mất tích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





jeon wonwoo năm nay hai mươi bảy tuổi, là người đi làm bình thường như mọi người, trước mắt độc thân.

kỳ thật hơn ba năm trước. anh bắt đầu kết giao cùng một nữ nhân, cách đây ba ngày thì hai người đều ở chung, cả hai còn bàn tới việc tiến hành hôn lễ.

vào ba ngày trước, cô nói muốn cùng bạn đi du lịch, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức.

điện thoại không liên lạc được, công ty cũng không đến, nhà lại càng không thấy.

người phụ nữ này cứ như vậy mất tích.

lúc này anh mới nghĩ đến khi ấy mình chưa hỏi cô đi du lịch ở đâu, cùng với ai.

chẳng lẽ anh lại bị một người phụ nữ phản bội sao? Sẽ không, yebinie không phải loại người như vậy.

vào ngày thứ 4 kể từ khi cô mất tích, anh tắm rửa xong thì gọi điện thoại, cứ nghĩ điện thoại sẽ như những ngày trước không liên lạc được, nhưng kì tích đã xuất hiện.

"kang yebin, em đi đâu vậy, vì sao chưa về?" vừa có tín hiệu, anh liền cảm thấy sốt ruột.

". . ." 

trong điện thoại trầm mặc một hồi, anh chỉ nghe được bên trong điện thoại có tiếng nước chảy. qua vài phút, thanh âm yebin vang lên: 

"em gặp tai nạn xe cộ, em không dám trở về, em sợ anh sẽ..." .

"yebin à, em không sao chứ? em ở nơi nào, anh sẽ đến đón."

 wonwoo thực sốt ruột, sợ cô đã xảy ra chuyện gì.

"em hiện tại rất xấu xí, anh sẽ không quan tâm em..." .

"bất luận em biến thành thế nào, về trước rồi tính sau, được không?" điện thoại bị ngắt khi anh đang nói.

tay cầm điện thoại sớm đã bị ngắt, đứng sửng hồi lâu. 

thử gọi lại lần nữa điện thoại lại như các lần trước – không liên lạc được .

tối ngủ đến nửa đêm. anh cảm thấy ngực giống như bị vật nặng đè lên, muốn mở mắt nhưng lại không mở được.

anh thử cử động thân thể nhưng thân thể lại không nghe theo.

đây có phải là bóng đè mà mọi người hay nói?

bỗng có đôi tay lạnh như băng vuốt lồng ngực anh, mò tới cổ, mò tới cằm.

cảm giác lành lạnh này khiến anh thanh tỉnh được một ít, cơ thể có thể động, mắt cũng đã mở được.

mở to mắt, phát hiện người ở trên người đúng là cô bạn gái mất tích – kang yebin. anh không mở đèn, chính nhờ ánh trăng mơ hồ nhìn thấy được hình dáng. 

có lẽ do quá tối, anh cảm thấy yebin không giống bình thường ôn nhu, đáng yêu, ngược lại có chút âm trầm. 

qua nhiều năm kết giao, cũng đã cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn này, nên anh đối với cơ thể cô cũng không xa lạ gì. tuy rằng hiện tại thấy không rõ lắm, nhưng anh vẫn cảm thấy được thân thể yebin ở trên người mình lạnh như băng, hơn nữa có điểm mập.

vươn tay ôm lấy yebin, hỏi cô làm sao vậy. yebin không nói gì, chỉ vuốt ve wonwoo.

anh bị bàn tay lạnh như băng của cô động vào có điểm lông tóc dựng đứng, cảm thấy có điều gì không đúng, muốn nhảy xuống giường đi mở đèn đem yebin nhìn kĩ một chút. cô ngăn anh lại, không cho anh bật đèn.

anh cũng cảm thấy được thân thể của mình không còn sức lực để nhúc nhích, nên cũng không tiếp tục kiên trì, liền ở trên giường ôm lấy cô, hỏi cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì .

những chuyện về sau anh hoàn toàn không có ấn tượng.

.

sáng ngày thứ hai, tỉnh lại chỉ thấy trên chăn có điểm ẩm ướt, nhưng không thấy thân ảnh yebin trong phòng.

anh cảm thấy được ngày hôm trước tựa hồ là gặp qua yebin, nhưng có lẽ là anh đang nằm mơ.

đi làm. lúc nghỉ trưa, anh xem báo, phát hiện có hai chiếc xe tông vào nhau, trong đó một chiếc xe buýt du lịch rơi xuống sông, tử vong 8 người, mất tích 19 người, hiện tại lực lượng cứu hộ vẫn đang típ tục tìm kiếm.

xem bản tin, tim bỗng cảm thấy nhói đau, chỉ sợ yebin ở trên chiếc xe kia. Anh nhớ lại tối qua, yebin trở về, hẳn không phải là đã...

đêm hôm đó, ngủ đến nửa đêm khi yebin nằm ở trên người thì wonwoo bừng tỉnh.

tay có thể động, mắt cũng có thể mở, trừ những thứ đó, cái khác đều không nhúc nhích được.

anh chỉ có thể giống như buổi tối hôm trước đem cô ôm vào trong ngực.

chính là... thân thể cô thực mềm, ngón tay của anh không cẩn thận có thể chạm vào phần thịt trên lưng yebin.

anh bị ý nghĩ ấy hù đến trừng lớn mắt: "yebinie... có phải là em không?"

"anh làm sao vậy? anh có phải hay không chê em xấu, bình thường chúng ta cùng một chỗ không phải anh rất nhiệt tình hay sao?" tiếng nói yebin lúc này thanh âm nghe qua rất quái dị.

"anh mấy ngày nay đi làm mệt mỏi, không muốn động, chúng ta cứ như vậy ôm, không tốt sao?".

"như vậy không đủ, cơ thể anh rất ấm nha" yebin ôm cổ wonwoo, cả người đặt ở trên người anh, làm anh có điểm khó thở.

"yebinie, ngủ ở bên cạnh anh có được không? em như vậy anh cảm thấy không thoải mái." 

"anh chê em nặng sao? anh không thương em nữa sao?" 

yebin hỏi wonwoo rất nhiều vấn đề, đáng tiếc anh lại bắt đầu mơ hồ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

khi wonwoo tỉnh lại trời đã sáng, yebin lại chẳng biết đi đâu.

anh ngồi ở trên giường suy nghĩ đi, ước chừng đã hiểu.

aau sự việc ấy, có rất nhiều chuyện xảy ra, nên tai nạn xe cộ kia chỉ được báo chí đưa tin hai ngày.

các đồng nghiệp trong công ty nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một chút về tai nạn giao thông. jeon wonwoo lên mạng tìm chút tin tức về vụ tai nạn kia, tuy có chút tin tức nhưng nội dung so với các tin trên báo chí thì không nhiều hơn bao nhiêu. bất quá xem trên mạng biết được bây giờ còn có 5 người mất tích vẫn chưa tìm được, xem ra những người mất tích bị nước sông cuốn hạ du.

.

qua một tuần, cơ hồ không thấy có tiến triển gì mới.

chính là, vào mỗi tối, nằm ở trên người anh, yebin nát vụn càng ngày càng lợi hại. mỗi lần tay đều có thể đụng đến những khối thịt thối rứa, thậm chí cả xương cốt đều có thể đụng đến.

"wonwoo. . . chúng ta kết giao đã lâu như vậy, anh thật sự không có ý định lấy em?".

"bây giờ còn sớm, anh còn không có tiền mua nhà, chúng ta đợi vài năm nữa đi."

"anh, anh luôn luôn không chịu lấy em. nếu anh không đáp ứng, em sẽ cả đời sẽ đeo bám anh."

ôm bạn gái bị thối rửa, anh trong bóng đêm nhẹ nhàng cười.

chờ trên người nàng thịt toàn bộ đều rửa nát hết, chỉ còn lại xương cốt. 

cô làm sao theo ta anh đời đây?







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro