Dám giả mạo ta (1-6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy, đúng vậy, ta còn nghe nói a..."

Trong tai nghe bốn phía cao đàm khoát luận (ba hoa khoác lác), Mặc Thiên Thần đã không phải kinh ngạc, mà là chấn kinh rồi.

Nàng với đại sư huynh, cũng chính là Tuyết Thần Phong đính hôn, hơn nữa còn là hôm sau cử hành nghi thức? Đây là thế nào?

Nàng còn ở nơi này, đính hôn cái gì, mở nghi thức gì a?

Hơn nữa, phong chủ tự mình xuất quan chủ trì, Nhân Hoàng cũng sẽ tiến đến, hào môn khắp thiên hạ được mời đến dự lễ, này... Này...

Đây là chuyện quái gì a?

Nàng nhân vật chính không đến, đám người này đang làm cái gì?

Mặc Thiên Thần hoàn toàn chấn kinh. ,

Mà lúc này, Phong Sơ Cuồng một mặt hắc khí khó thấy nở nụ cười, còn là nụ cười đầu tiên từ khi gặp Mặc Thiên Thần, chỉ tiếc là tươi cười vui sướng khi người gặp họa.

Nhìn Mặc Thiên Thần mặt đen, Phong Sơ Cuồng thái độ lộ rõ xem kịch vui nói: "Ngươi muốn đính hôn à, cần ta đưa lễ vật không?"

Người ở đây, còn đính hôn, này ngạc nhiên, ha ha, thú vị, thú vị.

Không để ý Phong Sơ Cuồng vui sướng khi người gặp họa, Mặc Thiên Thần giơ tay xoa xoa mi tâm, đang suy xét đây là chuyện gì xảy ra, một bên lời của một người khiến nàng nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

"Đừng nói, Độc Tôn Y Hoàng kia không chỉ có bản lĩnh cao, dung mạo cũng tốt, nửa tháng trước ta ở bên kia cửu phong tận mắt nhìn thấy nàng trị liệu cho người ta, kia quả thực là hình dáng thần nữ a..."

Lời nói kế tiếp Mặc Thiên Thần đã nghe không vào .

Nửa tháng trước? Nửa tháng trước nàng còn ở đây, làm sao có thể xuất hiện ởcửu phong?

Mạnh mẽ đứng dậy, Mặc Thiên Thần ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt nam nhân vừa mở miệng, một phen bắt được cổ áo nam nhân kia âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nửa tháng trước gặp qua Mặc Thiên Thần? Là thật? Dám nói dối một câu, ta giết ngươi."

Nam nhân bị Mặc Thiên Thần đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, theo bản năng liên tục gật đầu nói: "Là thật, là thật, ta tận mắt nhìn thấy , lúc đó còn có phong chủ Đệ Cửu Phong, chúng ta... Chúng ta thật nhiều người đều thấy ..."

"Đúng vậy, đúng, bọn ta đều thấy ..."

"Đúng vậy..."

Đi theo nam nhân kia một đường mấy người tuổi trẻ, bị khí thế Mặc Thiên Thần làm cho kinh động, dọa đến nhất tề gật đầu vội vàng trả lời.

Mặc Thiên Thần thấy vậy biết mấy người không có nói dối, nhưng là...

"Di, tiểu cô nương, ngươi với Độc Tôn Y Hoàng Mặc Thiên Thần có chút giống nhau a..." Vừa mới bị Mặc Thiên Thần làm hco hoảng sợ, lúc này phục hồi tinh thần lại thấy rõ dung mạo Mặc Thiên Thần , nam tử kia lăng lăng mở miệng.

Mặc Thiên Thần vừa nghe nháy mắt sát khí bão táp, nàng cùng Độc Tôn Y Hoàng Mặc Thiên Thần có chút giống, có chút giống, giống con bà nó, nắm tay mạnh mẽ nắm chặt, Mặc Thiên Thần trong mắt thần sắc lạnh như băng , hít sâu một hơi cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng cùng khiếp sợ, bá một tiếng xoay người đi ra ngoài tiệm.

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần toàn thân đều bao bọc trong hắc khí, khó được tươi cười đầy mặt đuổi kịp, ra khỏi tửu lâu.

"Tiểu cô nương thật hung..."

"Nhưng bất quá lớn lên cũng thật giống..."

"Này này, các ngươi còn chưa có trả tiền..."

Gió thổi dương liễu, khắp nơi phong cảnh thật đẹp.

Bất quá, Mặc Thiên Thần không thấy chỗ đẹp.

"Này, ngươi đi đâu?" Ra tửu lâu, Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần triển khai thân hình muốn đi, quát lớn.

Gian tế này rất không nghe lời , rõ ràng nói hắn đi nơi nào nàng đi nơi đó, hiện tại mới từ trong núi xuất ra, nàng liền muốn một mình chạy.

"Về Cửu Phong." Mặc Thiên Thần từ giữa kẽ răng bài trừ vài chữ.

Nàng phải về, nàng muốn làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thế nhưng có người dám giả mạo nàng, hơn nữa còn có thể ở trước mặt sư phụ nàng lừa dối trót lọt, thật sự là rất khó để tin.

Không được, nàng nhất định phải nhanh chóng chạy \về, sự việc này có âm mưu, tuyệt đối.

"Phong Sơ Cuồng, ngươi muốn đi theo ta không?" Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuòng cười vui sướng khi người gặp họa: "Ta hiện tại có việc gấp, cho nên không thể đáp ứng chuyện của ngươi, bằng không, chờ ta giải quyết xong việc này, ta sẽ tới tìm ngươi nha ."

Nàng bây giờ, cũng không thể cùng Phong Sơ Cuồng đi rồi.

Phong Sơ Cuồng lúc này đối với việc có người giả mạo Mặc Thiên Thần muốn đính hôn, hơn nữa ngay cả mọi người ở Đệ Cửu Phong không phát hiện vô cùng hứng thú, hứng thú này đã vượt qua hứng thú ngăn cản Mặc Thiên Thần trở về.

Chuyện thú vị như vậy, hắn không tới xem uổng phí một chuyến đến đây, bất quá...

"Bản tôn có việc, không có thời gian đi theo ngươi." Hai tay ôm ngực, Phong Sơ Cuồng tràn đầy kiêu căng cùng lãnh khốc hướng Mặc Thiên Thần nói: "Bất quá, ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ngươi đã nói, nếu dám gây bất lợi cho ta, dù ở ngoài vạn dặm ta cũng có thể biết."

Bộ dạng thật cuồng, thật tự cao nắm chắc trong bàn tay.

Bất quá, ở ngoài vạn dặm cũng biết đây là nói mạnh miệng đi.

Mặc Thiên Thần nghe vậy không đi bất mãn lời Phong Sơ Cuồng nói, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không có lỗi với Phong Sơ Cuồng , về phần Phong Sơ Cuồng hiện tại đối với nàng hoài nghi, ngày dài tự nhiên sẽ biết nàng là thật không có ý xấu, lập tức trực tiếp gật đầu một cái nói: "Biết."

Về phần Phong Sơ Cuồng hiện tại muốn đi làm gì, nàng không có thời gian để ý tới , dù sao Phong Sơ Cuồng lớn như vậy lại lợi hại như thế, cũng không cần nàng lo lắng: "Ngươi cẩn thận." Đối với Phong Sơ Cuồng gật đầu một cái xong, Mặc Thiên Thần xoay người liền phi thân mà đi.

Nhanh như điện chớp, Mặc Thiên Thần vội vàng đảo mắt biến mất ở phía trên trấn nhỏ.

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần đi xa, mi gian giơ lên một mảnh cười lạnh: "Mặc Thiên Thần, ta nói không đi theo ngươi lại chưa nói bản thân ta có thể tự đi."

Phất ống tay áo, Phong Sơ Cuồng theo sau lưng Mặc Thiên Thần liền hướng cửu phong đuổi theo.

Hắn cũng sẽ không vô cùng đơn giản thả nàng đi, hắn muốn để nàng cho rằng hắn không đi cùng, tiến tới không cần cố kị hắn mà làm việc.

Hắn cược xem người có thể một ngụm kêu tên hắn, hắn lại căn bản không biết, rời đi hắn sẽ làm ra chuyện gì gây bất lợi cho hắn, rốt cuộc có âm mưu gì.

Hắn cũng không thể đặt một nguy hiểm lớn ở bên mình.

Nếu Mặc Thiên Thần thật sự là gian tế, vậy đừng trách hắn phá lời thề .

Gió thổi nhẹ, hai thân ảnh một trước một sau như bay mà đi.

Nắng gắt hừng hực, trời xanh mây trắng bay cuộn, cảnh trí thật thịnh thế.

Tuyệt Thần Cốc cách cửu phong gần năm sáu ngàn dặm, ven đường các trấn vốn đã náo nhiệt , hiện tại càng thêm náo nhiệt.

Vô số cao thủ hào môn xa mã đầy đủ, cuồn cuộn hướng cửu phong đi tới, ven đường lưu lại tất cả đều là những tin đồn nhảm về chuyện con trai của người đứng đầu cửu phong đính hôn.

Trời xanh dần dần sáng lên, bóng tối dần xa xôi.

Dưới chân núi cửu phong trong Lục Ngư thành, bóng tối sắp sửa đi qua, bình minh thâm lam dần hiển lộ, ngày Mặc Thiên Thần cùng Tuyết Thần Phong đính hôn, nhanh đến .

Lục Ngư thành, bên trong là tiền trang hậu trang.

Trong thôn trang xa xỉ hiện ra đầy hơi tiền, lúc này một mảnh trầm tĩnh, sắc trời dần sáng là lúc con người ngủ say nhất, hiện nay, trong thôn trang tất cả mọi người đều ngủ say .

"Người nào?" Liền trong trầm tĩnh, trong phòng trang chủ đột nhiên quát lạnh một tiếng, đồng thời một bóng người như bay từ trong phòng phóng ra, hướng tới bóng đen ngoài phòng vọt tới.

"Diêm Vương." Ngoài phòng âm thanh lành lạnh như băng vang lên, không mang theo một tia cảm tình.

Bị gọi Diêm Vương mặt thẹo mạnh mẽ sửng sốt, nghe rõ ràng âm thanh này là ai, thân hình giữa không trung liền lượn vòng xoay người một cái rơi xuống đất: "Độc Tôn Y Hoàng?"

Ánh trăng mông lung, quần áo bóng đen đi tới, thế nhưng là Mặc Thiên Thần.

Diêm Vương thấy vậy thu hồi sát khí đầy người, kinh ngạc nói: "Độc Tôn Y Hoàng, qua một canh giờ nữa ngươi sẽ đính hôn , đến chỗ ta có chuyện gì? Huyền Thiên Hạo trước mắt không có động tĩnh gì bất thường."

Mặc Thiên Thần không đính hôn cho tốt, chạy đến đây dọa hắn làm gì?

"Đương nhiên là có việc." Trên mặt Mặc Thiên Thần lãnh đạm giấu không được mệt mỏi một ngày một đêm đi vội mấy ngàn dặm, nghe vậy lạnh lạnh ném một câu, liền hướng trong phòng Diêm Vương đi đến, một bên nói: "Tiến vào, ta có việc cần Diêm Vương Điện hỗ trợ."

Diêm Vương Điện chính là tiếp buôn bán , chỉ cần tới cửa là buôn bán, không có đạo lý đuổi khách, Diêm Vương nghe nói cũng liền trực tiếp đi theo.

"Mặc Thiên Thần?" Vừa vào phòng, lão nhị Diêm Sát nghe thấy động tĩnh đã từ cách vách nhào tới thấy Mặc Thiên Thần cũng sửng sốt.

Người này thế nào lúc này xuất hiện ở đây? Sao nàn biết điểm dừng chân của bọn họ ở Lục Ngư thành?

Không để Diêm Sát người tâm kế sâu nhất Diêm Vương Điện tính toán ra Mặc Thiên Thần vì sao biết cứ điểm của bọn họ, lời nói của Mặc Thiên Thần đã khiến bọn họ chấn động trợn mắt há hốc mồm.

"Cái gì, người trên cửu phong là giả ?" Hai mặt nhìn nhau, Diêm Vương và Diêm Sát không dám tin kêu sợ hãi ra tiếng.

Người trên cửu phong là ai? Đó là người có võ công cao nhất, lợi hại nhất.

Mà hiện tại Mặc Thiên Thần lại còn nói trên cửu phong, nhân vật lợi hại ngàn vạn sủng ái Mặc Thiên Thần là giả , này... Này...

Này không có khả năng đi?

Ánh mắt những người đó, sẽ không phân biệt được thiệt giả đi?

Diêm Vương và Diêm Sát hồ nghi nhìn Mặc Thiên Thần, hơi bắt đầu hoài nghi người trước mặt bọn họ nói lời này không chừng là giả .

Mặc Thiên Thần không để ý bọn họ khiếp sợ, bởi vì khi nàng nghe được tin tức này, nàng đều thật khiếp sợ, lúc này chống lại ánh mắt Diêm Vương và Diêm Sát hồ nghi, Mặc Thiên Thần im lặng không tiếng động lấy ra một lọ thuốc, đổ ra mấy viên thuốc bên trong.

Phân thần hoàn, đã từng cho bọn người Diêm Vương.

Liếc mắt vừa thấy Mặc Thiên Thần đổ ra ba viên phân thần hoàn, Diêm Vương và Diêm Sát biến sắc, lại lần nữa liếc nhau một cái.

Chuyện Mặc Thiên Thần cho bọn họ phân thần hoàn, chỉ có bốn người bọn họ và Mặc Thiên Thần biết, ba người bọn họ tuyệt đối không có chuyện truyền tin tức này ra, như vậy Mặc Thiên Thần trước mắt này...

"Độc Tôn Y Hoàng..."

"Kêu ta Thiên Thần y sư."

Mặc Thiên Thần vừa nói xong, Diêm Vương và Diêm Sát hai người thần sắc nhất thời thoải mái .

Không cần nghĩ nhiều, Mặc Thiên Thần trước mặt tất nhiên là thật , xưng hô này chính là xưng hô đêm đó bọn họ đối với Mặc Thiên Thần xưng hô, chưa từng truyền ra.

" Mặc Thiên Thần thật ở đây, vậy Mặc Thiên Thần trên Đệ Cửu Phong sắp cùng con trai phong chủ Tuyết Thần Phong đính hôn là ai? Thủ đoạn thế nhưng ngay cả phong chủ Đệ Cửu Phong và người đứng đầu cửu phong cũng nhìn không ra thiệt giả, hiện nay lại có một đám hào môn cùng cao thủ đều tiến vào cửu phong, tình huống này... Âm mưu, tuyệt đối có âm mưu lớn."

Thoải mái chỉ trong nháy mắt, người đứng đầu Diêm Vương Điện không phải người thương, vừa xác định người trước mặt là Mặc Thiên Thần, lập tức đã biết việc rất nghiêm trọng, Diêm Sát hai mắt cấp tốc chuyển động .

"Chính là ý này." Mặc Thiên Thần gật đầu: "Cho nên, ta không có lập tức lên núi mà là trước tìm các ngươi, ta cần các ngươi hỗ trợ."

Giả mạo thân phận của nàng cùng đại sư huynh đính hôn, càng mời hào môn Nhân Tộc, lúc này, người có tiếng trong Nhân Tộc cơ hồ đều tụ tập đầy đủ ở cửu phong, sự việc này nếu chỉ đơn giản là muốn mạo danh nàng để đính hôn, có khả năng sao?

Tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên, nàng một đường chạy như điên quay về, chỉ biết việc này tuyệt đối không thể mạo muội mà hành động, rút dây động rừng vạn vạn không thể, muốn động, nàng phải nhổ cỏ tận gốc mới là thượng sách.

Dám giả mạo nàng làm loạn cửu phong cùng Nhân Tộc, xem Mặc Thiên Thần nàng đã chết à.

"Ngươi nói, muốn chúng ta làm gì?" Diêm Vương cũng rõ ràng, lập tức trực tiếp mở miệng nói.

Mặc Thiên Thần lúc này cũng không có thời gian nhiều lời, lập tức trầm giọng nói: "Ta cần sát thủ hiện tại Diêm Vương Điện, toàn bộ theo ta âm thầm tiến đến cửu phong, về phần những người khác, trong hai canh giờ, ta muốn các ngươi tra ra cho ta trong khoảng thời gian này có nhân vật nào khác thường tiến vào cửu phong."

"Hai canh giờ khi giờ Thìn qua, chúng ta toàn lực ứng phó." Diêm Vương giải quyết dứt khoát.

"Tốt, sự thành tiền thù lao cho các ngươi vừa lòng."Mặc Thiên Thần nói cũng không nhiều.

"Được, chúng ta lập tức động thủ..."

Sắc trời đẩy lùi bóng tối, chân trời thâm lam chậm rãi nhạt nhạt lên, biến thành u lam, trời, bắt đầu sáng.

Lễ đính hôn của Mặc Thiên Thần, sắp bắt đầu.

Mà lúc này, một chỗ khác ngoài Lục Ngư thành, trong biệt viện hoàng tộc ở ngoại ô.

Thái tử Huyền Thiên Hạo một đêm không ngủ, lúc này mặt trầm như băng, trong tay bầu rượu đã trống không , mà phía sau của hắn đều là bầu rượu lung tung ngã đầy đất.

"Mặc Thiên Thần, Mặc Thiên Thần..." Huyền Thiên Hạo xem bầu rượu trong tay, đột nhiên hung hăng ném xuống mặt đất.

Mặc Thiên Thần là hắn nhìn trúng trước , là hắn thích , vì sao, vì sao đột nhiên sắp đính hôn, sắp đính hôn với tên Tuyết Thần Phong kia?

Tên Tuyết Thần Phong có chỗ nào tốt hơn hắn? Có chỗ nào xuất chúng hơn hắn?

Luận địa vị, luận nhân tài, luận uy vọng, Huyền Thiên Hạo có điểm nào không bằng hắn?

Rõ ràng nói còn nhỏ sẽ không đính hôn , thế nào một lần đi liền lập tức đính hôn, còn muốn phô trương mở tiệc chiêu đãi người trong thiên hạ như thế, Mặc Thiên Thần thật sự là không có đem hắn để ở trong lòng một chút nào sao, chỉ một chút cũng không có sao.

Không, không được, hắn không thể để Mặc Thiên Thần đính hôn với người khác, hắn không muốn Mặc Thiên Thần về sau thuộc về người khác, dù phụ hoàng không cho hắn nhúng tay đại lễ đính hôn lần này, hắn cũng khống chế không nổi .

Mặc Thiên Thần là hắn thích trước , là hắn.

"Mặc Thiên Thần, Mặc Thiên Thần, ta..."

"Kêu la cái gì." Khí huyết cuồn cuộn trong tiếng rống giận, một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, áp chế không cam lòng rống giận như thú bị nhốt.

"Sư muội?" Huyền Thiên Hạo nhìn Mặc Thiên Thần đột nhiên từ trong cửa sổ nhào vào, ngẩn người .

Này không phải hắn uống nhiều, hoa mắt?

Hắn thấy thế nào thấy Mặc Thiên Thần đến trước mặt hắn ?

"Huyền Thiên Hạo, ta cần ngươi hỗ trợ, ngươi giúp hay không giúp?" Đi thẳng vào vấn đề, Mặc Thiên Thần trực tiếp liền cùng Huyền Thiên Hạo nói rõ.

"A, giúp, chuyện gì? Ngươi thế nào xuất hiện ở đây..."

Nắng chiếu rực rỡ, ánh mặt trời màu vàng từ phía chân trời lộ ra, mê say một vùng đất.

Mây trắng ở trên trời bay bay, đàn chim bay qua, muôn hồng nghìn tía khắp nơi.

Trên núi cửu phong, lúc này một mảnh tơ hồng nổi lên , vô cùng náo nhiệt.

Mặc Thiên Thần cùng Tuyết Thần Phong đính hôn, bắt đầu.

"Ha ha, mời vào trong, mời vào trong."

"Lão Lý, hôm nay mới đến..."

"Đến đến, bên này bên này..."

"Phong lão, ngươi hôm nay tới chậm a, ha ha..."

Đệ Nhất Điện cửu phong, Tọa Vong thần điện, lúc này dưới trăm bậc cầu thang liên tiếp, Đệ Nhị Phong, Đệ Tam Phong, Đệ Tứ phong, ba vị phong chủ đều chia làm hai bên, cười nghênh mọi người.

"Cửu phong chủ, hôm nay đại hỉ a."

"Ôi, nhìn các ngươi dáng vẻ vui mừng, chúc mừng, chúc mừng a..."

"Ôi, khúc xương già của ta cũng tới rồi, hoan nghênh a..."

Tiếng huyên náo cao thấp nối tiếp nổi lên, lai khách tuy rằng đều là người tôn quý cường đại, nhưng nơi này là cửu phong, ai có thể ở cửu phong lên mặt, bởi vậy, không có cao điệu gì xuất trướng, đều là tươi cười đầy mặt vô cùng tự nhiên tự mình hàn huyên đăng môn.

Trên cửu phong, một mảnh hòa khí.

Khoác lụa hồng treo xanh biếc, kim bích huy hoàng.

Trên cửu phong lúc này nơi nơi đều là màu đỏ vui mừng tung bay, kia đèn lồng màu đỏ, tơ hồng, hoa hồng, thậm chí cả linh thảo cơ hồ đều bị nhuộm đẫm thành màu đỏ, thật sự là vui mừng vô cùng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã giữa trưa, tân khách tụ tập đầy đủ, dưới núi cửu phong đã không có người đi lên, tất cả mọi người tập trung trên Đệ Nhất Phong.

Trước quảng trường Tọa Vong thần điện to như vậy, đã không còn chỗ trống.

"Oanh." Mọi người đang tùy ý nói chuyện, một tiếng chuông thanh thúy nhẹ nhàng vang lên.

"Ha ha, các vị biệt lai vô dạng a." Liền trong tiếng chuông vang lên, một đạo âm thanh trung khí mười phần từ trong Tọa Vong thần phát ra, theo gió mà bay, âm thanh rõ ràng không nhiều lắm, lại khiến mọi người ở Đệ Nhất Phong, cùng một thời gian nghe rành mạch.

"Bá" lập tức, tất cả người đang nói chuyện phiếm, cùng một thời gian nhất tề đứng lên, hướng Tọa Vong thần điện nhìn lại.

Chỉ thấy cùng với âm thanh kia vang lên, hai bóng người từ Tọa Vong thần điện đi ra, một người một thân lạnh như băng tràn đầy vui sướng, chính là phong chủ Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh.

Một người khác nhìn qua đang lúc tráng niên, dáng vẻ nhất phái tú sĩ, thật là thanh lịch cùng tràn ngập khí chất thư sinh, liếc mắt nhìn lại cơ hồ như một Trạng nguyên lang.

Nhưng Trạng nguyên lang vừa ra tới, trên đỉnh núi mọi người trong nháy mắt cung kính vài phần, hướng tới thư sinh đồng thời hành lễ hô: "Phong chủ cửu phong, biệt lai vô dạng."

"Ha ha, mời ngồi, mời ngồi, hôm nay ta cũng không phải là nhân vật chính, mọi người không cần câu nệ." Thư sinh hai tay hư ấn, hướng tới mọi người cười ha ha nói.

Mọi người nghe vậy nhất thời bật cười, giữa sân không khí vừa rồi thư sinh xuất hiện nghiêm túc, lập tức biến mất đi.

Phong chủ Cửu Phong cùng Nhân Hoàng trong Nhân Tộc được xem là hai đại cao thủ đứng đầu.

Đứng ở trước Tọa Vong thần điện, phong chủ giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó đột nhiên quay đầu cười nhìn đường lên núi nói: "Nhân Hoàng bệ hạ, ngài đã tới chậm."

"Canh giờ vừa lúc, cũng không tính trễ." Một giọng nói từ đường lên núi truyền đến, hùng hậu mà tràn ngập uy nghiêm.

Nhân Hoàng, chậm rãi lộ ra.

"Bệ hạ." Lập tức, mọi người vừa mới ngồi xuống, đều nhất tề đứng lên một lần nữa hướng Nhân Hoàng bệ hạ khom hành lễ.

Địa vị xưng hùng như phong chủ cửu phong vũ lực cùng trác tuyệt, Nhân Hoàng chính là tuyệt đối xưng bá, đây là hai đại vương giả có tinh thần cùng thực quyền cao nhất.

Không thấy Nhân Hoàng đi thế nào, mọi người chỉ nhìn thấy Nhân Hoàng chậm rãi đi tới, cũng không quá vài bước đã kéo dài qua toàn bộ quảng trường, đứng ở bên cạnh phong chủ.

Hai người tuyệt thế cường giả đứng chung một chỗ, đây chính là khó gặp, nhất thời phía dưới tân khách đều bị kích động.

Phong chủ cửu phong thấy vậy cười nhìn mọi người, ho khan một tiếng xong, chậm rãi nói: "Hôm nay ta cửu phong có việc mừng, mọi người cho cửu phong chúng ta mặt mũi ngàn dặm xa xôi đến cổ động, ở trong này, ta Tuyết Lễ Pháp cùng Lãnh Trầm Hinh hướng mọi người nói lời cảm tạ ."

"Phải , cần phải vậy..."

"Phong chủ thiệt là khiêm tốn ..."

Lập tức, cao thấp nối tiếp tiếng lễ nhượng vang lên.

Tuyết Lễ Pháp mỉm cười chờ tiếng khiêm nhượng lặng im đi xuống sau, mới nói tiếp: "Lời dư thừa hiện tại ta sẽ không nói nhiều, tiểu tử của ta cùng Thần Nhi đính hôn, có thể được bệ hạ đích thân tới cùng các vị cổ động, là phúc khí bọn nó, hiện nay ta sẽ đem lời giao cho người chủ hôn hôm nay của chúng ta là Lãnh Trầm Hinh, sau đó chúng ta không say không về. Hiện tại ta không quấy rầy canh giờ tốt của bọn họ , nếu qua giờ tốt , lỡ giờ lành, bọn họ sẽ kiếm ta làm ầm ĩ , ha ha."

Buổi nói chuyện hạ xuống, phía dưới mọi người đều nở nụ cười.

Phong chủ Cửu Phong, vẫn không kiêu ngạo như thế, phi thường thân thiết.

Lập tức, Lãnh Trầm Hinh tiếp nhận đề tài, nhìn sắc trời lập tức cao giọng nói: "Lễ đính hôn bắt đầu, người mới vào bàn."

Âm thanh tràn đầy vui mừng xuyên thấu tận trời, nở rộ trên Đệ Nhất Phong.

Đẹp sau điện, Mặc Thiên Thần một thân váy dài phấn hồng váy dài sau khi trang điểm xinh đẹp được Thủy Thủy nâng xuống, xinh đẹp hướng Tọa Vong thần điện đi đến.

Gió núi vù vù thổi qua, tiếng cây cối rung động.

Dưới màn trời xanh lam, bóng tối và ánh sáng cùng tồn tại.

Giờ phút này, trên Đệ Nhất Phong vô cùng náo nhiệt, mà chân núi lại vắng vẻ không người.

"Mau." Liền trong vắng vẻ không người, đột nhiên mấy chục đạo thân ảnh nhanh như điện mà đến, hướng tới Đệ Nhất Phong chạy như điên mà lên.

Chạy nhanh chạy chậm, rốt cục đến. Mặc Thiên Thần lau mồ hôi một cái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đệ Nhất Phong.

"Chậm đã." Liếc mắt đảo qua Đệ Nhất Phong, Mặc Thiên Thần đột nhiên sắc mặt rùng mình, nhanh chóng rống các sát thủ Diêm Vương Điện cùng Huyền Thiên Hạo.

Đệ Nhất Phong này không thích hợp, khắp núi đều có vấn đề.

"Thế nào?" Huyền Thiên Hạo lúc này thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Mặc Thiên Thần không đáp lời chỉ tiến lên vài bước xoay người nắm lên bùn đất, trong bùn đất màu vàng mang theo điểm hồng chính là đặc trưng Cửu Phong, bất quá lúc này cảm giác đất khác thường.

"Thổ lâm hoa, ngươi đến xem." Mặc Thiên Thần âm thầm cùng linh thảo tứ cấp trong linh tuyền không gian đối thoại.

Nhất thời, một gốc cây nho nhỏ vàng từ trong tay Mặc Thiên Thần xông ra, thổ lâm hoa vòng quanh đất kia ngửi ngửi, lập tức ngao ngao kêu lên: "Thần Thần, chạy mau, chạy mau, này rất nguy hiểm , này cư nhiên là..."

Gió núi vù vù thổi qua, rõ ràng có tiếng.

Đầy mặt lãnh giết như tuyết, Mặc Thiên Thần nghe thổ lâm hoa nói cả người đều bắn ra một cỗ sát khí tuyệt đối, thật ác độc gì đó, thủ đoạn thật tàn nhẫn.

Giỏi giỏi, dám đối với Cửu Phong nàng như thế, cũng đừng trách nàng đuổi tận giết tuyệt.

"Theo kế hoạch làm việc." Trong gió núi, năm chữ lạnh như băng theo gió lan tràn toàn bộ chân núi.

Rõ ràng sắc trời ấm áp như xuân, lúc này nháy mắt âm hàn như đông.

Sóng gió nổi, chân núi vắng không.

Mà lúc này trên núi Cửu Phong, lại một mảnh vui sướng.

Một thân phấn hồng Mặc Thiên Thần ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Lãnh Trầm Hinh, mi mắt dung sắc kia tuy rằng không có bất kỳ động tác gì, cũng khiến người ta có cảm giá vui sướng cùng thẹn thùng không phải là diễn kịch.

Lãnh Trầm Hinh nhìn bộ dáng đệ tử yêu mến như thế, không khỏi càng vui mừng nở nụ cười, xem ra đệ tử này của nàng là thật sự thích Tuyết Thần Phong.

"Rầm rầm oanh." Ba tiếng pháo mừng đột nhiên vang trên đỉnh núi.

Mặc Thiên Thần cùng Tuyết Thần Phong dưới sự dẫn dắt của Thủy Thủy và đồng môn sư đệ, sóng vai đứng ở trước mặt ba người Lãnh Trầm Hinh, phong chủ, Nhân Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro