Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bố—"

"Bốp" một cái tát trời giáng vào mặt khiến tôi loạng choạng chống tay vào tường để không ngã xuống đất. Lần đầu tiên biết cảm giác mắt nổ đom đóm là thế nào, phải mất một lúc lâu sau tôi mới miễn cưỡng mở mắt ra được. Seungwan vội vã đỡ tôi, những ngón tay lạnh buốt của em chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng đỏ của tôi. Tôi cảm giác tay em đang không ngừng run rẩy. "Mày, mày..." Bố nói năng lộn xộn chỉ thẳng vào mặt tôi, cả khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt đỏ ngầu có thể thấy lửa giận hừng hực, trên trán nổi đầy những đường gân xanh, tôi chưa bao giờ thấy bố mình trông đáng sợ như vậy, chính xác là, bộ dáng trông khủng khiếp như vậy ở trước mặt tôi. Người bố nói năng cộc cằn nhưng trong lòng yêu thương con không còn nữa, đứng trước mặt tôi, như một con mãnh thú vừa mới thức tỉnh.

"Mày, đây là cái gì?" Bố chỉ vào tôi sau lại hướng Seungwan chỉ chỉ, cổ họng kêu ầm ầm như sư tử, mặc kệ mẹ tôi liều mạng kéo ở phía sau, "Hai đứa con gái, làm ra loại chuyện này, tao trước kia cảm thấy hai đứa có gì đó không đúng! Quả nhiên, quả nhiên..." "Bố, hãy nghe con nói..." "Câm miệng!"

Tôi thẫn thờ nhìn bố, cố nghĩ ra lời giải thích yếu ớt trước tiếng gầm của ông. Mùa hè nóng nực nhưng tay chân tôi lại đông cứng vì lạnh. "Là mày! Là mày phải không, quyến rũ con gái của tao!" Bố đột nhiên chuyển hướng sang Seungwan, ngọn lửa giận dữ khiến ông không chút thương xót vung tay vào em. Tôi mặc kệ mặt mình đang đau từng cơn, chỉ nghĩ muốn ngăn giữa hai người, sợ bố kích động làm ra chuyện gì tổn thương Seungwan.

Tưởng rằng Seungwan sẽ trả lời "không", ai ngờ giọng em tuy run rẩy nhưng rất kiên định: "Đúng. Là con quyến rũ Joohyun, không liên quan gì đến chị ấy!"

Bàn tay chưa tát xuống thì tôi đã kịp thời lao vào giữa hai người, nửa mặt trái sưng đỏ tê cứng nên có bị thêm một tát nữa cũng không thấy đau đớn gì, nhưng tôi không nhịn được cảm thán bố tôi thật sự quá mạnh. Lần này tôi trực tiếp ngã xuống đất.

Tai tôi ù đi, như có hàng trăm con ong bay xung quanh đầu. Seungwan ôm đầu tôi, hốc mắt đỏ giống con thỏ nhỏ, trong mắt sáng lấp lánh nước mắt đang bị em ép chặt không cho chảy ra. Từ khẩu hình miệng có thể thấy em gọi tên tôi nhiều lần, nhưng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng ong ong trong đầu mình. Mẹ tôi một bên dùng sức đánh vào bố, dường như đang lớn tiếng khiển trách ông. Khi mẹ đi qua, tôi thấy mắt bà ấy cũng đỏ như Seungwan. Mẹ đẩy Seungwan ra, ôm mặt tôi van nài điều gì đó.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành, tôi mới có cơ hội quan sát khuôn mặt mẹ gần như vậy. Bọng mắt ngày càng lộ rõ, hai má cũng đã chảy xệ, da môi đỏ sẫm và những đốm đồi mồi nhỏ bắt đầu lặng lẽ xâm chiếm làn da của mẹ. Tay khô ráo mà nứt nẻ khiến mặt tôi hơi ngứa khi mẹ chạm vào. Tiếng ù tai dần dần giảm đi, cuối cùng tôi cũng nghe rõ tiếng mẹ.

"Mau cùng chúng ta trở về Hàn Quốc đi, con cứ như vậy là không bình thường! Chúng ta đưa con đi gặp bác sĩ, chữa khỏi bệnh rồi chúng ta lại sống cùng nhau, không bao giờ trở lại đây nữa!"

Chữa bệnh? Tôi cần điều trị bệnh gì? Tôi hoàn toàn không hiểu. Seungwan trong giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế: "Cô ơi, đây không phải bệnh, chúng con không có bệnh!" "Im đi." Mẹ lạnh lùng nói, sau đó quay đầu tiếp tục với tôi, "Nghe lời đi, Joohyun, cùng chúng ta về nước!"

"Con sẽ không trở về." Tôi từ chối. "Sao không trở về? Con không thể nghe lời mẹ một lần sao?" Mẹ không kìm được nước mắt. "Công việc và cuộc sống của con đều ở đây, con không thể quay trở về." Rời khỏi đây tương đương với việc rời bỏ Seungwan, tôi không thể làm được.

"Bố hỏi lại con một lần nữa, con có về hay không?" Bố tôi không kiên nhẫn hỏi. "Con sẽ không về." Tôi trả lời kiên định một lần nữa. "Cùng chúng ta về nước đi, Joohyun!" Mẹ khóc và nắm lấy tay tôi, mong tôi thay đổi quyết định.

"......" Khuôn mặt đang khóc của mẹ tôi không được tính là đẹp, nhưng càng nhìn, nỗi sợ hãi trong lòng tôi như một thùng đầy nước giếng đang bị kéo lên từng chút, gần như bị đặt giữa thanh thiên bạch nhật.

Bố mẹ tôi không còn trẻ nữa. Họ không thể chịu được sự dày vò tôi mang đến.

"Đi, mặc kệ nó, tôi không có đứa con gái như vậy!" Khi tôi còn do dự, bố đã đóng sầm cửa bỏ đi. "Ah!" Mẹ la lên. Tôi chán nản ngồi dưới đất, trong đầu trống rỗng giống như chiếc mõ bằng gỗ, nếu có người gõ vào đầu tôi lúc này, không chừng có thể thu hút được một vài nhà sư đến tụng kinh. Tiếng đóng cửa nặng nề đã sớm biến mất, nhưng sức nặng của nó trong không khí thật lâu không tiêu tan, đè nén thanh quản của tất cả mọi người. Mẹ, Seungwan, tôi không ai nói gì cả.

"Joohyun, đừng cứng đầu nữa." Mẹ chạm vào đầu tôi, cũng mở cửa rời đi.

Má trái của tôi vừa sưng vừa đau, thậm chí răng bên trong cũng đau. Mọi thứ thật yên tĩnh, như thể tất cả đã chết.



Cuối cùng tôi không theo bố mẹ về nước. Ngoài dự kiến họ cũng không ép buộc tôi, nhưng làm thế nào tôi cũng không thể vui được. Ở sân bay, cả ba chúng tôi gần như không nói một lời nào, đoạn đường từ cổng đăng ký đến khi lên máy bay, họ thậm chí không quay lại nhìn một chút, cứ như vậy mà đi thẳng vào lối đi lên máy bay. Họ cúi đầu, dường như dùng im lặng để nói cho tôi biết "Con đã làm chúng ta rất thất vọng." Tôi đứng đó, đưa mắt nhìn bóng hai người ngày càng nhỏ dần cho đến khi biến mất. Sân bay Haneda rộng lớn vang lên tiếng quảng cáo không dứt, tôi ngẩng đầu nhìn lên những thanh xà được bố trí dày đặc trên mái sân bay, giống như một cái lồng chim bao lấy những người ở đây. Răng bên má trái của tôi đột nhiên đau nhói lên; nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức tôi tưởng đó là ảo giác.

Buổi tối tôi nói nếu không có gì hay ra ngoài uống chút rượu đi, Seungwan không trả lời, xem như là đồng ý. Chúng tôi ngầm hiểu nhau nên không đến quán bar mình hay lui tới, dường như lo sợ ông chủ đã thân thiết sẽ lại hỏi thăm tình hình gần đây của chúng tôi, mà cũng sợ phải chịu đựng tiếng ồn ào vô nghĩa của các oji-san tạo ra. Chúng tôi đi xa hơn một chút, vào ngồi trong một quán bar hoàn toàn xa lạ.

Có một chiếc TV trong quán bar, một số thanh niên đang ngồi quây quần trước TV, gác chân lên cao chờ xem trực tiếp trận chung kết World Cup. Một vài cô gái không hứng thú nên chọn ngồi tại một chiếc bàn xa xa cùng nhau trò chuyện, có thể lờ mờ nghe thấy họ nói, "Bao cao su bị rách khi đang làm", "Bạn trai quá thô lỗ", "Tớ đã gặp một chàng trai ở Shibuya gần đây" và mấy chủ đề khác. Một vài cô cậu có vẻ còn tuổi vị thành niên muốn vào nhưng liền bị ông chủ đuổi đi. Trong không khí quán thoang thoảng mùi xiên gà và rượu hòa trộn với nhau.

"Chung kết World Cup ai đá với ai?" Seungwan đột nhiên hỏi, rõ ràng là không biết phải nói gì. "Hình như là Brazil và Pháp." Tôi nhấp một ngụm rượu mận, vị chua ngọt biến mất ngay khi chạm vào đầu lưỡi, chỉ còn lại vị cay nồng của rượu trôi xuống cổ họng đi vào dạ dày. "Em hy vọng Pháp giành chiến thắng." Seungwan nói. Nhưng giọng điệu của em có vẻ như không quan trọng ai thắng. "Em đã đặt cược sao?" "Không có."

Được một lúc thì trận tranh tài bắt đầu, các thanh niên bắt đầu la hét khiến nhóm các cô gái trẻ nhìn họ không hài lòng, sau vẫn tiếp tục chủ đề của mình. "Muốn qua xem không?" Tôi hỏi Seungwan. Em lắc đầu. "Xem cũng không hiểu."

"Chị hơi đói, em muốn ăn gì không?" Tiếng mấy thanh niên đang nhai thịt gà xiên nướng vang lên động trời làm tôi cũng đói bụng theo. Seungwan vẫn lắc đầu. Tôi gọi một phần mì Tsukimi Udon (1) nhỏ, khi tô mì được đem lên, hương thơm của nước dùng tràn ngập xung quanh tôi và Seungwan. Tôi dùng thìa múc trứng gà sống định ăn thì nghe Seungwan bên cạnh hét lên như học sinh tiểu học.

"Sao vậy?" Tôi dừng tay lại. "Chị có thể ăn trứng gà sống à?" "Hồi đó còn cảm thấy nhợn nhợn, nhưng bây giờ thì hết rồi." "Em không thể ăn món này,  cảm thấy nó giống như nước mũi vậy, lần đầu ăn món này em đã suýt nôn đó."

"Nói cái gì đó! Làm chị không ăn được nữa nè." Tôi ghét bỏ hừ một tiếng. "Đừng mà, mau ăn đi." "Cho em ăn đó." Tôi đưa thìa trứng sống cho Seungwan, em nghiêng người ra sau né tránh: "Em không muốn ăn." "Em tả thật buồn nôn, làm chị không muốn nữa, em ăn đi." "Không ăn!" Em cười đẩy tay tôi ra. Tôi thúc giục: "Em cứ nếm thử đi, xem có còn mùi vị của nước mũi không." "Lỡ vẫn giống nước mũi thì sao?" "Không thể nào."

Seungwan nghe lời ăn thìa trứng gà sống. "Sao hả?" Em che miệng, vội vàng cầm giấy ăn trên bàn nhổ ra. "Chị nói dối! Vẫn giống nước mũi!" "Ai bảo em nghe lời chị như vậy, dỗ dành em vài tiếng thì ăn thật." Tôi cười không ngừng. "Làm sao bây giờ, ăn cái này sẽ không bị bệnh chứ?"

"Làm sao bệnh được, đây là trứng gà vô trùng mà—" Một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, như thể đang cầm một con dao cắt đứt tiếng cười của tôi. "Chúng ta đưa con đi gặp bác sĩ, khỏi bệnh rồi chúng ta lại sống cùng nhau, không bao giờ trở lại đây nữa!"

Bệnh, là bệnh... Tôi nhìn sợi mì udon, nước dùng dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh. Tôi thật sự có bệnh sao? Nhưng tôi cảm thấy mình không có bệnh. Seungwan nói trứng gà sống có vị giống nước mũi mà tôi vẫn có thể ăn được, thế thì tôi có bệnh gì? Tôi có thể giao tiếp với mọi người một cách bình thường, cũng có bạn bè (dù không nhiều), còn có người yêu có năng lực—

"Joohyun?" Seungwan vẫy vẫy tay trước mặt tôi. Tôi mau chóng lấy lại tinh thần. "Nghĩ gì thế?" "Không có gì." Tôi lắc đầu tiếp tục ăn udon. Hình như bàn thắng đã được ghi, mấy thanh niên hò reo điên cuồng làm rung rinh cả sàn quán bar. Tôi nhớ lại bố mẹ tôi trông như thế nào trước khi đi, dáng vẻ không quay đầu nhìn lại của họ. Tôi mơ hồ làm một câu hỏi trắc nghiệm, lựa chọn giữa bố mẹ và Seungwan, tôi đã chọn Seungwan, sau đó thì bố mẹ rời đi. Tôi không biết liệu mình có làm đúng hay không. Chuyện này không giống cạnh tranh trong kinh doanh, khách hàng dựa trên sự hài lòng của họ với các dịch vụ được cung cấp để lựa chọn đối tác. Trước mặt tôi, là hai phía đều có người yêu thương tôi và tôi cũng yêu thương họ sâu sắc, tôi chọn một bên, nghĩa là đoạn tuyệt với bên còn lại.

Cuộc sống của tôi và Seungwan vẫn tiếp tục. Chúng tôi vẫn hạnh phúc, nhưng không còn hạnh phúc như trước. Chuyện của bố mẹ như nút thắt trong lòng tôi, họ không còn gọi cho tôi mà tôi cũng không dám gọi cho họ, sợ nghe được giọng nói lạnh lùng của họ, nó còn đáng sợ hơn bất kỳ cuộc cãi vã gay gắt nào. Seungwan vẫn thường xuyên trêu chọc tôi như mọi khi, nhưng có nhiều lúc tôi không thể cười được. Em rất nhạy cảm, rất nhanh nhận ra có điều gì đó không ổn với tôi, nên dù mệt mỏi do thường xuyên phải tăng ca đến 8, 9 giờ tối thì vẫn cố gắng làm cho tôi vui. Tôi không vì vậy cảm thấy vui vẻ mà còn khổ sở hơn. Cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai tôi, dù là vì bố mẹ hay vì Seungwan, tôi đều không thở nổi nữa.

Một khuya nọ, lúc tôi mơ mơ màng màng thức dậy đi vệ sinh thì phát hiện chăn bên cạnh trống không. Đèn của máy hút mùi trong nhà bếp đang bật, rất mờ, còn Seungwan mặc đồ ngủ đứng dưới ánh đèn, dường như đang xem thư gì đó. "Seungwan?" Tôi dụi mắt, em ngẩng đầu nhìn tôi cười cười. "Em đang làm gì đó, sao còn chưa ngủ?"

"Em đang đọc thư của bố mẹ gửi đến." Em trả lời. Khi tôi nghe từ "bố mẹ", tim tôi bỗng thắt lại. "À, sức khỏe của họ thế nào?" "Rất tốt." Tôi bước tới, trong thư dày đặc tiếng Anh một chữ cũng không hiểu. "Mau đi ngủ đi, thư thì ngày mai xem cũng được, làm gì nửa đêm trốn trong bếp xem?" Tôi oán giận nói, đi vệ sinh xong trở lại giường tiếp tục ngủ. Seungwan không có nghe tôi, em vẫn đứng trong bếp, tay viết viết cái gì đó, tôi còn chưa kịp gọi em thì đã ngủ quên mất.

Có lẽ hạnh phúc đã vượt qua tiêu chuẩn mà cuộc sống ban tặng cho tôi. Tôi đã quá hạnh phúc nên căn bản không chú ý tới nỗi đau đang lặng lẽ đến.

Nửa tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ. Tôi nghĩ là bọn họ đã tha thứ cho tôi, nhưng không phải. "Joohyun, về nước càng sớm càng tốt, bố con bị bệnh tim rất nặng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức!" Giọng mẹ đầy sợ hãi. Tay tôi cầm ống nghe bỗng nhiên run lên. Bố luôn có trái tim không tốt, tôi luôn biết điều này. "Được, con lập tức trở về."

"Bố không chịu ký tên." Mẹ đột nhiên nói. "Cái gì?" Tôi cho là mình đã nghe nhầm. "Ông ấy từ chối ký tên phẫu thuật... trừ khi con về nước, chia tay cô gái kia."

Tay tôi siết chặt ống nghe, các khớp ngón tay bắt đầu kêu gào đau đớn, nhưng tôi không còn quan tâm nữa. Tôi hầu như không thể kiểm soát cơ mặt của mình, trong lúc này vậy mà tôi lại bắt đầu cười; bây giờ tôi mới biết con người khi ở trạng thái cực đoan nhất chính là nhịn không được muốn cười. "Bố không ký à?" "Ừ, cũng không cho mẹ ký, trừ khi con chia tay, về nước."

Tôi nghĩ mình đã tự có lựa chọn cho bản thân, nhưng bố mẹ đã thay tôi tạo ra lựa chọn và ép buộc tôi phải theo ý của họ.





---------

(1). Tsukimi Udon: Còn được biết đến với tên gọi khá đặc biệt là "Udon vọng nguyệt". Loại mì udon này được bày với trứng sống, được tách vỏ cho vào bát mì nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro