Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Springer

Bạch Cảnh Trần đặt bát thuốc xuống, khuôn mặt chua xót, tay cầm chặt miếng vỏ quýt.

Y nghiêng người lại gần tấm gương pha lê, thứ phản chiếu trong đó là một chàng trai trẻ có nước da ngăm đen. Không những thế, trên mặt còn mọc rất nhiều mụn, bên dưới sưng tấy lên, vẻ mặt trông rất khó coi.

" A ... "

Bạch Cảnh Trần thở dài một tiếng, y cau mày càng thêm khó chịu.

Y nhớ rõ mình khi còn bé vốn trắng trẻo sạch sẽ, nhưng từ năm mười hai tuổi lại nổi lên một đám " mụn rỗ ". Sư phó nói uống thứ nước thuốc này sẽ khỏi bệnh nhưng y uống được sáu năm nay rồi vẫn chưa khỏi.

Ban đầu, Bạch Cảnh Trần và sư phó của mình sống ở Nhạc Châu Thành. Y bị người đời chỉ trỏ, gọi là " ghê tởm ", " xấu xí ", vì quá buồn bực, liền nguyện không bao giờ gặp người. Mỗi ngày lên núi xuống suối, bầu bạn với dược thảo, chim muông và thú vật.

" Thái Tuế, ngươi cũng cảm thấy ta xấu sao ? "

Thái Tuế là một con linh miêu nhỏ được Bạch Cảnh Trần cứu sống khi bị thợ săn giết. Y dùng sữa dê cứu sống nó rồi nuôi lớn đến tận bây giờ.

Sau đó mèo rừng liền ăn vạ không chịu đi, không chịu trở về núi rừng, ở lại làm bạn đồng hành với Bạch Cảnh Trần.

Bạch Cảnh Trần không thể ngờ rằng người bạn đồng hành này lại có thể cao lớn đến như vậy.

Lúc này, Thái Tuế đang dựa người vào lò sưởi, híp mắt ngủ gà ngủ gật. Một thân nó bao phủ bởi màu xám đen, vàng và trắng với những hoa văn loang lổ, trên mặt chằng chịt sẹo còn lưu lại từ bé, khuôn mặt trông vô cùng hung tợn.

Nó ít khi chú ý nhiều đến Bạch Cảnh Trần.

Thông thường là Bạch Cảnh Trần nói chuyện, nó ngủ, khi y đọc sách thì mèo nhỏ không thể kiên nhẫn chờ đợi, liền trốn vào trong núi hại chết chim muông, thú vật.

" Quên đi, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa "

Bạch Cảnh Trần nhụt chí.

" Chúng ta rất giống nhau, đều là kẻ tám lạng người nửa cân, đều có thể doạ chết người khác "

Bạch Cảnh Trần cũng hỏi qua sư phó, rốt cuộc khi nào bệnh của y mới được chữa khỏi ? Sư phó chỉ trả lời mơ hồ, sau khi ngươi trưởng thành.

" Ta đã thành niên được một tháng nay rồi, vì sao còn chưa khỏi ? "

Y thuật của sư phó là giỏi nhất thiên hạ, lẽ ra ông ấy không nên lừa ta.

Càng nghĩ về việc đó, trong lòng Bạch Cảnh Trần càng phiền muộn.

Y đành nhắm mắt làm ngơ vậy.

Bạch Cảnh Trần cảm thấy khuôn mặt của mình xấu tới nỗi phải đeo khăn che dấu nó đi.

Bang ---

Một tiếng vỡ giòn tan, chiếc gương pha lê vỡ tan và rơi xuống đất.

Đây là một mũi tên nhọn !

Cửa sổ bị đâm thủng từ bên ngoài, những tấm gương vỡ, những cây cột bị mũi tên xiên thủng qua.

Một giọt mưa rơi xuống từ đuôi mũi tên.

Những giọt mưa đỏ bắn tung toé và nở hoa trên sàn nhà.

Thái Tuế nhạy bén đứng lên trước, tai mèo chuyển động, lông trên lưng bị thổi bay và hai con mắt nó phát ra ánh sáng màu xanh lục trong bóng tối.

" Đây là ... ? "

Bạch Cảnh Trần giật mình.

Ở thâm sơn cùng cốc này, ngày thường hẻo lánh ít dấu chân người, hơn nữa hiện tại bên ngoài trời mưa rất to, làm thế nào một mũi tên có thể bắn qua được trong làn không khí loãng như thế này ?

Bạch Cảnh Trần không quan tâm đến những mảnh vỡ trên mặt đất, y đứng dậy và mở cửa ra một khe hở, nheo một mắt lại để nhìn ra ngoài.

Cơn mưa xối xả như muốn nhấn chìm cả thế giới, đất trời mù mịt.

Tầm nhìn của Bạch Cảnh Trần bị mưa bão che khuất, thanh âm của y cũng bị tiếng sấm che phủ.

Có một bóng đen chạy về phía sơn cốc, càng ngày càng gần, hình dáng ngày một rõ ràng.

Hình như ở đó chỉ có một người.

Không, có bốn cái bóng đen theo sau hắn ta.

Leng keng loảng xoảng loảng xoảng, là đao kiếm tương giao thanh âm, mấy người này trong miệng còn kêu đánh kêu giết.

Bạch Cảnh Trần nhìn thấy sát khí đáng sợ bên ngoài, nước mưa ở kiếm khí tung hoành khắp nơi.

Thái Tuế đã đề phòng và tiếp tục gầm gừ như một con thú.

Bạch Cảnh Trần nắm lấy lông sau gáy của Thái Tuế để ngăn nó phát ra bất kì tiếng động nào, đồng thời cho nó thêm chút dũng khí. Suy cho cùng, Thái Tuế cũng chỉ là một con mèo, dù lớn đến đâu đều có thể an ủi bằng cách bắt chước động tác ôm một con mèo cái.

Bên ngoài âm thanh phát ra ầm ĩ không ngừng, Bạch Cảnh Trần tò mò liền trộm ngắm vài lần.

Hiện tại y đã hiểu rõ, xem tình thế, chính là bốn người phía sau đang đuổi giết cái người phía trước.

Phải nói rằng người đàn ông trước mặt thực sự rất dũng cảm, mặc dù anh ta đi khập khiễng và lảo đảo nhưng vẫn có thể lấy một địch bốn, sức mạnh tương đương nhau.

" Chẳng lẽ là mấy tên thổ phỉ lòng dạ thối tha ? Đánh xong liền chạy nhanh đi thôi "

Bạch Cảnh Trần niệm theo Ngọc Hoàng Đại Đế xong liền nhanh chóng khoá chặt cửa lại.

Sau vài tiếng mắng mỏ cùng tiếng kêu đau đớn, bên ngoài căn nhà cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng mưa sa gió giật gào thét.

" Rầm ! "

Cánh cửa giống như va phải một vật nặng, sau đó rơi xuống đất phát ra âm thanh ùng ục.

Bên ngoài tất thảy đều là những người hung dữ, độc ác, Bạch Cảnh Trần không dám mở cửa để điều tra xem thứ gì đã đập vào cửa.

Đợi thêm khoảng nửa nén hương, xác định bên ngoài không còn âm thanh y mới chậm rãi mở cửa.

Một khối thi thể mềm mại lảo đảo rồi rơi vào trong, Bạch Cảnh Trần " A " lên một tiếng, lui về phía sau một bước, thi thể ướt đẫm nước mưa đó cứ thế mà ngã dưới chân y.

Nước mưa và máu loãng đan xen vào nhau, đừng nói Thái Tuế, ngay cả y cũng ngửi thấy mùi máu tanh.

Bạch Cảnh Trần ngồi xổm xuống, ngón tay thăm dò bắt mạch trên cổ.

" Còn chưa chết "

Y do dự hổi lâu.

Ta có nên giúp hắn không ?

Cuối cùng, Bạch Cảnh Trần lật " thi thể " lại, muốn xác nhận danh tính của người này.

Tầm mắt y dừng lại trên mặt người này liền ngây ra như ngỗng.

Tên thổ phỉ này ...

Thật sự là quá đẹp !

Cằm củ ấu rõ ràng góc cạnh, lông mày hoàn mỹ như thước cắt hơi nhíu lại vì đau đớn, trên chóp mũi còn dính một giọt mưa, do mất máu quá nhiều mà đôi môi mỏng trắng bệch đang ngoan cố mím lại.

Mặc dù tên này đang trong tình thế chật vật bất kham thì cũng đẹp đến kinh tâm động phách.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro