Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị ra ngoài trước một lát, chút nữa là được.”

Em nhìn chị đứng ở cửa, hơi nhíu mày.

Quả nhiên chị nghe xong trở lại phòng khách, mở tivi, nhìn tivi toàn phim truyền hình, nhàm chán nhấn điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.

Một lát sau, một bàn thức ăn nhìn rất ngon miệng được dọn ra. Tổng cộng có ba món ăn và một món canh.

Cơm trộn, cơm cuộn rong biển, đậu phụ hầm cay và canh rong biển. Ba món ăn bình thường nhưng lại làm chị nuốt nước miếng liên tục.

Còn rất thơm!

“Nếm thử xem hương vị thế nào, một năm rồi chưa làm đồ ăn, hy vọng tay nghề chưa bị hỏng.”

​Chị bình tĩnh nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng đậu phụ đưa vào miệng tao nhã nhai nuốt.

Tô Thiển đưa tới trước mặt chị một bát cơm và canh: “Trước hết hãy uống canh, có tác dụng dưỡng da làm đẹp da.”

Chị bưng bát canh lên uống: “Xem ra một năm qua tôi đã không để ý tới em, hiện tại mới thấy em thật khác lạ.”

Trước kia chỉ cảm thấy em tinh xảo như rối gỗ, cho tới hôm nay mới phát hiện, em có sức sống vượt qua người thường, cũng sẽ cãi nhau khi tức giận như mọi người con gái khác.

Thậm chí, em so với các cô gái khác có mị lực hơn, có can đảm cự tuyệt chị, có thể ở trước mặt chị bình tĩnh hoàn toàn không có một chút khác thường. Đây là tình huống chị chưa bao giờ gặp qua.

“Khi đó cùng hiện tại khác nhau, trước kia chị là chủ nợ, tôi trả nợ mới thế.”

Em đáp thực tự nhiên giống như chuyện em vừa nói chỉ là vân đạm phong khinh.

Bởi vì câu trả lời của em, sắc mặt chị trầm xuống. Chính là trả nợ mà thôi, lời này nghe thật không thoải mái, tuy rằng em là đang nói là sự thật.

“Tắm rửa một chút rồi đi ngủ sớm đi.”

Chị buông đũa, tao nhã xoay người lên lầu.

Em ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của chị, cô nghĩ chị đúng loài động vật khó hiểu, chỉ trong ba giây đã tái mặt, biểu diễn loại kịch thường xuyên biến sắc mặt sao?

Mặc kệ chị, em còn chưa ăn chút nào đâu, bình tĩnh cầm đôi đũa, tiếp tục với đồ ăn càn quét.

Em là người nổi tiếng ăn nhiều không béo, mặc kệ ăn như thế nào, mặc kệ là ăn nhiều hay ít thịt. Thật sự luôn làm giới nữ ghen tị với em về điều này.

Lấp đầy bụng, em đối với chồng bát đũa mà phát sầu, em chỉ muốn ăn cơm không muốn rửa bát. Em thật sự không nghĩ phải rửa, nhưng không rửa, để lại cho cô Lee lại cảm thấy mình rất kiêu.

Rối rắm cả buổi, em mới cắn răng bưng bát đũa vào phòng bếp.

Em rửa xong cũng là lúc Yuju gọi điện tới.

“Cái gì? Cậu không về?”.

Em yên lặng đem di động cách thật xa lỗ tai mình, xác định tiếng gầm gừ trong điện thoại hầu như biến mất em mới lần nữa đem lại gần lỗ tai.

“Nếu cậu nguyện ý nửa đêm tới đón tớ, tớ cũng không để ý.”

Thật sự bây giờ cô ước gì mình có thể lập tức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro