chương 4 Truth or Dare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đêm nay kỳ thật cũng không an ổn.

Hoài Giảo vừa tắt phát sóng trực tiếp định ngủ thời điểm, thì nghe được tiếng gõ cửa.

Cậu đợi hai giây xác để xem có phải là từ cửa phòng của bản thân hay không, mới hỏi câu: "Ai đó?"

   "là tôi, Trác Dật đây."

Giọng Trác Dật khá dễ phân biệt, hắn là người nói chuyện với Hoài Giảo nhiều nhất đêm nay.

Hoài Giảo đã đắp chăn xong xui, nhưng nghe được giọng hắn vẫn đi mở cửa.

Trác Dật tới đưa băng cá nhân cho cậu.

Lúc Trác Dật đi tìm cậu khi ánh đèn chiếu đến Hoài Giảo giơ tay lên Trác Dật liền nhìn thấy vết thương bên trên.

Bình thường cũng không được xem là thận trọng tinh ý, nhưng mà sau khi trở về phòng lại tưởng tượng tới, người nọ ở trong hành lang đen nhánh bị ánh đèn chiếu vào.

cậu ấy hình như bị thương.

Trong phòng không có dép lê, Hoài Giảo đi chân trần ra cửa, cậu có chút do dự có nên mặc quần đã không, chỉ là thói ở sạch cùng với sự lười biếng đã chiến thắng.

Hoài Giảo núp ở phía sau cửa, chỉ để lộ cái đầu nhỏ, ngoài miệng hỏi:
"có chuyện gì không?"

Trác Dật nhìn cậu một cái, nói: " cậu có cần Băng cá nhân hay không?"

Hoài Giảo hơi ngẩn ngơ, đêm nay chỉ nói chuyện với người này vài lần, cậu cũng không cảm thấy quan hệ của mình cũng người nọ có bao nhiêu tốt, lúc chơi trò chơi biểu tình Trác Dật khi trêu chọc quan hệ của cậu và Hình Việt rất ác ý, Hoài Giảo vẫn còn nhớ rất rõ.

Cùng với thần sắc bình tĩnh đứng ở cửa lúc này đây hoàn toàn khác nhau.

Cậu đưa tay nhận lấy băng cá nhân của Trác Dật, Hoài Giảo nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Cậu còn cho rằng Trác Dật tặng đồ xong thì sẽ đi, nhưng đợi một lúc người ngoài cửa vẫn đứng yên, Hoài Giảo nhìn cậu ta, biểu cảm hơi nghi hoặc.

Dáng người Trác Dật cao ráo, khi cậu ta đứng ngược ánh sáng, trước mắt Hoài Giảo chỉ có một mảnh u ám, giống như bao phủ cậu vậy.

Hoài Giảo nhìn thấy cậu ta hơi hé mở môi, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.

Hoài Giảo là người không có lòng hiếu kỳ gì sát, Trác Dật không nói lời nào cũng không đi, cậu cũng chỉ có thể núp trong cánh cửa ngoan ngoãn chờ.

Sàn Trong phòng ngủ là sàn gỗ, tuy gần có máy sưởi nhưng vẫn đang là mùa đông, chân trần đứng lâu vẫn sẽ bị lạnh,
Hoài Giảo nâng chân đạp lên chân còn lại để tìm chút độ ấm, lòng bàn chân lạnh lẽo tiếp xúc với mu bàn chân ấm áp, chênh lệch nhiệt độ khiến cậu hơn cuộn cuộn ngón chân.

Trác Dật không biết bộ dạng kỳ quái của người nào đó đang núp sau cửa, hắn chỉ nhìn thấy Hoài Giảo hơi nhút nhít, thuận miệng hỏi: " cậu sao vậy?"

Hoài Giảo lắc lắc đầu, nói: "Không có gì"

Trác Dật cau mày, hắn lúc này mới phát hiện từ lúc mở cửa, bộ dáng Hoài Giảo giống như không tiện gặp người vẫn luôn núp sau cửa.

Cậu chỉ lộ nửa mặt, bàn tay cầm khung cửa, không cho đi vào chính mình cũng không ra đi, bộ dáng giống như là...... trong phòng còn có ai khác.

vẻ mặt Trác Dật thay đổi, trong chốc lát có hơi tức giận, làm cho sắc mặt cậu ta lạnh đi, giọng nói cũng hơi trầm đi "nếu không có gì, cậu núp sau cửa làm gì."

"Tôi không vào được sao?" lúc Trác Dật mở miệng, hoàn toàn không biết mình lấy quyền gì để nói.

Trong lòng cậu ta cảm giác giống như có gì đó trở nên nóng nảy, bình thường đã không phải người tốt gì cho cam, ngay lúc Hoài Giảo giật mình nhìn lại, thần sắc hơi đổi, đưa tay hướng cửa đẩy đi.

"Hay là trong phòng cậu có ai, nên không tiện gặp người khác?"

Hoài Giảo bị lời này làm cho giật mình, biểu tình điều ngây ra một chút.

Người, người này đang nói gì vậy?

Trác Dật duỗi tay muốn đẩy cửa vào nhìn không giống như làm bộ, sức của cậu ta lớn, giống như tin gần Hoài Giảo đang giấu người nào trong phòng.

Hoài Giảo vốn dĩ cũng chỉ là hơi đỡ cửa, sàn nhà lạnh lẽo làm cậu đều sắp không đứng nổi, vừa đẩy một cái thiếu chút nữa đứng không vững.

Mắt thấy người nọ sắp vào được, Hoài Giảo vừa lạnh vừa gấp, hoảng loạn kêu lên: "Tôi,tôi không có mặc quần!!"

"......?"

Trác Dật mở to mắt, tựa hồ vẫn chưa phản ứng được Hoài Giảo nói gì.

Hoài Giảo nói xong mặt đều đỏ bừng, đặc biệt là thời điểm Trác Dật giật mình lăng lăng nhìn cậu.

Kỳ thật đều là nam sinh không mặc quần cũng không tính là chuyện lớn gì, Nhưng chính cái cách lẩn tránh trước mặt người lạ khiến bầu không khí trở nên khó xử.

Tay cậu bấu vào cửa cần chặt hơn.

Trác Đật như tỉnh lại, cậu ta dưới sự xấu hổ muốn chết của Hoài Giảo cứng đờ mà nghiêng đầu đi.

khụ một tiếng.

Hoài Giảo vì không muốn tiếp tục bầu không khí xấu hổ, Hoài Giảo chỉ có thể chịu đựng xấu hổ co quắp ngón chân lại, nhanh chóng giải thích: "Lúc trước tôi bị ngã ở tầng dưới, quần của tôi đều dính đầy bụi bẩn, Trước khi cậu tới, tôi định đi ngủ..."

"Cho nên, tôi không mặc quần." cậu nhìn thoáng quá qua Trác Dật, lại bổ sung nói: "Cũng không có mang giày. "

"à, ừ...." Trác Dật bị cậu nhìn, ấp úng trả lời một tiếng.

Hoài Giảo thấy cậu ta vẫn không hiểu được ý của cậu, còn hồn nhiên đứng đó, khẽ cắn môi, chỉ còn cách nói trắng ra :
"anh hai, tôi hiện tại không mặc quần, giày cũng không."

"Cảm ơn băng cá nhân của cậu lát nữa tôi sẽ dùng, nếu không còn gì nữa, chúng ta ngày mai gặp nha?"

"Tôi thấy hơi lạnh. " giọng điệu nghe qua rất đáng thương

Trác Dật:......

Hắn thậm chí còn không biết bằng cách nào mà lại để Hoài Giảo đuổi đi trong sự ngỡ ngàng bàng hoàng.

Trác Dật nằm trên giường trong đầu loạn tưởng một số điều kỳ quái, cậu không còn nhớ rõ lời thanh minh của Hoài Giảo, mà chỉ nhớ rõ người nọ núp sau cửa lộ ra nữa đầu, ngón tay đáng thương vịnh lấy khung cửa không cho hắn đi vào.

Trác Dật nhắm mắt lại, trong lòng ngăn không được mà nghĩ, người này, người này đi ngủ sao lại không mặc quần.......

.......

Hoài Giảo đều sắp bị lạnh choáng váng, Trác Dật vừa đi, cậu đóng cửa xong liền nhảy lên giường.

Ở trong chăn mà hàm răng đều run lên. Hoài Giảo dùng tay che lại chân, một bên ở trong đầu cùng hệ thống hu hu hu khóc kêu mất mặt, một bên ở trong đầu mắng Trác Dật là tên ngốc.

Cậu hoàn toàn đã quên người ta là có hảo tâm tới đưa băng cá nhân, chỉ nhớ rõ chính mình thiếu chút nữa bị người ta thấy cái mông trần trụi.

chờ chân ấm áp, buồn ngủ cũng dần dần lớn lên, cậu trong lúc mơ màng ngủ đi.

Chỉ là đêm đầu tiên của phim kinh dị chắc chắn sẽ không được bình yên

Trong lúc Hoài Giảo buồn ngủ mông lung, cảm thấy chính mình giống như bị bóng đè.

mới đầu chỉ là cảm thấy trên người rất nặng nề, cảm giác nặng nề này không phải do bị đè nặng, mà là toàn thân bị đóng đinh trên giường, nặng nề mà không cử động được.

Tiếp theo đó là lạnh, đêm nay Hoài Giảo trải qua đủ loại lạnh, nhưng thứ lạnh duy nhất làm cậu cảm thấy xương cốt đều lạnh theo là khi ở gác mái tầng 3, bị "người" nắm cổ tay, như xiềng xích trói chặt trong giây phút ngắn ngủi.

hiện tại cũng như vậy, chăn bông lạnh như động băng, quanh thân bị khí lạnh bao phủ.

Trên đốt ngón tay mảnh khảnh dường như không có thịt, khi nắm xương bàn chân của Hoài Giảo, có hơi đau nhói và cộm lên xương bàn chân.

Chân Hoài Giảo trông rất đẹp mắt, đặc biệt là lúc này cuộn lại trong ổ chăn.

Da thịt trắng mỏng mềm mại chìm vào mặt giường mềm mại, chồng chất lên nhau, vô tình ngăn cản cảnh sắc dưới lớp quần áo.

Bàn tay vừa đặt ở đầu gối và mắt cá chân dường như bị cảnh mờ ảo này thu hút.

Hoài Giảo thân thể nóng lạnh, đầu óc hỗn loạn như bị đánh thuốc mê, cậu có thể nhận ra có thứ gì đó đang chạm vào mình, nhưng cậu lại không thể tỉnh dậy.

Bắp chân bị tách ra bằng một bàn tay, và những đốt ngón tay lạnh lẽo di chuyển lên từ khoảng trống chồng chéo.

Tế bạch mềm thịt rơi vào mềm mại giường mặt, giao điệp gian, vô tri vô giác mà chặn vạt áo hạ phong quang.

rõ ràng bốn phía trống không, lại làm cậu như bị giam cầm giống nhau không thể nhúc nhích, chỉ có thể tinh tế run rẩy, như bé cá ở trên thớt, mặc người muốn làm gì thì làm.

"Lạnh......" Hoài Giảo mê mang, vô thức phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt.

Trán cậu thấm đầy mồ hôi lạnh, bởi vì bị đối sử ác liệt, đôi mắt đều hồng hồng.

lông mi dính thành một sợi một sợi, giống như đang khóc

  ......

Cảm giác ớn lạnh khắc sâu vào tận xương tủy như thể hoại tử xương, giống như lần trước, Hoài Giảo chưa kịp chịu đựng đã bị một lực đột ngột kéo ra khỏi cơ thể.

Hoài Giảo đang trong cơn mê man, chỉ nghe thấy một giọng nói không hề xa lạ, giọng điệu ảm đạm, cảnh cáo: "Đừng làm những chuyện không cần thiết."

-- em đau lòng?

"im đi."

-- em định lấy tư cách gì cản anh.

-- quan hệ của anh và em ấy, em không rõ sao.

Giọng nói của người đối với hắn cũng có vẻ lạnh lùng bao trùm, ủ rũ lạnh như băng.

Nó đã phải chịu đựng đủ lâu rồi.

Khi nó không nghe thấy câu trả lời từ người trước mặt, ác ý và sự tức giận của nó, giống như một con rắn phun ra nọc độc, lời nói không thể ngừng sinh sôi.

Ngay lúc người đàn ông không có phản ứng gì, nó đột nhiên duỗi tay ra, tóm lấy mắt cá chân của người trên giường rồi dùng chăn kéo anh ta xuống giường.

Hoài Giảo ngã xuống sàn và phát ra tiếng động lớn, mặc dù không thể tỉnh lại nhưng cậu cảm thấy cơ thể đau đớn, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Cơn đau buốt và cái lạnh khi phải trần truồng trên sàn nhà khiến nước mắt cậu tuôn rơi.

"Lạch cạch" một tiếng giòn tan.

Xung quanh dường như yên lặng..

  ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro