144. Sống Thử Ở Nhà Ma (51): Em có đồng ý để anh trở thành chủ nhà không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ry

Đó là một khuôn mặt xinh đẹp như vầng trăng sáng trong, gần như có thể đạt tới đỉnh cao của thẩm mỹ của tất cả mọi người, hoặc là nói Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn có thể thống nhất khái niệm của bạn về cái đẹp.

Trước khuôn mặt ấy, dường như thốt ra bất cứ lời lẽ không hay nào đều là một sự sỉ nhục.

Cũng may chị Đỏ chưa kịp chửi, nếu nói ra thật, chắc chị sẽ hận chết bản thân vì phá vỡ hình tượng của mình trước mặt người đẹp như vậy. Mà không chỉ có chị Đỏ lo lắng, cả đám như thể bỗng có thêm gánh nặng giữ gìn hình tượng, ngẩn ngơ một hồi. Chỉ cần thấy khuôn mặt này, phản ứng đều trở nên vô cùng trì trệ.

... Đây là Nguyên Dục Tuyết.

Người này đúng là Nguyên Dục Tuyết.

Dù là giọng nói hay tư thái hay thân hình đều có thể phân biệt được, cậu ấy đúng là Nguyên Dục Tuyết. Chỉ là khuôn mặt đó, từ khi nào mà trở nên...

Bọn họ không tưởng tượng được từ ngữ để hình dung, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn là trước đó Nguyên Dục Tuyết đã dùng đạo cụ, thế nên họ mới không chú ý.

Có một khuôn mặt như vậy, dùng đạo cụ để che giấu cũng hết sức bình thường. Hoàn toàn khác với ai đó giấu đầu hở đuôi! (Tiểu Minh: ...)

Dù sao thì trong phó bản này, bọn họ đều miễn cưỡng là người bình thường, sẽ không làm gì quá khích. Nhưng trong hầu hết các nhiệm vụ, tỉ lệ gặp phải kẻ xấu cực lớn, có một khuôn mặt như Nguyên Dục Tuyết, ai cũng muốn nhìn một cái thì quá nguy hiểm!

Gần như cùng lúc đó, họ đều quên đi sức lực khủng bố như không có giới hạn của Nguyên Dục Tuyết, chỉ vô thức cảm thấy Nguyên Dục Tuyết có khuôn mặt này sẽ yếu ớt vô cùng, một cây chẳng chống vững nhà, sẽ dẫn tới rất nhiều kẻ có ý xấu, đương nhiên cần được bảo vệ.

Không đúng.

Trong phó bản này, không phải tất cả đều là người bình thường.

Chị Đỏ quay sang trừng Tiểu Minh, cảm giác mình hiểu được tại sao thái độ của đối phương lại quay ngoắt như vậy.

Nếu là chị, chỉ e cũng sẽ thế, hi vọng có thể duy trì hình ảnh tốt đẹp trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng chính vì vậy, việc Tiểu Minh nói vớ vẩn bôi nhọ bọn họ càng khiến chị tức điên.

Thù này chị đã ghim.

Bị sắc đẹp tấn công một hồi, chị Đỏ vẫn nhớ phải giải thích với Nguyên Dục Tuyết, cứu vãn một chút hình tượng của mình. Chỉ là chị không thể nhìn thẳng vào mặt cậu nói chuyện nữa.

Chỉ nhìn khuôn mặt kia thôi đã là một loại hưởng thụ tham lam với thị giác. Chị Đỏ có cảm giác mình mà nhìn lâu, có khi năng lực chịu đựng sẽ bị quá tải mà lăn ra ngất mất.

Khả năng tự chủ của chị cũng không quá cao, thế nên không tiếp tục khiêu chiến giới hạn bản thân, đành quay mặt đi, lắp bắp giải thích: "Là cậu ta muốn giết Tiểu La làm tế phẩm trước, rất quá đáng... Chúng tôi không phải lấy oán trả ơn ra tay với cậu ta, chẳng qua là cảm thấy cần phải bàn bạc kĩ hơn, vả lại cậu cũng chưa trở lại... Đúng, là do cậu ta khai chiến trước!"

Chị Đỏ nói năng không được lưu loát như bình thường, còn lắp bắp, câu cú hỗn loạn, lại không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết, nhìn như chột dạ vô cùng.

Ngay cả chị Đỏ cũng cảm thấy mình như đang nói dối, quả thực bị Tiểu Minh hại cho khóc không ra nước mắt.

Mà A Kiếm?

Càng không trông cậy được gì vào A Kiếm, y vốn không phải người nhiều lời, vốn đã im im ít nói, lúc Nguyên Dục Tuyết trở lại y mới như có hơi thở, ra dáng người sống. Lại vừa đối mặt với Nguyên Dục Tuyết, nhận xung kích mãnh liệt, ngay cả tinh thần cũng ngẩn ngơ.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại hết sức nghiêm túc nghe lời giải thích của chị, còn gật đầu, chắc là đồng ý với cách nói này.

Hai bên đều nghe xong, Nguyên Dục Tuyết cũng hiểu tương đối xích mích giữa họ, có vẻ như không phải là sự kiện mâu thuẫn không thể hòa giải (?), có thể sử dụng phương thức giải quyết hòa bình đương nhiên sẽ tốt hơn.

Thế là Nguyên Dục Tuyết nhìn sang Tiểu La, nói đúng ra là nhìn những sợi tơ trên người cô bé. Nếu cưỡng ép xé ra, e là sẽ gây tổn thương không nhỏ.

Cậu dời mắt, nhìn sang Tiểu Minh.

Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng mở miệng, cánh môi đỏ thắm mấp máy: "... Có thể cho tôi xin chút thời gian, trước hết thả Tiểu La ra được không?"

Nguyên Dục Tuyết nói: "Mục tiêu của chúng ta là một, tôi hứa với cậu sẽ giải quyết nhiệm vụ mới này trong hôm nay."

Tiểu Minh vốn bướng bỉnh vô tri, thậm chí còn định giết những người không cùng ý kiến với mình, lúc này lại vô cùng dễ thương lượng.

Khi Nguyên Dục Tuyết chăm chú nhìn cậu ta, trịnh trọng hứa hẹn, Tiểu Minh đã sửng sốt. Tầm mắt rơi trên mặt Nguyên Dục Tuyết, không rời đi nổi, cuối cùng nở một nụ cười đáng yêu: "Đương nhiên là được rồi, tôi đâu phải người ngang ngược."

Những người khác: "..."

Không biết xấu hổ.

Giới Chu Diễn lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.

Có điều hôm nay được Nguyên Dục Tuyết "dỗ ngọt", tâm trạng Giới Chu Diễn đang ở trạng thái cao vút kì diệu, khinh thường so đo với những tên này, nếu không có lẽ hắn đã gây sự với Tiểu Minh, tuy là trong lòng vẫn không mấy thoải mái.

Trong mắt Giới Chu Diễn, Tiểu Minh dùng thủ đoạn vụng về như vậy thu hút sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết còn biết tự giác, tiến lên cởi những sợi tơ hạn chế hành động của Tiểu La, những sợi tơ chưa bị A Kiếm thiêu hủy đều được thu hồi.

Các bộ phận mấu chốt không bị kiềm chế, có thể nói Tiểu La đã khôi phục mức độ nguy hiểm. Nếu cô bé muốn chạy, có thể chạy thoát bất cứ lúc nào, hoàn toàn có thể triệu hồi quỷ quái ra tấn công mọi người.

Nhưng từ ban nãy, phát hiện Nguyên Dục Tuyết trốn ra, Tiểu La kinh ngạc trong một thoáng, quãng thời gian kế tiếp, cô bé luôn nhắm chặt mắt, trông như một con búp bê bình thường không có linh hồn.

Như thể che tai che mắt, từ chối nghe cũng từ chối nhìn.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện Tiểu La lúc này không phải không có phản ứng. Sắc mặt em tuy ma quái, hàng mi lại khẽ run run, như thể gặp phải thứ gì cực độ sợ hãi.

--- Kì lạ là lúc đối đầu với người chơi khác, cô bé lại chẳng có vẻ gì là sợ.

Lúc sắp bị Tiểu Minh giết cũng không sợ.

Mà Nguyên Dục Tuyết đi tới trước mặt em, Tiểu La lại bắt đầu sợ hãi.

"Tiểu La." Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng gọi tên em --- Tuy là cái tên này có lẽ cũng không phải tên thật của cô bé.

Tiểu La không đáp, cũng không nhúc nhích, như thể trở thành một con thú bông thực thụ. Nhưng Nguyên Dục Tuyết tới gần thêm, lại như nghe được tiếng của em.

Âm thanh ấy rất kì quái, không phải dao động âm thanh phát ra từ môi lưỡi, không rõ khoảng cách xa gần, càng không giống giọng của một bé gái. Chỉ là có vẻ còn non nớt, như chứa đựng oán khí, trực tiếp tiến vào trong đầu.

Dù là Nguyên Dục Tuyết cũng phải đứng lại tập trung mới nhận ra được âm thanh kia... Từ đâu tới.

"Đừng giết tôi."

"Xin anh đừng giết tôi."

"Ít nhất, tôi không muốn là anh, giết tôi."

Thanh âm kỳ quái, câu sau càng thêm sôi sục oán khí so với câu trước, như rơi xuống vực sâu vô tận, nhiễm lên sự lạnh lẽo.

Trên mặt Nguyên Dục Tuyết không có biểu cảm nào.

Vẻ mặt cậu lúc này không dính dáng gì tới dịu dàng mềm mại, chỉ bình tĩnh đứng đó, chính thức hứa hẹn với người trước mặt.

"Anh sẽ không giết em, Tiểu La."

Câu này Nguyên Dục Tuyết dùng ngôn ngữ của con người nói ra.

Giây phút Nguyên Dục Tuyết nói ra câu này, mi mắt Tiểu La run run, biên độ gia tăng, như cánh bướm không chịu ngừng.

Giọng Nguyên Dục Tuyết, ngữ điệu nói rất chậm rất nhẹ nhàng, như cơn gió lướt bên tai, hây hẩy trên cánh bướm kia.

Trong thoáng chốc, Tiểu La nghe được một tiếng thở dài rất khẽ.

Em nghe thấy Nguyên Dục Tuyết nói: "... Lần sau từ từ một chút, như vậy mới không có hiểu lầm."

Cậu chân thành nói cho Tiểu La: "Em phải cho anh thời gian để giải thích, và một chút tín nhiệm."

Những run rẩy dần lắng lại.

Tiểu La mở miệng, thanh âm không lưu loát như cứng rắn gạt ra từ cuống họng, âm điệu còn thoáng run rẩy.

"Em tin anh." Cô bé nói.

Vui buồn của một bé gái luôn tới và đi dễ dàng. Lòng tin cũng vậy.

"Vậy anh phải dùng sự tin tưởng của em làm chuyện thứ nhất." Nguyên Dục Tuyết rủ mắt nói: "Có thể cho anh mượn chủ nhà không?"

Thật ra hợp đồng chuyển giao biệt thự của cậu vẫn chưa hoàn thành, thế nên cậu chỉ nắm được một phần quyền hạn.

Nhất định phải thông qua chủ nhà hiện tại xác nhận nguyện vọng, kí kết hợp đồng bằng giấy.

Đương nhiên nguyện vọng thật của chủ nhà là gì cũng không quan trọng, không ai quan tâm.

Người Nguyên Dục Tuyết muốn trưng cầu ý kiến lúc này cũng không phải chủ nhà, mà là Tiểu La bên cạnh gã.

Cậu bình tĩnh nói thẳng ra chuyện mình muốn đổi thân phận "chủ nhà". Không hề hoa mỹ, như một bài báo cáo nhàm chán tẻ nhạt.

Mặc dù nghe vào có vẻ hão huyền, nhưng mọi người thật sự tròn mắt, bởi vì họ cảm thấy những gì Nguyên Dục Tuyết vừa nói, có lẽ thật sự thực hiện được.

Thủ tục sở hữu biệt thự có thể thay đổi thiết lập của phó bản?

Mà lúc này đây, Nguyên Dục Tuyết lại hỏi Tiểu La một câu: "Em có đồng ý để anh trở thành chủ nhà không?"

Vấn đề này không có gì vô lí, nhưng có vẻ dư thừa. Không ai hiểu được tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn hỏi Tiểu La câu này, chỉ có Giới Chu Diễn là hơi ngẩng đầu, nhìn Tiểu La một cái.

Cái nhìn kia chứa đựng uy hiếp. Nhưng hiển nhiên Tiểu La hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Vì không cần bất cứ ai nhắc nhở, em cũng sẽ đồng ý với đề nghị của Nguyên Dục Tuyết.

Cặp mắt đen láy, không thấy được bất cứ cảm xúc nào, như mắt một con búp bê bỗng mở to, nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết. Tiểu La gật đầu nói ---

"Có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro