Chương 4: Tiêu Dạ Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu phủ hôm nay có bạn phương xa tới chơi, giăng đèn kết hoa rực rỡ vô cùng, cũng cho thấy vị khách đến chơi quan trọng như thế nào.

Đại sảnh Liễu Thanh Dục ung dung mỉm cười, dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng bộ dạng của hắn vẫn tuấn mĩ như năm nào, thêm vào đó vài phần thành thục mang đậm vị nam nhân, một cái mỉn cười của hắn khiến bao thiếu phụ mặt đỏ tim đập, mị lực của Liễu Thanh Dục quả thật càng ngày càng tăng theo năm tháng.

"Liễu huynh vẫn anh tuấn tiêu sái như năm nào a..." âm thanh trầm thấp mang theo vài phần tà mị, nam nhân tuổi tác tương đương với Liễu Thanh Dục. Nếu như Liễu Thanh Dục là trích tiên không nhiễm nhân gian khói lửa thì nam nhân này chính là một yêu ma, một yêu ma voi cùng tà mị mang theo cỗ tà khí câu hồn người.

"Ha hả,... Tiêu huynh vẫn hay nói đùa như vậy..." Liễu Thanh Dục lắc đầu cười khẽ, vị bạn cũ này của hắn theo hai mươi năm về trước vẫn như vậy.

"Đây là..." Liễu Thanh Dục nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Diệp Hiên, một tiểu thiếu niên... thiếu nữ... ông cũng không xác định được đứa trẻ này là nam hay nữ nữa. Nếu là nam thì quá xinh đẹp, là nữ thì thiếu vài phần âm nhu. Phải nói là dung mạo của đứa trẻ này thật quá xuất trần, thêm vài năm nữa không biết nó sẽ tuyệt luân như thế nào.

Tiêu Diệp Hiên tà mị cười, đứa tay vuốt đầu đứa trẻ bên cạnh mình, mục quang tràn đầy từ ái ôn nhu nói "đây là đứa con của ta thế nào đẹp đi..."

Đứa tre có chút nhíu mày khi nghe phụ thân của mình nói mình xinh đẹp nhưng rấtd nhanh biến mất không ai nhìn thấy được.

"Sao cơ? Đây là con của huynh và Thủy nhu cô nương sao..." Liễu Thanh Dục giật mình không thôi. Nghe nói Thủy Nhu là thiên hạ đệ nhị mĩ nhân, nhưng tình tình tàn khốc, hận nhất chính là nam nhân, chỉ cần nhìn thấy là giết không tha. Tính cách cùng cái tên của nàng quả thực là khác biệt trên trời dưới đất. Nhưng mà Tiêu Diệp Hiên là cái tên nam nhân duy nhất không bị Thủy Nhu giết. Thứ nhất Tiêu Diệp Hiên võ công cao hơn Thủy Nhu cho nên khi bị Tiêu Diệp Hiên trêu ghẹo, Thủy Nhu hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm được gì. Sau ba năm tử triền lạn đánh, công phu đeo bám dai như rẻ rách của Tiêu Diệp Hiên đã khiến tàn khốc mĩ nữ Thủy Nhu xuân tâm động đại, thế là hai người nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy, Thủy Nhu sinh hạ được một đứa con trai đặt tẻn Tiêu Dạ Thần, cũng chính là đứa trẻ đang đứng bên Tiêu Diệp Hiên đây.

Có lẽ vì nuối tiếc mình không sinh được nữ nhi mà Thủy Nhu từ nhỏ đến lớn nuôi Dạ Thần bảo bảo như một nữ oa, mặc quần áo nữ búp bê, chải đầu kiểu nữ oa nhi... khiến cho Tiêu Dạ Thần bây giờ mười bốn tuổi bộ dáng thủy linh xinh đẹp người ngoài nhìn ra không phân biệt nam nữ. Có lẽ vì chịu sự biến thái từ mẫu thân của mình, Dạ Thần bảo bảo càng lớn càng phát ra âm trầm nội liễm, càng khủng bố ít nói.

"Ân!... Tiểu Nhu đang có việc nên hôm nay không thể đến, nàng gởi lời hỏi thăm đến Liễu phu nhân" Tiêu Diệp Hiên cười khẽ, ánh mắt không dấu nỗi ôn nhu khi nhắc đến thê tử của mình. Thật ra Thủy Nhu cùng hắc hoa hồng là tỉ muội két nghĩa, cho nên mối quan hệ giữa Liễu gia cùng Tiêu gia càng thêm thâm hậu

"Liễu huynh, ta có việc nhờ huynh a..." Tiêu Diệp Hiên cười cười, đôi con ngươi lóe sáng, một bộ dáng chẳng khác nào hồ li tinh.

Liễu Thanh Dục nhìn bộ dáng ấy của Tiêu Diệp Hiên đã đoán ra ngay ý đồ của vị bằng hữu này, nhưng vẫn ung dung đáp "Tiêu huynh chúng ta còn cần nhờ vả này nọ sao, Liễu Thanh Dục làm được tuyệt đối không từ chối a"

"A...aaa... cũng không có gì, Thần nhi rất ít tiếp xúc với thêa giới bên ngoài. Lần này mang nó đến cũng nhờ huynh chỉ bảo vài điểm, với lại Thần nhi cũng thật tịch mịch, huynh có con cũng gần bằng tuổi Thần nhi ta định cho Thần nhi ở lại Liễu gia một thời gian cho thay đổi tính cách..." Tiêu Diệp Hiên từ tốn nói. Thấy ái tử của mình càng ngày càng lãnh cảm Tiêu Diệp Hiên cũng có chút lo lắng, hy vọng thay đổi hoàn cảnh Thần nhi sẽ hoạt bát hơn.

"Vậy càng tốt, Phong nhi cũng có người bầu bạn.." Liễu Thanh Dục vui vẻ đồng ý, tưởng chuyện gì chứ chuyện này có chi đâu khó khăn

"Tốt rồi, tạ Liễu huynh trước..." Tiêu Diệp Hiên tà tà mị mị cười, vậy là hắn một mũi tên hạ hai con chim rồi. Khiến cho Thần nhi thoát khỏi móng vuốt của lão bà, hắn lại độc chiếm lão bà, một công đôi việc, ngay đến hắn cũng không thể không thừa nhận bản thân mình không những anh tuấn tiêu sái mà còn thông minh tuyệt đỉnh.

Tiêu Dạ Thần vô mục đích đi về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên thần, bạch y phiêu diêu càng khiến hắn thêm ba phần xuất trần. Đối với hắn, đi đâu cũng như nhau nhưng ít ra mẫu thân không bắt hắn mặc quần áo nữ nhân là tốt rồi, cho nên khi phụ thân đề nghị hắn đến ở nhà một người bạn cũ, ngay lập tức hắn đồng ý

"Ngươi là ai..." âm thanh lanh lãnh một tiểu cô nương đáng yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fjsj