Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không! Con thích anh ấy, anh ấy cũng yêu con, con muốn kết giao với anh ấy" Việc gì cũng thương lượng được, cái gì cũng có thể nghe theo cha mẹ, duy chỉ có việc chung thân đại sự, cô tuyệt đối phải bảo vệ quyền lợi đến cùng.

Cha Ngải nghe xong nổi giận lôi đình, mặc kệ lão cùng con gái giằng co không xong, khiến cho sắc mặt khó coi, Tra Thụy một bên từ đầu đến cuối vẫn giữ mặt không biểu tình, nhìn như bình tĩnh phải có điểm bất cận nhân tình.

Hắn đạm bạc như thể việc không liên quan đến mình, trêu chọc cha Ngải càng nhìn càng tức, chuyển hướng về phía hắn.

"Anh anh anh! Mau nói! Anh nghĩ về con gái như thế nào ?"

Tra Thụy thành thật trả lời :" Cháu muốn sinh bảo bảo cùng cô ấy"

Một câu khiến nơi này thoáng chốc yên tĩnh, Tiểu Ngải khiếp sợ quay đầu, như gặp quỷ nhìn hắn chằm chằm.

Anh nói cái gì? Anh muốn cùng cô sinh bảo bảo.

Bởi vì quá mức đột nhiên, khiến cô nhất thời mở rộng miệng, không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tra Thụy.

Mẹ Ngải hỏi :" Cậu không có tiền cũng không có nhà, chiếu cố không được con gái tôi bằng cách nào cả, còn muốn cùng con bé sinh bảo bảo ?"

Tra Thụy nghiêm mặt nói :" Cháu sẽ dùng cuộc đời của mình bảo hộ cô ấy và bảo bảo của chúng cháu, cô ấy bảo cháu cái gì, cháu sẽ dùng hết toàn lực để làm được. Đối với cô ấy, cháu đương nhiên trung thành, việc cô ấy không muốn, cháu không làm, việc cô ấy muốn, cháu sẽ làm"

Đây là lời thề của đàn ông Minh Tinh Nhân đối với bạn đời của mình, một khi đã chọn được đối tượng, đối phương cũng tiếp nhận hắn, chuyện lập lời thề đương nhiên hắn phải làm, với hắn mà nói, đây chính là chiếu cố.

Vể chuyện tiền và nhà, nếu như Tiểu Ngải cần, hắn liền suy nghĩ biện pháp tạo ra.

Bọn hắn tiến vào Địa Cầu, học tập hết thảy văn kiện sinh tồn quan trọng, đã nhận định rõ ràng, ý kiến bạn đời là quan trọng nhất, vì vậy mặc kệ cha Ngải, mẹ Ngải có bao nhiêu ý kiến, hoặc chất vấn hắn như thế nào, hắn đều không bị lay động, tự nhiên cũng không có cảm xúc bối rối, nhục nhã hoặc bị xem thường.

Tiểu Ngải không biết được mình vừa rồi nói nhảm muốn cùng với hắn ở một chỗ, nghe vào tai Tra Thụy, có nghĩa là Tiểu Ngải tiếp nhận hắn, cho nên khi có người nghi ngờ hắn, hắn cũng cho thấy sự trung thành và tâm ý của mình.

Đối với Minh Tinh Nhân mà nói, không có cái gọi chân trong chân ngoài trong truyện này, một khi đã chọn đối phương, cả đời sẽ ở bên nhau.

Hắn nghiêm túc nói như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không giống dáng vẻ đang nói đùa, mà Tiểu Ngải ở một bên, từ đầu đến cuối ngơ ngác nhìn Tra Thụy, kinh ngạc không nói ra lời nào.

Cha mẹ sau đó nói cái gì, cô cũng không để ý, hiện tại trong đầu cô, chỉ một mực lặp lại lời nói của Tra Thụy, những lời này cũng làm nhấc lên sóng to gió lớn trong nội tâm cô...

Hai người mới quen biết nhau không lâu, vì sao anh đối với cô chắc chắn như vậy?

Anh còn nói muốn cùng cô sinh con, sử dụng cả đời bảo hộ mình và bảo bảo, còn trung thành đối với cô, anh nói thật sao? Anh thật sự rất thích cô, không phải phấn khởi chơi đùa nhất thời, nghiêm túc nghĩ đi cùng cô đến cuối đời?

Anh nói mỗi một chữ, mỗi một câu, đều nhấc lên sóng lớn nơi đáy lòng cô, rung động cô thật sâu.

Sau khi tạm biệt cha mẹ, trên đương đi Tiểu Ngải không nói chuyện từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn Tra Thụy đi ở một bên, sau đó lâm vào trầm tư.

Đối với cha mẹ của cô, Tra Thụy từ đầu đến cuối rất tỉnh táo, mặc kệ cha mẹ cô nhục nhã anh như thế nào. Trong mắt cha mẹ, không có tiền không có việc làm, liền không có tiền đồ, vì vậy quyết liệt phản đối hai người kết giao, người đàn ông này cũng không lấy định lực ở nơi nào, từ đầu đến cuối đều không thấy anh phát tác bất cứ tính tình gì.

Cô không nói lời nào, Tra Thụy cũng không nói chuyện, mãi cho đến khi hai người trở lại chỗ ở, Tra Thụy vẫn rất lịch sự, không làm ra bất cứ hành vi quấy rối nào đối với cô. Sau khi đưa cô về tới cửa, hắn liền đi đến sát vách, trước khi vào trong, cô nhịn không được gọi hắn

"Này, đừng đi"

Tra Thụy dừng bước lại, đứng tại chỗ nhìn cô.

Cô xấu hổ mở miệng :" Hôm nay cảm ơn anh, giúp em giải quyết khó khăn. Em biết anh nói những lời đó với cha mẹ em, là vì muốn giúp em nên mới nói"

Không nghĩ Tra Thụy lại lập tức sửa lời :" Không, anh nói thật"

Cô ngây người :" Anh thật sự muốn cùng em sinh bảo bảo ?"

"Vâng !" Không chút do dự trả lời. Nếu như có thể, có thể sinh bao nhiêu thì sinh.

"Anh muốn cưới em ?"

"Vâng !" Lại không chút do dự kiện định trả lời.

Cưới là ý tứ kết hợp, tham dự hôn lễ của Cách Lâm, hiểu được đây là tập tục của người Địa Cầu.

"Anh vì sao thích em? Chúng ta mới quen biết nhau mấy ngày, anh liền quyết định cưới em? Dáng dấp em lại không xinh không đẹp ?"

"Không, em rất đẹp" Tra Thụy kiên định nói.

Hắn nói như chém đinh chặt sắt, hại cô đỏ mặt.

"Thật sao ?"

"Thật, em rất đẹp" Hắn lại lần nữa kiên định trả lời, một đôi mắt thẳng tắp tiếp cận cô, ánh mắt chăm chú không chớp động đậy, lại phi thường chân thành nghiêm túc.

Con gái giống như Tiểu Ngải, không thể nghi ngờ là đại mỹ nhân ở Minh Tinh, vì Minh Tinh Nhân không có quan niệm trông mặt bắt hình dong, đối với bọn hắn mà nói, định nghĩa đẹp đại biểu từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Thân thể Tiểu Ngải không chỉ khỏe mạnh, gen tốt, còn rất sức sống, không sợ phơi nắng, tính cách độc lập, khi hắn nhìn thấy Tiểu Ngải lần đầu tiên trong hôn lễ, ánh mắt liền sáng lên, một mực yên lặng quan sát cô.

Sau khi tiến vào thành phố này, hắn liền phát hiện phụ nữ ở đây tương đối mảnh mai, sợ phơi nắng, Tra Thụy từ trước đến nay thích con gái tràn đầy sức sống, càng khỏe mạnh là quan trọng nhất, Tiểu Ngải khỏe mạnh đầy sức sống rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, tính tình cô thẳng thắn, làm việc kỹ lưỡng, tính cách hào phóng lại có tinh thần trọng nghĩa, nói chuyện không quanh co lòng vòng, rất dễ dàng câu thông, đối với Minh Tinh Nhân từ trước đến nay đều suy nghĩ theo logic mà nói, Tiểu Ngải phi thường hoàn mỹ, là đối tượng kết hợp lý tướng của hắn.

Con gái luôn hi vọng được người khác khen, Tiểu Ngải cũng không ngoại lệ, Tra Thụy không chỉ cho rằng cô rất đẹp, còn vì cô quét rác, rửa chén, chùi bồn cầu, nhìn lạnh lùng, kỳ thật không có giá đỡ, hôm nay anh lại xuất hiện thần kỳ ở phòng ăn giải thoát cô khỏi bị lúng túng. Đối mặt với lời nhục nhã của cha mẹ, anh vẫn trấn định đối đãi từ đầu đến cuối, khiến cô có cái nhìn khác đối với anh.

"Anh qua đây" Cô e thẹn nói.

Tra Thụy tức khắc đi tới, đứng ở trước mặt cô.

"Đưa mặt lại gần đây" Cô lần nữa nhẹ giọng yêu cầu.

Hắn lập tức khom người đem mặt đưa tới gần, sau đó không cảnh báo trước, Tiểu Ngải nhón chân lên, xấu hổ mang chút e sợ đưa môi mình tới gần, cho hắn một cái hôn.

Tra Thụy ngơ ngẩn, không nghĩ rằng miệng nhỏ mềm mại sẽ hôn hắn một cái, sau đó hắn trông thấy mặt cô ửng đỏ tràn đầy sự xấu hổ.

Ở Minh Tinh, công dụng của  miệng đối miệng tìm kiếm số liệu, nhưng ở Địa Cầu gọi là hôn, có một tầng ý nghĩa quan trọng khác, Tiểu Ngải chủ động hôn hắn, chứng tỏ cô thích hắn, khiến ánh mắt hắn sáng lên, lập tức có qua có lại cúi mặt hôn cô, bàn tay vuốt lên hai má của cô, khiến cánh môi hai người dính nhau càng chặt chẽ hơn.

Tiểu Ngải nhắm mắt lại, mặt đỏ tim run tiếp nhận cái hôn của anh, đem quyền chủ động giao đi, mặc cho anh dẫn đầu nhấm nháp môi mình.

Lúc anh phong bế môi miệng nhỏ của cô, cả người cô đều phát nhiệt, cảm nhận được ngọn lửa thăm dò của anh trêu chọc mình đến loạn tình ý mê.

Tra Thụy hôn môi cô, tin tức liên tục không ngừng tiếp tục truyền đến.

À?

Cô rất thích nụ hôn của hắn.

Hi vọng nụ hôn này có thể lâu một chút? Không có vấn đề.

A? Cô hi vọng vào lúc hắn hôn, có thể vuốt tóc cô? Việc này cũng không thành vấn đề.

Đây là cơ hội lấy lòng trọn điểm của hắn với cô, hắn phi thường nguyện ý thỏa mãn dục vọng của cô, chỉ cần việc có thể làm cho cô vui vẻ, hắn đều sẽ làm được một trăm phần trăm để khiến cô hài lòng.

Mười ngón tay của anh luồn vào trong tóc của cô, đỡ lấy sau gáy cô, khiến môi hai người càng chặt như keo sơn, sau đó chậm rãi trượt xuống, vuốt ve lưng của cô, biết kiểu này có thể làm cô cảm thấy thoải mái, sau đó anh tiến vào trong phòng của cô, cài cửa lại, ôm cô đặt xuống ghé salon, môi hai người suốt quá trình đều không tách ra.

Tiểu Ngải bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, toàn thân như nhũn ra, không thể tin được trên đời lại có nụ hôn tiêu hồn mỹ diệu đến vậy, khiến cô si mê như say, không nỡ tách ra.

Lúc mười ngón tay của anh luồn vào trong tóc cô, cô thoải mái nổi da gà, như thế vẫn chưa đủ, khi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng mình, cả người cô giống như bị thuần phục, mềm nhũn chỉ muốn uốn trong ngực anh ngoan ngoãn làm một con mèo nhỏ.

Cùng anh hôn phẳng phất như có một cỗ dòng điện chảy qua toàn thân, khiến cô không nỡ kết thúc nụ hôn này, hi vọng nó có thể tiếp tục kéo dài, hưởng thụ anh cưng chiều. Khi cô nghĩ như vậy, Tra Thụy đã hôn tới chỗ cỗ mẫn cảm của cô, in xuống dấu hôn tinh tế, khiến cả người giống như lưa nhanh chóng bốc cháy.

Cứ tiếp tục như vậy, có thể xảy ra chuyện va chạm gì không?

Nhưng khi tình yêu đến, như thế nào còn có thể lý trí nói dừng là dừng? Vậy sẽ không gọi là tình yêu.

Cô thích cách Tra Thụy hôn cô, khiến cô không kìm lòng được dây dưa với anh, bất quá bị sự nhiệt tình của anh trêu chọc đến muốn giải thoát, anh có thể in xuống dấu hôn chạm đến chuẩn xác vào bộ phận mẫm cảm của cô.

Một nụ hôn không đủ, cô muốn càng nhiều hơn, cũng muốn anh, cô muốn biết người đàn ông này như thế nào có thể lấy lòng cô đến trình độ nào.

Trong mắt Tra Thụy lóe lên ánh sáng tím, một tay ôm lấy cô từ trên ghế salon, sau đó đi về phía giường lớn trong phòng ngủ.

Tiểu Ngải bị động tác này của hắn làm cho thanh tỉnh lý trí, xấu hổ vội vàng hỏi thăm :" Anh định làm gì ?"

"Muốn ân ái cùng em" Hắn thành thật trả lời.

Không ngờ hắn lại nói thẳng thắn như vậy, còn lớn mật nói ra, hai má cô lập tức ửng đỏ, xấu hổ gấp gáp nói :" Đừng !"

Tra Thụy nghi hoặc hỏi: "Em không muốn?"

Cô bị hắn ôm vào trong lồng ngực rộng lớn, hai tay ngượng ngùng bắt lấy cổ áo của mình, nhíu mày chu môi kháng nghị hắn.

"Anh vội vã như vậy làm gì? Cũng không hỏi em có đồng ý hay không ?"

Tra Thúy không hiểu tính thích nói mát của phụ nữ Địa Cầu, vì tìm kiếm thấy tin tức cô nguyện ý, nên mới không lãng phí thời gian, lập tức muốn cùng cô kết hợp. Mặc dù lúc này hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng đàn ông Minh Tinh Nhân tôn trọng phụ nữ tuyệt đối.

"Em đồng ý không ?" Hắn hỏi.

Cô còn cố ý nói mát :" Không đồng ý" Cô nói như vậy, vì muốn đùa giỡn sự hăng hái của anh, muốn nhìn phản ứng nóng nảy của anh, ai ngờ Tra Thụy vừa nghe cô nói không đồng ý, lập tức buông cô xuống, sau đó quay người rời đi!

Tiểu Ngải kinh ngạc, mắt thấy hắn muốn rời khỏi phòng, lập tức lớn tiếng ra lệnh :" Này! Dừng lại !"

Tra thụy dừng bước, ngoan ngoãn dừng lại.

"Anh cứ đi như vậy hả ?"

"Em nói không đồng ý, anh không thể làm gì khác ngoài hơn là đi" 

"Em nói không đồng ý, anh liền từ bỏ như vậy ?"

Tra Thụy càng nghi ngờ, bất quá vẫn trả lời vấn đề của cô :" Anh không định từ bỏ"

"Nếu không muốn từ bỏ, sao anh không ở lại thuyết phục em?" Cô đỏ bừng mặt trừng hắn. Tên ngu ngốc này! Cứ như vậy mà đi? Sau khi làm cô dục hỏa đốt người, rồi định đi mà không chịu trách nhiệm !?

Nghe được hai chữ "Thuyết phục", Tra Thụy tức khắc trở lại, đứng trước mặt cô, vẻ mặt thành thật "Thuyết phục" cô.

"Ân ái cùng anh, có rất nhiều chỗ tốt, anh nhất định dùng hết sức thõa mãn em, khiến em dễ chịu, hãy cùng anh ân ái" Vì chuẩn bị kết hợp tốt, hắn không ngừng hấp thu tin tức Địa Cầu, nghiên cứu phương pháp kết hợp nguyên thủy này, phát hiện lúc kết hợp người Địa Cầu có rất nhiều kiểu.

 Hắn đúng đắn nói muốn cùng cô ân ái, khiến cô vừa tức vừa buồn cười, yêu kiều giậm chân mắng hắn :" Đồ đần! Loại lời này cần phải nói sao ?"

Tra Thụy nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, không hiểu rõ ý tứ của cô, vì muốn hiểu ý của cô thật chính xác, hắn trực tiếp hôn cô, bắt đầu tìm kiếm.

A? Thì ra cô muốn, cực kỳ khát vọng dục vọng, vậy tại sao trong ngoài miệng nói lại không giống nhau? Hình thức người Địa Cầu suy nghĩ thật khó lý giải.

Hắn lập tức triển khai hành động, lột sạch áo quần của cô. Vì ngày này, hắn đã làm đủ công tác, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm thực tế phương pháp kết hợp nguyên thủy.

Hắn cảm giác được nửa thân dưới mình đang phát nhiệt, bộ dạng thì thầm rên rỉ của cô trong lòng ngực hắn kích thích thính giác của hắn, cả người sinh ra dòng điện hắn chưa từng cảm nhận qua, như muốn làm người hắn nổ tung, khiến lửa nóng lan ra toàn thân hắn.

Bên trong căn phòng tối không bật đèn, lỗ tai của hắn biến nhọn, con mắt cũng chuyển thành màu tím, hắn cảm giác được trong người mình đang có một cỗ lực lượng dã tính đang cháy lên, xúc động kỳ diệu này khiến hắn muốn ngừng cũng không được.

Đêm nay, hắn dùng hết khí lực toàn thân, trải nghiệm kết hợp nguyên thủy...

Sau khi tỉnh ngủ, người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô biến thành một hình dạng khác.

Tiểu Ngải cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng không có, đôi mắt trợn trừng nhìn đôi tai nhọn kia rất lâu rất lâu.

Tai nhọn? Cô không nhìn lầm, lỗ tai kia dài ra! Vì cái gì?

Một cỗ ý lạnh toát lên lưng, cô chậm rãi ngồi lên từ trên giường, hai tay cầm chặt chăn mềm, đôi mắt không hề dời đi, nhìn chòng chọc Tra Thụy.

Hôm qua rõ ràng rất bình thường, sao tỉnh ngủ lại biến thành hình dạng này ?

Cô có cảm giác tim mình đập nhanh hơn, ý thức được Tra Thụy khác với người bình thường. Lỗ tai tự mình dài ra, tuyệt đối không phải người bình thường!

Lúc cô ngẩn người nhìn chằm chằm hắn, cặp mắt anh tuấn kia chậm rãi mở ra, dời đến chỗ cô, sau đó từ từ ngồi dậy, ánh mắt óng ánh tiếp cận cô.

Cả người Tiểu Ngải bị dọa ngốc, người đàn ông ở trước mắt không phải Tra Thụy tối hôm qua, cô thậm chí hoài nghi anh không phải là con người, vì người sẽ không có một đôi tai nhọn và một đôi mắt màu tím!

Khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc không biểu tình như cũ, phối hợp với vẻ lạnh lùng vốn có, thêm tai nhọn và đôi mắt tím quỷ mị, anh nhìn cứ như... Ác ma?

Cả người Tiểu Ngải đều lạnh, trước khi để bàn tay Tra Thụy chạm vào, cô vội nhảy xuống giường, cấp tốc chạy ra khỏi phòng.

Tra Thụy đầu tiên bị sủng sốt một lúc, sau đó xuống giường, khi trông thấy hình dạng của mình, mới chợt hiểu ra, thì ra hắn khôi phục hình dạng Minh Tinh Nhân, dọa cô sợ chạy.

Tiểu Ngải kinh hoàng sợ hãi chạy khỏi căn phòng, tiện tay bắt lấy áo khoác măc lên người, ngay sau đó điên cuồng tìm đồ trong ngăn kéo phòng khác, rất vất vả mới tìm được bình thuốc phun phòng sói, thì Tra Thụy cũng từ trong phòng đi ra.

"Tiểu Ngải"

"Đừng tới đây !" Tay Tiểu Ngải cầm bình phun thuốc đối phó sắc lang chĩa thẳng vào hắn lớn tiếng cảnh cáo. Trời ạ, anh là cái gì vậy? Cô hối hận mình đã dẫn sói vào nhà, tai nhọn, đôi mắt tím, Tra Thụy khẳng định không phải người bình thường!

Tra Thụy không đi qua, nói với cô :" Hù đến em, anh cảm thấy rất sâu sắc có lỗi, em đừng sợ, anh sẽ không gây tổn thương em"

"Anh là ai? Anh, anh là ác ma phải không ?" Ông trời, bộ dạng này của anh nhìn giống như Đại Ma Vương.

"Anh là Minh Tinh Nhân" Hắn bình tĩnh giải thích.

Cô kích động nói :" Minh Tinh cái gì? Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua !"

"Minh Tinh Cầu là hành tinh cách Địa Cầu hai vạn năm ánh sáng, cũng là quê hương của anh" Hắn đâu vào đấy nói rõ với cô.

 Cô dừng lại, như gặp quỷ dò xét trên dưới anh, kinh nghi bất định hỏi :" Anh là người ngoài hành tinh ?"

"Đúng, anh không phải là người Địa Cầu"

Câu trả lời của hắn khiến cô sợ đến không khép miệng được. Người ngoài hành tinh? Việc này làm sao có thể? Coi như cô tận mắt nhìn thấy, cũng không có biện pháp lập tức tin tưởng anh là người ngoài hành tinh.

"Tôi làm sao biết anh nói thật hay giả ?" Nếu anh chỉ bị đột biến gien thì sao, dáng dấp không giống so với người bình thường.

"Anh có thể chứng minh cho em xem" Hắn thành tâm nói.

"Được, anh chứng minh đi! Anh có thể chứng minh mình là người ngoài hành tinh, tôi liền tin tưởng anh" Cô ngược lại muốn xem anh chứng minh như thế nào, nhưng cô vừa nói xong, Tra Thụy đột nhiên biến mất ở trước mắt cô không thấy đâu nữa, khiến cô kinh ngạc há to miệng.

"Này! Anh biến đi đâu rồi ?" Cô thật sự không thể tin được, Tra Thụy ở trước mắt cô đột nhiên biến mất, phẳng phất như đang làm ảo thuật biến mất! Cô khẩn trương hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhưng không nhìn thấy được thân ảnh của hắn.

Lúc cô khẩn trương đến hét to, sau lưng lại truyền đến thanh âm của Tra Thụy :" Anh ở đây"

Tiểu Ngải bị dọa quay người, cũng bởi vì kinh hãi, chân không cẩn thận bước loạn, sau đó cứ như vậy ngã xuống.

Cô mới ngã về sau một bước, thân thể lập tức trỏ nên nhẹ, vì Tra Thụy đã kịp thời ôm cô, không để cô gái hắn thích bị té.

 Tiểu Ngải nằm trong lòng hắn, cả người co lại giống như một đứa bé, khiếp sợ nhìn hắn, thanh âm nói chuyện không tự giác được cao đến quãng tám.

"Anh xuất hiện từ chỗ cũ ?" 

"Cũng vì khởi động trang bị ẩn hình"

"Anh có thể tàng hình ?"

"Khoa học kỹ thuật ở Minh Tinh Cầu tiên tiến hơn Địa Cầu rất nhiều"

Cô ngơ ngác nhìn hắn, cảm giác mình giống như đang ngủ mơ :" Trừ tàng hình, anh còn biết làm gì ?"

"Anh có thể bay"

Cô nhìn hắn chằm chằm, chừng mười giây về sau, mới lên tiếng :" Chứng minh cho tôi thấy"

"Anh đang bay"

Tiểu Ngải ngu ngơ nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện hai chân Tra Thụy đã cách mặt đất một khoảng, ôm cô lơ lững giữa không trung.

Trời ạ... Cô không thể không tin lời anh nói, đây tuyệt đối không phải ma thuật, cũng không phải ảo giác, hai người thật sự đang ở giữa không trung, cách trần nhà chỉ có 10 cm.

Sau đó, cô đột nhiên ý thức được một sự thật --

Cô đang giao lưu cùng người hành tinh!

Thật sự quá thần kỳ!

...

La Tường Bình kinh ngạc trừng mắt nhìn mình trong gương, mắt hắn trừng lớn, mặt cơ hồ muốn dán vào mặt gương, vẫn hoài nghi mình bị hoài nghi.

Hắn xoa mắt, bóp mặt mình, thậm chí còn đánh mình cái, vì đau đớn, mới xác nhận mình không nằm mơ.

Trên mặt hoàn toàn không có vết thương, lại hoàn hảo như lúc đầu! Nơi hôm qua đánh bị thương, một vết bầm tím cũng không thấy, gương mặt phẩng phất như chưa từng bị thương qua, giống như tối qua hắn không đánh nhau với mấy người kia.

"Không thể tưởng tượng được .."

Hắn nhìn chằm chằm tấm gương trong phòng tắm hồi lâu, Hoa Na tối qua phun lên trên mặt hắn thứ thuốc vô màu vô vị, nói hôm sau sẽ hồi phục như cũ, lúc ấy hắn còn nửa tin nửa ngờ, không ngờ rằng sau khi tỉnh ngủ, vết bầm tím trên mặt mất hết, không mảy may lưu lại bất kì vết thương gì cả.

Hắn nhanh chóng tắm qua một lần, đánh răng, rửa mặt xong, sau đó trở lại giường trong phòng ngủ. Ánh nắng sáng sớm ở bên ngoài bị màn cửa cản trở, vẫn có vài tia nắng chiếu vào như cũ, đủ để cho hắn thưởng thức mỹ nhân đang ngủ ở trên giường.

Chăn mềm che kín thân thể của cô, để lộ bả vai, gương mặt đang ngủ say sưa, hắn xem ở đáy mắt, trong lòng rất thõa mãn.

Hắn lặng lẽ nằm lên trên giường, cẩn thật không đánh thức cô, ngóng nhìn mỹ nhân ngoài hành tinh kiều diễm, nhìn cô ngủ được lâu như vậy, thầm nghĩ mình có phải đã giày vò cô quá không?

Đôi tai xinh đẹp giống như tinh linh kia, phẳng phất như có một cỗ ma lực, hấp dẫn hắn chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng đụng chạm vào nó.

Khi lòng bàn tay hắn chạm vào tai nhọn của cô, nó lập tức khôi phục thành lỗ tai bình thường, hắn lại đụng cái thứ hai, lỗ tai lại duỗi dài thành lỗ tai Minh Tinh Nhân.

"Thật thần kỳ ..." Hắn tấm tắc lấy làm lạ.

Đại khái là vì hắn đùa nghịch lỗ tai của cô, trêu chọc khiến mỹ nhân ngoài hành tinh tỉnh lại, đôi mắt đẹp tím chậm rãi mở ra. 

"Buổi sáng tốt lành" La Tường Bình nhẹ giọng nói.

Hoa Na nhìn nụ cười yếu ớt bên môi và ánh mắt ôn nhu thâm thúy của hắn, hai bên tai khẽ động.

"Buổi sáng tốt lành" Cô nói.

La Tường Bình hiện tại biết rõ nếu lỗ tai của cô đong đưa trên dưới, biểu thị cô rất vui vẻ, cảm xúc của Minh Tinh Nhân không thể hiện trên mặt, mà ở đôi tai nhọn đáng yêu.

Cánh tay hắn vòng qua, che chở ôm cô vào trong lòng ngực, nhìn cô mỹ lệ như vậy, cảnh triền miên đêm qua lại một lần nữa nhóm lên dục vọng của hắn, không khỏi cúi đầu hôn cô.

Hôn một lúc lâu, hắn mới buông cánh môi đã bị hôn sưng ra.

Mắt tím mỹ lệ của Hoa Na nhìn chằm chằm hắn, mở miệng nói :" Đừng lo, em rất khỏe, sẽ không bị đau nhức"

La Tường Bình cảm thấy kinh ngạc :" Em biết ý nghĩ của anh ?"

Cô gật đầu :" Lúc Minh Tinh Nhân muốn biết tin tức suy nghĩ của đối phương, sẽ tiếp xúc miệng với miệng, em cảm giác được anh đang lo lắng đêm qua có phải quá kịch liệt, khiến em bị đau. Anh yên tâm, em rất khỏe"

La Tường Bình lần đầu tiên nghe nói minh tinh nhân có loại năng lực này, hôn là phương pháp cầu ái của người Địa Cầu, với Minh Tinh Nhân lại là phương pháp tìm kiếm tin tức.

Hắn đầu tiên là kinh ngạc vì Hoa Na có loại năng lực này, nghĩ đến nếu như cô muốn tìm kiếm tin tức, đều muốn dùng miệng nhỏ xinh đẹp mê người này hôn người khác, khiến hắn không khỏi chíu chặt lông mày.

Hoa Na tò mò nhìn biểu cảm cau mày của hắn :" Anh không vui ?"

Ý thức được sắc mặt của mình có thể sẽ hù cô, vẻ mặt hắn lập tức ôn hòa, thầm mắng mình bị ghen tuông quấy phá. Hoa Na đối với nhiều chuyện trên Địa Cầu không hiểu rõ, không thể trách cô.

"Hoa Na, đồng ý với anh một chuyện được không ?"

Mắt tím sáng lên :" Chuyện gì ?"

Hắn nâng mặt cô lên, rất chân thành nói với cô :" Đồng ý với anh, trừ anh ra, người khác không được hôn, chỉ có anh mới có thể hôn em, thân thiết với em, được không ?"

"Được"

Không ngờ được cô đáp ứng nhanh như vậy, ngược lại làm hắn cảm thấy kỳ quái :" Em không hỏi vì sao anh muốn làm như vậy ?"

"Em biết hôn đối với người Địa Cầu có ý nghĩa khác, anh là bạn đời của em, em sẽ không làm việc anh không thích, miệng của em về sau chỉ cho anh hôn"

La Tường Bình nghe xong rất cao hứng, ôm cô càng chặt hơn, quyến luyến hôn cô liên tục, trong lòng ngực dâng lên cảm giác nghĩa vụ. Cô là người yêu của hắn, hắn muốn bảo vệ cô, chiếu cố cô, để cô ở đây, cũng có cảm giác như ở nhà.

Hắn đột nhiên nghĩ đến những bộ phim liên quan đến người ngoài hành tinh, thầm nghĩ trừ Hoa Na ra, phải có những Minh Tinh Nhân khác tiến vào Địa Cầu nữa mới đúng, không lẽ giống như trong phim, bọn họ vây quanh con người, Địa Cầu kỳ thật đã tràn ngập người ngoài hành tinh đội lốt con người rồi?

"Có bao nhiêu Minh Tinh Nhân đã tiến vào Địa Cầu ?" Hắn tò mò hỏi.

"Ba người"

"Chỉ có ba người thôi ?"

"Đúng vậy"

Hắn nhíu mày, còn tưởng rằng giống trong phim, quy mô người ngoài hành tinh không bằng người Địa Cầu, chỉ có ba Minh Tinh Nhân, mà hai người khác cũng giống như Hoa Na, đang ở nơi nào đó tìm người yêu thích hợp với mình.

"Trừ anh ra, có người nào biết thân phận của em nữa không ?" Hắn lúc đầu chỉ là tính thăm dò hỏi một chút, ai ngờ đáp án lại làm hắn chấn kinh đến nỗi không khép miệng được.

"Dĩ Nặc biết"

"Cái gì? Dĩ Nặc biết ?" La Tường Bình vô cùng kinh ngạc :" Cô ấy làm sao biết được? Em nói cho cô ấy biết ?"

"Cách Lâm là đồng đội của em, nên Dĩ Nặc biết"

"Cách ... Cách Lâm ...Anh ta ta ta... Là người ngoài hành tinh ?" La Tường Bình cơ hồ dùng sức hét lên, vì thật sự quá khiếp sợ. Cách Lâm nhìn không khác gì người Địa Cầu lại là người ngoài hành tinh.

Trời ạ! Thật sự làm cho người khác khó mà tiếp nhận. Nhưng suy nghĩ cận thẩn lại, Cách Lâm cho hắn cảm giác rất giống Hoa Na, không phải giống nhau về vẻ ngoài, mà khí chất rất giống nhau, hai người nhìn rất tỉnh táo biết kiềm chế, không biểu cảm quá nhiều, lớn lên đều rất hoàn mỹ, một người là soái ca, một người là mỹ nữ.

  Hắn cảm thấy dở khóc dở cười, nghĩ nửa ngày, hoàn mỹ như vậy chỉ có thần tiên mới có, trên mặt đất không cá đàn ông anh tuấn như Cách Lâm, đúng là chỉ có người ngoài hành tinh, Dĩ Nặc cũng biết mình kết hôn với người ngoài hành tinh.

Chờ một chút, hắn lại nghĩ đến một người khác ở trên mặt cũng không có biểu cảm.

"Người tên Tra Thụy, không lẽ cũng là đồng đội của em ?"

"Đúng vậy" Hoa Na trả lời không chút do dự.

La Tường Bình sững sờ, sau đó một lát đột nhiên cười to lên.

Hoa Na ngừng động đôi tai :" Anh lại vui vẻ vì điều gì ?"

La Tường Bình ôm cô gái đáng yêu của mình lên, để cô ghé sát vào lòng ngực của mình, sau đó mới bật cười nói với cô---

"Anh đoán rằng, hiện tại chắc đang có một người giống anh, bị người ngoài hành tinh tới làm khách dọa cho giật cả mình !"

...

Sau khi kết thúc tuần trăng mật, Phương Dĩ Nặc cùng chồng mình Cách Lâm và con gái Tiểu Diệu trở về nhà.

Dĩ Nặc chưa từng nếm trải tình yêu hạnh phúc, Cách Lâm bảo vệ tính mạng của cô, thay đổi cuộc sống của cô, cho cô và Tiểu Ngải một mái nhà hoàn chỉnh, dù nói là tuần trăng mật của cặp đôi, nhưng khác ở chỗ hai người thuộc hai hành tinh khác nhau, vì cô không nỡ bỏ con gái 8 tuổi ở nhà, còn mình thì cùng Cách Lâm trải qua thế giới ngọt ngào của hai người, nên hi vọng có thể mang theo con gái ra ngoài chơi.

Kết quả Cách Lâm hoàn toàn không ngại việc đi hưởng trăng mật còn có thêm một người, hắn nói đàn ông Minh Tinh Nhân sẽ làm việc khiến người yêu mình vui vẻ, cho nên chỉ cần là tâm nguyện của cô, hắn đều đồng ý, thậm chí nếu như đưa cha Phương và mẹ phương đi theo, hắn cũng đồng ý.

Chẳng qua cha Phương, mẹ Phương cho rằng đây là tuần trăng mật của con gái mình, không muốn đi theo làm bóng đèn, cuối cùng từ chối nhã nhặn, chỉ hy vọng ba người hưởng tuần trăng mật vui vẻ, hai người liền vừa lòng thỏa ý.

Trong mắt người ngoài, bọn họ là đôi vợ chồng bình thường, chỉ có Dĩ Nặc biết, Cách Lâm thần thông quảng đại đến mức nào. Phương Dĩ Nặc nhịn không được cười trộm, nếu để ba mẹ biết Cách Lâm mang hai mẹ con cô, đi chu du khắp nơi trên phi thuyền, thậm chí còn đưa hai người đi một chuyến trong không gian vũ trụ, khẳng định sẽ hối hận vì không đi cùng!

Một nhà ba người vui vẻ về đến nhà, một tuần xa nhà, Dĩ Nặc biết cha mẹ không chờ được muốn gặp con rể và cháu ngoại Tiểu Diệu, mà cô và Cách Lâm cũng đã chuẩn bị lễ vật kỹ càng để tặng cho cha mẹ!

"Cha, mẹ, bọn con về rồi" Phương Dĩ Nặc vui vẻ nói, Tiểu Diệu mở cửa ra nhìn thấy bà ngoại, lập tức nhào tới ôm.

"Rốt cuộc cũng về rồi, cháu ngoại bảo bối của bà"

Mẹ Phương rất cao hứng ôm cháu ngoại, chào đón con rể và con gái trở về, Cách Lâm ở phía sau phụ trách xách hành lý. Hành lý của hắn không nhỏ cũng không phải là va ly kéo theo đơn giản, mà là hai túi lớn xách ở cả hai tay, gương mặt anh tuấn vẫn không có biểu cảm, không cười to, cũng không có vẻ mặt hưng phấn. Nhưng người Phương gia đều không trách hắn dù chỉ một lần, vì họ biết,  Minh Tinh Nhân đều như vậy, nếu như một ngày mặt Cách Lâm có biểu cảm, bọn họ khẳng định sẽ bị dọa sợ!

Nhìn Cách Lâm xách bao lớn bao nhỏ, cha Phương muốn đi lại cầm giúp, nhưng Cách Lâm lại lắc đầu.

"Cha cầm không được" Hắn nói.

Cha Phương không phục phản bác ngay lập tức :" Ta sao lại cầm không được? Đừng coi ta già, ta có thể làm được !" Nói liền không chịu nhận mình già muốn xách giúp một túi trong đó.

Ai ngờ cha Phương vừa cầm trong tay, lập tức cảm thấy cả người mình cúi xuống, đừng nói tới xách, còn bị cái túi nặng quá tải làm cho ngã xuống.

"Cha, cha để cho Cách Lâm cầm đi, cha đừng quên, Cách Lâm là Minh Tinh Nhân luôn nói thật, anh ấy nói cha xách không được, tuyệt đối là thật"

Cha Phương lúng túng nói :" Cha chỉ muốn giúp thôi"

Mẹ Phương ở một bên cười nói với con gái :" Cha con nhớ Cách Lâm nhất, mấy ngày không có Cách Lâm ở đây, cha con cảm thấy rất nhàm chán, biết hôm nay bọn con sẽ về, cha con tối qua cao hứng đến mức ngủ không được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#macnhan