Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ tối, Tae Hyung về nhà, vừa về đến nhà, Mi Yeon lập tức lôi anh ra tố khổ, nói Ji Soo về sớm hơn anh, bởi vì cô ta đánh vỡ cái ly mà tức giận, ngay cả cùng cô ta cùng nhau ăn bữa tối cũng không nguyện ý.

Anh nghe thấy, sắc mặt khó coi. Ji Soo và Mi Yeon dường như càng lúc càng căng thẳng! Bởi vậy anh trở về phòng, định nghiêm túc nói chuyện với bà xã.

Nếu cô thật sự không thể ở chung với Mi Yeon như vậy, vậy anh sẽ đề nghị Mi Yeon quay về San Francisco, bởi vì lại tiếp tục như vậy, quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, ngược lại sẽ có thể khiến cho quan hệ giữa mẹ anh và Ji Soo trở nên càng tồi tệ, đồng thời còn ảnh hưởng đến cuộc sống ngọt ngào của anh.

Bất quá, nếu có thể, anh hy vọng vợ có thể vì mình mà thử đón nhận cô em gái Mi Yeon này.

Bước vào trong phòng, không nhìn thấy bóng dáng bà xã thân yêu, anh lại đi đến phòng sách, cô quả nhiên đang ở trong đó.

"Bà xã, tạm ngưng công việc trước đi." Anh hôn lên hai má bà xã, kéo tay cô đến ngồi xuống bên cạnh. "Anh nghĩ hai người chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện." Tuy rằng anh vẫn hy vọng bà xã có thể cùng Mi Yeon chung sống vui vẻ, nhưng anh lại cảm thấy dường như có điểm gì đó không thích hợp.

"Anh muốn nói chuyện gì?" Có lẽ là lại có liên quan đến Mi Yeon sao?

"Vừa nãy Mi Yeon nói em bởi vì con bé đánh vỡ cái ly mà tức giận, là thật sao?"

Quả nhiên lại là Mi Yeon! Ji Soo thầm thở dài trong lòng, không hề trả lời. Cô không biết nên trả lời câu hỏi của ông xã như thế nào, nếu anh có xem qua cái ly kia trước...

Cô không hề quên bản thân mình hiện tại là một phụ nữ đang mang thai, phải duy trì tâm trạng vui vẻ.

Ngày hôm qua, trở về từ bệnh viện, vốn định nói cho ông xã biết chuyện cô có thai, nhưng sắp đến miệng lại không nói thành lời, có lẽ là bởi vì cảm thấy hiện giờ nói ra không hề thích hợp!

Tuy rằng đứa bé này vẫn đến sớm hơn so với thời điểm dự định, nhưng đứa bé là bảo bối của cô, vì đứa bé, cô quyết định cố gắng hết mức không công tác đến quá muộn, cũng cố gắng để cho tâm tình duy trì sự thoải mái, bởi vậy cho dù tan tầm trở về thấy Mi Yeon đánh vỡ bình hoa cùng cặp ly uống rượu của cô, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó, không nói gì liền lên lầu.

Cô không muốn tức giận, cũng không thể tức giận, kết quả Mi Yeon lại ngang ngược lên án cô tức giận. Quên đi! Tùy cô ta nói gì cũng được, vì đứa bé, mặc kệ cô ta làm gì, cô cũng đều sẽ không để ý tới nữa.

"Mi Yeon nói con bé chờ em xuống lầu ăn cơm suốt, nhưng em không để ý tới nó?"

"Em đã nói qua với Joo quản gia, em đã dùng bữa ở bên ngoài rồi." Mi Yeon không phải cũng có mặt lúc đó?

Vẻ mặt của bà xã rất bình tĩnh, nhìn ra được cô thực sự không thích Mi Yeon. "Bà xã, cũng không thể vì anh, vui vẻ sống chung cùng Mi Yeon sao chứ? Xem con bé như em gái lại khó khăn như vậy sao? Mi Yeon con bé chỉ là có chút tùy hứng, kỳ thật là một đứa bé ngoan."

Mi Yeon là một đứa bé ngoan?! Ji Soo không thể tin được lời nói của ông xã giờ phút này. Bất quá hình như cũng không thể trách anh, có vài bậc cha mẹ ngay cả khi con mình phạm lỗi bị bắt vào đồn cảnh sát, vẫn nói bọn họ không tin con mình lại làm ra loại chuyện này, mà ông xã của cô hình như là dạng đó.

Anh nói Mi Yeon là một đứa bé ngoan, lời này dù sao cô cũng nghe lọt tai một chút, nhưng lời anh nói trước đó... Vì anh? Đó là có ý gì? Chẳng lẽ anh là vì...

"Ông xã, anh vẫn muốn em cùng Mi Yeon chung sống vui vẻ, là muốn nhờ cô ấy cải thiện quan hệ giữa em và mẹ?"

Tae Hyung nhìn bà xã thông minh của anh. Trước đây anh luôn chưa hề nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, chính là sợ nói ra sẽ khiến bà xã chịu khổ sở, bởi vì cô cũng không phải cố ý muốn chọc mẹ giận, hết thảy đều là lỗi của anh.

Nhưng nếu bà xã biết dụng ý của anh, như vậy anh cũng thật thà nói. "Đúng vậy, anh là muốn như vậy, mẹ rất thích Mi Yeon, đối đãi với con bé như con gái, nếu em cùng con bé trở thành bạn tốt, anh nghĩ có lẽ con bé sẽ nói tốt về em trước mặt mẹ, như vậy có lẽ mẹ có thể chấp nhận chuyện em đi làm."

Hóa ra, không đề cập tới cũng không chứng tỏ vấn đề sẽ không tồn tại, đối với chuyện mẹ chồng đi Mỹ, cô vẫn canh cánh trong lòng, mà anh cũng vậy, chỉ là bọn họ ai cũng đều không hề nói ra.

Mặc dù đây là nguyên nhân ông xã luôn thiên vị người ngoài, khuyên cô cùng cô ta chung sống hòa bình, anh làm mọi thứ đều là vì cô, nhưng cô cũng vẫn thấy buồn bực, hoàn toàn thật không ngờ đến ý tưởng của anh, kỳ thật quan hệ mẹ con giữa ông xã và mẹ rất tốt, nếu không phải vì cô, anh hẳn là có thể ở Seoul chu đáo hiếu thuận bà cụ.

Bởi vì sợ bà xã trong lòng khó chịu, Tae Hyung liền nói tiếp, "Nhưng anh cũng đã nghĩ qua, nếu em thật sự chán ghét Mi Yeon, không thể sống chung với con bé, nếu đã như vậy, anh sẽ không miễn cưỡng em làm những chuyện không thích nữa."

"Ý của anh là..."

"Chuyện của mẹ cứ giao cho anh xử lý, em không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy cứ chuyên tâm làm việc, về phần Mi Yeon, anh sẽ mời con bé sắp tới quay trở về San Francisco, bởi vì anh không muốn lưu lại người bà xã anh ghét ở trong nhà, anh hy vọng em mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc." Đây là lời hứa hẹn anh trao cho cô trước đây.

"Anh muốn đuổi Mi Yeon về San Francisco?"

Anh cười, ôm lấy bà xã. "Đó cũng là chuyện không có biện pháp, nếu bà xã đại nhân không thích con bé, vậy đành phải kêu con bé quay về thôi." Tuy rằng có chút không nỡ với Mi Yeon, nhưng anh không muốn khiến cho Ji Soo mất hứng.

Anh đã nghĩ tới, cho dù do Mi Yeon chuyển lời, mẹ cũng không nhất định sẽ có cùng nhận thức, cho nên anh định sau này lại cẩn thận nghĩ biện pháp, nhưng giai đoạn trước mắt, anh muốn mỗi ngày bà xã đều sống vui vui vẻ vẻ, bởi vì nhìn thấy cô vui vẻ, anh mới có thể cảm thấy hạnh phúc.

Mặc dù mẹ vẫn phản đối Ji Soo đi làm, nhưng anh cũng không quên, lúc mười một tuổi, cô đã từng nói với anh, tương lại phải tiếp quản công ty của ba cô, vẻ mặt kiên định của cô khi đó, cho tới tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ rất rõ, nhìn thấy cô cố gắng như vậy, anh không thể nào lại gạt bỏ mục tiêu cuộc đời cô đã xác định từ nhỏ.

Ji Soo nép trong lòng ông xã, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ lúc quen biết anh tới nay, dường như là anh làm nhiều chuyện cho cô hơn một chút, không, là nhiều rất nhiều hơn, hơn nữa cô cũng luôn đón nhận sự yêu thương của anh, tuy rằng bản thân mình cũng yêu anh, nhưng tuyệt đối không sánh bằng anh yêu cô nhiều như vậy.

Hiện giờ, cô có phải cũng nên trả giá vì anh một chút hay không?

**********

Ji Soo bước vào phòng chủ tịch, bởi vì ba cô nói có việc tìm cô bàn bạc.

"Ji Soo, con ngồi xuống đi."

"Dạ." Cô vâng lời ngồi xuống. "Ba, ba tìm con có việc?"

Ông Phòng chăm chú ngắm nhìn cô con gái lớn xinh đẹp lại vừa có năng lực, trong lòng cảm thấy rất hãnh diện. "Ba cảm thấy có được đứa con gái như con, thật sự là may mắn của ba."

"Ba, sao ba đột nhiên lại nói việc này."

"Biểu hiện của con ở công ty, giống với dự đoán trước đây của ba, biểu hiện rất khá, không, là vô cùng ưu tú xuất sắc, khiến cho ba cảm thấy rất hài lòng cũng rất vui mừng." Năng lực làm việc của con gái thật sự rất mạnh mẽ. "Tuy rằng không có con trai để kế thừa, nhưng công ty có con là đủ rồi, mà ba cũng có thể an tâm về hưu."

"Ba, ba còn trẻ, đừng nói mình như ông lão vậy."

"Ba vốn chính là một ông lão." Ông và vợ kết hôn nhiều năm mới sinh được hai đứa con gái Ji Soo và Jennie, ông cũng đã hơn sáu mươi. "Con cũng biết gần đây thân thể của ba không khỏe cho lắm, cho nên ba định đem cả công ty giao cho con, ba tin tưởng con có thể đảm nhiệm."

Tuy rằng không có con trai, nhưng con gái lớn rất ưu tú, lại tốt nghiệp trường Yale danh giá, điểm này thật sự khiến cho ông rất hãnh diện, trải qua hơn hai năm quan sát, ông cảm thấy con gái đã có thể một mình phụ trách công việc.

"Chờ sau khi Jennie lập gia đình, ba muốn thoải mái nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ sẽ mang mẹ con xuất ngoại đi du lịch, trước đây ba đều không có thời gian chăm sóc bà ấy chu đáo." Bọn họ đã lớn tuổi rồi, nếu không tranh thủ lúc còn đi lại được mà xuất ngoại, chỉ sợ sau này sẽ không có cơ hội.

Hóa ra ba là vì bàn bạc chuyện nối nghiệp mà tìm cô tới.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình sẽ tiếp quản công ty nhanh như vậy, kỳ thật cô còn có rất nhiều chỗ phải học hỏi, dù sao bước vào công ty mới hơn hai năm, cô sợ sẽ làm không tốt, đặc biệt gần đây cô vì chuyện trong nhà, thường không có cách gì tập trung tinh thần làm việc.

Cô biết gần đây thân thể ba không được khỏe, nếu có thể, cô đương nhiên hy vọng ba có thể thoải mái tĩnh dưỡng, sau đó làm chuyện mình muốn làm, dù sao trước đây ông vì gia đình này, cũng đã làm việc vô cùng vất vả.

Kết thúc cuộc trò chuyện với ba, sau khi trở lại văn phòng, toàn bộ tâm trí Ji Soo vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện nối nghiệp.

Liên quan đến chuyện bởi vì cô không thể vứt bỏ công việc mà cô và mẹ chồng bất hòa, cô cũng không hề để cho ba mẹ biết, bởi vì cô không muốn khiến mọi người trong nhà lo lắng cho cô, hơn nữa khi đó cô cũng tin tưởng mẹ chồng cuối cùng cũng sẽ thông cảm, nhưng không ngờ mẹ chồng lại một mạch chạy sang Mỹ.

Việc mẹ chồng không thông cảm vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô, tin rằng đối với Tae Hyung mà nói cũng thế.

Có một số việc đúng là không cách nào vẹn toàn đôi bên, tuy rằng cô gả cho Tae Hyung, nhưng cô vẫn là con gái của ba mẹ, không thể bỏ mặc chuyện nhà mẹ đẻ, hơn nữa từ rất sớm trước đây, cô cũng đã quyết định phải tiếp quản công ty của ba.

Vì tiếp quản công ty, mỗi ngày cô đều rất cố gắng chăm chỉ học tập, không muốn khiến cho ba bởi vì không có con trai mà cảm thấy tiếc nuối.

Cô sờ tay lên bụng. Đứa bé lại xuất hiện trước thời hạn vào lúc này, có lẽ là muốn khiến cho cô sớm hạ quyết định hơn.

Ji Soo thở dài. Cô không thể lưu luyến nữa, bởi vì sự tình so với tưởng tượng ban đầu càng nghiêm trọng hơn, cô không nghĩ có một ngày như vậy xảy ra, cũng không muốn thấy chồng đau khổ.

Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, do cô đưa ra đề nghị ly hôn là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Có lẽ Tae Hyung sẽ hận cô chứ!

Vậy khiến cho anh hận là được rồi, sau khi hận xong, hy vọng anh có thể vui vẻ bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi tính toán đâu vào đó, cô gọi điện thoại cho bạn thân Ji Hyo. Trước đây bạn của Ji Hyo vì ly hôn với chồng mà đi kiện, cuối cùng thắng kiện, bởi vậy cô muốn số điện thoại luật sư kia.

Cô biết Tae Hyung nhất định không chịu đồng ý ly hôn, cô cũng không thật sự nhất định phải kiện lên toà án, tìm luật sư chỉ là muốn cho anh biết, cô thật sự phải ra đi, hy vọng anh đồng ý.

**********

Woo Sik vẻ mặt khó chịu ngồi trong một căn phòng làm việc rộng rãi.

Sở dĩ anh khó chịu, là bởi vì có người lúc mười một giờ liền gọi điện thoại đến gọi anh thức dậy, nói có thứ gì đó muốn tặng cho anh, muốn trưa nay anh nhất định phải đến văn phòng luật sư của anh ta một chuyến.

Con gấu kia rốt cuộc muốn đưa cái gì vậy, không thể đợi đến tối sao? Anh ta có biết mười một giờ đối với anh mà nói sớm biết bao nhiêu không, nếu không ngủ đủ giấc, vậy chính là sẽ ảnh hưởng đến độ đàn hồi của làn da mềm mại mịn màng đó nha!

Kết quả, người ta tìm đến, con gấu lớn kia lại bởi vì khách hàng đột nhiên tìm đến mà ra phòng tiếp khách bàn chuyện làm ăn, để anh ở lại một mình trong văn phòng.

"Gấu Lớn thối tha, lần sau lại xảy ra loại chuyện này, ông nhất định quăng ngươi đi."

Woo Sik mặt mày bí xị xem xét văn phòng của anh ta. Xem ra anh ta làm ăn cũng không tồi, ba mươi tuổi mà thôi, cũng đã có văn phòng luật sư của riêng mình, nhân viên cũng không ít, xem ra anh ta cũng rất lợi hại nha!

Gấu Lớn tuy rằng không phải kiểu anh thích, nhưng đối đãi với anh rất tốt, cũng rất nghe lời, muốn nói là một con vật cưng nuôi bên người cũng không sai, tuy rằng con vật này có hơi to con một chút.

Rõ là nhàm chán, tên kia rốt cuộc muốn cho anh cái gì chứ?

Sẽ không phải là muốn tặng anh nhẫn chứ? "Ha ha ha..." Tiếng cười của Woo Sik nhanh chóng ngưng lại. Không đúng, con gấu lớn kia rất có thể sẽ làm ra loại chuyện này, trước đó lúc hắn đánh thức anh đã nói thế nào?

"Tôi đến chỗ khách hàng, cô ta là một người bán trang sức, tôi mua một món quà muốn tặng cho cậu ở đó."

Anh đột nhiên có cảm giác không ổn, vì thế lén lút mở ngăn kéo ra kiểm tra một chút. Vạn nhất nếu thực sự là nhẫn, vậy anh phải lập tức chạy trốn.

**********

Anh biết không nên động vàođồ đạc của người khác, bất quá Gấu Lớn có lẽ cũng biết, anh không có khả năng sẽngoan ngoãn ngồi chờ anh ta, anh ta mang mình nhốt ở đây, nhất định là đã tínhđến khả năng anh sẽ táy máy thứ này thứ kia.

Woo Sik liên tiếp kéo mở mấy ngăn kéo, đềukhông có nhìn thấy thứ gì tương tự hộp đựng nhẫn, lúc này mới nhẹ nhõm thởphào. Dù sao bọn họ quen biết cũng không lâu, nếu anh ta muốn tặng anh nhẫn, cóhơi quá sớm.

Ánh mắt lướt đến áo vest của Gấu Lớn đặtbên cạnh. Anh bỗng nhiên nghĩ tới, vừa nãy khi anh đến tìm anh ta, trước khi muốnra khỏi cửa anh ta hình như thả cái gì đó vào trong túi... Vì thế anh rất nhanhbước đến, lục lọi túi áo khoác.

Trong nháy mắt, anh mở trừng mắt, bởi vì thậtsự chạm vào một cái hộp nhỏ cưng cứng, lấy ra xem thử, quả nhiên là hộp nhẫn.

Không thể nào?! Con gấu kia thật sự muốn tặnganh nhẫn?

Anh mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn bạc lấplánh nhất thời thu hút toàn bộ ánh mắt của anh. Thật xinh xắn! Đã quên chuyệnphải chạy trốn, anh nhịn không được cầm lấy nhẫn bạc đeo thử.

Sau khi đeo thử nhẫn, kết quả ngón đeo vàovừa vặn nhất là ngón áp úp tay trái. Tên kia hẳn không phải là thừa lúc anh đangngủ lén lút đo kích cỡ chứ, bằng không sao lại vừa vặn như vậy?

Nhớ tới chính mình không có việc gì sao lạitrói buộc ngón áp út của mình, Woo Sik lập tức tháo chiếc nhẫn trên tay đặt lạivào trong hộp, lại đem nó bỏ vào trong túi áo khoác của Gấu Lớn, sau đó cả ngườirơi vào một tâm trạng khẩn trương trước nay chưa từng có.

Được rồi, anh thừa nhận mình bắt đầu có mộtchút cảm tình với Gấu Lớn, nhưng tặng anh nhẫn, lại là mang trên ngón áp út, vậylà có ý gì? Anh ta muốn cầu hôn với anh sao?

Vừa nghĩ đến cầu hôn, anh lập tức tê hết cảda đầu. Con gấu lớn kia có phải là hơi quá nghiêm túc với trò chơi rồi không?

Woo Sik khẩn trương đi đi lại lại trong vănphòng, tới tới lui lui không ngừng quanh quẩn. Anh chưa bao giờ bối rối như hiệntại, anh đương nhiên cũng biết anh ta nghiêm túc với mình, chính là bởi vì nhưthế, anh mới có thể để cho anh ta hết lần này tới lần khác tiến vào "khuê phòngngát hương thơm" của mình...

Nhưng... Quên đi, cứ chạy trốn là được rồi.

Quyết định lánh mặt, thân thể anh bởi vì khẩntrương mà có chút cứng nhắc, tay không cẩn thận đụng vào đống tài liệu trên bànlàm việc, tài liệu lập tức rơi tán loạn đầy trên mặt đất.

Thật là, ông trời cố ý đùa anh sao?

Ngay lúc anh vội vàng ngồi xổm xuống thu thậptài liệu trên mặt đất, lại vừa vặn nhìn đến một phần tư liệu của khách hàngmình mới vừa nhặt lên, nhất thời há hốc mồm.

Kim Ji Soo, nội dung thưa kiện là... lyhôn?!

**********

"Tìm mình đến có chuyện gì?"

Hôm nay Woo Sik gọi điện thoại cho anh, muốnanh sau khi hết giờ làm đến Hill gặp mặt, nói có việc nói với anh, anh đoán hẳnlà chuyện quan trọng, bởi vì cậu ta sẽ không tùy tiện gọi điện thoại bậy chongười ta.

"Chúng ta đi qua bên kia ngồi đi."

Mới bảy giờ, khách trong quán cũng khôngđông, bởi vậy bọn họ tìm một góc kín đáo ngồi xuống.

"Cậu muốn nói gì với mình?"

Anh ta nhìn bạn thân. "Tae Hyung, cậu và bàxã thân yêu của cậu..." Anh nên hỏi như thế nào chứ? "Cậu và bà xã thân yêu củacậu gần đây có cãi nhau sao?"

"Lại nói mình cãi nhau với Ji Soo? Sao chứ,cậu muốn thấy bọn mình cãi nhau như vậy sao?" Tae Hyung cảm thấy vừa bực mình vừabuồn cười. "Rất xin lỗi, đã để cho cậu thất vọng rồi, bởi vì tình cảm của bọnmình vẫn rất tốt, sao có thể lại cãi nhau!"

Đúng vậy, anh cũng nghĩ như vậy, một gã yêubà xã như vậy sao có thể lại đành lòng tranh cãi với vợ, thế nhưng, Ji Soo thựcsự đi tìm Gấu Lớn làm luật sư ly hôn của cô ấy...

Tuy rằng anh chỉ từng gặp mặt cô vài lần, cảmthấy cô là một người con gái xinh đẹp, không chỉ dáng vẻ bên ngoài nghiêm túc,ngay cả tính cách cũng rất thận trọng, thoạt nhìn giống như là kiểu người làmviệc nghiêm túc, sẽ không lãng phí thời gian đi làm những chuyện vụn vặt khôngquan trọng, cũng bởi vì như thế, cho nên hai ngày này anh vẫn rất lưu tâm đếnchuyện này.

Nhưng Tae Hyung lại nói quan hệ của vợ chồngbọn họ rất tốt, vậy đây là xảy ra chuyện gì?

Ji Soo không có khả năng sẽ bày ra loại tròđùa vô vị này, lại nói cô ấy là tổng giám đốc công ty JS, việc công ty cũng đãđủ nhiều rồi, hẳn là không có thời gian nhàn hạ chơi trò ly hôn gì gì đó.

Khả năng duy nhất chính là, cô ấy thật sựmuốn ly hôn với Tae Hyung.

"Woo Sik, cậu rốt cuộc muốn nói gì vớimình?"

"Tae Hyung, giữa cậu và Ji Soo... Thật sựkhông có việc gì sao?"

"Có vấn đề gì?" Anh không hiểu bạn thân muốnhỏi cái gì?

"Mình nói thẳng với cậu là được rồi, mấyngày trước mình nhìn thấy tên của vợ cậu trong danh sách khách hàng ở một vănphòng luật sư, hình như cô ấy mời bạn của mình làm luật sư ly hôn của cô ấy."

"Ly hôn?!" Tae Hyung kinh ngạc. "Choi WooSik, cậu có phải đã nhìn lầm rồi hay không? Mình và bà xã mình thật sự rất tốt,bọn mình cũng không có cãi nhau."

"Mình tuyệt đối không có nhìn lầm, bởi vìtrên mục tên người chồng viết tên cậu."

"Điều này sao có thể!" Woo Sik mặc dù bìnhthường không đứng đắn cho lắm lại thích nói đùa, nhưng anh tin tưởng cậu ta sẽkhông lấy loại chuyện này làm chuyện nói đùa, nhưng Ji Soo cô ấy... Sao lại muốnly hôn với mình?

Anh thật sự không thể tin được, nhất địnhlà nhầm lẫn rồi!

"Woo Sik, mau cho mình số điện thoại vị luậtsư kia, mình phải lập tức đi tìm anh ta hỏi rõ ràng!"

"Không được, mình không thể để cậu đi tìm Gấu...Mình là nói, mình không thể để cậu đi tìm luật sư kia nói chuyện, bởi mình là'lén' xem, chính luật sư kia cũng không biết chuyện này."

Kỳ thực anh cũng không phải cố ý muốn xemtrộm tư liệu khách hàng của Gấu Lớn, hơn nữa cho dù có xem, cũng phải nên quênđi, dù sao Gấu Lớn là luật sư, anh ta phải giúp khách hàng giữ bí mật.

Nhưng chuyện có liên quan đến hạnh phúc củabạn thân, hơn nữa Ji Soo không phải loại phụ nữ thích cáu kỉnh lại bốc đồng, bởivì sợ bạn thân sau này thật sự sẽ đi bệnh viện tâm thần, cho nên sau khi suynghĩ hai ngày, anh quyết định nói ra, bởi vì anh đoán bạn thân hẳn là vẫn chưabiết chuyện này.

"Tae Hyung, vợ cậu muốn ly hôn với cậu, cóphải có liên quan với cô em gái đang ở nhà cậu kia hay không?" Lần trước anh đãcảm giác sẽ có chuyện phát sinh, dù sao ánh mắt của người con gái kia cũng quáu ám.

"Mi Yeon? Không có khả năng đó đâu, mình chỉxem Mi Yeon như em gái, điểm này Ji Soo rất rõ." Tae Hyung quá mức chấn kinh rồi,không thể tin được bà xã lại lén tìm luật sư ly hôn với anh. Thật sự là như vậysao? "Bây giờ mình lập tức về nhà hỏi rõ ràng, mình tuyệt đối sẽ không ly hôn vớiJi Soo!"

"Nè, Tae Hyung ——" Woo Sik vừa ngước mắtđang muốn gọi bạn thân đứng lại, muốn trấn an cậu ta đừng quá xúc động, phải bìnhtĩnh nói chuyện với Ji Soo, kết quả, Gấu Lớn đột nhiên xuất hiện, khiến cho anhkinh hãi. Không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu?

Seo Joon đứng tại chỗ, hai tay khoanh trướcngực nhìn anh chòng chọc.

"Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi mà!" Giọngnói của anh hơi run rẩy, bởi vì Gấu Lớn xem ra rất giống như đang tức giận.

"Tôi có thể xin hỏi cậu vừa nãy là chuyệngì xảy ra không?"

"Sao cơ? Chuyện gì?" Anh giả ngu tới cùng.

"Người đàn ông vừa nãy cùng nói chuyện vớicậu là Kim Tae Hyung sao?" Vẻ mặt Gấu Lớn thâm trầm khiến người ta sợ hãi. "Cậuxem trộm tư liệu khách hàng của tôi?" Ji Soo nói chồng cô ấy cũng không hề biếtchuyện cô ấy muốn ly hôn, cô ấy chỉ tìm đến anh tư vấn mà thôi, bởi vậy vừa nãyTae Hyung mới có thể quát phải đi về hỏi rõ ràng.

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi..." Vẻ mặt củaanh ta thoạt nhìn thật đáng sợ!

"Hiểu lầm?"

"Hôm đó, tôi chờ cậu ở văn phòng, không cẩnthận đánh đổ tài liệu trên bàn, sau đó không cẩn thận nhìn thấy, tôi không phảicố ý xem trộm tư liệu khách hàng của cậu." Anh cảm thấy nhất định phải giảithích rõ ràng, dù sao anh thật sự không phải xem trộm.

Vẻ mặt Seo Joon căng thẳng, ngay cả một cáichớp mắt cũng không, chằm chằm nhìn anh.

"Được được được, tôi nhận lỗi, tôi khôngnên làm như vậy." Anh nhận sai, bởi vì thật sự là anh có lỗi, bất quá anh cũngđã giải thích, Seo Joon dường như không cảm kích, biểu tình vẫn giận dữ như trước.

Anh ta rốt cuộc muốn thế nào mới có thểkhông cần trừng mắt nhìn anh đáng sợ như vậy?

Woo Sik đứng lên, đi đến trước mặt Gấu Lớn."Được rồi, tôi cho cậu đánh một cái, nhớ kỹ, xuống tay đừng quá nặng, đừng khiếncho tôi bị hủy hoại nhan sắc." Anh ta là gấu đó nha, mạnh tay quá không biết chừngsẽ đánh lệch cái mũi cao thẳng của anh.

Nhưng anh đứng rất lâu, Gấu Lớn trước mắtcũng thờ ơ, ánh mắt vẫn sắc bén đáng sợ như trước.

"Tôi cũng đã giải thích, rốt cuộc cậu muốnnhư thế nào?" Anh hơi mất đi sự nhẫn nại. Nếu không phải lần này thật sự là lỗicủa anh, anh sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục xin anh ta tha thứ.

"Giữ gìn sự riêng tư của khách hàng đối vớimột luật sư mà nói, cậu có biết việc đó quan trọng biết bao không! Bởi vì việcđó có liên quan đến vấn đề chữ tín của tôi, nếu đã không có chữ tín, tôi sẽkhông có tư cách làm luật sư."

Nói như vậy xem chừng thật nghiêm trọng! WooSik cũng cảm thấy áy náy, bởi vì anh biết Gấu Lớn sâu sắc xem công việc luật sưnày là quang vinh, là thật sự thích công việc này.

"Được rồi mà, lần này là tôi sai rồi, tôiđáng chết, tôi xin lỗi cậu, mặc kệ cậu muốn như thế nào đều theo ý cậu, cho dùcậu muốn ra sức đánh tôi đến nhập viện, tôi cũng sẽ không đánh trả, có đượckhông!" Cho dù anh đánh trả, khẳng định cũng đánh không lại con gấu lớn này.

Seo Joon quai hàm xiết chặt, đi về phíaanh, không nói hai lời liền lập tức nâng thân hình mảnh khảnh của Woo Sik đặtlên vai, hành động này khiến anh hoảng hốt kêu lên một tiếng.

"Nè, cậu mau bỏ tôi xuống, tất cả mọi ngườiđang nhìn!" Muốn chết sao, thật mất mặt.

Nhưng Gấu Lớn lại hoàn toàn không quan tâmđến ánh nhìn chăm chú của những người khác, đi thẳng hướng ra ngoài cửa lớn. Giảsử có quan tâm, anh cũng sẽ không phải làm như vậy, bất quá tất cả những việcnày đều phải trách Woo Sik làm cho anh tức giận.

Nói xin lỗi mà lại không thành tâm nhận lỗi,khuôn mặt tươi cười hì hì, một chút thành ý cũng không có, còn đứng ở trước mặtanh, dùng khuôn mặt xinh đẹp kia giả bộ vô tội để cho anh đánh, cậu ta rốt cuộclà thật sự muốn anh ra tay, hay là đang dụ dỗ anh?

"Cậu muốn đi đâu?"

"Nhà của tôi."

"Đến nhà cậu làm gì?"

"Tôi phải nghiêm khắc trừng phạt cậu!" Anhta phát vào mông người trên vai. "Tôi muốn cậu ba ngày ba đêm không xuống giườngđược."

Dã man quá ~ định nghiêm khắc trừng phạt gìchứ? Là thỏa mãn thú tính của anh ta sao!

Ôi... Tae Hyung, chờ cậu và bà xã cậu làmlành, mình nhất định phải đòi cậu phí tổn "Trợ cấp tàn tật", nếu như mình còn sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro