Chương 106 : Ai chịu khinh phụ thiếu niên tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệu Ngọc mặt mang mị tiếu, đong đưa rời đi.

Bạch Cốt sứ giả là một người rất phức tạp, mặc dù ở chung thật lâu, nhưng nàng cũng không thể nhìn thấu hắn.

Hôm nay hành động như vậy, có thể là thăm dò xem nàng phát hiện đạo tử hay không, cũng có thể muốn nhắc nhở nàng, để nàng chú ý trạng thái, đừng bại lộ sự thật phát hiện ra đạo tử.

Tất cả mọi người đều vì một lý tưởng chung mà tụ tập tại Bạch Cốt đạo, nhưng trước mặt mục tiêu cuối cùng, mỗi người đều có tính toán của riêng mình.

Về phần Nhị trưởng lão, biểu hiện của hắn minh xác rất nhiều. Hắn căn bản không quan tâm Diệu Ngọc có thể thẩm vấn được kết quả gì. Có lẽ hắn không liên quan đến Quý Huyền, nhưng cũng có lẽ, hắn biết rõ Diệu Ngọc thẩm vấn không được kết quả gì.

Những lão cáo già như thế, nàng căn bản không đi suy đoán ý nghĩ của hắn, sẽ chỉ bị lừa dối, căn bản đoán không nổi.

Nhằm vào đường dây cướp đoạt Thủy tộc, nhân thủ phụ trách theo dõi cũng không nhiều.

Diệu Ngọc bản thân không thông báo cho bất luận kẻ nào nàng sẽ hiện thân bên bờ Thanh giang, người có thể đoán được điểm này, tất nhiên hết sức quen thuộc với nàng.

Nàng không biết người âm thầm truyền tin tức là ai, thẩm vấn lần lượt cũng không có chút ý nghĩa nào, bởi vì bọn hắn thật sự có thể không biết gì cả.

Nàng rất lo lắng chuyện về đạo tử bại lộ, sau khi trở về từ cõi chết, thậm chí loại lo nghĩ này không cách nào ức chế biểu hiện ra.

Nhưng hiện tại Bạch Cốt sứ giả rất rõ ràng đã có suy đoán, Nhị trưởng lão cũng không phải người ngu xuẩn.

Đạo tử giáng sinh hiện thế về sau, cũng không phải ngay lập tức có thể thức tỉnh. Tương phản sau khi sinh sẽ kinh lịch tất cả trói buộc, sau đó mới quá trình giãy dụa, thức tỉnh dài dằng dặc. Trước lúc này, đạo tử cũng không cường đại, quyết định chiến lực của hắn chỉ là tu hành sau khi xuất sinh.

Chuyện này cũng đồng nghĩa, đạo tử rất có thể bị hủy diệt... Hoặc là thay thế trước khi thức tỉnh.

Đây là nguyên nhân Diệu Ngọc hành động bí mật, nhất là sau khi Đại trưởng lão không hề để tâm tới chuyện tìm kiếm đạo tử.

Làm Thánh nữ, làm đạo lữ chú định trong hiện thế của đạo tử , nàng muốn làm, chính là tăng tốc quá trình thức tỉnh của đạo tử.

Thế nên sau khi nhận định Khương Vọng chính là đạo tử hiện thế, nàng sắp đặt ba chuyện.

Ba chuyện, là ba lựa chọn.

Nàng muốn dao động thậm chí phá hủy quan niệm đạo đức sẵn có của Khương Vọng, sau đó trợ giúp hắn tìm về bản thân.

Chuyện thứ nhất để hắn suy nghĩ về quốc gia, triều đình, chuyện thứ hai để hắn suy nghĩ về quan hệ về Nhân tộc cùng Thủy tộc, suy nghĩ bản thân Nhân tộc.

Cuối cùng chuyện thứ ba... Chỉ có thể tạm hoãn.

Đại trưởng lão tại Vân quốc không biết đã xảy ra chuyện gì, tạm thời mất liên lạc. Nhị trưởng lão cùng Bạch Cốt sứ giả đều thái độ không rõ. Bây giờ có lẽ không phải một thời cơ tốt .

Dù sao hiện tại quá nguy hiểm. Nàng nghĩ.

Nàng tâm thần bất định đi trở về phòng.

Đến mức nàng lại quên mất, nàng xưa nay không phải người cố kỵ nguy hiểm.

...

...

Lúc còn rất nhỏ phụ thân đã nói với Khương Vọng, Thủy tộc chính là những người sinh sống trong nước.

Bọn hắn cùng Nhân tộc, có tư tưởng cùng tình cảm của mình, có thân nhân cùng bằng hữu của mình, yêu hận đan xen.

Trên thực tế đây cũng là nhận thức chung của mọi người.

Loại nhận thức chung này không phải không duyên cớ mà có, mà là ngàn vạn năm qua, Nhân tộc cùng Thủy tộc ở chung tạo thành, vô số người tài trí của hai tộc cùng cố gắng.

Mà hiện tại, có người đang len lén cướp đoạt Thủy tộc, rút ra đạo mạch luyện chế Khai Mạch Đan. Thật giống như vì thu hoạch Khai Mạch Đan hoàn mỹ, nhân loại có thể không tiếc rút ra đạo mạch của người tu hành vậy.

Việc này khiến Khương Vọng cảm giác thế giới này thật thác loạn, hoang đường.

"Ngươi cho rằng loại chuyện này không có hay sao?" Triệu Nhữ Thành uống đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nói chuyện cũng càng thêm tùy ý.

Đêm đã khuya, Khương An An sớm đã thiếp đi. Khương Vọng kết thúc tu hành vẫn ngủ không được, nửa đêm đi tìm Lăng Hà cùng Triệu Nhữ Thành.

Ba huynh đệ tụ tại trong nhà của Triệu Nhữ Thành uống rượu, uống đến mắt đã mờ mờ mông lung.

Nói về chuyện vẫn xoắn xuýt trong lòng, Triệu Nhữ Thành nhỏ tuổi nhất ngược lại chẳng thèm để ý.

"Có rất nhiều người ăn người, Hùng Vấn chỉ là một cái trong đó!" Hắn khẽ cười hơi thở đầy mùi rượu: "Ngươi nghĩ không phải ư? Chỉ bất quá rất nhiều người không ăn trực tiếp, bọn hắn đổi phương thức để ăn, các ngươi lại cảm thấy ăn người rất ít. Tam ca, ngươi quá ngây thơ rồi!"

"Tam ca của ngươi không phải ngây thơ." Lăng Hà cũng uống rất nhiều, nhưng hắn cho dù say, cũng sẽ không để mình hành vi phóng túng, hắn khẽ dựa vào ghế, chậm một chút, nói: "Hắn a, có thứ mà hắn tin tưởng."

"Vậy còn ngươi, Đại ca của ta, ngươi tin tưởng cái gì?" Triệu Nhữ Thành vỗ vỗ đầu gối của hắn, toét miệng nói: "Còn trẻ như vậy, cả ngày tựa như lão đầu tử mặt mũi hiền từ. Ngươi vì cái gì chứ?"

"Ta tin tưởng nhân tính vốn thiện. Ta tin tưởng không có người nào thật sự muốn ăn người, nhiều khi chỉ vì bất đắc dĩ, nếu có cơ hội để lựa chọn, bọn hắn sẽ không làm như vậy. Ta tin tưởng mỗi người đều muốn đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời."

"Tam ca có chút ngây thơ... Ngươi là ngốc rồi!" Triệu Nhữ Thành có chút ngồi không vững, dứt khoát khoác lên vai hắn, dùng sức hơi vung tay, "Không nên cho loại người này cơ hội!"

Khương Vọng gục xuống bàn, lại rót một chén rượu, mùi rượu xộc lên mặt, híp mắt lại nói: "Lão đại là người không có ý xấu đối với người khác, rất nhiều chuyện hắn vĩnh viễn sẽ không làm, sau đó lại cảm thấy người khác cũng sẽ không làm như hắn."

"Lòng người tựa như miếng thịt." Có lẽ là uống quá nhiều , Lăng Hà đêm nay có chút quật cường. Hoặc có thể nói hắn kỳ thật vốn chính là người nội tâm cố chấp , chỉ bất quá lúc thanh tỉnh không muốn tranh luận mà thôi.

"Lúc thịt sinh lở loét, chính là thối rữa!"

"Trước khi lở loét chính là rất tốt."

"Không không không, có người, tâm không phải thịt, chính là vết loét!"

"Nói bậy, Tiểu Ngũ. Vết loét không thành một khỏa nhân tâm."

Lăng Hà thật sự uống say, bọn hắn mấy người tụ tập cùng một chỗ, đã thật lâu không xưng hô Tiểu Ngũ thế này.

Triệu Nhữ Thành cười hắc hắc hắc: "Không phải tất cả mọi người đều là người, ca ca ngốc của ta."

"Vậy cũng không phải tất cả mọi người không phải người." Khương Vọng đang quan chiến chuẩn xác nắm lấy chỗ hổng, phi thường tự tin nói: "Con người sở dĩ là người, cũng bởi vì phần lớn người đều là người. Nếu không sao chúng ta không gọi quỷ chứ?"

Hắn say khướt giơ cao tay phải lên: "Cho nên, ta tuyên bố! Lão đại nói đúng!"

Lăng Hà nhếch môi cười, cười đến mười phần ngây thơ thỏa mãn,

"Kệ xác hắn!" Triệu Nhữ Thành xoay người một cái , nằm ngửa ở trên ghế: "Nơi rách nát này, ai sống ai chết ta đều không để ý. Trừ bọn ngươi, còn có lão Hổ..."

Hắn đột nhiên khóc lên: "Ô ô ô. Còn có Phương Bằng Cử. Đồ chó hoang Phương Bằng Cử!"

Ngày thường, biểu hiện khinh thường Phương Bằng Cử nhất chính là hắn, cũng chỉ có thời điểm buông bỏ hết thảy, uống say không còn biết gì , mới có thể nói những lời như vậy.

Khương Vọng loạng chà loạng choạng lại rót cho mình một chén rượu, đung đưa: "Kính đồ chó hoang Phương Bằng Cử."

Sau đó uống một hơi cạn sạch.

Triệu Nhữ Thành khóc mấy lần, sau không khóc nữa, ngược lại thở phì phò nói: "Lão hổ đi Cửu Giang đã lâu như vậy, cũng không gửi thư cho chúng ta, hắn cũng là đồ chó hoang!"

"Đúng, lại một đồ chó hoang!"

Lăng Hà nửa tỉnh nửa say, thình lình lên tiếng uốn nắn bọn hắn: "Là hổ hoang."

...

Đặng thúc chẳng biết lúc nào tựa bên ngoài cửa, hai tay khép trong tay áo, nghe thanh âm trong phòng, thở thật dài một cái, thanh âm thổn thức: "Đều chỉ là hài tử..."

Gió đêm cuốn qua tay áo của hắn, một giọt máu im ắng rơi xuống.

Nhưng trước khi rơi xuống đất đã bị lực lượng nào đó gặp phải, tan biến vô hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro