Chương 104 : Hết thảy đều có lúc kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Liên bưng chén canh này, hỏi: "Lúc muội muội của ngươi bị bệnh, ngươi cũng chăm sóc nàng như thế sao?"

Nhắc tới Khương An An, Khương Vọng trên mặt rất tự nhiên nở nụ cười.

"Nàng là một đứa bé rất ngoan, bị bệnh cũng không ầm ĩ. Mà chỉ cần mua cho nàng đồ ăn ngon sẽ rất vui vẻ. Ta mua cho nàng ăn, thịt dê Thái Ký, canh của Đỗ Đức vượng, bánh ngọt ở Quế Hương trai..."

Khương Vọng lần lượt kể những món ăn mà Khương An An yêu thích, Bạch Liên càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Canh trong tay, đột nhiên liền... Nó vốn cũng không thơm.

Muội muội của ngươi bệnh ngươi mua món này món kia, sơn trân hải vị. Lão nương vì cứu ngươi một mạng, cửu tử nhất sinh, ngươi lại cho ta uống thứ này?

Trong lòng gào thét, trên mặt gượng cười.

"Tốt, cám ơn ngươi."

Bạch Liên ngắt ngang câu chuyện của Khương Vọng.

Nàng phát hiện người này có vẻ ít nói, nhưng chỉ cần nhắc tới muội muội của hắn, hắn đột nhiên có ngàn lời muốn biểu đạt.

"Ừm, ngươi còn mệt, nên nói ít thôi." Khương Vọng giơ tay lên một cái: "Ngươi uống, ngươi uống, trong nồi còn nữa, uống xong sẽ múc thêm cho ngươi."

Bạch Liên tự động loại bỏ câu nói đằng sau, do dự một lúc mới đem canh đưa đến trước mặt.

Nàng bỗng nhiên dừng lại, lại nhìn Khương Vọng, đôi mắt mỹ lệ chớp chớp: "Ngươi muốn nhìn ta uống sao? Muốn biết... dáng vẻ của ta sao?"

"Thật có lỗi, thật có lỗi. Ta quên mất, thật sự không có ý tứ." Khương Vọng quay người đi ra ngoài động.

"Ai!" Bạch Liên gọi hắn lại, đợi hắn quay lại, mới ngậm ý cười nói: "Giúp ta gỡ mạng che mặt..."

Thanh âm uyển chuyển, mềm mại đáng yêu, chạm tới tận tâm can.

Khương Vọng cảm thấy môi có chút khô, muốn nói không hiếu kỳ dáng vẻ của Bạch Liên, đó là không có khả năng. Mặc dù thời gian chung đụng không nhiều, nhưng mỗi một lần đều làm người ta ấn tượng khắc sâu.

Dáng người, thanh âm, còn có vẻn vẹn con mắt lộ ra ngoài, không có chỗ nào mà không phải tuyệt phẩm. Khương Vọng không cách nào phủ nhận, hắn rất hiếu kì, thậm chí là mơ hồ kỳ vọng đối với gương mặt phía sau mảnh lụa đen kia.

Mà hiện tại, Bạch Liên để hắn gỡ mạng che mặt.

Không cần do dự.

Khương Vọng nhanh chân đi đến, đưa tay giữ chặt mạng che mặt, nhẹ nhàng gỡ xuống...

Dưới khăn che mặt...

Là một bộ mỹ lệ...

Mặt nạ.

Đó là một chiếc mặt nạ hoa văn hoa sen chế tác tinh mỹ, kết cấu xinh đẹp, kỳ diệu ở chỗ có cả hai phong cách thánh khiết cùng quỷ dị .

"Ha ha ha ha!" Bạch Liên cười đến cả người đều đang phát run.

Tay Khương Vọng cứng tại không trung, lại cứng ngắc thu về.

Ta sớm nên biết... Hắn nghĩ.

"Ngươi uống canh đi." Lạnh lùng vứt xuống một câu, Khương Vọng lại một lần nữa bị trêu đùa tức giận đi ra ngoài sơn động.

Sau lưng tiếng cười của Bạch Liên kéo dài không ngừng.

Khương Vọng đứng bên ngoài sơn động, nhìn về phía bầu trời, biểu lộ phiền muộn.

Trong sơn động gấu đen nhìn bóng lưng của hắn, biểu lộ cũng phiền muộn.

Đợi cho tiếng cười cuối cùng đã ngừng...

"Lộc cộc ~ "

"Phốc! !"

Bạch Liên gào thét vang lên: "Khương Vọng! Có phải ngươi nghĩ muốn đưa lão nương vào chỗ chết hay không? Nó khó uống còn vượt qua vẻ ngoài khó coi của nó!"

...

"Đây, đây là mứt hoa quảta tự làm. Tuyển chọn quả dại ngọt nhất, dùng Thủy hành đạo thuật ngưng tụ nước sạch, dùng Mộc hành nguyên khí thuần chính nhất tẩm bổ, sau đó cẩn thận khống hỏa, dụng tâm điều hòa." Khương Vọng thành khẩn: "Ngươi thử lại lần nữa?"

Bạch Liên nhìn một đống thứ lòe loẹt đủ màu sắc, cũng dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Khương Vọng nói: "Khương Vọng, xin ngươi, trực tiếp hái quả dại cho ta là được. Ta thích ăn tươi, thật sự."

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Bạch Liên, Khương Vọng thần thanh khí sảng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Liên chịu thua trong ấn tượng của Khương Vọng, tất cả chỉ vì kỹ năng nấu ăn xuất thần nhập hóa của hắn.

Kỹ năng nhiều thật sự ích lợi, cổ nhân thật không lừa ta!

Lại đi ra ngoài một chuyến, hái một đống quả dại trở về. Bạch Liên ăn quả trong sơn động, Khương Vọng tiếp tục canh giữ bên ngoài sơn động.

Hắn nhìn hai cái "nồi" của mình, hơi lúng túng một chút.

Thật sự khó ăn như vậy hay sao?

Gọi là nồi, chính là tảng đá lớn một chút, ở giữa khoét cái lỗ.

Một nồi canh rau dại, một nồi mứt quả dại.

Một nồi xanh xanh đỏ đỏ, một nồi năm màu mười sắc, tranh kỳ đấu diễm, lấp lánh sắc màu.

Hắn xích lại gần tác phẩm nấu ăn của mình, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám ăn thử. Dù sao Bạch Liên biểu hiện quá thảm rồi. Đêm qua lúc nàng bị Quý Huyền bạo nện, cững chưa từng kêu thảm như vậy.

Nhưng nếu nói cứ thế mà đổ đi, Khương Vọng cũng không đành lòng. Dù sao hắn lao động rất nghiêm túc, bỏ rất nhiều tâm huyết cùng cố gắng.

"Quá lãng phí..."

Khương Vọng lẩm bẩm, ánh mắt chẳng có mục đích dời chuyển, rơi vào trên người con gấu đen đang ngồi thành thành thật thật.

"Ngươi, tới đây." Khương Vọng vẫy vẫy tay với nó.

...

...

Khương Vọng đã đi rất lâu.

Hắn là đạo viện đệ tử, có thiên phú, cũng rất cố gắng, tương lai tươi sáng, có cuộc sống của mình, có bằng hữu giao hảo, có muội muội đáng yêu.

Cuộc sống của hắn, lúc đầu bình tĩnh mà quang minh.

Bạch Liên lẳng lặng ngồi trong sơn động, ánh mắt thất vọng mất mát.

Trên thực tế thân thể của nàng đã khôi phục rất tốt, Nhục Sinh Hồn Hồi thuật hiệu quả vô cùng phù hợp.

Đó bí thuậtnàng cũng chỉ nghe nói, chưa từng nắm giữ, là lực lượng tới từ Hoàng Tuyền chi uyên.

Điểm này khẳng định phán đoán của nàng không thể nghi ngờ.

Nhưng nàng hiếm thấy sinh ra một chút do dự.

Là bởi vì chén canh rau dại khó uống kia sao?

Hay lúc nàng đã chuẩn bị nghênh đón tử vong, một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng?

Bạch Liên không cách nào phân .

Nàng vốn dĩ không phải người tính cách yếu đuối, lại đóng vai suy yếu nửa ngày đến chính nàng cũng không hiểu tại sao.

Nàng thở một hơi thật dài.

Nhưng hết thảy đều có kết thúc, giống như đêm qua đã qua.

...

Lúc Bạch Cốt sứ giả xuất hiện, Bạch Liên đã một lần nữa đeo hắc sa, khí tức bình ổn không hề giống bị trọng thương.

Bên ngoài sơn động, còn có một con gấu đen miệng sùi bọt mép, nằm lăn trên mặt đất .

"Một con dã thú, giết là được, tra tấn nó làm gì chứ?" Bạch Cốt sứ giả đứng bên ngoài sơn động nói.

"Ngươi có vẻ nhân từ quá đấy." Bạch Liên chậm rãi đi ra khỏi sơn động.

"Xem ra lời đồn đã sai, ngươi cũng không thụ thương." Bạch Cốt sứ giả đương nhiên sẽ không quan tâm một con gấu đen miệng sùi bọt mép , hắn chỉ tùy tiện tìm một câu chuyện, tiếp tục nói: "Ta nhận được tin tức lòng nóng như lửa đốt, cũng may chỉ là phí công lo lắng một trận."

Bạch Liên tự động không để ý đến nửa câu sau của hắn, mềm giọng nói: "Cũng không biết ai muốn lấy mạng của ta như vậy, đối với hành tung của ta nắm như lòng bàn tay không nói, còn ngay cả Quý Huyền đều câu ra được. Thật không sợ ta bị bắt sống... Bại lộ toàn bộ bí mật trong tổ chức hay sao?"

"Tóm lại không phải là ta. Nếu là ta, cũng sẽ không đến đây một mình."

"Đương nhiên. Ta hiện tại chết đi đối với ngươi không có nửa điểm chỗ tốt. Về sau nha, nói không chừng rồi."

"Xem ngươi nói kìa, vô luận ngươi chết lúc nào, ta cũng sẽ rất thương tâm." Bạch Cốt sứ giả quay người đi ra ngoài, còn tỉ mỉ xóa bỏ cành cây cản đường .

Hai người qua lại giữa rừng núi, chân đạp lá rụng sàn sạt.

Khoảng cách giữa bọn hắn rất vi diệu, nhìn như thân cận, lại đề phòng lẫn nhau.

Bọn hắn đương nhiên có thể là đồng đội kề vai chiến đấu, có thể là đồng môn phấn đấu vì cùng một lý tưởng. Nhưng cũng không để ýtrở thành đối tượng thôn phệ lẫn nhau .

Không thể không nói, loại cảm giác như đi trên mũi đao này mới là trạng tháiBạch Liên quen thuộc nhất .

Cước bộ của nàng càng ngày càng nhẹ nhàng, đi một hồi, đột nhiên hỏi: "Sứ giả, có người nào liều mạng vì ngươi chưa?"

"Có chứ!" Bạch Cốt sứ giả cũng không quay đầu lại: "Những kẻ muốn giết ta, thường xuyên liều mạng."

"Cũng phải." Bạch Liên thấp giọng cười cười: "Loại người giống chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro