chương 12 Truth or Dare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"không biết còn tưởng là tên kia chơi thách chứ không phải cậu chơi thách." Lục Văn âm dương quái khí nói mấy câu từ phía sau Hoài Giảo.

Hoài Giảo vừa mới được nâng dậy, đầu vẫn còn hơi choáng.

Cằm hướng lên trên, đôi môi bởi vì bị cắn quá nhiều đã chuyển sang màu đỏ xỉn, ngay cả hơi thở nóng hổi từ miệng chạm nhẹ cũng đau.

Nhìn vào cũng biết nam nhân kia hôn cậu thô bạo bao nhiêu.

Hoài Giảo "A" một tiếng, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo ấn vào miệng mình, cậu có thể cảm nhận được vùng da quanh môi sưng tấy như muốn rách ra.

Đã hôn người ta thì thôi đi, còn cắn nữa là sao chứ?

Khi ngón tay chạm vào, Hoài Giảo hít mấy hơi khí lạnh, trên mặt vẫn còn có chút ửng hồng, lông mi ướt nhẹp như bị mưa phùn làm ướt.

Chỉ là khi cậu nhìn Hình Việt lần nữa, lông mày xinh đẹp nhíu lại, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nhịp tim của Hình Việt vừa mới bình tĩnh lại, nhưng vừa bị Hoài Giảo nhìn qua lại bắt đầu nổi trống.

Tay hắn vô thức đưa về phía Hoài Giảo, bản thân Hình Việt cũng không nghĩ định làm gì với cậu, chỉ là không khống chế được mà thôi.

Hoài Giảo vừa rồi bị lừa một lần, tự nhiên sẽ không bị lừa lần nữa.

Cậu cho rằng Hình Việt muốn hôn mình lần nữa nên đẩy tay người đàn ông ra, tức giận nói: "Không cho hôn nữa."

Hình Việt sửng sốt trong giây lát, người trước mặt cau mày, khiến hắn vô thức ngừng cử động. Ánh mắt hắn dừng trên môi Hoài Giảo.

Trước lúc hôn cậu, rõ ràng hắn chỉ nghĩ muốn trút giận mà thôi.

Nhưng sau khi hôn người nọ, chưa kể đến cơn tức giận khó hiểu trong lòng, đến bộ não của hắn cũng gần như không còn là của hắn nữa.

"Ai, ai muốn hôn cậu chứ."

Ánh mắt kì thị của những người bên cạnh khiến Hình Việt xấu hổ, khuôn mặt lạnh lùng vô nhân đạo không khỏi hiện vẻ tức giận.

Khi nói ra lời này hắn đã hoàn toàn quên mất, vừa rồi ai là người hôn người ta đến mức thần hồn điên đảo.

Trác Dật không khỏi cười lạnh.

"Được rồi, mọi người đều say rồi,cũng nên tàn tiệc thôi." cả đám hưng phấn chơi cả đêm, sau khi trả qua trò chơi mạo hiểm khó hiểu, cộng với men rượu, đều cảm thấy có chút buồn ngủ.

Lâm Chi Chi đứng lên trước, tựa hồ đã muốn rời khỏi hiện trường từ lâu.

"Ừ, tôi và Chi Chi lên trước, ngủ ngon, ngủ ngon." Tần Lệ đi theo cô mấy bước.

Hình Việt có thể là do cảm thấy mất mặt nên ngay lập tức bỏ đi thật nhanh.

Đầu Hoài Giảo vẫn còn choáng váng, cọ tới cọ luy ở sau cùng.

Bởi vì say rượu lúc hôn môi còn bị thiếu oxi , do vậy cậu cũng không được tỉnh táo, nên không phát hiện bên cạnh có người.

Trác Dật im lặng đi theo Hoài Giảo, khi đi tới cửa phòng ngủ đối phương, đột nhiên đưa tay ra ngăn cản người đang định đi vào.

Đôi mắt Hoài Giảo cố gắng tập trung vào bàn tay đang giữ tấm cửa trước mặt. Cậu chớp mắt rồi theo bàn tay nhìn lên chủ nhân của nó.

Hoài Giảo: "?"

Bọn họ tụt lại phía sau, Trác Dật cố ý đi chậm rãi. Cho nên lúc Hoài Giảo bị Trác Dật chặn ở cửa, những người khác cũng đã trở về phòng.

Mặt Trác Dật một nửa bị bóng đêm che khuất, Hoài Giảo nhìn không rõ biểu cảm của cậu ta, chỉ có thể cảm nhận được qua đôi môi mỏng mím chặt không vui.

Không những không vui, Trác Dật còn phát điên.

"Cậu cố ý." cậu ta nghiến răng nghiến lợi.

Hoài Giảo nghi hoặc ngẩng đầu lên: "?"

"lúc chơi thử thách cậu cố tình nói chuyện...kiểu đó, cậu làm tôi giống như tên mất não vậy, chỉ biết ngây ngốc nhìn cậu."

"..."

Hoài Giảo chậm rãi suy nghĩ, sau đó chậm rãi trả lời: "Không phải,là do cậu trước, cậu nói muốn làm tôi mỗi ngày, còn nói có thể đi tè..."

"Cậu mà nói nữa là tôi hôn cậu đấy!!" Trác Dật đỏ mặt ngắt lời Hoài Giảo. Nhìn đôi mắt phượng xếch lên mang vẻ phong lưu giờ, lúc này biểu tình lại rất xấu hổ, trông có chút buồn cười.

Hoài Kiều bị giật mình vì giọng nói đột nhiên tăng cao của cậu ta,

"cậu mà nói nữa thì tôi sẽ hôn cậu." Trác Dật lặp lại lời nói đáng sợ đó như muốn gây sự. Trong lòng tràn đầy ghen tuôn không thể khống chế nói: "Được Hình Việt hôn lâu như vậy, cậu chắc là vui lắm."

Hoài Giảo cạn lời, nghĩ thầm, cậu thấy tôi vui chỗ nào vậy?

"lúc Trước cậu mê mệt tên đó, đến cả tay cũng chưa nắm mà vẫn khăng khăng một mực." Trác Dật kỳ thực trước đây cũng không để ý nhiều đến hai người bọn họ, nhưng khó tránh khỏi nghe được một số lời đồn thổi.

"Vừa rồi cậu ta duỗi lưỡi vào, cậu ta nút lưỡi cậu à?" Trác Dật giọng điệu chua lè nói.

Hoài Giảo bị dọa đến có chút tỉnh lại: "????" Làm sao có thể nói hai câu này cùng nhau, hai câu này có quan hệ gì, lại ở trước mặt cậu? ?

"Chắc chắn có, tôi nhìn thấy, miệng cậu hồng hồng, tên đó còn mút lưỡi cậu..."

Hoài Giảo: "..................???"

"Lưỡi của cậu nhất định rất mềm, cậu cũng sẽ không phản kháng, cậu ta muốn cắn thì cắn, muốn hôn thì hôn."

Trác Dật vừa nói liền không dừng lại được, vị trí cậu ta ngồi là chỗ có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tị, nhưng lại không thể rời mắt.

"Là cậu cố ý." cậu ta đột nhiên quay lại chủ đề trước đó.

"Cậu cố ý nói những lời đó để khiến tôi như một tên ngốc."

Trác Dật tựa hồ rất quan tâm đến việc đã sảy ra lúc cậu ta ngây ngốc. Cậu ta vòng tay qua mặt Hoài Giảo, đỡ lên tấm cửa phía sau, nhìn chằm chằm Hoài Giảo, giọng nghiêm túc nói: " còn mở to mắt nhìn tôi, mặt thì đỏ bừng, cmn đẹp muốn chết."

"cậu muốn tôi phải làm sao đây."

Hoài Giảo bị lời buộc tội vô nghĩa đó chết lặng, dựa vào cửa, thậm chí không thể cử động để tránh ánh mắt hung hãn của đối phương, cuối cùng chỉ có thể hơi quay đầu lại, cụp mi xuống, nhẹ giọng nói: " Đó không phải là cố ý, tôi không hề nghĩ như vậy..."

"Ai bảo cậu suốt ngày bắt nạt tôi..." Lời còn chưa nói đã bị cắt ngang bởi gương mặt bỗng dưng áp sát lại gần.

Trác Dật cao hơn cậu nhiều, khi đứng trước mặt Hoài Giảo, cậu ta phải cúi đầu nhìn cậu.

Cửa phòng cùng hành lang có một khoảng rộng vừa phải, Hoài Giảo bị đẩy ở chỗ này, Trác Dật chèn ép cậu đến không thể động đậy.

"Tôi cũng muốn hôn cậu nữa." Trác Dật nói.

"Tôi cũng muốn làm những chuyện quá đáng với cậu giống như Hình Việt."

Cậu ta cúi đầu nhưng chỉ tựa đầu vào vai Hoài Giảo chứ không làm gì khác.

Động tác của cậu ta giống như một con chó lớn dính chặt không thể tách rời khỏi chủ nhân, cọ sát vào vai và cổ Hoài Giảo.

"Muốn cắn cậu, mút lưỡi cậu, đẩy cậu xuống đất rồi hôn cậu giống như cậu ta."

Cảm nhận được thân thể Hoài Giảo cứng ngắc, cậu ta dừng lại, một lúc sau mới cúi xuống lặp lại: "Hoài Giảo, tôi rất muốn hôn cậu."

Cậu ta còn gọi tên Hoài Giảo, không thấy đối phương đáp lại, cậu ta không vui mở miệng, dùng phương án dự phòng còn lại: "Nếu không thì để tôi ôm cậu một cái."

Nếu Hoài Giảo hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhất định sẽ đẩy người trước mặt ra, nhưng cậu vẫn say, Trác Dật trông như một tên lưu manh đáng thương, trừ khi cậu đồng ý nếu không sẽ không dừng lại.

"Tôi muốn ngủ..." Những lời phát ra từ miệng cậu không phải là sự từ chối.

Trác Dật hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "tôi rất nhanh!"

Lời cậu ta nói không sai, vừa dứt lời, Hoài Giảo chưa kịp phản ứng thì người thanh niên đã đưa tay ôm lấy cậu.

Mái tóc hơi dài cọ vào cổ Hoài Giảo. Tóc của Trác Dật là tóc tẩy, nhưng lại nhuộm màu nâu lạnh không quá lố.

Hoài Giảo cảm thấy cổ còn có chút ngứa, cậu cau mày rụt cổ, thấp giọng từ chối: "Ngứa, đừng cọ vào người người tôi nữa..."

Trác Dật không quan tâm đến lời từ chối của Hoài Giảo, cậu ta dựa vào chiếc cổ trắng nõn gầy gò của Hoài Giảo bị lộ ra sau lớp áo khoác, dùng chóp mũi cùng gương mặt cọ loạn vào má và gáy cậu.

Không chỉ trên mặt Hoài Giảo mà cổ cậu cũng trắng nõn như thể đang phát sáng. Không chỉ trắng nõn mà Trác Dật còn có thể nhuộm hồng bằng hai hơi thở nóng bỏng.

Trác Dật nhìn đến tim đập thình thịch, nếu có thể, cậu ta thậm chí còn nghĩ đến việc... dùng miệng liếm nó.

"cậu thơm quá." Sống mũi cao của cậu ta chìm vào hõm cổ của người nọ. Cậu ta không khỏi áp sát vào làn da mỏng manh của Hoài Kiều, cẩn thận ngửi ngữi, thanh âm xuyên thấu qua những sợi tóc rũ xuống, có vẻ đượm buồn, cậu ta nói: "Giảo Giảo, sao cậu lại thơm như vậy."

Hoài Giảo bị Trác Dật gọi mình bằng tên thân mật làm cho sửng sốt, khiến cậu bối rối.

Không phải gọi Giảo Giảo một cách đùa cợt như đêm đầu tiên, mà là như một con chó lớn hết ôm lại cọ, xoa xoa ngửi ngửi, rồi gọi Giảo Giảo.

--Chết tiệt, tôi cũng muốn được trực tiếp gọi vợ là Giảo Giảo

--thèm, thèm, thèm, tôi thèm, tôi cũng muốn ôm Giảo Giảo, mút, xoa cả hôn cậu ấy nữa

---Thơm chết Trác cẩu (âm dương quán khí)

-Không khó để tưởng tượng vợ tôi thơm đến thế nào, tính tình dễ chịu nhưng lại không biết cách từ chối. Trong một đêm bị hai nam nhân thúi ôm hôn, tức chết được

-Công chúa hương hương cục cưng của mẹ ơi, tôi hận mình thật vô dụng. Nhìn vợ lần lượt để đàn ông xấu lợi dụng, tôi không khỏi rơi nước mắt và chảy nước miếng hu hu hu

"Tôi, tôi muốn đi ngủ." Hoài Giảo thanh âm vô thức có chút run rẩy, nghe có chút kỳ quái.

Cậu không phải cố ý, chỉ là Trác Dật ôm cậu, còn nhão nhão dính dính cọ tới cọ lui, trong lúc di chuyển chắc chắn sẽ chạm môi vào cậu ta. Cũng không biết có phải cố ý hay không, lúc Hoài Giảo nói chuyện, Trác Dật chóp mũi chạm vào dái tai cậu, nghiêng mặt, môi chạm vào má cậu.

Giống như hôn cậu vậy.

"Tôi muốn đi ngủ, Trác Dật..." má phải và cổ của Hoài Kiều bị Trác Dật cọ có chút nóng rát và ngứa ngáy, cậu rụt cổ lại, quay đầu sang hướng khác để tránh khỏi đầu Trác Dật.

Hoài Giảo không hiểu sao lại cảm thấy Trác Dật lúc này cùng Hình Việt đêm nay có chút giống nhau.

Nếu Hình Việt là một con chó lớn hung hăng vô kỷ luật thì Trác Dật lúc này chẳng khác gì một con chó săn lông vàng bám người.

Một lúc lâu sau, Trác Dật miễn cưỡng thả cậu ra sau khi Hoài Giảo từ chối.

Nửa bên cổ nơi cậu ta vùi đầu vào bị cọ cho ửng đỏ. Cổ áo của Hoài Giảo bị kéo ra một nửa, hất sang một bên, để lộ xương quai xanh của cậu, làm chỗ bị ửng đỏ càng nổi bật trên làn da trắng.

Ánh mắt Trác Dật ngơ ngác nhìn vào đó.

"Tại sao, tại sao chỗ này lại đỏ?" cậu ta lắp bắp mà không rõ lý do.

Hoài Giảo bị nhìn đến soi máu, sao lại đỏ lên? Chắc Tôi tự mình làm cho nó đỏ lên được!

Cậu tức giận đến mức quay người đóng sầm cửa lại trước mặt Trác Dật mà không chào hỏi. Trác Dật giật mình lùi lại nửa bước, dừng lại một lúc, đỏ mặt sờ sờ mũi rồi đi về phía phòng mình.

...

Hoài Giảo trở lại phòng, đưa tay chạm vào công tắc đèn, nhưng lại khựng lại một chút. Cậu nghĩ đến gì đó rồi rút tay lại rồi mò mẫm vào phòng tắm mà không bật đèn.

Trong gương trên bồn rửa, cậu nhìn thấy cổ áo hơi lộn xộn, cổ bên phải có một vết đỏ kỳ lạ.

May mà lúc cậu đi vào không có bật đèn!

Hoài Giảo không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ.

Tại sao, tại sao cậu lại thấy mình giống như tra nam có chồng còn đi lêu lổng với nam nhân xa lạ.

Cậu vặn nước nóng, vỗ nhẹ vào cổ, khi vùng da quanh cổ đã đỏ đều, cậu tắt nước rồi nhẹ nhàng bước vào phòng.

Bởi vì buổi chiều mới tắm xong, Hoài Giảo chỉ tùy tiện lau hai lần trước khi đi ngủ, sau khi uống rượu, cơn buồn ngủ rất nhanh liền nằm trên giường, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.

...

"Nhàm chán quá nhàm chán quá, cái này sao tính là trả lời được?" Trong đại sảnh biệt thự hơi khác hôm qua, bốn nam hai nữ giống nhau đang ngồi trên thảm trước lò sưởi.

Ý thức của Hoài Giảo mơ hồ và hỗn loạn, khi cậu mở mắt ra, giống như một người cận thị nặng đang đeo kính, trước mắt như có một mảnh sương mờ ảo, chỉ có thể nghe giọng nói đoán ai nam ai nữ.

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai cậu.

"Muốn chơi thì chơi lớn đi. Luôn chọn sự thật để làm gì?" tiếng mọi người xung quanh ủng hộ vang lên.

Người nói dường như được ủng hộ, cười một tiếng, rồi đề nghị: "Hay là từ giờ cứ một ván nói thật thì ván sau phải chơi thử thách nhé?"

Âm thanh ồn ào huyên náo tán thành.

Hoài Giảo nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác được mình đang ở trong đó. Cánh tay như bị điều khiển mà năng lên, đánh nhẹ vào người bên cạnh như thể đang tức giận.

Người nọ tránh đi.

"Thẩm Thừa Ngộ, cậu cũng thật là." Một giọng nói trêu chọc không mấy thiện ý nói: " cậu không thể đối xử với người ta tốt một chút à, dù sao người ta cũng rất thích cậu."

"Đừng có ép bức tôi." là một giọng nói lạnh lùng trẻ tuổi.

"Được rồi được rồi, tiếp tục đi."

"Ha ha, rốt cuộc đến cậu, ván này là chọn thử thách nha, cậu giỏi chơi thách như vậy, lần này tôi phải trừng trị cậu."

"Để Hoài Giảo, để Hoài Giảo đi."

"Cậu còn giận mà, làm khó cậu ta chút đi!"

"Đừng chơi trò ép hôn nha, coi chừng bị mất mặt, haha."

Người ngồi bên lò sưởi không biết mình đang tức giận hay khó chịu, thân thể dường như đang run rẩy.

Trong ý thức mơ hồ, Hoài Giảo nghe thấy một giọng nói gần như giống hệt mình, mang theo vẻ tức giận mơ hồ, lạnh lùng nói: "Được rồi, chơi lớn đi, hoặc là hôn tôi, hoặc tối nay ở trên gác xép tầng ba, cậu chọn đi."

"Wow----" Những người xung quanh một bộ muốn xem kịch hay.

"Còn phải chọn sao? Lầu ba đèn cũng không có, còn bẩn, không cần lựa chọn, Hoài Giảo cậu đây là không cho đường lui!"

Người bên cạnh dường như cười chế nhạo một tiếng.

Hoài Giảo cảm thấy thân thể căng thẳng, thẳng lưng, cậu nắm chặt lòng bàn tay, không ngừng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông đứng dậy giữa tiếng la ó xung quanh. Hắn bước tới và dừng lại trước mặt Hoài Giảo một lúc.

Ngay cả trong giấc mơ, Hoài Giảo cũng có thể cảm nhận được nhịp tim thất thường của chủ nhân cơ thể mình vào lúc đó.

"Đừng làm tôi ghê tởm."

Người đàn ông để lại những lời này và đi thẳng qua đám đông để đến cầu thang.

Xung quanh yên tĩnh vô cùng.

...

Hoài Giảo tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy tầng hai phòng ngủ sáng đèn.

Cậu ngồi dậy trên giường, trán ướt đẫm mồ hôi, từng lọn tóc rối bù dính vào một bên mặt.

Hoài Giảo hít một hơi thật sâu, nỗi ức chế không thể chịu nổi trong ngực cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút.

【hệ thống......】

thanh âm Hoài Giảo vẫn có chút run rẩy.

[Cái chết của Thẩm Thừa Ngộ có liên quan gì đến tôi không? 】

Hồi lâu sau, âm thanh của hệ thống mới vang lên, âm thanh máy móc không có phập phồng trả lời cậu--

【có. 】

Hoài Giảo toàn thân lạnh ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro