Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất kể nói như thế nào, cô vẫn chưa quen với cuộc sống Địa Cầu, đã bị hắn gặp, hắn luôn có cảm giác mình có trách nhiệm bảo vệ cô, ít nhất phải xác định cô an toàn.

Hắn bấm thang máy đến tầng dưới cùng, cho rằng cô chưa đi xa, nhưng mặc kệ hắn tìm các vùng lân cận như thế nào, cũng không thấy được bóng dáng của cô.

Thời gian ngắn như vậy, không thể mất dấu cô được! Nhưng cô như biến mất không còn tung tích, bất luận hắn gọi tên cô như thế nào, cô cũng không xuất hiện, để lại một mình hắn ngước nhìn bầu trời, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng mất mát không rõ lý do...

...

Tiểu Ngải cầm một túi đồ sinh hoạt cần thiết lớn từ siêu thị về.

Cô rất hối hận vì tham mua nhiều như vậy, từ siêu thị đến chỗ ở đi mất tất cả mười phút, bình thường đi rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ cầm theo túi mua sắm nặng nề thì lại là chuyện khác.

Nhưng hiện tại hối hận cũng muộn, coi như mệt mỏi, cũng phải xách một túi lớn đem về nhà. Trong lòng cô than thở, nhìn bên trái một cái, một cặp đôi cũng giống cô đi ra từ siêu thị, nam sinh tri kỷ cầm túi lớn túi nhỏ, nữ sinh thoải mái đứng ở một bên, có thể làm một cô gái tốt hưởng thụ đủ loại phục vụ, đáy mắt cô xem, nói không ao ước là gạt người.

Mới nghĩ như vậy, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ, khiến cô tò mò quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông hô to gọi nhỏ vợ mình, bảo cô vợ bỏ bao to bao nhỏ vào trong xe, chỉ thấy cô vợ phí sức xách túi, nhưng không thấy ông chồng ra tay hỗ trợ, trừ việc há miệng, tựa như mình là chủ nhân đối với người hầu là vợ gào to.

Tiểu Ngải nhìn nhíu chặt lông mày, tâm tình ao ước vừa rồi lập tức tan thành mây khói, đột nhiên trờ về thực tế. Đàn ông trước và sau khi cưới sao lại kém nhiều đến vậy? Con gái trước hôn nhân như một đóa hoa, sau khi cưới liền biến thành cây cỏ, còn không bằng dựa vào chính mình, cô thà rằng phí sức cầm túi nhỏ túi to, cũng tốt hơn làm trâu làm ngựa cho đàn ông.

Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy tay mình nhẹ đi, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, mà túi mua sắm trên tay mình, đã bị đối phương cầm lấy.

"Tôi giúp em" Tra Thụy nói.

Thì ra là hàng xóm sát vách Tra Thụy, Tiểu Ngải nhìn biểu cảm lạnh lùng của hắn, gương mặt này bất cứ lúc nào đều là poker face, tìm không ra một vết tích của nụ cười ở trên đó, cô phải dùng đến hai tay xách túi lớn, người ta chỉ dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng cầm theo.

Nghĩ đến việc mình không làm gì cũng hưởng lộc, cô cũng không muốn thiếu ân tình người khác.

"Không cần, một mình tôi xách là được rồi" Đưa tay cầm về. Cô là phụ nữ độc lập kiên cường thời đại mới, lại nhận định người nọ là hoa hoa công tử, đại khái cảm thấy cô dễ bị lừa gạt, cho nên cố ý ở trước mặt cô lấy lòng.

Từ chối ý tốt của hắn, cô xách túi lớn đi trên đường về nhà, cảm thấy đắc ý nghĩ, người đàn ông khẳng định cho là dáng dấp mình đẹp trai, vừa bắt đầu sẽ thành công, đáng tiếc hắn gặp phải cô Ngải Vệ Lâm, không có hứng thú đối với soái ca, không ngại để hắn nếm thử tư vị đấm vào sắt đá.

Cô vụng trộm cười đắc ý, nhất thời phân tâm, lúc băng qua đường không chú ý đến một chiếc xe gắn máy phóng nhanh lao đến, lúc cô kinh hãi phát hiện ra, xe gắn máy đã gào thét đi qua, dù không đụng vào cô nhưng khiến tay cầm túi mua sắm của cô rời đi.

Cô hô lên một tiếng, xong rồi, đồ trong túi khẳng định sẽ rơi ra, đồ uống cùng trứng gà toi đời rồi!

Lúc cô nghĩ đồ trong túi sẽ rơi ra lung tung trong tình trạng thê thảm, lại không tìm được tung tích túi đồ. Cô ngơ ngác nhìn trên mặt đất, không có vật nào rơi tán loạn ở trên đó, cũng không thấy được cái túi mua sắm nào, đồ dùng của cô cứ như vậy không cánh mà bay đi rồi?

Biến đi nơi nào rồi? Cô không khỏi hồ nghi nhìn đông nhìn tây, ngay lúc thời khắc kỳ quái, một túi mua sắm lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong tình trạng rất yên ổn.

Cô kinh ngạc nhìn Tra Thụy, cái túi thế mà êm đẹp ở trên tay hắn, thực tế quá khó mà tin được, túi sao lại vô duyên vô cứ chạy đến trên tay anh?

Tra Thụy không nói gì, vẫn là mặt không cảm xúc, túi lớn cầm trên tay anh, nhẹ nhàng phảng phất như không có trọng lượng, trực tiếp cầm trên tay, không trả lại cho cô.

Coi như anh giúp cô một tay, cô vẫn muốn cầm cái túi về, không muốn thiếu ân tình người khác.

"Đưa túi còn ---" Còn chưa nói hết, đột nhiên nhìn thấy Tra Thụy chạy như điên, tốc độ nhanh chóng, giống như một ngọn gió, ngay lập tức biến thành một bóng người nho nhỏ, hơn nữa còn mang theo túi của cô chạy đi!

Tiểu Ngải kinh ngạc, ngơ ngạc đứng tại chỗ. Không nhìn lầm chứ? Dưới ban ngày ban mặt, người đàn ông kia cứ như vậy đoạt lấy túi của cô chạy trốn !?

Cô đã nghe qua cướp ngân hàng, cướp tiền, cướp biển số xe, nhưng chưa bao giờ nghe qua có người cướp túi đồ mua sắm đồ cần thiết từ siêu thị của người khác, mà người đoạt của cô, lại là hàng xóm sát vách!

Cô đột nhiên hồi thần, ngay lập tức thở hổn hển đuổi theo, miệng không ngừng mắng chửi vương bát đản không hiểu được kia. Dám đoạt đồ của cô, cô sao có thể yếu thế? Đừng tưởng rằng cô là con gái là có thể khi dễ, chạy thì chạy, chạy không được thì đi! Cô không thể không cầm túi về, trong đó còn có mấy bao băng vệ sinh giá đặc biệt! Xú nam nhân này nếu không đem đồ trả lại cho cô và xin lỗi, coi như anh soái không có lí do, cũng phải báo cảnh dát bắt lấy!

Vội vã chạy về cao ốc mình thuê, dùng sức lao vào trong thang máy, thở phì phò bấm tầng thứ 12, khiến cô sau khi từ thang máy ra ngoài không khỏi sững sờ, đạo tặc Tra Thụy kia đang đứng trước cửa nhà cô, còn cầm túi đồ mua sắm của cô.

Cô nhanh chân lập tức đến trước mặt hắn, vừa đi vừa giơ nắm đấm phía sau :" Này! Đưa đồ trả cho tôi" Nếu không trả lại, cô sẽ không khách khí.

Lần này Tra Thụy không chỉ không trốn, vào lúc cô đến trước mặt mình, liền đem túi đưa cho cô, một lời cũng không nói, mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng.

Tiểu Ngải thở phì phò đem túi cầm về, nhìn chằm chằm anh lớn tiếng chất vấn :" Anh bị bệnh tâm thần à! Vì sao cướp đồ của tôi ?"

Tra Thụy thâm thúy nhìn khuôn mặt phẫn nộ của cô, đáp:" Không phải cướp"

"Sao không phải cướp? Anh lấy đồ của tôi rồi chạy, một câu cũng không nói, anh đùa bỡn tôi nha!"

Anh lắc đầu :"Tôi không cướp, túi bị bay đi, tôi chụp được, không phải cướp" Hắn nói sự thật, đàn ông Minh Tinh đối với cô gái mình thích không nói dối.

Tốt, vậy mà cũng nói được! Nghĩ biện luận sao? Cô đặt túi xuống, hai tay chống nạnh nhìn hắn chằm chằm, chuẩn bị đến phần biện luận, xem anh ta biện minh như thế nào!

"Coi như túi bay đến tay anh, vẫn không phải là của tôi sao ?"

Anh gật đầu:" Phải, nó kìa" Anh chỉ về phía túi ở dưới chân cô.

Cô ngây người, dừng lại một lúc, rồi lập tức phản bác :" Anh lúc đó nên lập tức đưa cho tôi, không phải đợi đến lúc về rồi mới trả cho tôi"

Anh lắc đầu :" Túi nặng cho nên cầm về mới trả cho cô"

Cô lại ngây người, lý do của anh khiến cô sững sờ, nhìn lại cái túi lớn, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Chẳng lẽ... Anh vì giúp tôi xách túi đầy đồ mua sắm về nên mới lấy đi ?"

Tra Thụy gật đầu :" Vì lo em sẽ từ chối tôi, nên không nói lời tạm biệt, thật xin lỗi"

Anh khiến Tiểu Ngải dở khóc dở cười, vì không cho cô cơ hội từ chối nên anh ta mới nghĩ ra phương pháp bỏ chạy này, khiến cô không biết nên khóc hay cười, không biết nên tức giận hay cảm ơn anh.

Người hàng xóm mới Tra Thụy này, từ khi nhìn thấy anh trong hôn lễ Dĩ Nặc, cô cảm thấy người đàn ông này rất trí tuệ, biểu cảm lạnh lùng, xưa nay không cười, cũng rất ít nói chuyện, nhưng đôi mắt anh luôn nhìn chằm chằm cô, không hề nháy mắt.

Đối với đàn ông quá tuấn tú, cô luôn luôn không dung thứ cho kẻ bất tài, vì đã nhìn qua rất nhiều người có điều kiện tốt, lại lớn lên đẹp trai, không cần theo đuổi, các cô gái cũng tự nhiên dính đến, cho nên độ trung thành của các soái ca cũng theo đó tương đối giảm xuống.

 Lúc Tra Thụy chuyển đến sát vách, cô rất bất ngờ, cặp mắt kia như cũ nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn khen cô xinh đẹp.

Phương thức lấy lòng của anh quá trực tiếp, khiến cô từ đầu đến cuối cảnh giác anh ta, cô không tin anh thích cô thật đâu! Nhiều mỹ nữ như vậy không theo đuổi, lại đi trêu chọc cô gái tư sắc bình thường như cô, còn khoa trương nói cô đẹp. Cho nên cô mới nhận định người đàn ông này chỉ muốn chơi đùa, sẽ không coi là thật, từ đầu đến cuối không cho anh ta sắc mặt tốt vì cô không có hứng thứ chơi trò chơi tình yêu cùng anh ta.

Vậy mà vào thời khắc này, sau khi cô từ chối ý tốt của anh ta, người nọ lại dùng phương thức ôm đồ trực tiếp chạy trốn, vì muốn giúp cô xách đồ về nhà, cô không thể không hỏi, cử chỉ của Tra Thụy hoàn toàn không tuân theo lý giải bài bản, chính xác khiến cô cười.

Hành động không giải thích được của anh ta ngược lại trêu chọc lòng cô một hồi.

"Anh muốn theo đuổi tôi ?"

"Phải ".

"Nhưng yêu cầu của tôi rất cao ".

"Em có yêu cầu gì? Tôi nguyện ý đáp ứng ".

"Tôi thích đàn ông biết làm việc nhà, ví dụ như giúp tôi quét nhà, chà cửa sổ, lau bàn, dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, anh là loại người gì ?"

Sâu trong đôi mắt u đen Tra Thụy sáng lên :" Nếu như tôi làm những việc đó, em sẽ thích tôi ?"

"Vậy phải xem anh có làm tốt hay không ".

"Tôi nguyện ý vì em dọn dẹp căn phòng sạch sẽ".

 Hai tay cô chống nạnh, anh ta ngoan như vậy sao? Cô bảo anh ta dọn dẹp, anh ta liền dọn dẹp, nghĩ như vậy có thể theo đuổi cô sao?

Nhất thời phấn khởi, cô thay đổi ý nghĩ. Tốt, vậy thì cô liền để anh ta biểu hiện. Đàn ông nha, theo đuổi con gái lúc đầu rất mạnh liệt, cô ngược lại muốn xem xem người đàn ông này có bao nhiêu thành ý, cũng không kiên trì từ chối.

"Anh muốn dọn dẹp đúng không? Vậy anh có thể giúp tôi làm cho căn phòng này sạch sẽ, không có lấy một chút bụi bẩn nào, có được không ?"

Ánh mắt của anh hiện lên một chút ánh sáng, đầu lập tức gật :" Được".

Cô khoát tay :" Vậy anh bắt đầu đi, tôi xem TV" Nói xong, cô liền vào nhà, ngồi trên ghế salon ở phòng khách, mở tivi.

Dưới sự phân phó của cô, Tra Thụy dùng tay bắt đầu dọn dẹp. Minh Tinh dũng sĩ đều rất vạn năng, để khiến cho cô gái mình thích vui vẻ, minh tinh nam nhân cái gì cũng làm. Vì chinh phục lòng của cô thành công, anh dọn dẹp căn phòng như đang làm một nhiệm vụ trọng đại.

Tiểu Ngải chuyển tivi bằng điều khiển từ xa, con mắt vừa xem tivi, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn anh.

Tra Thụy này, không những giúp cô rửa bát xong, còn tiếp tục làm những việc khác, biểu hiện yêu của anh ta đã như vậy, cô liền xem anh ta có thể làm bao nhiêu?

Ai biết, anh đúng là rất chân thành giúp cô dọn dẹp, còn dọn dẹp rất triệt để, không chỉ lau bàn, quét nhà, xử lý phòng bếp dơ bẩn, thậm chí còn giúp cô chùi bồn cầu.

Cô nguyên bản chỉ muốn nhìn anh có thể làm được bao nhiêu, nói không chừng chỉ làm dáng một chút, không nghĩ rằng anh cọ bồn cầu đến sáng bóng, mà làm một lần liền không ngừng được, đèn điện trên trần nhà từng bước từng bước được lau sạch bụi bẩn, chi tiết tỉ mỉ, đâu vào đấy, một cái cũng không lọt, cô thấy được trợn tròn mắt.

Đối với Tra Thụy mà nói, cô bảo anh dọn dẹp, anh liền bắt đầu dọn dẹp từ đầu đến đuôi, đương nhiên bồn cầu cũng không buông tha. Minh Tinh Nhân không chỉ là một chủng tộc suy nghĩ lôgic, còn là một chủng tộc làm việc có trật tự.

Khi anh dọn dẹp xong, căn phòng của cô trở nên vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, ngay ngắn khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Nói về cửa sổ pha lê được anh lau nhìn giống như trong suốt, muốn nói đến độ trong suốt của nó, trong suốt đến mức có một con ruồi bay rồi đụng vào cực nhanh, còn phát ra tiếng đụng chạm, sau đó choáng rớt xuống đất, là đủ để chứng minh anh lau sáng bóng sạch sẽ đến mức nào.

Lại nói đến phòng bếp cùng phòng tắm không dễ tẩy sạch, cũng bị anh làm giống như vậy.

Nhìn căn phòng sáng sủa sạch sẽ, cô kinh ngạc đến mức mở lớn hai mắt, sau đó lại nhìn anh, không nghĩ ra anh sẽ dụng tâm, ra sức làm cô vui vẻ như vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn anh :"Anh thật sự thích tôi ?"

"Đúng vậy" Anh trả lời như đinh đóng cột.

Cô vốn muốn làm anh biết khó mà lui, sớm từ bỏ ý định theo đuổi cô, nhưng hiện tại thấy anh giúp cô dọn dẹp căn phòng sạch sẽ như vậy, còn nói sẽ không làm chuyện khiến cô không vui vẻ, thậm chí bồn cầu cũng dọn, không khỏi khiến cô hoài nghi, mình có phải lấy lòng tiểu nhân đo công tử rồi hay không? Anh đối với cô nghiêm túc? Cô không khỏi có ý nghĩ khác biệt với Tra Thụy.

Cô đã từng được đàn ông theo đuổi, phương thức theo đuổi không có gì ngoài ăn cơm tặng hoa, có xe đưa đón xem phim, những việc kia cô đều bỏ sau lưng. Nhưng Tra Thụy lại tạo cho cô cảm giác khác biệt, anh như người hầu vì cô làm việc, gọi anh làm cái gì anh liền làm, tuyệt không dông dài. Chưa từng có người đàn ông nào dùng phương thức này theo đuổi cô, khiến cô cảm thấy rất mới mẻ.

Rõ ràng dáng dấp cùng khuôn mặt đều lãnh khốc, lại giúp cô chùi bồn cầu, khiến cô đối với anh có hảo cảm.

"Tôi làm tốt không ?" Anh hỏi, nghĩ mình không đạt yêu cầu của cô.

Cô nhìn xung quanh một lúc, miệng nở một nụ cười hoạt bát :"Cũng không tệ".

"Em đồng ý tiếp nhận tôi ?"

Anh hỏi rất ngay thẳng, nhưng lại nói chuyện với một cô gái cũng rất thẳng thắn, không thích bộ dạng mập mờ hay quanh co lòng vòng, cho nên rất thích sự thẳng thắn của anh, căn nhắc thử cùng anh kết giao xem sao.

Cô đang muốn trả lời anh, thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, cô liền đi tới đó nhận.

"Ai?"

"Tiểu Ngải" Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của mẹ Ngải.

"Mẹ có chuyện gì ạ?"

"Con ở nhà thì tốt rồi ?"

Tốt vì cái gì? Cô đang nghĩ hỏi mẹ vì sao nói như vậy, điện thoại lại ngắt máy, khiến cô cảm thấy không hiểu được. Vừa mới đặt điện thoại xuống, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, đồng thời truyền đến âm thanh của ba mẹ cô---

"Tiểu Ngải, mở cửa!"

"Hả !" Cô không khỏi kinh hãi, không ngờ ba mẹ mình đột nhiên tới, nhất thời dọa cô hoang mang lo sợ, hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, chỉ có thể khẩn trương nói với Tra Thụy :"Anh mau tránh đi !"

Tra Thụy đột nhiên nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu nhìn chằm chằm thần sắc hoảng hốt của cô.

"Em đang sợ ?"

"Tôi đương nhiên sợ, nếu để cha mẹ mình biết trong phòng tôi có đàn ông liền thảm".

Cô bối rối như vậy là có nguyên nhân, cha mẹ cô thế nhưng là người rất cố chấp với quan niệm bảo thủ, nhất là ba cô, nếu phát hiện trong phòng cô có đàn ông, nhất định nghĩ lầm cô còn chưa kết hôn đã cùng đàn ông làm loạn, đến lúc đó khẳng định nổi trận lôi đình.

Chung cư hết lần này đến lần khác không lớn, chỗ ẩn nấp cũng có hạn, có thể giấu anh ở nơi nào?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh điên cuồng ấn chuông cùng đập cửa của ba mẹ, gấp đến độ khiến cô thất thố bối rối, đang liều mạng nghĩ nên giấu Tra Thụy ở đâu, cô đột nhiên bị ôm vào trong một lồng ngực rộng lớn, bên tai vang lên âm thanh ôn nhu trấn an.

"Đừng sợ, có tôi ở đây" Tra Thụy nhẹ nhàng nói.

Cô sững sờ, bị vây lại trong khí chất nam tính rắn chắc và trọng ổn, gương mặt thoáng chốc nóng lên, vội thoát khỏi cái ôm này, mắng:" Anh, anh làm cái gì đột nhiên ôm tôi? Tôi không nói muốn anh ôm, chính vì có anh nên tôi mới sợ, mau tránh đi có nghe không ?" Cô từ trước đến giờ độc lập đã quen, cũng không quen làm cô gái nhỏ, anh hết lần này đến lần khác dùng giọng điệu người bảo vệ nói với cô, khiến cô không khỏi xấu hổ, thật sự không thể hiểu được.

"Được, tôi lập tức đi trốn" Tra Thụy buông cô ra, quay người đi vào phòng ngủ.

Tiểu Ngải cũng lập tức đi theo, vừa đi vừa hỏi :" Tôi nghĩ chổ anh có thể ẩn nấp đại khái chỉ có-a?" Cô tiến vào phòng ngủ, đã không thấy Tra Thụy đâu, cô kinh ngạc nhìn bốn phía, người đâu? Hai người trước sau đi vào phòng ngủ, bất quá chỉ cách nhau một, hai giây, với thời gian ngắn như vậy liền trốn đi không bị bắt gặp, động tác cũng quá nhanh rồi?

Tiểu Ngải không có thời gian suy nghĩ, vì ba mẹ đã không còn kiên nhẫn đợi ở bên ngoài, cô đành phải vội vàng đi vào phòng khách tới trước cửa, sau khi hít sâu một hơi, trấn định mở cửa ra.

"Ba, mẹ" Cô cố gắng nặn ra một nụ cười. 

"Làm gì mà chậm như vậy, có phải không muốn để cho hai người già bọn ta vào nhà không ?" Mẹ Ngải vừa vào nhà đã nghĩ linh tinh.

"Làm sao có thể ạ, con rất hoan nghênh nha !" Trong lòng cô thầm kêu khổ, trăm ngàn lần đều không nguyện ý muốn nhìn thấy hai người vào lúc này.

"Hửm? Căn hộ giữ được sạch sẽ như vậy?" Hai người vừa tiến vào, liền bắt đầu dò xét khắp nơi, rất bất ngờ vì căn hộ còn sạch sẽ hơn so với bọn họ tưởng tượng.

"Như vậy mà !" Tiểu Ngải vụng trộm lè lưỡi, thầm nghĩ vận khí tốt, nhờ có Tra Thụy giúp cô quét dọn căn hộ, nếu không phải theo thói quen trước đó của cô thả đồ lung tung, hiện tại khẳng định đã bị ba mẹ mắng đến thối đầu.

"Chẳng những sạch sẽ, còn rất chỉnh tề, ngay ngắn trật tự, đúng không ?" Mẹ Ngải nhìn vềphía ba Tiểu Ngải.

Ba Ngải đảo mắt quan sát căn hộ một vòng, gật đầu khen ngợi :" Cuối cùng cũng có tiến bộ, giữ căn hộ được sạch sẽ ".

Hai vợ chồng kiểm tra phòng khách xong, liền hướng đến phòng ngủ, khiến cô giật mình trong lòng, người không nhịn được kéo căng.

"Rất tốt, chăn mềm đều được gấp chỉnh tề" Ba Ngải kiểm tra phòng ngủ của cô một hồi, cũng gật đầu tán thưởng.

"Con là chủ nhân, sẽ tự mình lo được, ba mẹ không cần lo lắng" Cô không muốn để ba mẹ mình ở lại phòng ngủ quá lâu, vì vậy ân cần đề nghị :" Tới phòng khách ngồi đi ạ, con pha trà cho hai người uống"

Mẹ Ngải nói :" Bề ngoài nhìn rất chỉnh tề, không biết bên trong như thế nào? Có biết có giống như bên ngoài trước sau như một hay không?" Nói rồi hướng tới tủ quần áo của cô, dự định kiểm tra một lần.

Vừa nhìn thấy mẹ mình định kiểm tra tủ quần áo, Tiểu Ngải vội vàng ngăn cản.

"Chờ đã !"

Mẹ Ngải quay đầu nghi ngờ :" Chờ vì chuyện gì ?"

"Đó là... Bởi vì..." Tiểu Ngải căn bản không biết phải nói gì, cô biết tính ba mẹ mình, nếu như ngăn cản, hai người khẳng định sẽ hoài nghi, nếu như không ngăn cản, vạn nhất Tra Thụy nấp ở bên trong liền hỏng bét, cũng vì vậy nhất thời cô không nói được lời nào.

Thấy cô ấp a ấp úng, phảng phất như đang che giấu điều gì đó, ba Ngải trừng mắt nhìn con gái, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc chất vấn :" Không lẽ con sống chung với đàn ông ?"

Ba cô vừa hỏi, lập tức dọa cô lớn tiếng phủ nhận :" Con không có !"

Ba Ngải nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái, hoài nghi cô giấu diếm điều gì đó, nên lập tức đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra cho rõ ngọn ngành.

Vào lúc cửa tủ mở ra, tim Tiểu Ngải muốn nhảy ra ngoài, vì cô cho rằng Tra Thụy trốn ở trong đó, chỉ là ba Ngải, mẹ Ngải nhìn thấy chỉ có một móc áo treo áo khoác, váy và quần chỉnh tề.

Không có ai?

Tiểu Ngải ở phía sau lưng hai người trợn trừng mắt, cô thấy rất rõ ràng, trong tủ quần áo đến nửa con người cũng không có.

"Rất chỉnh tề, con khẩn trương làm gì ?" Mẹ Ngải cảm thấy con gái kỳ quái.

"Tủ quần áo của phụ nữ đều bỏ nội y, con đã lớn như vậy, cũng phải có chút ý tứ " Cô nói lý lẽ hùng hồn, Tra Thụy đã không trốn trong tủ quần áo, lá gan của cô càng lớn, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, Tra Thụy không trốn trong đó, thì anh ta có thể trốn ở nơi nào? Dưới giường bỏ đầy rương, căn bản không có không gian cho anh ta trốn.

Nhìn tới nhìn lui, chỉ còn có phòng tắm, trong lòng cô lại nảy một cái, vì lúc này mẹ cô đã mở cửa phòng tắm ra, nhìn vào bên trong.

"Ôi! Bạn già, anh mau tới nhìn !" Mẹ Ngải cao giọng kêu.

Tiểu Ngải lập tức bị dọa đến toát ra cả mồ hôi lạnh, nghĩ thầm xong đời rồi, chờ đến lúc bị ăn chửi.

"Nhà vệ sinh cũng sạch sẽ như vậy, như vừa mới chuyển vào, thật khó làm được" Ba Ngải thõa mãn khen ngợi.

Hả?

Tiểu Ngải không dám tin, trong phòng tắm không có ai, sao có thể có chuyện đó được?

Phòng ngủ lớn như vậy, anh ta còn có thể trốn ở đâu? Chuyện này khiến cô không khỏi kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, bất kể như thế nào, Tra Thụy không trốn trong phòng tắm thực sự quá tốt.

Nhìn biểu cảm hài lòng của ba mẹ, cô chỉ có thể đem sự kinh ngạc giấu trong lòng, đem toàn bộ cảm giác không hiểu cùng hoang mang áp xuống.

Cuối cùng, ba mẹ không những không trách phạt cô một câu, ngược lại ngồi xuống nói việc nhà với cô, còn cô từ đầu đến cuối đều không thể tượng tượng được, Tra Thụy rốt cuộc trốn ở đâu?

"Ban đêm ngày nghỉ tuần lễ này, chúng ta sẽ đến một chỗ cùng nhau ăn cơm"

Ba Ngải vừa nói một câu khiến cô lấy lại tinh thần.

"A? Không được đâu ạ, ngày đó con có việc" Cô vội nói.

"Con có việc gì ?"

"Công ty có liên hoan ạ"

"Thoái tác" Ba Ngải ra mệnh lệnh.

"Sao có thể được?" Cô gấp đến độ kháng nghị,

"Sao lại không được? Không lẽ con cùng đồng nghiệp ăn cơm còn quan trọng hơn cùng cha mẹ ăn cơm ?"

"A a a! Không thể nói như thể được, rõ ràng đây là hai việc hai nhau mà ba !"

"Có nghĩa là con thà từ chối ba mẹ, còn hơn đồng ý từ chối đồng nghiệp ?"

Cô bị nói đến nhật thời nghẹn họng tắc nghẽn. Lại nữa! Ba mẹ lần nào cũng ép cô như vậy, muốn cô cứ theo phương pháp của hai người mà làm, nếu như cô không đồng ý, cả hai liền dùng loại trách mắng con gái bất hiếu này áp chế cô, hết lần này đến lần khác cô không chịu được nhất là ba mẹ hiểu lầm kiểu này.

Ví dụ như, ba mẹ khẳng định sẽ day dưa không ngừng nói cô bất hiếu, nói trắng ra nuôi cô, không rõ vì sao, đều là con của hai người, vì sao đãi ngộ của con gái so với con trai kém nhiều như vậy?

Cô cảm thấy bất đắc dĩ, không có cách nào đối với cách hiểu của ba mẹ, trong lòng cô luôn ngập tràn cảm giác sầu não không hiểu được. Cô không có cách nào hận cả hai, dù sao hai người cũng là ba mẹ cô, biết rõ hai người nói không có đạo lý, nhưng cô không có cách nào cứng rắn được.

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

"Được rồi, cả hai đừng nói nữa, ban đêm ngày nghỉ, con sẽ cùng ba mẹ ăn cơm"

"Sớm đồng ý không phải tốt hơn rồi, con nhìn ba con tức giận đi !"

Mẹ quở trách cô một câu, cô vụng trộm trợn mắt trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Cô đã là người lớn, nhưng như cũ vẫn không thể tự quyết định việc của mình, nhất định phải nhận sự can thiệp của ba mẹ ở khắp nơi. Tại quê hương cô, có nhiều đứa bé không có cách nào lớn lên, không phải bọn họ không muốn lớn lên, mà là vì ba mẹ bọn họ từ đầu đến cuối đều không muốn chặt đứt một đầu cuống rốn liên kết với con mình (kinh dị), bọn họ không buông tha cho con cái của mình, luôn dùng phương thức nuôi dưỡng không ngừng rồi hướng về phía con cái đòi hồi đáp, khi không nghe theo ý mình, liền nói con cái lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, hơn nữa mang tội bất hiếu nặng.

Lấy yêu thương để kiếm chế là điều đáng sợ nhất, khiến nhiều người á khẩu không trả lời được,  vì không muốn mang tội bất hiếu một lần, cô chỉ có thể một lần rồi lại một lần thuận theo ý của ba mẹ, đây chính là nỗi bi ai của cô. Ba mẹ không chiếm được sự hiếu thuận từ hai người anh, đành phải đòi hỏi ở chỗ con gái, cô trừ việc bất đắc dĩ chấp nhận, căn bản không có cách nào thay đổi tính ngoan cố nhiều năm của hai người.

Ba mẹ cô đạt được mục đích, cũng thõa mãn, còn nói thêm nhiều lời, nội dung đều là chuyện vụn vặt không có ý nghĩa. Cô thông minh làm người nghe, mặc cho hai người giảng đạo đến đã nghiền, đến khi cả hai hài lòng mới thôi.

Đưa ba mẹ đi đến thang máy, cho đến khi đóng cửa lại, cả người cô mới trút được gánh nặng, cảm giác sức lực trên người đều dùng hết gần như không còn. Vừa nghĩ đến Tra Thụy, cô lập tức đi tìm anh.

"Tra Thụy! Anh ở đâu? Ra đâu đi !"

Cô tò mò muốn chết rồi, Tra Thụy đúng là không đơn giản, không những trốn đi không thấy bóng dáng, còn khiến chủ nhân nơi này là cô không biết chỗ nào có thể chứa được người đàn ông cao lớn như anh ta.

"Tôi ở đây"

"Hả ?" Cô kinh ngạc quay người, nghĩ không ra việc Tra Thụy đứng ở sau lưng cô, khiến cô không chịu được kêu lên một tiếng :" Anh khi nãy trốn ở đâu? Rồi từ đâu xuất hiện ?"

Lúc ba mẹ Tiểu Ngải đi vào, Tra Thụy khởi động trang bị ẩn hình, sự thật là, hắn vẫn ở trong phòng, bọn họ nói những gì, hắn đều nghe được hết tất cả.

"Tôi sợ nói ra sẽ dọa em"

Nhìn biểu cảm đúng đắn của anh, cô há miệng rộng nhìn chằm chằm anh một hồi, cuối cùng cười mắng đánh anh.

"Nói ít thôi! Dọa tôi? Không lẽ anh biết tàng hình? Mời là lạ !" Cô cho rằng Tra Thụy cố ý lừa cô, hết lần này đến lần khác đều dùng biểu cảm đúng đắn, hài hước đùa nghịch như cũ? Bỗng nhiên, cô giật mình trong lòng, kinh ngạc hỏi :" Trời, không lẽ anh leo ra ngoài cửa sổ ?" Cô đột nhiên nghĩ đến, ngoài cửa sổ phòng ngủ vừa vặn có chỗ để người đặt chân, nhưng hoàn toàn không có lan can, nơi Tra Thụy có thể ẩn nấp, cũng chỉ có chỗ đó.

Anh không trả lời, cô liền cho rằng anh ngầm thừa nhận, không khỏi cảm thấy áy náy :" Thật xin lỗi, để anh trốn ở nơi nguy hiểm như vậy, may mắn anh không có chuyện gì, thật xin lỗi, thật xin lỗi .."

Cô cảm thấy rất có lỗi, ngẫm lại thấy mình rất quá đáng, không những bắt người ta làm trâu làm ngựa quét dọn, rửa chén, chà nhà vệ sinh, còn ép người ta trốn ở chỗ nguy hiểm như vậy, vạn nhất rơi xuống sẽ dẫn đến chết người, chẳng trách Tra Thụy sợ nói ra sẽ hù đến cô. Vừa nghĩ đến việc Tra Thụy vì cô làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, vẫn không quên quan tâm cô, khiến nội tâm cô vừa xấu hổ, vừa day dứt, vừa cảm động.

"Không sao, em không cần xin lỗi" Tra Thụy dùng hai tay, kéo cô, rất chân thành an ủi cô.

Thân thể cô cứng đờ, mặt đỏ lên, trong lòng thầm nhủ da mặt người này thật dày, lại ôm cô. Nhưng lần này cô không đẩy anh ra, xấu hổ để anh ôm mình vào trong lòng ngực.

Anh mặc dù nhìn rất lạnh lùng, trông rất trí thức, gương mặt không có một nụ cười, nhưng cô lại phát hiện đó chỉ là bề ngoài của anh. Dáng dấp đẹp trai, nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có, không chỉ dùng miệng nói qua loa còn dùng hành động để chứng minh.

Tưởng rằng anh là công tử đào hoa, ngược lại, anh kỳ thật rất thành thật, cô bảo anh làm cái gì, anh liền làm cái đó, một lòng muốn lấy lòng cô, cô chưa từng gặp người đàn ông nào như anh cả!

Mặt cô dán vào lòng ngực của anh, dựa vào cảm nhận được sự an toàn, khóe miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào nhàn nhạt.

"Em bối rồi sao ?" Anh hỏi.

Khuôn mặt nhỏ của cô ngước lên, nhìn anh :" Vì sao anh hỏi như vậy ?"

"Em lúc nói chuyện với ba mẹ mình, dường như rất bối rối"

"Anh nghe được ?"

"Đứng vậy"

Cô cảm thấy kỳ quái, Tra Thụy trốn ngoài cửa sổ, còn có thể nghe được rõ ràng như vậy? Bất quá cô ngẫm lại, ba mẹ nói chuyện rất lớn tiếng, Tra Thụy nghe được cũng bình thường.

Tiểu Ngải không biết, lúc Tra Thụy ẩn hình, đều chú ý quan sát nét mặt, từng hành động cử chỉ của cô từ đầu đến cuối, vì cô là con gái Địa Cầu hắn muốn theo đuổi, tất cả mọi chuyện liên quan đến cô, hắn đều rất lo lắng.

Tiểu Ngải rời khỏi cái ôm của Tra Thụy, biểu hiện bộ dạng không có việc gì lớn, pha trò nói :" Ai da, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, một lời khó nói hết nha, nói với anh, anh cũng chưa chắc hiểu" Nàng đã quen việc độc lập, không cùng người khác tâm sự, cô với Tra Thụy quen biết chưa bao lâu, không có khả năng nói với anh nhiều như vậy.

Từ nhỏ, ý nghĩ của cô đối với người nhà kém rất nhiều, có đôi khi cô cảm thấy như mình được nhận nuôi, mặc kệ làm việc gì, cũng đều tự mình tìm tòi, học tập. Cô không có chị em, không thân quen với hai người anh, ba mẹ chỉ coi trọng con trai, trong ngôi nhà đó, cô luôn có cảm giác cô độc, cho nên dưỡng thành thói quen chuyện gì cũng tự mình gánh chịu.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#macnhan