Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vũ Chi chưa khi nào cảm thấy xấu hổ như vậy, cậu vào phòng tắm vốc nước lạnh rửa mặt mấy lần, chờ ở trong phòng tắm đến lúc cảm thấy nhiệt độ mặt đã trở lại bình thường mới đi ra ngoài.

Ngoại trừ Miêu Bân, Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên đều ngay lập tức quay qua nhìn cậu.

Đặc biệt là Triệu Lương, ánh mắt của cậu ta chuyên chú đến mức gần như phát ra ánh sáng.

Lâm Vũ Chi lẳng lặng leo lên giường, Triệu Lương không nhịn được nữa, cậu chống tay vào đầu giường, đu nửa người qua phía giường của Lâm Vũ Chi: " Chi Chi, cậu cùng với đàn anh ở cổng trường làm cái gì vậy?

"Tôi có làm gì đâu"

Triệu Lương cậu ta quả thật có cặp mắt siêu khủng, ban đêm không khác gì mắt cú mèo, chắc chắn cậu không nhìn nhầm. Vừa rồi ở dưới cổng trường, đàn anh vô cùng bá đạo ôm bạn cùng phòng của cậu từ phía sau, nhưng Triệu Lương lại không thể nghe được câu chuyện giữa 2 người họ.

Lâm Vũ Chi: "Anh ta muốn làm người thứ ba"

"..."

Lượng thông tin trong câu trả lời này thực sự quá nhiều, ai làm người thứ ba? Làm người thứ ba của ai? Tại sao lại làm người thứ ba? Triệu Lương luôn cảm thấy bản thân khá thông minh nhưng hiện tại cậu không thể hiểu được câu trả lời này.

Thẳng đến khi Lưu Tiểu Thiên ngơ ngác hỏi: "Lâm Vũ Chi, cậu đang hẹn hò sao?

Và người đó không phải là Đường Hành Thiên, nếu không thì tại sao anh ta lại trở thành người thứ ba?

Lâm Vũ Chi nằm thẳng lại: "Tôi nói linh tinh đấy"

"..."

Cậu nói vậy không phải đùa vui cũng không phải phải để Đường Hành Thiên thấy khó mà lui, chỉ là lúc đấy miệng nhanh hơn não, Lâm Vũ Chi vô vừa nói hết câu đã cảm thấy hối hận, lại càng hối hận hơn sau khi bị Đường Hành Thiên bắt được kéo trở lại.

Khi còn học cấp ba tuy không phải là học sinh cá biệt nhưng về khoản đánh đấm Lâm Vũ Chi cũng không hề thua kém ai. Dù sao thì cậu cũng cũng có ngoại hình cao lớn, nhưng với Đường Hành Thiên, việc kéo cậu lại dễ dàng như đang chơi đùa không tốn lấy chút sức lực nào.

Lâm Vũ Chi chán nản quay người, chuông điện thoại vang lên một tiếng: "ding".

Là tin nhắn của trưởng ban tuyên truyền, tối mai sẽ có một buổi liên hoan tại Nhà hàng Tiệc Trống ở phố ăn vặt, chi phí sẽ do hội sinh viên chịu trách nhiệm chi trả, mục đích để sinh viên mới làm quen thuận tiện cho công việc sau này.

Lâm Vũ Chi trả lời xác nhận đã nắm được thông tin, khi quay người lại cậu bắt gặp Miêu Bân  đang nhìn chằm chằm cậu với một đôi mắt ló ra từ dưới chăn.

Khoảnh khắc đó, hô hấp của Lâm Vũ Chi ngừng lại.


Cậu chưa kịp nói gì, Triệu Lương đã theo ánh nhìn của quay sang bắt gặp cảnh đấy, cậu ta giật mình cầm cái gối ném sang: "Tôi đệt, có bệnh à?"

Miêu Bân bị ném gối vào người cũng không tỏ ra tức giận, chỉ lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ là buồn ngủ"

"..."

Triệu Lương trợn trắng mắt, cậu nằm xuống nhưng lại chui đầu vào trong chăn của Lâm Vũ Chi, cái tư thế kỳ dị như vậy lần đầu tiên đi học xa nhà được mở rộng tầm mắt,  Lâm Vũ Chi nhìn khuôn mặt đang sáp lại gần mình liền né sang một bên, có chút không quen tiếp xúc gần với người khác như vậy.

Lúc cậu còn rất nhỏ, từ khi Lâm Vũ Chi có ký ức , cậu chưa ngủ cùng giường với bất cứ người nào, cả nhà đều làm nghề y, kể cả vào dịp Tết, cũng sẽ vì có trường hợp cấp cứu mà phải hủy bỏ bữa cơm tất niên.

Triệu Lương thì thầm vào tai Lâm Vũ Chi: "Cậu chú ý Miêu Bân một chút, chỉ vừa mới bắt đầu năm học, sao cậu ta lại khiến tôi cảm thấy không được tốt lắm".

Lâm Vũ Chi ấp úng nói, "Cậu cũng vậy."


Triệu Lương sửng sốt, "Tôi cũng vậy cái gì?

"Cẩn thận."

"Tôi luôn chú ý mà, tôi sống chết với cậu ta", Triệu Lương thô bạo nói, "Tôi cảm thấy cậu không có nhiều kinh nghiệm ứng phó ở phương diện này nên mới nhắc nhở cậu"

"Trước khi một kẻ tâm thần phát điên, anh ta trông giống như một người bình thường." Triệu lượng phân tích.

Lâm Vũ Chi, "..."

Chương trình học của trường y rất nặng, học từ sáng đến tối, không có môn thực nghiệm nào vào năm thứ nhất, chủ yếu là một số môn học cơ bản, các môn học lý thuyết như giải phẫu và sinh lý học, cũng như các trường đại học khác có thêm Ngoại ngữ, tin học và Mac-Lenin

Chung quy lại, cả tuần này Lâm Dục Chi rất bận bịu, bởi vì tối thứ bảy cậu còn phải tham gia buổi liên hoan chào đón học sinh mới vậy nên phải tranh thủ hoàn thành trước bài tập, vì thế mà không có thời gian nghỉ ngơi.

Không khác nhiều so với thời trung học.

Vẫn sai chọn sai chuyên ngành.

Bây giờ Lâm Vũ Chi cảm thấy hối hận vì ngay từ đầu đã không nổi loạn hơn một chút, giờ mà học cùng trường với Thẩm Chiếu thì tốt biết bao, cậu cùng Thẩm Chiếu học chung một lớp, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau mang đàn guitar ra đường hát, không cần quan tâm hát bài gì, có người nghe hay không, có bị quản lý đô thị rượt đuổi hay không.

Lâm Vũ Chi nhìn quyển sách chuyên ngành dày hơn 600 trang trong tay thở dài thườn thượt.

Chiều hôm sau, trong khi Lâm Vũ Chi đang làm bài tập về nhà môn giải phẫu. Triệu Lương dùng vai mở cửa vào phòng, trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ, cậu ta đi vào đặt đống túi ở bên tay trái lên bàn của Tống Vũ Chi.

"Có người nhờ tôi đưa cho cậu."

"Ai?" Lâm Vũ Chi nghĩ ngay đến là của Đường Hành Thiên, ngoại trừ Đường Hành Thiên cậu không thể nghĩ ra ai khác.

Triệu Lương thần thần bí bí cười, "Của các đàn chị, nhìn họ có vẻ là người có tiền, đeo túi giá đến hàng chục ngìn, chắc có ai trong số họ để ý đến cậu".

Lâm Vũ Chi liếc nhìn đống túi trên mặt bàn, sở thích của nam sinh bọn họ rất đơn giản, chỉ loanh quanh vài thứ như giày thể thao, tai nghe, bàn phím, nước hoa, đắt tiền hơn thì là đồng hồ, ô tô.

Nhà Lâm Vũ Chi không thiếu tiền, chỉ nhìn thoáng qua cậu cũng biết được thương hiệu của đống đồ này, cả nước hoa và giày đều có, mẫu giày này đã hết hàng ở trên trang web chính thức, muốn mua được phải đặt hàng ở trang web mua sắm khác nhưng giá rất cao, loại nước hòa này không có bán ở trong nước.

"Nhưng thật đáng tiếc, Lâm công tử của chúng ta cũng không thiếu tiền" Triệu Lương thở dài, tại sao mình lại không gặp được phú bà như vậy nhỉ?

Lâm Vũ Chi liếc Triệu Lương, không đáp lời, cậu xách nhứng túi đồ ở trên bàn đi ra ngoài.

Cậu chạy đến sảnh ký túc, mấy nữ sinh đó vẫn chưa đi xa, khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền xoay người lại, sau khi nhìn thấy người đang đi đến là Lâm Vũ Chi, mấy người đều sửng sốt, lập tức một nữ sinh mặc áo len màu trắng mặt đỏ lên.


Lâm Vũ Chi do dự một lát, cậu đưa túi giấy tới trước mặt mấy nữ sinh, "Tôi xin lỗi... những món đồ này đắt quá, tôi không thể nhận nó".


"Không phải chứ đàn em, không được nói dối nha" cô gái đứng bên cạnh ý vị thâm trường nói. Ánh mắt cô nhìn về phía đôi giày trên chân Lâm Vũ Chi. Mẫu giày đó cùng nhãn hiệu với người mẫu nổi tiếng, có tiền cũng không thể mua được.

Các cô biết Lâm Vũ Chi không thiếu tiền nên mới tặng những thứ này, nhưng đối phương lại từ chối không nhận?

Lâm Vũ Chi lắc đầu: "Tạm thời, tôi không có ý định yêu đương"

Đôi mắt của cô gái sáng lên: " Cậu và Đường Hành Thiê không phải là một đôi sao?".


Lâm Vũ Chi "..."

Trước đó chính cậu lời lẽ đanh thép tố cáo hành vi lan truyền tin đồn nhảm của Đường Hành Thiên, bây giờ bảo cậu dùng danh nghĩa của người khác để từ chối người tỏ tình với mình, da mặt Lâm Vũ Chi rất mỏng, quả thật là không thể làm được. Nhưng mà nếu thừa nhận thì lại rước thêm phiền phức khác.

Trong một lúc, Lâm Vũ Chi không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.

Lâm Vũ Chi vò mẻ không sợ sứt đang chuẩn bị nói không phải, bỗng có một bàn tay ôm lấy bả vai cậu kéo qua bên cạnh, cậu ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt của Đường Hành Thiên.

"..."

Đường Hành Thiên nhe ​​răng cười nói: "Chị, sao chị lại như vậy chứ, lại còn để ý đến bạn trai của tôi?"

Đường Dao cười lạnh, "Cậu hỏi Lâm Vũ Chi xem, em ấy có thừa nhận là bạn trai của cậu không? "

Đường Hành Thiên nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Tôi đơn phương tuyên bố em ấy là bạn trai của tôi, không cần cần xác nhận". Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều câm nín, bởi vì tất cả mọi người đều cạn lời trước độ mặt dày của Đường Hành Thiên.

Bọn họ đều biết rằng đức hạnh của Đường Hành Thiên chẳng ra làm sao, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng nếu muốn cái gì anh ta chắc chắn sẽ có được.

Khi đó, để chứng minh kết quả thí nghiệm, anh ta đã ở trong phòng thí nghiệm ba ngày ba đêm, đến giáo viên cũng không thể chịu nổi anh, trong trường y không ai không biết đến Đường Hành Thiên, người sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình.

Ồ, sinh viên mới không biết, bao gồm cả Lâm Vũ Chi.

Hiện tại hiểu biết của Lâm Vũ Chi đối với Đường Hành Thiên còn quá ít, chỉ dừng lại ở việc đối phương không biết xấu hổ, trên thực tế, ở một số thời điểm nhất định anh ta còn tự mình tìm đường chết.

Đường Dao cùng các bạn của cô rời đi, Lâm Vũ Chi gỡ tay Đường Hành Thiên khỏi vai, hiếm khi nói tiếng cám ơn.

Đường Hành Thiên nhìn cậu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Lâm Vũ Chi, tôi đã sớm nói rồi, em chấp nhận đi, ở bên anh trước, ít nhất sẽ không ai quấn quít lấy em."

Lâm Vũ Chi khẽ nói: "Không phải."

"Không phải cái gì?" Đường Hành Thiên hỏi ngược lại.

"Anh quấy rầy tôi"

Đường Hành Thiên hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, nhưng những lời anh nói ra với giọng điệu bất đắc dĩ lại khiến mọi người há hốc mồm, "Chi Chi, sao có thể nói là tôi quấy rầy em?" Anh ta cúi đầu thấp giọng nói "Chi Chi,  đó là yêu nha"

Gió Thu hòa cùng lời nói bay vào tai Lâm Vũ Chi, Khấy đảo tâm trí của cậu  long trời lở đất.

Phố ăn vặt về đêm.

Đại học không giống cấp ba, ít nhất là yêu đương hẹn hò cũng không bị quản, hai bên đường phố ăn vặt là đủ loại quán ăn vặt, tôm lạnh, gân nướng, móng heo nướng, bạch tuộc viên... Bởi vì phố ăn vặt mở ở trong trường, mỗi buổi tối, đều có người sau khi tan học lại đây dạo chơi.

Lâm Vũ Chi còn đụng mặt mấy người bạn cùng lớp, bình thường chưa từng nói chuyện, đi học cũng là mỗi người một lớp, Lâm Vũ Chi không nhận ra bọn họ, nhưng lại bị đối phương liếc mắt một cái liền nhận ra, còn nhiệt tình cho Lâm Vũ Chi mấy quả táo.

"Không cần rửa, nó không sạch nhưng ăn cũng không bị bênh" Bọn họ nói với Lâm Vũ Chi.

"..."

Mấy người chắc là mình học ý chứ?

Lâm Vũ Chi cầm mấy quả táo đi đến sảnh tiệc nằm ở khu sầm uất nhất của con phố ăn vặt, cậu đi theo bảng chỉ dẫn lên lầu, bậc thang thọat nhìn có chút cũ kỹ, trên tay vịn có rỉ sét loang lổ, Mấy chậu Lục La rủ nhánh cây từ bên trên xuống, quanh nhánh cây còn được quấn đèn màu nhỏ ở phía trên.

Lâm Vũ Chi đẩy cửa đi vào, bên trong ồn ào thanh âm rất lớn, các đàn anh đàn chị biết sinh viên mới ban đầu còn e ngại, thẹn thùng nên chủ động trêu chọc bọn họ chơi đùa.

Lâm Vũ Chi ngoài mặt nhìn không ra có gì khác thường, còn rất bình tĩnh, trên thực tế nội tâm có chút co quắp, cậu tìm một góc yên tĩnh trong góc sòng bài bên trong, nhìn mọi người chơi bài.

Chính là chơi vui vẻ nên không ai chơi bài ăn tiền, nhưng nếu thua sẽ bị đánh, không chịu đánh sẽ bị vẽ lên mặt, một nhóm nam sinh tụ tập ra tay không hề kiêng nể, Từ Dục lần đầu tiên thua, bị lôi đầu ra chịu đòn, ăn một cái tát suýt bay ra ngoài.

Từ Dục thua hết lần này tới lần khác nhưng vẫn hăng hái chơi, khuôn mặt bị tô vẽ nhìn như không khác gì quả bóng, nếu người khác không gọi anh ta bằng tên, Lâm Vũ Chi chắc chắn không thể nhận ra đó là Từ Dục.

Chính là quân sư đầu chó của Đường Hành Thiên

Từ Dục bị gọi đi bóc tỏi, thiếu mất một người, Mạnh Khiêm vươn cổ, ánh mắt xoay một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Vũ Chi.

"Đàn em, đến, đến, đánh bài."

Lâm Vũ Chi bị người lôi kéo đến ép ngồi xuống, đã chia bài xong.

Là kiểu chơi bài 10 điểm rưỡi phổ biến, Lâm Vũ Chi lật bài lên, 10 điểm, Mạnh Khiêm sốt sắng hỏi cậu có muốn theo không, Lâm Vu Chi thành thật lắc đầu: "Không theo"

Triệu Triều Dương gõ gõ bàn, "Đàn em không theo thì tôi lấy, lấy bốn cái.

"J, K, Q, 10..." Mạnh Khiêm vốn tưởng rằng là số 5, nhưng khi nhìn thấy quân bài cuối cùng là 10, anh ta đột nhiên hú lên, đặt quân bài trên tay xuống và hỏi Triệu Triều Dương, "Bị đánh hay vẽ đồ khốn, là do ngươi lựa chọn.

"J, K, Q, 10..." Mạnh Khiêm vốn tưởng là đứa thứ năm, nhưng khi nhìn thấy là đứa cuối cùng. Lá bài là 10, anh ta đột nhiên hú lên, đặt những quân bài trong hộp xuống, hỏi Triệu Triều Dương: "Chọn đánh hay vẽ, cho mày chọn." 

Triệu Triều Dương bỏ bài xuống, "Vẽ đi." Dù sao bộ dạng nhìn đã thành ra như vậy, còn sợ có thể thành cái gì ghê gớm hơn chắc.

Lâm Vũ Chi chơi bài rất chú tâm ổn đinh, không thắng nhưng cũng không để bị thua, nhưng mà không phải lúc nào có thể chắc chắn, con trai đều có tính háo thắng trong xương, thỉnh thoảng Lâm Vũ Chi cũng sẽ mạo hiểm theo, yêu cầu chia thêm bài...

[Game bài 10Đ rưỡi này mị không rành lắm, này cũng là mày mò dịch theo ý hiểu thôi, ai có nhu cầu tìm hiểu thêm thì cứ gg thẳng tiến nhé QAQ]

Thời điểm Đường Hành Thiên làm xong thí nghiệm đến, từ chỗ Từ Dục biết được Lâm Vũ Chi ở sòng bài, anh liền đi tới, cửa phòng không đóng, Lâm Vũ Chi ngồi nghiêng đối diện cửa, cậu đang cau màu nghiên cứu xem bài của mình còn có thể yêu cầu thêm lá không, Đường Hành Thiên đứng ngoài quan sát biểu tình, suy đoán trong tay cậu chắc chắn là 6 hoặc 7, bài không cao không thấp. 

Ngoài ra anh còn thấy trên mặt cậu bị vẽ mấy bông hoa nhỏ.

Đám người này bảo bọn họ cầm dao mổ thì được còn bảo vẽ cho đẹp chắc chắn là điều không thể. Mấy bông hoa kia nhìn chẳng ra làm sao, bởi vì nằm trên mặt Lâm Vũ Chi nên Đường Hành Thiên chậc một tiếng, làm sao lại thuận mắt như vậy?

Đường Hành Thiên cao lớn, đứng dựa vào cửa, trực tiếp chiếm hết toàn bộ cánh cửa, Lâm Vũ Chi đánh bài quá nghiêm túc, căn bản không chú ý tới người này, vẫn là Mạnh Khiêm cảm thấy tự nhiên ánh sáng bị chắn mất, quay đầu nhìn lại, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

"Anh Thiên đến rồi? Anh Thiên, ngồi đi"

Đường Hành Thiên lắc đầu, "Ngồi đi"


Anh kéo một chiếc ghế đến cạnh Lâm Vũ Chi rồi ngồi xuống, đưa người lại gần, cằm gần như đặt lên Vai Lâm Vũ Chi, thấy rõ ràng lá bài trên tay cậu thật sự là 6.

"Không còn nữa." Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi thình lình nghe được giọng nói sát bên tai làm cho hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy Đường Hành Thiên, người đứng xung quanh rất đông, lại đều trong hội sinh viên, Lâm Vũ Chi khó có được bận tâm mặt mũi của Đường Hành Thiên, không nói cút.

Mà là gõ gõ mặt bàn, "Tôi muốn thêm bài, bốn lá."


Đường Hành Thiên gần như có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên gương mặt Lâm Vũ Chi, cũng cảm giác được bạn nhỏ này đang cố tình làm ngược lại lời anh nói.

Hắn vỗ vỗ bả vai Mạnh Khiêm, "Tôi tay cho"

Mạnh Khiêm không đợi được, ngồi đây quá căng thẳng, vội vàng bỏ cuộc.

Bài của Lâm Vũ Chi, liền thuộc về Đường Hành Thiên phát.


"Bốn lá, phải không?" Đường Hành Thiên ngữ khí thanh đạm, vê trong tay bài, rút lấy bài trong tay, từng lá một phát cho Lâm Vũ chi, cuối cùng lật lá bài cuối, là 9, không cần nhìn đến những lá bài trước đã Lâm Vũ chi thua.

Lâm Vũ Chi không nói gì.

Đường Hành Thiên nhìn cây bút trên bàn nhướng mày: "Tôi vẽ nhé?"

Lâm Vũ Chi liền nhắm mắt lại

Đèn trên đầu tỏa ánh sáng màu vàng ngỗng, nhiệt độ trong phòng chơi bài có chút cao, Lâm Vũ Chi cảm thấy sau lưng mình thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng khi Đường Hành Thiên sáp tới gần, sự nóng nực đó lại càng mãnh liệt.


Theo đối phương tới gần, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.


Đường Hành Thiên Hạ rất nhẹ tay, cũng có chút vụng về, gập ghềnh không biết vẽ cái gì trên mặt Lâm Vũ Chi


"Được rồi. "Đường Hành Thiên lui ra.


Lâm Vũ Chi mở mắt, nhìn quanh thấy biểu tình của mấy đàn anh vừa buồn cười, biểu tình muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ lại chấn động vô cùng, rất phức tạp, trái tim Lâm Vũ Chi lập tức nảy lên .


Con chó Đường Hành Thiên này vẽ cái gì trên mặt mình vậy?


Mạnh Khiêm cảm thấy bạn nhỏ rất đáng thương, lấy một cái gương nhỏ của nữ sinh để trên sô pha bên cạnh đưa cho cậu.


"Đàn em nhìn một chút đi." 

Lâm Vũ Chi nhận lấy tấm gương nhỏ mở ra, mặt gương rất nhỏ, Lâm Vũ Chi nghiêng mặt, nhìn rõ vị trí Đường Hành Thiên vẽ trên mặt. 

Bút vẽ màu đỏ tươi, trên làn da trắng hơn người bình thường của Lâm Vũ Chi càng thêm chói mắt.


Đối phương giống như sợ người khác nhìn không ra, viết rất cẩn thận.

Phía sau hai chữ {Thiên ca} là {một tình yêu chân thành}, Lâm Vũ Chi lại nghiêng mặt, nhìn thấy hai chữ phía sau tình yêu, {Chi Chi}


"..."

Lâm Vũ Chi thế nào cũng không nghĩ tới da mặt đối phương có thể dày thành cái dạng này, nhưng cậu còn chưa mở miệng, Đường Hành Thiên liền chống cằm, chậm rãi nói, "Chi Chi mặt của em nhỏ quá, tôi muốn viết là {Đường Hành Thiên cả đời yêu Lâm Vũ Chi}.


Anh nghiêng đầu đánh giá Lâm Vũ Chi trong chốc lát, miễn cưỡng gật đầu, "Bất quá, như vậy cũng chấp nhận đi.



Anh nghiêng đầu nhìn Lin Yuzhi một lúc, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, "Tuy nhiên, như vậy cũng tạm chấp nhận được" 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mị là dải phân cách ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: Anh còn dám chê mặt tôi nhỏ?

Anh Thiên: Saooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo?


[Xin chào lại là t đây, t không thể ngờ được là câu truyện đầu tiên t va vào lại có thể có hơn 3500 từ, t cảm thấy gục ngã. Rất rất cảm ơn và khâm phục nhưng anh chị em bạn dì tỷ muội Editer đã ngồi mòn mông edit truyện cho t đọc chùa những năm tháng vừa qua, hnay ngồi làm mới biết nó là một quá trình đau khổ cỡ nào. Mong là có thể kiên nhẫn hốt nốt 20 chương truyện còn lại. 

Nếu ai thấy phiền thì bỏ qua đoạn liên thiên này nhé, tại phấn khích quá :)))]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro