Lần đầu gặp Sơ Cuồng (1-6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư tỷ, tỷ giỏi quá, ha ha, sư tỷ của ta quả nhiên là tuyệt nhất ." Không nghĩ trong đám người Thủy Thủy mạnh mẽ xông tới, che ngang trước mặt Mặc Thiên Thần vui vẻ nói.

"Thủy Thủy, tránh ra..." Còn chưa có đẩy Thủy Thủy ra, dưới chân Mặc Thiên Thần đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái, trong nháy mắt.

Không có, không có người kia, không có tấm lưng kia ...

"Sư tỷ, tỷ đang tìm cái gì?" Thủy Thủy nhìn Mặc Thiên Thần đẩy nàng ra tầm mắt không ngừng tìm kiếm trong đám người, không khỏi kinh ngạc hỏi.

"Thần Nhi, tìm ai?" Lãnh Trầm Hinh lúc này cũng đã đi tới, khó được thấy Mặc Thiên Thần hơi không khống chế được cảm xúc, ai a?

Hơi hơi cúi mắt, Mặc Thiên Thần khi ngẩng lên đã khôi phục thanh nhã, cười cười nói: "Không tìm ai, vừa rồi có lẽ con nhìn lầm rồi."

Vừa rồi có lẽ là nàng nhìn lầm đi, người kia không có khả năng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

"Đi thôi." Kéo tay Lãnh Trầm Hinh cùng Thủy Thủy, Mặc Thiên Thần cười cười đi trước, người kia hiện tại còn không biết ở đâu, nàng đây là nhớ tới người kia thôi.

Nàng cũng sẽ có lúc tưởng niệm hắn, ha ha, nếu là đời trước không chỉ là nàng, chỉ sợ bất kỳ một người nào cũng không tin tưởng, nàng sẽ tưởng niệm hắn.

Gió mát hơi hơi phất động, mang theo dược hương nhàn nhạt mê người.

Nhìn Mặc Thiên Thần không lưu một câu nói, lạnh nhạt rời đi, tất cả mọi người cùng một ý chí vỗ tay lên.

Y thánh chỉ là danh, y đức lại là tâm.

Mặc Thiên Thần, Độc Tôn Y Hoàng, danh hào quả không sai.

Tiếng vỗ tay theo gió bay đi, danh chấn Bạch Cổ Thành.

Gió thổi, núi rừng hề hề.

Buổi chiều từ chối Huyền Thiên Hạo vì nàng làm một buổi dạ yến, Mặc Thiên Thần sớm lên giường, không tâm tư chuẩn bị ngủ.

Hôm nay một hồi thiên thủ Như Lai rất hao tổn thần trí , cơ hồ hết toàn lực của nàng, bề ngoài nhìn qua không có tổn thương gì, nhưng Mặc Thiên Thần tự biết, nàng rất mệt .

Bóng đêm nhô lên cao, một vòng ánh trăng ở phía chân trời lóe ra, ánh sáng thanh lãnh tôn lên nét đẹp cho đêm khuya nhàn nhạt thanh hoa, cao quý mà lại thần bí.

Đêm, đã yên tĩnh .

Ban ngày tất cả ồn ào náo động đều bị bao phủ, Bạch Cổ thành đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Gió lạnh phất phơ, là lúc không lạnh không nóng, ngủ ngon nhất.

Mặc Thiên Thần trở mình một cái, dược hương nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, phảng phất như ở Đệ Cửu Phong, thật sự khiến người ta sảng khoái.

"Ưm?" Ngay khi xoay người, thân thể Mặc Thiên Thần đột nhiên cứng đờ, sau đó hai tròng mắt hé mở, người như tia chớp nhảy dựng lên, ngay lập tức không ngừng hướng ngoài phòng đánh tới.

"Oanh." Mà trong nháy mắt Mặc Thiên Thần hướng ra ngoài đánh, chỗ vừa rồi nàng nằm ngủ, oanh một tiếng bị một cỗ lực lượng cường hãn, chém thành hai nửa.

Phòng ốc nghiêng, giường gãy.

Đánh lén, có người đánh lén.

Cũng may Mặc Thiên Thần phản ứng mau, bằng không vừa sẽ mất mạng nhỏ của nàng.

Một bước đứng ở ngoài phòng, lọt vào trong tầm mắt liền thấy một bóng đen giống như ma quỷ phiêu dật nhào đến nàng, tốc độ cơ hồ có thể so với tia chớp.

Mặc Thiên Thần trong lòng trầm xuống, người có tốc độ nhanh như vậy khả năng lục cấp cao thủ cũng không bằng.

Điện quang chợt lóe, một bóng đao màu đỏ phá không mà đến, tiếng đao khí phá vỡ không khí xèo xèo, tựa như tơ trù bị xé rách, thanh thúy làm cho người ta hoảng sợ.

Mặc Thiên Thần thấy vậy năm ngón tay trống rỗng nắm một cái, huyết kiếm lập tức từ trong không gian nhảy ra, nằm trên tay Mặc Thiên Thần, nhất kiếm nhô lên cao chém thẳng, cùng lúc phác tới đao khí trước mặt.

"Oanh." Nhất thời, chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Nơi đao kiếm giao phong phòng ốc bị bẻ gãy nghiền nát trực tiếp chấn động vỡ tan, lả tả rơi xuống mặt đất.

"Thất cấp?" Thất cấp cao thủ, cao thủ cao nhất nhân tộc.

Mặc Thiên Thần bị đao lực làm chấn động lăn lộn không trung mấy lần, trước mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm đạo bóng đen.

Thất cấp, làm sao có thể là thất cấp cao thủ.

Phóng tầm mắt trong thiên hạ, chỉ có Nhân Hoàng cùng phong chủ Đệ Nhất Phong là thất cấp cao thủ, chưa từng nghe qua còn có ai đột phá thất cấp.

Nhưng hắc y nhân trước mắt này, tuyệt đối là thất cấp cao thủ.

Nàng là lục cấp cao nhất, một bước có thể tiến vào thất cấp, hơn nữa còn có huyết kiếm trong tay mà chỉ một chiêu có thể đẩy lui liên tiếp về phía sau, sợ chỉ có Nhân Hoàng cùng phong chủ có khả năng.

Mặc Thiên Thần chấn kinh rồi, nhưng lúc này nàng không có thời gian khiếp sợ, bóng đen thấy một đao thế nhưng không lấy được mạng nàng, thân hình nhoáng một cái liền phá không bức lại.

Năm ngón tay nắm chặt huyết kiếm, Mặc Thiên Thần trên mặt một mảnh lạnh như băng .

Thất cấp cao thủ, hừ, dù ngươi là thất cấp cao thủ, muốn mạng nàng cũng không dễ dàng như vậy.

"Thần Nhi..."

"Sư tỷ làm sao vậy, sư tỷ tỷ ở đâu..."

Nhưng ngay lúc này, bị âm thanh của Lãnh Trầm Hinh cùng Thủy Thủy trong bóng đêm sốt ruột truyền đến, bóng Lãnh Trầm Hinh càng nhanh chóng hướng nơi này đánh tới.

Bỗng nhiên, thân hình hắc y nhân hơi ngừng lại, Mặc Thiên Thần rõ ràng thấy, hắc y nhân hơi hơi chuyển đầu, đao trong tay nhắm ngay Lãnh Trầm Hinh đánh tới.

Mặc Thiên Thần nháy mắt biến sắc.

Nàng không sợ hắc y nhân, bởi vì dù nàng đánh không lại, nhưng nàng nhất định có thể trốn được.

Nhưng sư phụ và Thủy Thủy tuy rằng độc thuật lợi hại, nhưng sư phụ nàng chỉ ở trình độ ngũ cấp cao thủ mà thôi, ngũ cấp đụng với thất cấp, chỉ một chiêu sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Không được, nàng cũng không thể đem sư phụ cùng sư muội nàng đặt vào trong nguy hiểm.

Một kiếm ngang trời, Mặc Thiên Thần lập tức co rúm huyết kiếm, hướng tới hắc y nhân chém xuống, đồng thời kêu nhỏ một tiếng : "Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy."

Âm thanh qua tai, thân hình Mặc Thiên Thần đã hoàn toàn triển khai, bay ngược lại hướng Lãnh Trầm Hinh, bay nhanh mà đi.

Nàng muốn dẫn người này rời đi, không thể để người này tổn thương Lãnh Trầm Hinh, tuyệt đối không thể.

"Hừ." Hắc y nhân một đao ngăn kiếm quang Mặc Thiên Thần, hừ lạnh một tiếng thân thể đã hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo Mặc Thiên Thần.

"Thần Nhi, Thần Nhi..."

"Sư muội, sư muội..."

Rất xa, tiếng hét của Lãnh Trầm Hinh cùng Huyền Thiên Hạo ở dưới bóng đêm bay lên, dần dần, không còn nghe thấy.

Cấp tốc chạy, tốc độ cơ hồ tăng lên tới cực hạn.

Trong ánh trăng, chỉ nhìn thấy hai bóng người một trước một sau, bất quá trong thời gian ngắn đã ra Bạch Cổ Thành, hướng nơi hoang dã bay nhanh đi, tốc độ có thể so với sao băng.

"Oanh." Một mảnh vách núi sụp xuống, một ánh đao một kiếm quang trong lúc chợt lóe lên, sườn núi đất đá rơi xuống vô số.

"Soạt soạt." Vỗ lên mặt nước bay, nửa con sông đã bị chém đứt thành hai nửa thật sâu, nước sông ào ào chảy tứ tán.

"Oanh ầm ầm..." Nhưng thấy hai bóng người lướt qua, cỏ cây bị nghiền nát bay tứ tung, vách núi bị chém đứt rơi xuống, mặt đất bị đao khí tung hoành chém dữ tợn, tựa như lốc xoáy đi qua, không có một ngọn cỏ.

"Phanh." Mặc Thiên Thần phản kích một kiếm đâm thẳng ra, huyết kiếm gặp được cao thủ hưng phấn nổ vang,

Kiếm quang càng tản mát ra một loại huyết khí dữ tợn, hướng tới hắc y nhân đuổi theo phía sau gào thét mà đi.

Trường đao nhảy lên không, mạnh như sấm, đao hắc y nhân thường thường không có gì đặc biệt, nhưng thuần túy lực lượng thất cấp, không phải bất kỳ binh khí nào có thể địch nổi .

Cái gọi một sức mười lực, chính là như vậy.

Thực lực tuyệt đối, so với bất kỳ xảo quyệt quỷ dị đều hơn hẳn.

Mặc Thiên Thần tuy rằng đã là lục cấp cao nhất gần như có thể xem là thất cấp cao thủ , nàng có thể dễ dàng giết chết bọn người Nam Tống vương đồng cấp, nhưng đối mặt thất cấp cao thủ chân chính, nàng công lực không đủ liền hiện ra điểm yếu.

"Phốc." Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể Mặc Thiên Thần hơi lung lay.

Đáng chết, đây là Vương Bát Đản nơi nào chui ra, nàng lại không trêu chọc hắn, thế nào nhất định phải đuổi theo nàng không giết chết nàng không thể.

Giơ tay hung hăng lau đi vết máu ở khóe miệng, Mặc Thiên Thần đề khí chạy như điên, nơi nào có đường thì cứ chạy, căn bản không biết đông tây nam bắc .

Thân thể nàng hiện tại mới mười ba tuổi, ngay cả có linh tuyền điều dưỡng, nhưng thân thể non nớt rốt cuộc vẫn có cực hạn , hiện tại nếu nàng mười sáu mười bảy, thất cấp cao thủ không biết từ nơi nào toát ra muốn đuổi theo giết nàng, chỉ sợ nàng giết hắn còn không sai biệt lắm.

Chạy như điên, hoàn toàn không phân biệt đường đi.

"Mặc Thiên Thần, xem ngươi trốn chỗ nào, hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ." Theo đuổi không từ bỏ Hắc y nhân thấy Mặc Thiên Thần cư nhiên hoảng hốt chạy bừa lên đỉnh núi, nhất thời không khỏi cười lạnh ra tiếng.

Mặc Thiên Thần lúc này cũng thấy , nàng thế nhưng chạy lên núi, đáng chết, hậu quả không quen thuộc địa hình chính là chạy lên tuyệt lộ, ai lại chạy lên núi trốn a.

Trong lòng chửi bới, dưới chân cũng không dám ngừng, Mặc Thiên Thần hướng tới ngọn núi chạy gấp lên.

Hắc y nhân phảng phất đoán chừng Mặc Thiên Thần trốn không khỏi lòng bàn tay hắn, bước chân không khỏi hơi hơi trì hoãn, từ từ bức bách đi lên, giống như muốn tăng thêm một phần áp lực tâm lý cho Mặc Thiên Thần.

Đêm khuya ngân quang sâu xa hiện ra.

Trăng trong gió mát phát sáng.

Một bước đi lên đỉnh núi, Mặc Thiên Thần quan sát xung quanh, chính là đang lẩn trốn, cũng bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

Một mặt khác của vách đá, cách ngọn núi hơn trăm mét, một hồ nước ẩn ẩn đang tản ra tuyệt thế xinh đẹp, dập dờn bồng bềnh.

Ngày đó tế minh nguyệt trừ ngân quang nhàn nhạt, bao phủ trên u sóng, ngân quang lóng lánh, phảng phất có sương khói hình thành, gần như tiên cảnh mơ hồ tuyệt đẹp.

Mà trong cảnh tuyệt đẹp này, trong hồ nước một người đang xích lõa thân thể, ở trong hồ bơi lội thỏa thích.

Tóc đen hỗn độn rối tung ở trên lưng, bọt nước theo sợi tóc ở dưới ánh trăng, như trân châu tinh tế chảy xuống, chảy xuôi qua da thịt màu đồng cổ, lồng ngực no đủ cường tráng, chậm rãi theo cơ bụng sáu khối một đường trượt xuống, phảng phất như giọt nước trong trân châu, vuốt ve qua cơ thể hoàn mỹ trước mắt giống như điêu luyện sắc sảo tạo ra.

Rạo rực, êm ái như vậy.

Lông mày bay vào tóc mai, giống như hai thanh lợi kiếm cắm thẳng vào thái dương, ánh mắt sáng như sao sâu không thấy đáy, thật giống như kim cương đen mỹ lệ phía chân trời. Mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, hình dáng tinh mỹ có thể so với thiên thần xán lạn, tổ hợp lại cùng nhau, làm cho người ta cơ hồ cảm giác được tục tằng, bưu hãn, tuấn lãng, cuồng dã, tuyệt đẹp đủ loại từ hình dung nam nhân tốt nhất, đều hoàn mỹ dung hợp trên thân người này.

Đây là một người có ưu nhã của báo, hung mãnh của hổ, cuồng dã của sói, như một thú vương nam tử.

Lúc này, nam tử dường như bị động tĩnh trên đỉnh núi quấy rầy , ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Thần, đúng vậy, chuẩn xác bắt giữ chỗ Mặc Thiên Thần.

Phía trước có nam nhân xa lạ, phía sau có truy binh, tình huống vốn hung hiểm vạn phần. Nhưng lúc này, Mặc Thiên Thần lại nở nụ cười, rực rỡ hơn ánh trăng trên bầu trời.

Giang hai cánh tay, dưới chân mạnh mẽ vừa bước, sau lưng Mặc Thiên Thần hắc y nhân đuổi theo trong tầm mắt, hướng vách núi nhảy tới: "Phong Sơ Cuồng, cứu ta."

Phong Sơ Cuồng, cứu ta.

Âm thanh ít ỏi, quanh quẩn khắp núi rừng, thanh thúy dâng trào.

Phía dưới hồ nước Phong Sơ Cuồng đang tắm, mạnh mẽ ngẩn người, nữ tử này biết hắn?

Trong trố mắt, tay so với ý thức nhanh hơn , dưới chân ở trong hồ nước vừa bước, thân hình như điện từ hồ nước phóng ra, một bước nhảy vào giữa không trung ôm lấy nữ tử không chút ngần ngại nhảy xuống chỗ hắn, đồng thời, tay phải nắm tay, một quyền hướng người phía sau kia rõ ràng là đuổi giết nữ tử này.

"Oanh." Thiết quyền đối chọi trường đao, hai cổ kình lực ở giữa không trung đụng nhau, nhất thời một tiếng nổ vang vọng giữa không trung.

Thất cấp cao thủ đuổi giết Mặc Thiên Thần, hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện nam tử trẻ tuổi này, thế nhưng lực lượng so với hắn không thấp hơn bao nhiêu, không khỏi bất ngờ không phòng ngự bị đánh một cái lộn ngược ra sau, nhảy lùi lại.

Nói là chậm, thì lại nhanh.

Mặc Thiên Thân được Phong Sơ Cuồng tiếp được, thấy vậy lập tức giơ tay chống đỡ trên vai Phong Sơ Cuồng, thân thể ở giữa không trung quay về một cái, người kiếm hợp nhất, nhất kiếm hướng Hắc y nhân đâm tới.

Huyết kiếm sắc bén, kiếm như trời cao.

Cả người cùng kiếm lao đi, hắc y nhân vội vàng tránh cũng không thể tránh, bị Mặc Thiên Thần nhanh như tia chớp một kiếm xuyên qua thân thể, thẳng tắp dính vào trên vách đá .

"Rống." Tuy nhiên không đợi Mặc Thiên Thần buông lỏng một hơi, hắc y nhân đã mạnh mẽ gồng người, một đạo bóng đen nháy mắt bao phủ hắn, sương dày tràn ngập, ngay lập tức mờ ảo.

"Két..." Tiếng xương cốt tách rời.

Ngay sau đó bóng đen dồn sức tránh, cư nhiên từ dưới kiếm Mặc Thiên Thần tránh thoát, cũng không quay đầu lại rất nhanh biến mất dưới bóng đêm.

Hết thảy bất quá trong nháy mắt, dù là Mặc Thiên Thần cũng không kịp động thủ đánh hắc y nhân.

"Hừ, chạy thật mau." Mặc Thiên Thần thấy vậy lành lạnh hừ, thu hồi huyết kiếm, từ trên vách núi đá rơi thẳng xuống.

Thân thể mới vừa rơi xuống đất, trước mắt một bóng người xẹt qua, Phong Sơ Cuồng hai tay ôm ngực thẳng tắp ép tới, hai mắt tràn đầy hồ nghi cùng lạnh như băng trừng mắt nàng: "Ngươi là ai?"

Mặc Thiên Thần quay đầu nhìn Phong Sơ Cuồng.

Kia một Phong Sơ Cuồng lộng lẫy trẻ tuổi.

Lúc này Phong Sơ Cuồng so với lúc trước còn nhỏ hơn mấy tuổi, có lẽ mới mười sáu, bất quá dung nhan này, thế nào cũng không sửa đổi được, vẫn ngông cuồng như trước, khí thế bức người, vẫn không biết thu liễm hơi thở bản thân, một bộ dạng rất tự cao, ta thật có bản lĩnh, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy chán ghét thái độ tự đại.

Nhưng lúc này khí chất vốn làm nàng chán ghét, hiện tại lại làm cho nàng cảm giác được ấm áp khó hiểu.

Phong Sơ Cuồng, Phong Sơ Cuồng.

Người ngàn dặm tới cứu nàng.

Người vì nàng xả thân chịu chết.

Người đứng ở phía trước, vì nàng chống một mảnh trời.

Nàng nhớ kỹ cho ta , nếu có chút kiếp sau, nàng dám phụ ta, ta dù đuổi tới địa ngục cũng sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.

Nếu thời gian có thể quay lại, nàng nhất định sẽ không phạm sai lầm đồng dạng, trên đá Tam Sinh nàng hứa cho hắn một đời tình duyên.

Cho hắn một đời tình duyên.

Mắt lạnh như băng hiện ra nhè nhẹ ôn nhu, trên dung nhan thanh lệ nở rộ nhiều điểm nhu hòa.

Là ai kinh diễm năm tháng.

Là ai ôn nhu thời gian.

Tại gặp nhau, kinh diễm cùng với ôn nhu ấm áp này đã từng tang thương.

Phong Sơ Cuồng nhìn cô gái trước mặt dần dần nhu hòa, mày nhíu lại càng sâu, cô gái này rốt cuộc là ai? Nhìn hắn ôn nhu như vậy, thật buồn nôn không chịu nổi: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

Nở nụ cười, Mặc Thiên Thần toàn thân đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, tan mất vẻ ngoài lãnh khốc, lộ ra một chút xíu giảo hoạt: "Ta chính là ta a."

Được lắm, lúc này đáp tương đương không đáp.

Phong Sơ Cuồng nhướng mày, mạnh mẽ vươn tay bắt lấy cổ áo Mặc Thiên Thần , cơ hồ đem Mặc Thiên Thần nhắc lên nói: "Ta cho ngươi cơ hội lần nữa, ngươi là ai?"

"Mặc Thiên Thần." Mặc Thiên Thần lúc này thật thả lỏng, rõ ràng dựa vào trên tảng đá, phi thường tự nhiên trả lời.

Phong Sơ Cuồng thấy thái độ Mặc Thiên Thần đối với hắn thật sự là rất tự tại , không khỏi càng đầy bụng nghi hoặc, Mặc Thiên Thần? Tên nữ nhân này hắn không biết a.

Oán thầm nghi vấn còn chiếm cứ ở trong lòng, trên trời ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào Mặc mặt Thiên Thần.

Phong Sơ Cuồng thấy rõ dung nhan Mặc Thiên Thần, nhất thời hai mắt nhăn lại: "Độc Tôn Y Hoàng, Mặc Thiên Thần?"

Mặc Thiên Thần này hắn nhận thức, hôm nay trên đại hội y thánh thật làm náo động, hắn có xem qua .

Mặc Thiên Thần, nhân tộc Đệ Cửu Phong.

"Ừm." Gật đầu, Mặc Thiên Thần một tia che lấp đều không có.

Thấy Mặc Thiên Thần không chút do dự thừa nhận, hai mắt Phong Sơ Cuồng triệt để lạnh xuống, cầm lấy tay Mặc Thiên Thần càng ra sức: "Ngươi làm sao biết ta?"

Hắn trước đây một mực không ở trên địa bàn nhân tộc, hôm nay là lần đầu tới đây, Mặc Thiên Thần cũng là hôm nay hắn mới nhận thức , nữ nhân này tuyệt đối không thể nào biết hắn, tuyệt đối.

Như vậy, nàng như thế nào biết hắn ? Thái độ còn rất quen thuộc tự nhiên như thế, chẳng lẽ có gian tế tiết lộ thân phận của hắn? Chẳng lẽ ai trong nhân tộc cũng biết đến hắn?

Trong lòng nghi hoặc cùng với sát khí trong mắt, thật sự từ ánh mắt Phong Sơ Cuồng lộ ra, một chút che lấp đều không có.

Mặc Thiên Thần cảm giác được sát khí từ Phong Sơ Cuồng, nhưng cũng không biết có phải bởi vì trải qua một hồi sinh tử, nàng căn bản đã không thể tin Phong Sơ Cuồng sẽ giết nàng, tuy rằng hiện tại đây là lần đầu gặp lại, Phong Sơ Cuồng còn không biết nàng, nhưng nàng chính là cảm giác như vậy , trực giác mạc danh kỳ diệu.

Bất quá, trực giác là một chuyện, tình huống trước mắt này nàng vẫn cần giải thích , nàng cũng không muốn Phong Sơ Cuồng thực sự giết nàng, lập tức Mặc Thiên Thần mỉm cười nói: "Ở trong mộng."

Trong mộng đời trước, quen biết ngươi.

Đây là câu trả lời vớ vẩn gì, Phong Sơ Cuồng nhíu mày nhìn Mặc Thiên Thần, nghĩ có nên xuống tay đánh một đòn trước, cô gái này mới có thể nói thật.

"Ngươi trước mặc quần áo." Nhìn Phong Sơ Cuồng nhíu mày, Mặc Thiên Thần bắt đầu sáng suốt nói sang chuyện khác.

Nàng vừa rồi kêu một tiếng quả thật lỗ mãng một chút, từ người xa lạ bắt đầu tiếp xúc, Phong Sơ Cuồng có lẽ sẽ không hoài nghi nàng .

Bất quá, khi đó tâm tình có chút kích động, liền hô lên như vậy.

Không có biện pháp ở một lần gặp nhau, vậy trước nói sang chuyện khác đi. Phong Sơ Cuồng nghe xong chẳng những không mặc xong quần áo, ngược lại dường như tìm được biện pháp gì đó, hung hăng đem Mặc Thiên Thần để trên nham thạch, ánh mắt đầy sát khí nói: "Ngươi thành thật khai báo cho ta, ngươi làm sao mà biết ta , nếu dám nói dối, ta sẽ lột hết quần áo của ngươi."

Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp đối với nữ nhân.

Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng, người này vẫn không đáng yêu như thế, chuyên chọn phương pháp uy hiếp xuống tay. Bất quá, lúc này, đây cũng không phải là uy hiếp nàng.

Rũ mắt xuống, Mặc Thiên Thần từ từ vươn tay sờ lên quần áo nói: "Vậy để ta tự cỡi tốt hơn ."

Ách, lời này vừa nói ra, Phong Sơ Cuồng lập tức bị chặn họng nói không nên lời.

Cô gái này không coi hắn là nam nhân, hay đầu óc toàn bã đậu a?

Nhưng Độc Tôn Y Hoàng đầu óc bã đậu? Có khả năng sao?

Phong Sơ Cuồng sắc mặc không tốt nhìn Mặc Thiên Thần, mà Mặc Thiên Thần cư nhiên còn một bộ dạng thật nghiêm trang cởi quần áo, vạt áo đều đã mở phân nửa.

"Ngươi mặc vào cho ta ." Phong Sơ Cuồng nháy mắt rít gào , một tay ném ra, đem Mặc Thiên Thần ném xuống đất, xoay người liền quay lưng về phía Mặc Thiên Thần mặc quần áo.

Bị ném xuống đất Mặc Thiên Thần thấy vậy cúi đầu nở nụ cười.

Gia tộc Phong Sơ Cuồng có một quy củ thối nát không biết có từ nơi nào, chỉ cần nhìn thấy thân thể nữ tử, sẽ phải lấy nàng làm vợ.

Trước kia nàng không biết quy củ này, cho nên đối mặt hành vi Phong Sơ Cuồng vừa gặp nàng đã muốn lột quần áo của nàng căm thù đến tận xương tuỷ, kết thù cũng là như thế , sau này dù đã biết, bất quá cái nhìn cũng đã không thể thay đổi .

Hôm nay, Phong Sơ Cuồng thế nhưng dùng việc này áp chế này, vậy xem ai áp chế ai , ha ha.

Ánh mắt không tốt, Phong Sơ Cuồng mặc xong quần áo trừng mắt Mặc Thiên Thần ánh mắt thật không tốt.

Mặc Thiên Thần ngồi dưới đất, biểu tình rất ôn hòa thật vô tội cùng Phong Sơ Cuồng đối mặt.

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần một bộ ta thật thành thật, ta thật thuần khiết, ta cái gì cũng không làm, sát khí boong boong kia không tìm thấy chỗ bạo phát, không khỏi đỉnh đầu muốn phát hỏa .

Trong mộng? Xem hắn là con nít mà lừa gạt? Mẹ nó.

"Mặc Thiên Thần, ngươi nghe kỹ cho ta , đừng nói mấy lời mộng với không mộng, ta nói cho ngươi, ngươi đã biết ta là Phong Sơ Cuồng, tính cách cùng thân phận của ta ngươi cũng biết rõ ràng , hôm nay ngươi đã dám đến trêu chọc ta, vậy đừng trách ta ra tay độc ác." Đã truy hỏi không ra nguyên nhân, vậy thì đừng trách Phong Sơ Cuồng hắn làm việc ngoan độc .

Mặc Thiên Thần nghe Phong Sơ Cuồng nói chỉ biết Phong Sơ Cuồng muốn làm chuyện gì, người ta cho rằng hiểu biết chính mình nhất chính là người thân cận, kỳ thực, hiểu biết mình nhất chính là địch nhân của mình.

Mà nàng, trước kia cùng Phong Sơ Cuồng tuyệt đối là địch nhân.

Cho nên, nàng có lẽ hiểu Phong Sơ Cuồng hơn là Huyền Thiên Hạo giả tạo

"Ngươi không tin ta ta cũng không có biện pháp." Buông tay, Mặc Thiên Thần nhún nhún vai, khó được có chút thái độ tiểu cô nương.

Đối mặt Phong Sơ Cuồng, nàng cảm giác thật tự nhiên, thực nhẹ nhàng, ở trước mặt bất cứ người nào đội mặt nạ đều có thể cởi xuống, bao gồm đôi khi ở trước mặt sư phụ cũng không có thể lộ ra cảm xúc, cũng có thể không chút nào che giấu đối với Phong Sơ Cuồng lộ ra.

Tâm trạng như vậy cũng không phải là tốt, bởi vì dù sao không thể cam đoan lúc này đây Phong Sơ Cuồng vẫn là người trước sau như một đối xử tốt với nàng.

Nhưng không có cách nào, thân thể cùng tâm đối với hắn không dậy nổi cảnh giác, chính nàng cũng không làm gì được.

Phong Sơ Cuồng thấy Mặc Thiên Thần thế nhưng tuyệt không phản bác quyết định của hắn, phi thường thoải mái cùng không có một chút oán hận, không khỏi sâu trong đáy lòng có hồ nghi a, trực giác nói cho hắn, Mặc Thiên Thần là thật sự thả lỏng, thật sự đối với hắn một chút địch ý đều không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro