

- Chỉ là có cái này cần cho chị xem.

Nói xong nhỏ móc ra từ túi xách một sấp hình đưa cho Nayeon. Nhìn những tấm hình, đó là tấm hình nó và Bogum đi chơi ở ngoại thành, tay Nayeon run lên.

- Đáng chết!

Ném mạnh cái ly xuống sàn Nayeon tức giận quát lên.

- Chị bình tĩnh. - Naeun thấy vậy mặt tái mét đây là lần thứ hai nhỏ thấy Nayeon giận như vậy kể từ ngày đó.

- Chị đã cảnh cáo vậy mà nó nhất quyết không nghe, Joohyun sau này mày đừng trách tao ác!

Gương mặt Nayeon đanh lại ánh mắt chứa đựng sự căm phẫn.

Không phải khi không mà cô ta ác như vậy mọi chuyện đều có nguyên do. 3 năm trước Sana bạn rất thân của Nayeon đã làm một chuyện khiến Nayeon trở nên đáng sợ như vậy. Tình cảm của bọn họ rất thân, cho đến một ngày Nayeon  phát hiện Sana có tình cảm với Bogum còn ra sức dụ dỗ anh làm Nayeon tức điên lên. Sana đã biết Bogum và Nayeon có hôn ước với nhau nhưng lại ra sức bày mưu tính kế, trong một lần tình cờ Nayeon phát hiện ra được. Đau khổ trước sự phản bội cô càng đa nghi hơn không muốn có bất kì ai ở bên cạnh Bogum vì cô nghĩ ai bên cậu cũng là có ý đồ như Sana.

Nhớ lại Nayeon càng tức giận lần này là cô nhân nhượng nên mới để họ vui vẻ như thế này, cô nhất định sẽ không nhân nhượng mà nhẹ tay nữa.

END CHAP 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro