Chương 1: Ây da... Xuyên rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra... Mở mắt ra lần nữa...!!! Trời ạ!!! Đây là đâu a? Là bệnh viện sao? Không đúng, nóc phòng bệnh viện không phải làm bằng ngói a. Bác sĩ không phải là đã báo cho nàng là bệnh tình nguy kịch lắm sao? Sao nàng không chết chứ? Vừa mới chuẩn bị ngồi dậy quan sát, nhưng dùng sức như thế nào cũng không thể chống mình đứng lên được. Mễ Tiểu Tây rốt cuộc cũng hét lên một tiếng "A" ...ơ... cánh tay này làm sao nhỏ như vậy, thanh âm cũng không đúng a, nàng đã hơn hai mươi tuổi là người trưởng thành làm sao phát ra thanh âm trẻ nít được vậy?

"Tiểu tổ tông của ta ơi, đợi ta một chút, thật là nôn nóng, ơi, ơi, đừng khóc, đừng khóc, bà vú này cho ngươi ăn". Mễ Tiểu Tây còn đang hoá đá, người đàn bà kia tự xưng là bà vú bưng một chén không biết là đồ gì đặt trên cái băng ghế ngồi ở bên giường, sau đó đem nàng ôm lấy, cười híp mắt dụ dỗ.

Một lát sau, Mễ Tiểu Tây rốt cục phản ứng, nàng đây là sống lại a, quan sát một chút rồi nhìn lại bà vú của mình, trông đại khái chừng ba mươi tuổi, quần áo bình thường, trên người cũng không có mang đồ trang sức gì, trên đầu cũng chỉ cắm một cây mộc trâm. Quay đầu quan sát lần nữa bài biện trong phòng, một cái giường, một cái bàn ở giữa phòng, góc tường có 1 cái tủ đứng, hẳn là người nhà nghèo, nhưng nhà nghèo như vậy lại còn có bà vú? Ôi, bất kể như thế nào, lão Thiên cho nàng cơ hội sống lại, cũng đã là ân huệ lớn nhất rồi, những thứ khác cũng không quan trọng...

Kiếp trước chính mình ngày nào cũng phấn đấu công việc, không quan tâm thứ này thứ nọ. Tiết kiệm được mười mấy vạn, cũng chưa kịp hưởng thụ, liền bị tai nạn xe cộ. Chính mình bất hoà với chị dâu, cũng mấy năm không có về nhà nhìn ba mẹ, không biết họ hiện tại thế nào, may là mật mẫ sổ tiết kiệm của mình mẹ có biết, bằng không thành quả dốc sức nhiều năm như vậy liền uổng phí! Mười mấy vạn không nhiều lắm, nhưng để họ dưỡng lão hẳn là đủ rồi, sớm biết mình mạng ngắn như vậy thì lễ mừng năm mới trở về một chuyến... Ôi~ hiện tại đã chậm rồi...

Nếu kiếp trước có nhiều đáng tiếc như vậy, kiếp này nàng nhất định phải sống thật tốt!!!...

Tiểu hài tử nha, vô tri vô giác không biết khi nào đã ngủ, ăn no, nên ngủ. Bà vú Thẩm kéo một cái chăn nhỏ đắp trên thân thể nhỏ nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hiện tại bắt đầu mùa đông, trời dần dần trở nên lạnh, trong nhà đốt một chậu lửa than, rõ ràng nàng hẳn là đại thiên kim tiểu thư được hàng vạn hàng nghìn sự sủng ái. Hôm nay lại chỉ có bà vú ở cùng nàng tại cái phòng cũ này... Nơi đại môn nhà giàu cũng không nghĩ có cảnh tượng này...

Nếu được sự sủng ái của mẫu thân thì cuộc sống mới thực sự giống là con người nhưng hôm nay Thiếu phu nhân vừa mới mất. Hài cốt còn chưa lạnh mà cái đám kia lòng lang dạ thú lại bắt đầu có mưu tính, nếu ta là công tử thì có lẽ trong gia tộc có lẽ sẽ coi trọng hơn chút, đáng tiếc ta lại là nữ nhi. Dù ta có chết, bọn họ cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.

Cuộc sống bình thường ngày lại qua ngày. Mễ Tiểu Tây nghe được bà vú tự lầm bầm lầm bầu có thể hiểu được tìn huống của mình bây giờ coi như là cô nhi a, nhà cha có tiền nhưng không thể quay về. Nhưng như thế cũng tốt, mấy loại người ở đại môn nhà giàu thâm hiểm vô cùng, không cẩn thận sẽ bị gặm, đến cả xương cũng không chừa, huống chi nàng còn không có mẹ làm chỗ dựa. Lúc nào cũng phải tìm cách tranh đấu, thị thị phi phi, cuộc sống nơi này mới thực là tự do.

Mỗi ngày bà vua đều cho nàng uống nước cơm. Không thể, nàng thật sự không thể thuyết phục chính mình uống sữa của người ta, nói như thế nào bà vú cũng chỉ hơn nàng vài tuổi. Tâm lí tuổi tác, không lẽ người hai mươi tuổi đầu rồi đi uống sữa người ta, thử nghĩ cũng thật là ác. Lúc đầu bà vú thấy nàng không chịu uống sữa của mình, thật sốt ruột lắm a. Thấy nàng chịu uống nước cơm bà vú đối với nàng thật tò mò, lần đầu tiên thấy một đứa trẻ không uống sữa lại uống nước cơm. Nhưng là nàng nào biết, không phải người ta không uống sữa, người ta chẳng qua là không uống sữa của người mà thôi. Nếu là sữa tươi, sữa dê,... Mễ Tiểu Tây này sẽ không khách khí.

Bà vú sợ nàng bị lạnh đông cứng, y phục đem từng cái từng cái bọc người nàng. Nàng đã dùng sức phản kháng, những vẫn bị bọc tròn lại, tay chỉ có thể đặt ngang, may nhờ chân vẫn có thể đạp hai cái. Chẳng qua bà vú đối với nàng rất tối, mặc dù nói nàng không có mẹ, nhưng bà vú chính là mẹ. Lúc trời tối cũng đem nàng ôm vào lòng sợ nàng gặp lạnh, thế gian này còn có người như vậy không? Thật không dễ dàng gì, không biết mẹ nàng lúc còn sống có phải là đối đãi với bà ấy tốt cho nên bà ấy mới có thể tận tâm như vậy.

     Mỗi ngày ở đây nàng đều dự trù kế hoạch phải sống theo cách nào để làm một cao thủ vỗ lâm? Luyện võ quá mệt mỏi, nàng không bền lòng. Làm tài nữ? Sợ rằng tư chất nàng không có cao như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm giác mình đối với cái thế giới này hiểu biết quá ít, không có con đường làm giàu. Trước mắt ngủ vẫn là quan trọng nhất, ngáp một cái, mơ mơ màng màng vừa cái đã ngủ. Nếu người ta biết một đứa trẻ con hơn hai tháng đang suy tư đời người mà không cho nàng là yêu quái mới là lạ. Ở hiện đại nàng hẳn sẽ là con chuột bạch đưa vào phòng thí nghiệm.

     Lại qua vài ngày nữa, một người nam hơn bốn mươi tuổi đến đây, đây là người thứ hai nàng nhìn thấy từ khi đến nơi này. Bà vú gọi hắn là tướng gia, người tới nhà mình đây chính là gia gia a, làm sao còn trẻ như vậy? Người cổ đại lấy vợ sớm, bốn mươi tuổi làm gia gia? Ừ, quả thật không phải là hiếm.

     Lớn tuổi như thế mà phong độ ngời ngời, lúc trẻ nhất định là một soái ca. Gien tốt như vậy, có phải chăng nàng sau này cũng là Đại mĩ nhân? Ha ha~ Lãi rồi, lãi rồi.

     "Tướng gia, tiểu thư dù sao cũng là cốt nhục của tướng phủ, tại sao có thể để cho nàng lưu lạc bên ngoài". Bà vú vừa nói vừa gạt lệ. Mọi người đều nói thiên kim tiể thư là phúc trời ban, bản thân mình làm sao lại mệnh khổ thế này. Hiện tại không thể trở về, vậy sau này nhận lại tổ tông cũn thật khó khăn.

     "Haizzz, mẫu thân nàng thân đi sớm, bỏ lại nàng - một nữ nhi đáng thương như vậy, thêm một di nương như vậy cũng không bớt lo, có lẽ không trở về sẽ tốt hơn chút ít". Hàn tướng gia nhìn đứa trẻ trên giường thở dài.

     Hắn cả đời này tiếc nuối lớn nhất chính là nuôi dạy ra một đứa con bất hiếu, đường đường là con trai trưởng của tướng phủ, sao có thể lấy đi một thị thiếp làm chánh thê. Từ xưa đến nay hôn sự do cha mẹ làm chủ, dù không hài lòng cung không thể đem vào nhà đứa con dâu làm mất danh dự như vậy, thật đáng thương cho cháu gái.

     Nói tới nói lui, cũng là tự mình thấy thẹn đối với mẹ con nàng.

     "Ta ngày mai sẽ phái người đưa các ngươi đi Dược cốc, cốc chủ là bằng hữu của ta nhiều năm, nhân tiện uỷ thác hắn giúp ta chiếu cố Nguyệt Nguyệt". Hàn Thừa tướng ôm lấy đứa trẻ trên giường, hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của cháu gái mình, "Nguyệt Nguyệt, gia gia thật xin lỗi ngươi. Dược cốc ở trên đỉnh núi tuyết, hàng năm ngăn cách nhân thế, nếu như ngươi muốn lưu lại đây, ta sẽ an bài cho ngươi ở lại". Nửa câu đầu hiển nhiên là đối với đứa trê trên tay, nửa câu sau chính là nói với bà vú. Người ta vô duyên vô cớ không thể hại người, dù sao vào Dược cốc thì đi ra ngoài cũng thật là khó khăn.

     Bà vú phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Tướng gia, nô tỳ nguyện ý đi theo tiểu thư, nô tỳ ở trên đời này cũng chỉ là một thân một mình, tiểu thư bây giờ là người duy nhất nô tỳ nhớ thương, nô tỳ nhất định sẽ không phụ lòng tướng gia, nhất định chăm sóc tốt cho tiểu thư". Hàn Thừa tướng nhẹ nhành đặt đứa trẻ vào giường, thở dài thán: "Vậy ngươi liền thu thập một chút vật dụng, sáng mai đi sớm nếu không mấy ngày nữa tuyết ngập đường e không đi được, hết thảy nhờ cậy ngươi rồi".

     "Tướng gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Thiếu phu nhân khi còn sống đối với nữ tỳ có ân, cho dù có nhảy vào biển lửa nữ tỳ cũng sẽ không tiếc". Ở trên đời này, nàng sớm hiểu chuyện nhân tình thế ái, nếu là thật có thể phải xa lìa cõi đời nàng cũng không luyến tiếc cái thế giới âm hiểm này.

     Hôm sau trời còn chưa sáng, thì có một chiếc xe ngựa tới đón các nàng. Cũng không có thứ gì mang được, chỉ mang hai xiêm y của tiểu thư, còn tướng gia sớm đã chuẩn bị xong.

     Ngoài hai người hộ tống các nàng đi Dược cốc, trong xe ngựa không gian rất lớn, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn có một vài tiểu y phục, một cái lò ấm áp. Hiện tại Mễ Tiểu Tây, à, không đúng, là Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt nhìn một chút, sau đó đã ngủ. Sáng sớm đầu tiên, trời cũng chưa sáng tỏ đã bị thức tỉnh, thật khó chịu, cũng may trong xe ngựa bà vú đem nàng ôm vào trong ngực, giảm bớt rất nhiều chấn động.

     Không biết xe ngựa đi bao lâu rồi, a~ Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng tính toán, bọn họ nói Dược cốc ngăn cách bao nhiêu, có phải hay không giống như chốn bồng lai cách bờ mấy trăm bước, sau đó có một cửa động thần bí? Nàng rất mong đợi thấy Dược cốc kia, không biết có giống như trong tưởng tượng của nàng không.

     Mùa đông này mặc dù không có tuyết rơi, nhưng gió thổi qua vẫn là lạnh tới xương, "Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn đi vào trong ấm áp một chút, các ngươi đổi phiên lái xe đi. Hôm nay trời rất lạnh, coi chừng ngã bệnh". Hai tiểu tử kia mặc dù bình thường có luyện võ, thân thể có thể cường tráng, nhưng gió này thổi mạnh đúng thật là có điểm chịu không nổi. Dù vậy miệng hắn vẫn cự tuyệt: "Đại tỷ, chúng ta không có chuyện gì, chúng ta chịu được". "Đoạn đường này còn dài mà, các ngươi thân thể dù mạnh thế nào cũng sẽ suy kiệt, đừng nói nhiều như vậy, mau vào trốn một chút" - mặc dù ở thế giới này, nam nữ ở chung một cái buồng xe không được phép, nhưng là "xuất môn tại ngoại", đâu có kiêng dè nhiều như vậy.

     Hai thị vệ mỗi người kéo xe nửa buổi, buổi tối vào khách điếm nghỉ ngơi, dọc đường đi cũng không coi là quá gấp, nhưng là đi mấy ngày, càng đi về hướng Bắc càng lạnh, người ở quanh đó càng ngày cành thưa thớt. Mấy ngày sau cuộc sống không còn thư thái như trước đó, đến một cái trấn nhỏ mua mấy ngày lương khô, người lớn còn có thể ăn được, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt dù sao cũng không có răng dài để cầm gặm những thứ đó nên để cho nàng có cái gì ăn, bà vú mua riêng một cái nồi súp dùng để khi Hàn Nguyệt Nguyệt đói bụng thi nấu ít đồ.

     Bôn ba hơn một tháng, cuối cùng đã tới dưới chân núi tuyết, may nhờ có một trấn nhỏ có thể cho họ nghỉ ngơi thật tốt một chút. Cốc cốc. "Người nào a?" - với ra cửa bên ngoài, bà vú cẩn thận - trên đời này lúc nào cũng có những người nguy hiểm.

     "Khách quan, ta là tới đưa nước nóng". Bà vú nghe được thanh âm nhỏ mới mở cửa. "Khách quan, những ngày này càng lúc càng lạnh, các ngươi hãy chú ý thân thể a, đặc biệt là tiểu hài tử", tiểu nhị cầm nước nóng đi vào trong nhà, ngoài miệng còn không ngừng nhắc.

     "Đa tạ tiểu ca nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý", đối với người nhiệt tình, ta cũng không nên quá lạnh. "Tiểu ca, ta muốn được nghe chuyện về Dược cốc?" Nếu muốn thăm dò, hỏi tiểu nhị là tốt nhất, người ở đây lui tới hàng ngày, tin tức ắt cũng nhiều. Mặc dù tướng gia đã nói Dược cốc ở nơi đơn độc, nhưng là Tuyết Sơn thượng quá lạnh, lộ trình còn quá lâu..., thân thể tiểu thư sợ là chịu không nổi.

     "Khách quan, các ngươi đây là muốn đi Dược cốc trị bệnh a? Không phải là ta tự nói, Dược cốc này đích xác là ở trong núi tuyết, nhưng Tuyết Sơn không phải chỉ có một nơi, không biết ở ngọn núi nào, cho dù biết rồi cũng không biết cửa vào ở đâu. Hàng năm cũng có rất nhiều người đến tìm Dược cốc trị bệnh, nhưng không có một người nào tìm được".

     Tên tiểu nhị làm ở chỗ này mấy năm, người ngưỡng mộ đến để xin trị bệnh tính ra không ít, nhưng thật đúng là chưa nghe nói qua có ai tìm được Dược cốc. Chẳng qua là hắn không biết, người ta tìm được Dược cốc cũng không phải người bình thường, người bình thường thì khẳng định là không biết!

     "A, như vậy a, chúng ta cũng chỉ là nghe nói Dược cốc có thuật diệu thủ hồi xuân, cho nên mới tới thử thời vận". Bà vú nghe được lời tiểu nhị nói trong lòng có chút lo lắng. Mặc dù có tướng gia giới thiệu, nhưng vạn nhất bọn họ tìm không được cửa vào Dược cốc, có tin cũng vô dụng a.

     "Như vậy a, ta đây chúc khách quan may mắn".

     "Cũng xin chúc tiểu nhị ca làm ăn thuận lợi".

(Đôi lời: Có sai sót gì thì mọi người bình luận cho e biết nha, để e còn sửa. E cảm ơn ạ ❤️❤️❤️)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro