Chap 25 : Gặp lại cố nhân , bị cưỡng hiếp?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em........- Nó bối rối nhìn Myung Jun
Myung Jun mỉm cười rồi xoa đầu nó:
- Baechu, cho dù em có là sát thủ, anh cũng không hề sợ. Cho dù em là con quỷ, anh cũng không xa lánh, em nghe lời anh quay lại đi,
Nó bật cười:
- Lí do anh chia tay với tôi, chẳng phải vì tôi là con quỷ sao? Giờ anh lại nói vậy sao?
- Khi đó anh không muốn em gặp nguy. Ba anh đã đe dọa sẽ giết em nếu em không rời xa anh, lúc đó anh vẫn chưa được như bây giờ, chưa thể bảo vệ được em.
Nó cười lạnh:
- Anh biết không? Lí do không phải là anh sợ ba anh mà là vì..... anh không đủ tin tưởng. Tôi đã nói rồi, tôi cũng đã khóc hết nước mắt rồi. Anh một khi đã đi thì đừng quay trở lại. Hôm nay vậy là đủ rồi, tôi không muốn chơi với anh nữa. Cứ xem như là gặp lại cố nhân vậy.
Nó lạnh lùng quay người đi nhưng lại bị một bàn tay nóng ấm kéo đè sát vào bức tường giá lạnh. Một nụ hôn cuồng nhiệt ập xuống môi nó, nụ hôn mạnh mẽ, phóng khoáng trong môi nó như để giải tỏa hết mọi nhớ nhung bao năm qua. Nó trợn mắt liên tục gạt tay hắn ta, cố gắng đẩy hắn ra xa khỏi mình nhưng vô ích bởi vì.... hắn quá khỏe. Những người đàn ông còn lại trong phòng vì muốn giữ cái mạng của mình nên cũng biết ý ra ngoài trong yên lặng, căn phòng giờ chỉ còn lại Vũ và nó. Bàn tay của Myung Jun mơn trớn trên thân thể ngọc ngà của nó, từ từ tháo từng khuy áo sơ mi màu đen của nó mặc cho nó ngăn cản, xô đẩy thế nào, anh vẫn không ngừng động tác. Cho đến khi chiếc áo ngực và làn da trắng hồng lộ ra dưới mắt hắn, hắn đã không thể kìm chế được nữa. Nó nhìn vào mắt hắn, lúc này đang rực cháy một ngọn lửa mang tên dục vọng. Đặt nó lên chiếc giường trong phòng, bàn tay hắn đã bắt đầu mò khuy áo ngực của nó. Cho dù nó có khóc, cho dù nó có gào tên Taehyung đến mức nào thì hắn ta cũng không ngừng lại, miệng không ngừng gọi tên nó để thỏa nỗi nhớ nhung của hắn ta.
- Joohyun...... anh nhớ em...... Joohyun.... em là của anh.......Joohyun......
Nó không ngừng khóc, nước mắt không ngừng tuôn trào, lần đầu tiên nó cảm thấy mình bất lực như vậy. Cho dù có là sát thủ nhưng tại sao chân tay vẫn bị khóa, Myung Jun khí cũng bị vứt sang một bên không thể làm gì được? Có phải nó đã quá khinh thường quân địch?
- Taehyung..... cứu em..... Taehyung à......- Nó không ngừng gọi tên hắn trong tiếng nấc.
RẦM......... Cánh cửa gỗ lúc này lại bị đạp tung thêm lần nữa. Gã đàn ông đang cưỡng hiếp kia trong chớp mắt đã bị đấm cho bay văng vào tường, người nó được nhẹ nhàng nâng lên rồi ấm dần lên, cảm giác lạnh giá khi nãy đã không còn nữa. Nó bất ngờ ngước mặt lên...... là hắn! Hắn đã đến cứu nó, Taehyung à, lần đầu tiên em cảm thấy cần anh đến như vậy. Chiếc áo khoác của hắn được đắp lên người nó, cơ thể nó bây giờ đang được hắn nâng niu trên tay như vật báu. Hắn cúi xuống, nhìn nó cười dịu dàng:
- Xin lỗi, anh tới trễ.
Nó không nói gì chỉ im lặng dường như đang kìm nén cảm xúc. Lúc này, Luna chạy vào cùng với hai ba người nữa nhìn thấy cảnh đó thì rất bất ngờ, gì thế này? Đại sát thủ bị cưỡng hiếp? Nó ngước lên nhìn mấy người đó rồi nói:
- Chị, kệ đi. Về thôi!
Nói rồi nó quay sang nhìn gã đang ngồi dựa lưng vào tường kia nói:
- Anh đừng làm hại những người xung quanh tôi, nhất là anh ấy! Cho dù anh có hợp tác với Jiyeon thì cũng đừng đụng chạm đến những người xung quanh em, nếu muốn thì gặp em, đừng làm hại họ. Hôm nay là vì em đã đánh giá thấp anh mà thôi! Nhưng nhất định lần sau, chuyện này sẽ hk xảy ra lần nữa.- Nó ngước mặt lên nhìn Taehyung - Anh, mình về thôi.
Hắn gật đầu rồi cũng lạnh nhạt quay người bỏ đi. Luna và những người còn lại chạy theo sau, lấy lại chiếc roi rồi đi khỏi đó.
Myung Jun ngồi bệt bên tường lau vết máu bên khóe miệng, nhếch mép, quả nhiên là Fiction Angel, em vẫn chẳng bao giờ thay đổi, rất thông minh, rất mạnh mẽ. Em biết được anh thông đồng với Jiyeon? Được, anh hứa với em sẽ không làm hại những người xung quanh em nhưng....... chắc chắn bằng mọi cách, anh sẽ khiến em trở về bên anh!
( Nếu mấy bạn thắc mắc bồ cũ của nó_ Park Bogum ở đâu thì tên đó đã bị tên này giết chết rồi, vì là tình địch mà!)
________________ Ta là vạch phân cách bị cưỡng hiếp____________________
Về nhà, nó liền trốn ngay vào trong phòng để mọi người ngơ ngác nhìn nó, sao vậy? Hắn lạnh lùng:
- Lúc nãy bị cưỡng hiếp, đã bị mọi người xem và nghe thấy hết rồi, đường đường là sát thủ như vậy, hỏi thử còn mặt mũi nào nhìn mọi người không?
Mọi người gật đầu tán thành, lúc nó bị như vậy, quả là có nhìn thấy, quả là có nghe thấy nhưng như vậy mới có phim hay để xem chứ! Còn được xem cảnh anh hùng cứu mĩ nhân nữa mà! Lúc nhìn lên định nói với hắn điều gì đó thì hắn đã lên lầu rồi. Nhớ lại lúc này khi xem thấy tên đó bắt đầu có dục vọng hắn đã bốc hỏa, chạy như bay xuống lái xe rồi phóng thật nhanh ra khỏi bệnh viện. Mọi người chỉ đành thở dài tiếp tục xem diễn biến trong căn phòng.

Hắn gõ cửa nhưng phát hiện nó không khóa cửa mới mở cửa vào phòng, căn phòng im lặng không tiếng người, hắn nhanh chóng liếc quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc giường nơi nó đang nằm im. Vốn nghĩ nó đã ngủ rồi nên hắn mới lại gần xem thử nó thể nào thì vô cùng ngạc nhiên. Người con gái nằm trên giường mắt mũi đỏ hoe, trên lớp mắt có chứa đựng một tầng nước dày, cứ như nó đang cố gắng để không khóc vậy. Hắn bất ngờ hỏi:
- Baechu, em sao vậy?
Nó nghe thấy tiếng hắn thì bật dậy nhào thẳng vào lòng hắn òa khóc. Hắn chỉ đưa nhẹ cánh tay khẽ xoa lưng nó an ủi:
- Baechu, nói anh nghe, em sao vậy?
Nó vẫn cứ khóc, cho đến khi đỡ hơn mới cất tiếng nói:- Taehyung à, em.... sợ..... lần đầu tiên em..... cảm thấy bất lực như vậy.
Hắn nghe thấy vầy thì ôm chặt nó vào lòng cất tiếng:
- Ngốc này, nếu lúc đó không có anh thì phải làm thế nào? Em không được để công tư lẫn lộn như vậy chứ! Nếu anh đến trễ một chút thì em đã là của người ta rồi!
Nó nghe vậy thì lau nước mắt nhỏ giọng hỏi:
- Anh đang ghen? Sao em ngửi thấy giọng anh chua quá vậy?
Hắn ngượng ngùng gãi đầu, lát sau mới nói:
- Ai nói anh ghen? Chỉ là lo lắng cho em thôi! Thôi nếu hết khóc rồi thì anh về phòng đây, ngủ ngon!
Hắn nói rồi quay người đi nhưng mới đi được vài bước thì đã bị bàn tay lạnh giá của ai đó níu lại.
- Tối đây ngủ với em đi!
- Ngủ với em sao? - Hắn bất ngờ.
Nó biết ngày hắn nghĩ gì trong đầu liền lườm hắn rồi trách mắng:
- Này! Anh toàn dùng thân dưới để suy nghĩ đấy à? Chỉ là ngủ bình thường thôi, đâu phải là anh chưa từng ngủ với em?
Hắn lại tiếp tục gãi đầu:
- Nhưng em làm ơn thay bộ nào kín đáo hơn được không? Em mặc như vậy, anh không cảm thấy gì mới là có vấn đề!
Nó nghe vậy thì nhìn xuống, vì mới tắm xong nên những giọt nước vẫn còn đọng lại, huống hồ chi nó mặc áo ngủ, lớp vải mỏng tanh để lộ đường cong quyến rũ. Không mặc áo ngực nên khi nó với lên níu tay hắn, từ trên độ cao đó nhìn xuống có thể thấy đôi gò bồng đảo thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải. Nếu như nhìn cảnh này mà hắn không có cảm giác gì thì chắc chắn chỉ có hai khả năng xảy ra.
1 là hắn là gay.
2 là hắn có vấn đề về sinh lí!
Nó bật cười:
- Không sao. Nếu anh có ý đồ với em, em sẽ sẵn sàng đá anh ra khỏi cửa, cầm dao thiến anh cho anh từ bỏ cái ý đồ xấu xa đó đi!
-..........- =_=||| Baechu em quả thật rất biến thái! Quyến rũ người ta mà lại không cho động chạm, em đang muốn thử thách tính nhẫn nại của anh sao?
Hắn bất lực nhảy lên giường kéo nó nằm xuống chiếc giường êm ái nói:
- Vậy anh được quyền ôm em chứ?
Không đợi nó trả lời hắn đã kéo nó vào lòng ôm thật chặt. Nó vùng vẫy một hồi cuối cùng hắn không chịu được quát lớn:
- Em mà còn động đậy gì nữa, anh mặc cho em là sát thủ, lúc đó đừng trách anh!
Nó cuối cùng cũng chịu nằm im nhưng bàn tay không yên phận vẽ vài vòng tròn trên khuôn ngực rắn chắc của hắn. Hắn mở mắt chụp lại cánh tay nó kéo người nó lại sát mình hơn, nhìn thẳng vào mắt nó nghiến răng nói:
- Ngủ đi! Đừng thử thách tính kiên nhẫn của anh! Anh không chịu trách nhiệm đâu đấy!
Nó tức giận nhưng hắn cũng mặc kệ, cúi người xuống đặt bờ môi ấm áp lên bờ môi giá lạnh của nó. Rất lâu sau, cho đến khi nó cảm thấy gần như nghẹt thở thì hắn mới buông ra, ôm nó vào lòng nói:
- Từ nay đừng rời xa anh nữa!
Nói xong hắn nhắm mắt, nó mỉm cười vui vẻ rồi cũng mãn nguyện chìm sâu vào giấc ngủ. Vậy là cả hai một buổi tối thật yên bình bên nhau.

END CHAP 25 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro