Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, đây là xiêm y ta mới vừa làm xong, ngươi mặc thử một chút xem có thích hay không?", Trầm nương vừa nói vừa cầm lấy một xiêm y mày vàng đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt mà nói, bà vú tựa như mẫu thân cả đời này của nàng, nàng từ lúc xuyên qua đến bây giờ cũng chỉ có bà vú ở bên cạnh nàng. "Chớ hà tiện, nhanh lên thử một lần, ngươi xuất thân là tiểu thư khuê các, còn thiếu rất nhiều y phục, ta hai ngày nữa làm cho ngưoi thêm một bộ nữa", Trầm nương liền đem y phục nhét vào trong ngực Hàn Nguyệt Nguyệt. Nhìn theo bóng lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, Trầm nương trong lòng có chút vui mừng, thấm thoát, tiểu thư cũn đã lớn như vậy, qua tháng tám, tiểu thư sẽ tròn mười tuổi.

Thời gian trôi qua thật là mau, năm đó trong ngực nàng còn đang là một tiểu hài tử, hôm nay đã trổ mã lớn như vậy. Nàng với Thiếu phu nhân giống nhau, tướng mạo tốt, hy vọng tương lai nàng có thể gặp người thật lòng đối đãi nàng, không giống Thiếu phu nhân như vậy. Haizzz, hết thảy cũng là số mạng.

Hàn Nguyệt Nguyệt thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Trầm nương tựa vào bàn bên cạnh bàn, sắc mặt không đẹp mắt tí nào, liền đi nhanh qua. "Vú nương, người có phải thấy ở chỗ nào không thoải mái? Ngã bệnh sao? Ta giúp vú nương bắt mạch", vừa nói, vừa đem tay nàng xem mạch đập của Trầm nương.

     "Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày nay ngủ có chút muộn", nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt bộ dáng khẩn trương, Trầm nương trong lòng ấm áp. Tiểu thư được cốc chủ ưu ái, y thuật rất cao, trừ Dược cốc ra, nhìn khắp thiên hạ, không một ai có thể so sánh được, nàng được vậy thật không uổng phí tướng gia căn dặn.

     "Vú nương, chuyện gì thì sức khoẻ cũng là quan trọng nhất, thân thể tốt cái gì cũng tốt". Trầm nương đưa tay giúp Hàn Nguyệt Nguyệt đem tóc rơi xuống vén ra sau tai, vỗ vỗ đầu nàng "Ta biết, không phải là đã có Nguyệt Nguyệt ở nơi này sao? Ta còn có thể sinh bệnh gì". Gương mặt trước mắt này giống Thiếu phu nhân như thế, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lớn, đợi qua hai ba năm nữa, rồi nàng năm đó sẽ giống Thiếu phu nhân lắm, tướng gia nhìn thấy nhất định biết, như vậy Nguyệt Nguyệt có thể nhận lại tổ tông mà không phải gặp nhiều phiền toái.

     "Vú nương, nghiêm chỉnh mà nói, thân thể của mình nhất nhất phải yêu quý, vú còn phải giúp Nguyệt Nguyệt sinh con nữa chứ". Trầm nương cười cười, trong cốc ít người như vậy, cũng không biết học ai, nói chuyện to gan chết người, cái gì cũng dám nói. "Một tiểu thư mà nói lời như thế, không sợ bị người ngoài chê cười sao".

     "Bây giờ không phải là chỉ có một mình vú nên mới nói đấy sao? Người nào mà biết cười ta a", Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong lòng Trầm nương làm nũng. Bà vú đối với nàng vừa là công ơn nuôi dưỡng, vừa là nguyện ý từ bỏ cuộc sống bên ngoài để đưa nàng tới đây, chỉ riêng điểm này, nàng đời này sẽ khắc cốt ghi tâm.

     "Hàn Nguyệt Nguyệt, muội hái hoa của ta phải không? Lần này ta không để yên cho muội nữa!". Đang gục ở trong ngực Trầm nương, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa nghe giọng Y Huyên, sợ hết hồn, vội vàng núp ở phía sau Trầm nương.

     "Không muội phải chỉ hái một đoá hoa sao? Tỷ có cần thiết phải ngạc nhiên như vậy không?", làm sao nhanh như vậy lại bị phát hiện, thật là xuất sư bất lợi, không phải chỉ là một đoá hoa ư, thật hẹp hòi, hậu viện của tỷ nhiều như vậy mà...
     "Cái gì? Một đoá hoa? Ta mất sức lực lớn lắm mới nuôi sống được nó, trên núi nhiều hoa như vậy sao không đi hái, hết lầm nà tới lần khác hái hoa của ta, ta không thể để yên muội nữa...", còn chưa nói hết, Hàn Nguyệt Nguyệt liền từ cửa sổ bay ra ngoài, nếu không phải trên núi không có hoa đẹp ngoài hậu viện có hoa Mẫu Đan của Y Huyên thì nàng cần gì hái.
     "Muội còn dám chạy?", nói xong, Y Huyên cũng bay từ cửa sổ đuổi theo, Trầm nương thấy không còn bóng dáng hai đứa nữa, lại lắc đầu. Tuồng vui này cơ hồ cách mấy ngày trình diễn một lần, thấy nhưng không thể trách.

     "Sư tủ, tỷ đừng đuổi theo nữa, muội nhận sai rồi còn không được sao?", Hàn Nguyệt Nguyệt khinh công nay đã đến thành thứ tám, nhưng là so sánh hơn Y Huyên mười thành, lần nào cũng bị tóm được.

     "Muội không phải là chỉ một lần nói như vậy, lần sau lại không nhớ, lần này ta nhất định phải bắt được muội". Trong viện những thứ hoa khác bị nàng hái đi, nàng cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng đây là hoa Mẫn Đan nàng mất rất nhiều công phu mới nuôi được mấy bông. Mới vừa nở hai đoá, đã bị nha đầu này hái, nàng có thể không giận sao?
     "Sư tỷ, muội biết sai rồi, aida, muội không chạy nữa, tỷ muốn như thế nào thì cứ thế đi, mệt chết a", Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào một thân cây thở, biết rõ sẽ bị bắt. Muốn chạy, nếu may mắn thì có thể chạy trốn một lần, nếu là chạy không thoát thì nhận tội, cùng lắm chỉ làm việc nặng giúp Y Huyên một tháng.

     Lấy từ trên đầu đoá hoa đã hái kia xuống, "Trả cho tỷ, thật là hẹp hòi". Y Huyên nhận lấy đoá hoa kia sau khi đuổi theo hồi lâu. "Phi nhanh như vậy để làm chi, cánh hoa cũng rụng một nửa rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt hướng Y Huyên liếc mắt, đây không phải là do tỷ đuổi đến quá là nhanh sao, nếu không nàng cũng không chạy a.

     "Sư tỷ tốt của muội, không phải chỉ là một đoá hoa sao? Vì đã lỡ làm rớt mất nửa đoá hoa, muội tự nhuyện giúp tỷ nhổ cỏ ba ngày nhé?", Hàn Nguyệt Nguyệt kéo kéo ống tay áo Y Huyên, với một đại mỹ nữ như vậy, khi nóng giận rất là đáng sợ.

     Y Huyên nhìn Hàn Nguyệt một chút, "Muội đã tự nguyện, ta đây không cố mà đáp ứng sao, nếu không thì ta thật là không phải là sư tỷ", đem ống tay áo trong tay Hàn Nguyệt Nguyệt rút ra, chớp mắt đã không thấy tăm hơi người đâu, đây chính là vũ hoá sao, nửa đêm có thể giả thần giả quỷ được rồi. Nàng chẳng qua là cảm thấy tiếc, hoa đẹp như vậy mà đội ở trên đầu thì chắc là đẹp lắm.

     Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dưới tàng cây, nhìn bầu trời đêm, tối nay ánh sao sáng rất ít. Thấm thoát nàng đến thế đạo này đã mười năm, nhớ tới kiếp trước, tựa như mới ngày hôm qua, aizzz, không biết ba mẹ giờ như thế nào.

     Đột nhiên phát hiện mình rất thua thiệt, y thuật không có sư tỷ tốt, độc thuật không có sư huynh tốt. Chẳng lẽ nàng đúng là quá tham lam rồi? Nếu như ban đầu chỉ chú tâm học một môn vậy thì hôm nay đã có thành tựu, không giống như hiện giờ.

     Nhưng mà sư huynh nói, thiên hạ này trừ sư phụ, sư tủ và hắn ra thì ở ngoài, y thuật và độc thuật của nàng chính là đệ nhất thiên hạ. Cho dù không phải là đệ nhất thiên hạ thì nàng cũng là đứng thứ tư trên thiên hạ. Nghĩ tới cũng không kém a~~~

     Nàng tính trừng hai năm nữa phải đi ra bên ngoài nhìn ngắm một chút, xông xáo một lần. Bà vú phải sống ở Dược cốc để được an toàn, vì đây là người mà nàng ở trên đời này duy nhất nhớ thương.

     "Sư phụ", sáng sớm đã bị kêu tới, Y Phẩm Đường đầu cũng chưa trải, tiếp tục làm việc, "Ngươi mau tới cùng ta giải độc".

     Mấy ngày hôm trước, có một người tự xưng là thế gia cầm lệnh bài tới đây cần y, khí độc cũng đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, có thể sống đến hiện tại đã là kỳ tích. Có lệnh bài tại sao không tới sớm một chút, thần y cũng không phải là thần tiên, càng không thể cải tử hồi sinh a.

"Sư phụ, khí độc này đều đã ngấm vào đến nội tạng, giống như rễ cây cắm vào nên căn bản ép không ra a?" Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ngân châm trên tay buồn bực, cũng đã đến tình trạng này, ho dù chú ý bảo vệ mạch cũng không phải là kế hoạch lâu dài a.

"Hắn để độc này ngấm quá lâu, ta cũng chỉ có thể tận lực kéo dài tuổi thọ hắn".

Hàn Nguyệt Nguyệt bày hoàn châm, đầy mồ hôi trên trán. Con trai hắn vô cùng hiếu thuận, v cầu chữa bệnh cho cha mà quỳ một đêm ở bên ngoài.

"Sư phụ, đây là cái gì a, thối như vậy", Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thứ đen thui trên tay Y Phẩm Đường toát ra một mùi rất tanh hôi.

"Ngửi xem?", Y Phẩm Đường đem một góc viên thuốc đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt, đây là hắn mới nghiên cứu ra tới một viên thuốc có thể hoá giải độc phát tác trong thời gian nhanh chóng.

"Vâng. Làm sao mà nhiều vị thuốc như vậy? Hẳn là đồ tốt, sư phụ, cho con một ít nhé?", bất kỳ là thuốc tốt nào, dù đông hay tây, Hàn Nguyệt Nguyệt không bao giờ buông tha, có thể lấy một chút cũng lấy.

     Y Phẩm Đường đoạt lấy bình thuốc trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt, "Muốn thì tự mình làm, chuyên lấy thành quả lao động người khác cũng không biết xấu hổ", viên thuốc này dùng rất nhiều hoá chất, hơn nữa trong quá trình làm còn toả ra mùi tanh hôi ghê gớm, hắn mấy ngày qua bị ngạt thở đến ngất mới làm ra được mấy viên như vậy. Đưa cho nàng? Ngay cả nghĩ cũng chưa từng.

     "Sư phụ, dù sao người hiện tại không phải ở đây để chế ra sao? Thuận tiện làm nhiều viên không phải là được rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp Y Phẩm Đường không chú ý, len lén đổ ra hai viên.

     "Sư phụ, ta đi về trước a? Ngày mai tới nữa", thừa dịp không bị phát hiện nhanh chóng đi khỏi, hiện trường không bị bắt, hôm sau thề chết không nhận là được. "Tốt, vậy ngươi về trước đi. Ngày mai nhớ tới sớm một chút, Y Phẩm Đường còn không có phát hiện viên thuốc bảo bối của mình bị người ta trộm rồi sao.

     "Hiểu rồi", trở lại gian phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt đem những viên thuốc mấy năm nay trộm được phân loại cất kỹ trong các bình, sau này xông xáo giang hồ dùng là được, vạn nhất dụng phải chất độc tìm không có, những viên thuốc này có thể cứu kịp. Những thứ này đều là gia sản của nàng, suy nghỉ một chút, cứu người so với bảo vệ tánh mạng mình là cần nhất, xem ra ta phải bào chế thêm một chút độc dược phòng thân.

     Đem đồ cất xong, thời gian còn sớm, nàng liền bỏ chút thời gian luyện tập ám khí. Mấy năm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày cũng thừa dịp mọi người ngủ, chạy đến sau núi luyện tập võ công và ám khí. Nàng tìm hết dược cốc cũng tìm không được một quyển bí kíp võ công nào, cho nên chính tự mình căn cứ theo taewondo hiện đại luyện tập một chút phòng thân, lấy phòng ngừa làm hàng đầu.

Ám khí đương nhiên là càng nhỏ càng tốt, như vậy mới có thể an toàn, không bị đối thủ phát giác. Cho nên nàng sử dụng ám khí là lông trâu châm, cái này so với kim may nhỏ hơn một chút, mảnh tựa lông trâu vậy, cho nên mới gọi là lông trâu châm.

Châm này nhỏ, toàn thân cao thấp đều có thể giấu hơn hai nghìn cái, mỗi lần phóng năm cái, như vậy lúc đánh nhau nàng sẽ có hơn bốn trăm lần bắn, hẳn là có thể đào thoát. Hơn nữa, với mỗi cây kim nàng cũng ngâm qua thuốc tê đặc chế, một cây có thể làm tê dại một đầu con voi, cho dù võ công của ngươi lợi hại thế nào, trúng phải lông trâu châm này cũng dẽ không nhúc nhích được. Hơn nữa loại thuốc tê này chỉ cần cắm vào thân thể sẽ nhanh chóng chạy vào máu lập tức tê dại toàn thân, tựa như roi mây, càng dùng nội lực bức nó ra sẽ càng tê dại, cho đến bất tỉnh nhân sự, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Dược tính có thể duy trì một canh giờ, đến hai canh giờ sẽ tự nhiên biến mất. Vì lấy phòng ngừa mình chẳng may trúng chiêu, Hàn Nguyệt Nguyệt còn chuẩn bị một lọ đan dược, nghe nói là có thể giải được thuốc tê kia.

Nhưng mà châm này quá nhỏ, vừa mới bắt đầu luyện tập rất khó khống chế lượng phát ra, không thể tuỳ theo ý mình, nếu lúc nguy hiểm mà phóng không ra vậy thì rất nguy hiểm cho bản thân. Nhưng nàng mỗi ngày kiên trì luyện tập, số lượng mặc dù khống chế rất chính xác, nhưng phạm vi công kích chỉ ở trong ba trượng, ra khỏi phạm vi ba trượng kia nàng không nắm chắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro