424. Phó Bản Ngàn Người (9): Người một nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Khác hẳn với hình tượng máu lạnh mà quản gia miêu tả, Nguyên Dục Tuyết cảm thấy Giới Chu Diễn là một người anh rất tốt.

... Tất nhiên là cái này không thể không kể tới công lao của cái bánh gatô kia.

Ăn xong bánh rồi Giới Chu Diễn vẫn đứng đó, thong thả xắn tay áo, tao nhã, tự phụ lại hờ hững. Đôi mắt đen dán chặt vào Nguyên Dục Tuyết, hắn như một người anh chính hiệu, nhẹ nhàng bảo: "Mang bài tập của em tới đây anh kiểm tra."

Mọi người: "..."

Hôm nay gió gì thổi vậy?

Đừng nói là quan tâm bài tập của cậu chủ... Có khi hắn còn chả quan tâm tới nhà họ Nguyên, sao tự dưng hôm nay lại dở chứng vậy?

Một đám người hầu đờ đẫn.

Nguyên Dục Tuyết cũng đăm chiêu: "..."

Môn duy nhất cậu học gần đây là nghiên cứu lịch sử Egmiro cổ, nhưng cậu không biết cái này có tính là bài tập không, liệu có thể đưa cho Giới Chu Diễn kiểm tra không.

Giới Chu Diễn vẫn vững như Thái Sơn: "Về phòng em trước đi."

Lần này thì Nguyên Dục Tuyết dứt khoát đứng dậy: "Vâng."

Thế là đến lượt quản gia Tề cảm thấy không ổn. Ông sợ cậu chủ nhỏ được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa nhà mình sẽ bị người ta làm loạn bẻ cành ngắt lá. Kể cả khi người đó là anh trai của cậu... Quan hệ xấu hổ giữa họ, rồi thì tính tình quái gở u ám của Giới Chu Diễn quá khó để ông có thể yên tâm.

Ông theo bản năng cắt ngang: "Thưa cậu..."

Nhưng chưa nói hết, ông cảm giác họng mình như bị nhét vào một cái bàn ủi, cháy đau tới độ không thốt ra được tiếng. Lưỡi cũng cứng đờ, trán túa đầy mồ hôi, không ngừng chảy xuống.

Giới Chu Diễn không hề nhìn ông ta, nhưng quản gia Tề cứ có cảm giác như mình bị... Thứ gì đó nhằm vào.

Và nó rất đáng sợ.

Ông vô thức run lên trong cơn khủng hoảng, như bị kéo vào xoáy nước khổng lồ, tư duy hỗn loạn, thật sự không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Giới Chu Diễn không quan tâm quản gia Tề muốn nói gì.

Hắn kéo cổ tay Nguyên Dục Tuyết, gần như là cứng rắn mở miệng: "Đi thôi."

Nguyên Dục Tuyết nhận thấy bất thường, muốn quay lại kiểm tra quản gia, nhưng bị nắm tay như thế làm cậu phân tâm, vô thức đi theo Giới Chu Diễn.

Dàn người hầu nhìn nhau, sáng suốt chọn không theo sau.

Phòng Nguyên Dục Tuyết ở lầu hai.

Nói là "phòng" cũng không đúng lắm, vì cả lầu hai, trừ góc bên trái là phòng y tế ra thì tất cả diện tích còn lại là chỗ nghỉ của cậu.

Đi qua hành lang rộng mở, đi qua thư viện và phòng để quần áo, Nguyên Dục Tuyết mở cánh cửa gỗ.

Phòng ngủ của cậu rất sạch sẽ, phong cách tổng thể là màu xanh pha trắng, giống như là mặt biển và bầu trời kết hợp với nhau. Đồ đạc trưng bày trong phòng không nhiều, nhưng đều rất tinh xảo. Màn hình máy tính đối diện với cửa đang sáng, trên đó biểu hiện trang tính chi tiêu của Nguyên Dục Tuyết ---

Giới Chu Diễn đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

...

"Gì vậy??"

"Sao không xem được nữa??"

"Phòng stream lỗi à --- Hệ thống đâu sửa bug đi!!"

Các người chơi ở bên ngoài đang xem stream phát rồ!

Phòng stream của Nguyên Dục Tuyết kể từ lần cậu mở khóa manh mối nhiệm vụ trước thời hạn tới giờ luôn có rất nhiều người xem, cực kì nổi tiếng. Thậm chí sau khi cậu tiếp xúc với manh mối nhiệm vụ, người xem vẫn không rời đi, thậm chí ngày một đông... Khó mà nói nguyên nhân do đâu.

Ban nãy họ còn đang thảo luận sự xuất hiện của "Giới Chu Diễn".

Hầu như ai cũng đồng ý là NPC này rất lạ... Rõ ràng chỉ là một người bình thường, mà họ là người chơi kinh nghiệm lão luyện và năng lực đặc thù để đối phó với tà ma, đáng lẽ sẽ không kiêng kị một NPC phông nền. Nhưng giây phút nhìn thấy Giới Chu Diễn, họ đã thấy... Bất an.

Một sự bài xích dị dạng, hay đúng hơn là trốn tránh.

Tất cả đều có chung nhận thức: Tên NPC này không phải thứ gì tốt lành. Hắn có vẻ là người có tính khống chế và gia trưởng rất mạnh, mà còn rất để ý tới Nguyên Dục Tuyết.

Cậu có thiết lập "ốm yếu bệnh tật" đến mức không được ra ngoài một mình, có vẻ như kẻ này sẽ là một ràng buộc, cản trở cậu làm nhiệm vụ.

Đủ loại lí do chồng lên khiến các người chơi rất cảnh giác trước sự xuất hiện của Giới Chu Diễn.

Vô số cặp mắt giám sát hắn.

Thấy hắn đút Nguyên Dục Tuyết ăn lại càng đố kị... À không, là cảnh giác tới nghiến vỡ răng.

Nhưng giám sát đột nhiên bị cắt ngang!

Mọi người chỉ thấy cánh cửa gỗ chình ình trước mặt, quay sang nhìn nhau ---

Có những lúc để bảo vệ sự riêng tư, stream cũng sẽ tự động tắt, nhưng màn hình sẽ đen xì. Đây là lần đầu tiên xảy ra tình trạng này, biến thành hình ảnh chẳng liên quan gì, giống như là bọn họ bị chặn ngoài cửa vậy...

Vô số người chơi nhất trí muốn phản hồi "bug", nhưng thực tế là họ không có cách nào để liên lạc với hệ thống... Chỉ đành lên diễn đàn thảo luận chất vấn. Sau đó trơ mắt nhìn người xem càng lúc càng đông, rồi hết người này đến người kia lặp lại câu hỏi "Chuyện gì xảy ra vậy?"...

Mà phía sau cánh cửa thần bí.

Giới Chu Diễn đóng cửa xong lập tức quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt trầm lắng, trông đợi, nghiêm túc, chăm chú.

Tiếng hít thở của hắn cũng nặng hơn, Nguyên Dục Tuyết nghe được.

Anh ấy có vẻ hồi hộp, thiếu niên bỗng có ý nghĩ này.

Hắn miết phẳng ống tay áo đã được xắn lên, dùng động tác này để di dời sự chú ý, để bản thân bình tĩnh lại một chút. Hơi thở nóng rực phả ra trong không khí.

"Nguyên Dục Tuyết. Anh biết nhiệm vụ của em."

Chỉ một câu đã khiến Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra, đôi mắt đen như mực phản chiếu khuôn mặt của Giới Chu Diễn.

Cậu không nhạy cảm lắm, chỉ cần đối phương không thể hiện ý muốn cản trở nhiệm vụ của mình thì Nguyên Dục Tuyết sẽ không bao giờ tấn công con người.

Huống hồ ---

Nguyên Dục Tuyết không ghét Giới Chu Diễn, cũng không có địch ý với hắn.

Những điều này được cậu tổng kết lại là vì đối phương không có ác ý.

"Anh tới đây là vì..." Giới Chu Diễn thoáng ngập ngừng. Hắn vẫn không quen nói những lời mùi mẫn đó: "... Anh muốn giúp em."

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu.

"Anh được phòng thí nghiệm phái tới à?"

"Không." Giới Chu Diễn quả quyết bác bỏ.

Hắn nhìn Nguyên Dục Tuyết, khẳng định: "Anh tới đây vì em."

Không phải là mệnh lệnh của phòng thí nghiệm gì hết, hắn tới đây là vì Nguyên Dục Tuyết.

--- Nguyên Dục Tuyết rà quét số liệu của hắn, biết Giới Chu Diễn không nói dối.

Hắn không phải người do phòng thí nghiệm phái tới, cậu nên giữ cảnh giác. Nhưng có lẽ là vì Nguyên Dục Tuyết bây giờ còn "quá ít" kinh nghiệm làm nhiệm vụ, hoặc cũng có thể là vì khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông khi nói ra điều này quá chân thành. Chớp mắt sau, Nguyên Dục Tuyết đã rất thản nhiên... Phân loại Giới Chu Diễn thành người một nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro