Phiên ngoại 2.2: Yêu thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Quần áo chằng chịt mụn vá, làm công việc dơ bẩn cực nhọc nhất, mỗi ngày đều cơm không đủ no, còn thường xuyên bị đánh.

Khương nương nương tuy rằng mặt ngoài không lấy mạng Nguyễn Oa, nhưng trên thực tế đã biết rõ tập tính của đám thái giám trong cung, chậm rãi chờ người khác chà đạp hắn đến chết.

Vì luôn bị đói bụng, Nguyễn Oa bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, đã không thể cao lên được nữa.

Hắn rất muốn tìm cho mình lý do tự sát, nhưng mấy trăm lần đều không cách nào tìm được. Trong lòng dồn nén một cỗ ác khí, giúp hắn đau khổ giãy giụa chống đỡ lại khốn cảnh này.

Cứ như vậy qua hai năm, rồi tới giữa hè năm Kiến Thuần thứ sáu.

Giữa trưa ngày đó, trời nóng đến không thể nóng hơn được nữa, ở trong phòng còn tốt hơn một chút, chỉ cần bước ra khỏi cửa ngay lập tức đổ đầy mồ hôi. Có binh sĩ ở Cấm vệ quân đến lấy ngựa, thái giám phụ trách dẫn ngựa lại không muốn động, sai Nguyễn Oa đi làm.

Ở Ngự mã giám này, mọi người ai nấy đều có thói quen sai khiến sỉ nhục Nguyễn Oa, dù sao hắn cũng không thể phản kháng, cũng không có chỗ dựa vững chắc để giải oan.

Nguyễn Oa không dám chậm trễ, vội vàng đi đến chuồng ngựa, đặt tốt yên ngựa, dắt ra cửa, dẫn đến trước mặt binh sĩ Cấm vệ quân y giáp tiên lượng.

Hắn mỗi ngày đều tắm rửa cho ngựa sạch sẽ, cho ăn cỏ khô, kiểm phân, đàn ngựa dường như cũng nghe hiểu lời hắn nói, cho nên cũng không mất quá nhiều công sức.

“Quan gia, ngựa của ngài đây.”

Nguyễn Oa khom người bộ dáng phục tùng, chỉ sợ lời nói cử chỉ làm sai điều gì, thở cũng không dám thở mạnh.

Binh sĩ kia vươn tay, nâng chiếc cằm thon nhỏ của hắn, cười nói “Tiểu thái giám nhà ngươi bộ dạng sạch sẽ thanh tú đấy, thật giống nữ hài tử. Tên gọi là gì?”

“Bẩm quan gia, nô tài tên là Nguyễn Oa…” Nguyễn Oa nơm nớp lo sợ, không biết binh sĩ kia muốn làm cái gì.

Binh sĩ đánh giá hắn một phen, người trong cung, ánh mắt từ trước đến nay đều luôn như vậy.

Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Nguyễn Oa là một tiểu thái giám không có chỗ dựa dẫm, luôn phải chịu ức hiếp.

“Hắc hắc… Nguyễn Oa đúng không?” Binh sĩ cười cười, buông cằm hắn ra, cầm dây ngựa, ngữ khí vừa đùa cợt vừa mang chút uy hiếp “Giữa đêm hôm nay, ca ca chờ ngươi ở ngay cửa, nếu không tới, mở to mắt mà xem chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, binh sĩ dắt ngựa rời đi.

Nguyễn Oa đứng ngây người tại chỗ, không biết chính mình đã trêu chọc đắc tội gì với hắn, sợ hãi sẽ như bình thường lại bị chèn ép, cả người run rẩy.

Hắn trở về mã giam, cứ như vậy một bên vừa làm việc, một bên lo lắng hết nửa ngày, chịu đựng đến tận đêm.

Người trong cung này, ai hắn cũng không thể đắc tội, không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo lời binh sĩ kia, đi đến cửa Ngự mã giam.

Ở đó, không giống như ban ngày chỉ có một người đợi hắn mà là đến tận bốn năm binh sĩ.

Bọn họ vừa thấy Nguyễn Oa, tất cả liền nhìn về phía binh sĩ ban ngày, cười ầm lên thành tiếng “Tiểu Chương, hàng này quả thật có thể giải buồn nha, vất vả cho ngươi rồi.”

Nói xong, ngay lập tức vây quanh Nguyễn Oa, kề sát người đi vào thật sâu trong bóng tối.

Tại nơi Nguyễn Oa bị bọn họ đưa đến, bốn năm nam nhân thân thể khỏe mạnh, lột hết quần áo của hắn, gây sức ép cho hắn nguyên một đêm.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Oa biết, nam nhân cùng nam nhân, cũng có thể làm loại chuyện này.

Thẳng đến khi trời mờ mờ sáng, Nguyễn Oa mới lê đôi chân mềm nhũn, cố gắng chịu đựng đau đớn như xé rách ở hậu đình, tập tễnh ly khai khỏi địa phương kia.

Bất quá, cũng không phải không có điểm tốt.

Sau khi những người đó giày vò hắn xong, còn bưng tới cho hắn một ít cơm thừa cùng điểm tâm. Hai năm nay, đây là lần đầu tiên hắn được ăn no như vậy.

Trước mặt những người đó, hắn tuyệt không rơi lệ, nhưng trên đường quay về Ngự mã giam, nước mắt không kìm được cứ chảy xuống.

Hắn biết người khác khinh hắn thấp hèn, thế nhưng không tưởng tượng được rằng mình lại biến thành kẻ mà ngay cả kỹ nữ cũng không bằng.

Một đêm này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ.

Huynh đệ, bằng hữu… Cái gì là huynh đệ bằng hữu kia chứ?

Hắn và Chung Đại, một người ở trên mây, kẻ lại giãy giụa trong vũng bùn… Hai hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng như thế, làm sao có thể có được huynh đệ bằng hữu chân chính?

Mà hắn vẫn luôn mong, ở trên người Chung Đại tài năng kia được hưởng một chút ấm áp an ủi, nhưng thật là mơ tưởng hão huyền rồi.

Hắn có thể nào cam tâm đây? Vô luận như thế nào, hắn còn trẻ, hắn phải sống sót, vì chỉ có sống sót mới đợi được đến ngày ngẩng cao đầu đoạt lấy mọi thứ trở về.

Có lẽ… chuyện tối hôm nay, có thể trở thành con bài giúp hắn trao đổi thêm chút đồ ăn, cùng lợi thế được che chở.

Nguyễn Oa nghĩ đến đó, dần dần ngưng rơi lệ, sờ sờ mặt mình. Đó là một khuôn mặt cân xứng tướng mạo thanh tú, hắn biết.

Người giống hắn, một khi đã tiến vào hoàng cung đầy mưu mô phức tạp, cũng giống như đem vận mệnh cùng tương lai đặt trên sòng bài. Hiện giờ, toàn bộ tiền đánh bạc của hắn, cũng chỉ có khuôn mặt này thôi.

**********

Ở Ngự mã giam, vẫn là bị người khác chú ý rất nhiều. Sau đó, Nguyễn Oa vì sinh mệnh nằm dưới tay Khương nương nương, lại bị điều đến Hương phường.

Hắn ban ngày làm bổn phận như đường sống, thế nhưng ban đêm lại không ở trong Hương phường, mà là qua lại với đám thị vệ, thậm chí là trong phòng ngủ của những nương nương tịch mịch.

Mỗi lần trước khi màn đêm buông xuống và hừng đông xuất hiện, hắn đều hận không thể đem chính mình tẩy rửa đến lột da mới thôi.

Trước khi màn đêm buông xuống, là sợ hãi thị vệ hay nương nương nào đó ghét bỏ mùi hôi trên người mà mất chỗ dựa, sau một đêm giao cấu, trước khi trời rạng sáng, lại cảm thấy chính mình dơ bẩn từ trong đến ngoài, cả người tanh tưởi.

Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, linh hồn tựa như cũng dần dần chết lặng.

Chung Đại mười sáu tuổi, năm ấy khi chuẩn bị nhập ngũ, trộm đến Hương phường thăm Nguyễn Oa một lần, mang theo một gói bạc, kêu Nguyễn Oa chuộc thân rời khỏi hoàng cung, kết quả bị Nguyễn Oa rống lên, ném bạc ra ngoài.

Nguyễn Oa những năm gần đây, không được một ai thật lòng quan tâm, đáy lòng mong mỏi được yêu thương đến cực điểm. Tuy rằng biết Chung Đại trong mắt chỉ xem trọng Khương nương nương, nhưng từ tận sâu trong thâm tâm, hắn vẫn âm thầm chờ đợi.

Nhưng lần đến thăm này của Chung Đại khiến cho những trách cứ của hắn đối với y biến thành oán hận.

Khương nương nương ép  hắn, Chung Đại đều biết, vẫn biết, thế nhưng cuối cùng y lại lựa chọn rời khỏi hắn, làm cho hắn biến mất khỏi sinh mệnh của mình.

Hắn có thể nào không giận? Hắn có thể nào thỏa mãn tâm nguyện cho những người đó đây?

Không, hắn không đi! Hắn thà chết, cũng phải trở thành một cái gai nhọn đâm vào lòng Chung Đại, để Chung Đại phải vĩnh viễn nhớ kỹ hắn!

4.

Năm Nguyễn Oa hai mươi tuổi ấy, Chung Đại làm phản, đế hậu Thiên Triều vẫn mệnh, lui về Giang Nam. Nguyễn Oa đã mong mỏi cơ hội lớn lao này từ rất lâu, cho nên nhất định sẽ nắm thật chặt trong tay.

Năm hai mươi sáu tuổi, hắn trở thành người gối giường của đương kim hoàng thượng Chu Nguyên Vị, trong cung không một người nào không tranh nhau nịnh hót bấu víu vào hắn.

Hắn tìm bọn thị vệ năm ấy từng giao cấu qua, giết sạch sẽ. Ngay cả các nương nương được hắn hầu hạ, trước khi đế hậu chết đều được đưa đến tự miếu xuất gia, tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn đều phát điên hoặc chết mà không hiểu nguyên do.

Hắn đã từng cho rằng, năm tháng có thể hòa tan tất thảy.

Những ác mộng đã qua, những chuyện từng phải chịu đựng, những người liên quan, tất cả đều biến mất không còn dấu vết. Hắn không cần nhớ lại, cũng không cần có bất kỳ mối liên hệ gì với quá khứ cả.

Hắn giờ đây vinh hoa phú quý, hắn có vị trí mà bất kỳ ai đều hâm mộ.

Mọi điều khi xưa đã từng nghĩ đến, hiện tại toàn bộ đều có.

Mãi cho đến năm hắn ba mươi mốt tuổi ấy, thiên hạ lần thứ hai thay đổi, hắn lại trở về kinh đô, là năm hạ mạt thu sơ, một lần nữa lại nhìn thấy Chung Đại.

Trước khi chưa gặp lại Chung Đại, hắn không biết chính mình lại hận một người, đồng thời cũng trông mong một người như vậy.

Khát vọng chờ đợi thiếu niên, nhớ nhung đến mong mỏi, thế nhưng lại như độc dược ngấm vào xương cốt, không thể nào rút đi được, ngược lại còn theo thời gian trôi qua mà thấm sâu vào cốt tủy tâm phế.

Hắn nhớ tới thiếu niên luôn ở trong mộng của hắn, những giấc mộng chồng chất  mà toàn bộ đều bị Chung Đại chiếm giữ.

Đêm Chung Đại bị mang đến Võ Dao cung đó, Nguyễn Oa canh giữ ngoài cửa, trông giữ suốt một đêm.

Thanh âm bên trong giãy giụa, xé rách đổ vỡ, thân thể giao cấu, tuy rằng cách một cánh cửa thật dày, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy.

Nguyễn Oa nhắm hai mắt lại, tưởng tượng chính mình là người nằm trên người Chung Đại, chính mình cùng y da thịt kề cận mà không phải là Mân Thạc.

**********

Chung Đại tự sát một lần, được Mân Thạc không tiếc hơi sức khó khăn, sau khi cứu mạng trở về, bắt đầu ép y uống một loại dược.

Chung Đại uống dược này, dần dần trở nên si ngốc, chuyện quá khứ đều không nhớ rõ, mỗi ngày đều chẳng nói tiếng nào, thậm chí cũng chẳng di chuyển nhiều.

Nguyễn Oa không thấy Chung Đại nữa.

Thứ nhất là vì Mân Thạc chuyên sủng Chung Đại, không có cơ hội; mặt khác, là vì không cần gặp lại nữa.

Chung Đại mà Nguyễn Oa nhớ thương, đã không còn. Người hiện giờ đang ở trong cung, được hoàng đế hằng đêm ôm ấp, chỉ là một cái xác với đầy đủ diện mạo mà thôi.

Rõ ràng biết thế giới rộng lớn này, đã không còn nơi để tìm kiếm người trong trí nhớ kia nữa rồi, thế nhưng vẫn nhịn không được mà một lần lại một lần nữa đi tìm.

Thậm chí là tận lực trong mọi trường hợp, gần như là tham lam mà cướp đoạt mọi dấu vết mà y lưu lại trên đời.

Khi niên thiếu, thời điểm Chung Đại đến thăm Nguyễn Oa từng nói qua, nương của y được ăn táng ở ngoại thành phía bắc, y hằng năm đều đi viếng mộ, bồi thêm chút đất rồi dọn dẹp một phen.

Nguyễn Oa ra ngoại thành phía bắc tìm vài lần, cuối cùng cũng căn cứ theo những miêu tả đặc thù mà Chung Đại từng nói, tìm được mộ phần kia.

Cũng không phải là thương hại gì, mà chỉ là không muốn dấu vết tồn tại của Chung Đại cứ như vậy biến mất. Nguyễn Oa cho lão thái bà sống ở gần đó chút bạc, nhờ bà trông coi giữ gìn bày biện đồ cúng cho mộ phần này.

Nếu hồn phách của Chung Đại chưa yên, như vậy, một ngày nào đó có thể đến trước nơi này.

Vài năm cũng tốt, vài chục năm cũng tốt, chỉ cần một ngày nào đó y đến là được.

Ít nhất còn có thể chờ, Nguyễn Oa không cần chờ đợi, hắn chỉ sợ hãi, sợ không có ai để hắn chờ nữa.

Rõ ràng biết suy nghĩ này gần như là điên rồ, nhưng sao cũng không thể dừng lại.

Đồng thời, khi tìm mọi dấu vết về quá khứ của y, hắn dần dần bắt đầu hoài nghi. Trong lòng Chung Đại, Khương nương nương có bao nhiêu quan trọng, hắn đều biết. Vô luận như thế nào, hắn cũng không tin Chung Đại sẽ vì vinh hoa phú quý mà giết nàng, đi nương nhờ vào địch quốc.

Nếu là Nguyễn Oa hắn rơi vào tình cảnh như vậy, thì ngược lại còn có thể, nhưng Chung Đại và Nguyễn Oa, không phải người giống nhau.

Hồi tưởng lại hồi tưởng, nhớ lại lần gặp nhau trên Hạnh Hoa lâu, lại mơ hồ thấy đó là bằng chứng.

Từ đó, Nguyễn Oa dường như phát điên, không buông tha cho dù chỉ là nửa điểm, tìm kiếm căn cứ xác minh Chung Đại vô tội.

Thế nhưng, chứng minh được rồi sẽ như thế nào đây? Tất cả cũng không thay đổi được gì cả.

Nguyễn Oa không nghĩ tại sao phải làm như vậy, cơ hồ hoàn toàn là dựa vào bản năng đuổi theo tất cả xoay quanh Chung Đại. Hắn muốn so với bất cứ kẻ nào, hắn đều hiểu rõ, thân cận Chung Đại hơn cả.

Khó khăn lại gặp khó khăn, nhưng mọi cố gắng đều có hồi báo. Cuối cùng, cuối cùng hắn đã tìm được rồi, chính là kim bảo thái giám trước kia luôn hầu hạ bên người Khương nương nương.

Khương nương nương vừa chết, tất cả người đều được thay đổi, kim bảo thái giám cũng mất thế, đến giữ Hoàng lăng của tiên đế tiên hậu. Mặc dù không đại phú đại quý, nhưng cũng khá an nhàn tự tại.

Nguyễn Oa tìm đến kim bảo thái giám, vận vài thủ đoạn một phen.

Biện pháp trị người trong cung, chỉ sợ so với những hình phạt tàn khốc ở thiên lao còn ngoan độc hơn vài phần. Kim bảo thái giám tuy rằng có chút lòng trung thành, nhưng chung quy nhiều năm an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu được, liền nhanh chóng nói lại mọi chuyện cho Nguyễn Oa.

Đây là chuyện cực kỳ trọng đại, sau khi Nguyễn Oa biết được chân tướng xong, lập tức sai người giết kim bảo thái giám bịt miệng, lấy tội ăn cắp dùng côn đánh chết.

Nếu để cho kim bảo thái giám sống sót, khó bảo toàn hắn không đi nói lung tung, rồi những lời đó sẽ lọt đến tai đương kim thừa tướng cùng thái úy.

Kim bảo thái giám sống, đối với Nguyễn Oa chỉ tạo thành uy hiếp.

Hắn khi bình thường đối đãi người khác đều không ngại bố thí đôi chút ân huệ nhỏ bé, nhưng khi gặp phải đại sự, lại trở nên ngoan tuyệt cay độc, nửa điểm bất lợi có thể tạo thành thương tổn cho mình đều không lưu lại. Đây chính là nhờ hoàn cảnh cuộc sống của Nguyễn Oa đã dạy cho hắn như vậy.

5.

Thành Phục năm thứ mười một.

Cứ như vậy, trong nháy mắt đã đến mùa đông săn bắn của hoàng tộc. Chung Đại thừa cơ hội này, ly khai khỏi Mân Thạc. Mân Thạc bệnh cũ tái phát, bắt đầu truy bắt Chung Đại.

Nguyễn Oa sau khi biết tin này, lòng vui đến không cách nào hình dung được.

Chung Đại nửa năm ngủ đông là để đào tẩu khỏi Mân Thạc, nghĩ đến đây, Nguyễn Oa cảm thấy thập phần cao hứng.

Mẫu tử kia, không bao giờ có thể chiếm cứ toàn bộ sinh mệnh của Chung Đại nữa.

Hoàng thượng không ngừng treo giải thưởng lùng bắt Chung Đại, Nguyễn Oa lại ngầm xuất ra một số bạc lớn, sai người đi dò tìm.

Mùa xuân Thành Phục năm thứ mười lăm, hoàng thượng rốt cuộc vẫn nhanh hơn hắn tìm được Chung Đại trước, mang về cung.

Nguyễn Oa trong lòng tuy rằng rất muốn gặp Chung Đại, nhưng Mân Thạc cũng không phải là vị quân vương mà bọn hạ nhân, hoạn quan có thể giấu chuyện được, thái độ làm người lại vui giận vô thường, thiên uy bừng bừng. Ở trong cung, Nguyễn Oa khó có thể tiếp cận được.

Bắt đầu từ khi nhận thức, Nguyễn Oa đã không biết tình cảm mà mình dành cho Chung Đại rốt cuộc là như thế nào.

Không giống yêu cũng chẳng giống hận, so với yêu càng thêm mãnh liệt, so với hận càng thấu tận xương.

Ban đầu chỉ là hâm mộ cùng ghen tỵ, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đã biến thành ham muốn chiếm đoạt.

Ánh mắt cùng tâm tư, đều không thể dời khỏi người y…

Có lẽ, thứ gì càng khó với tới, ta lại càng mong mỏi nó hơn. Tỷ như trước kia là khát vọng quyền thế, rồi như hiện tại là Chung Đại.

Nhưng mà, đoạt lại Chung Đại từ trong tay Mân Thạc, quả thực còn khó hơn lên trời.

Sau đó, hắn trong lúc vô ý biết được Phụ vương mưu đồ thiên hạ, liền chủ động tiếp cận hiến kế, trợ giúp Phụ vương ám sát Mân Thạc.

Nếu thất bại, hành thích vua chính là tử tội, nhưng để chiếm được Chung Đại, chỉ có cách mưu sát Mân Thạc mà thôi, Nguyễn Oa không còn lựa chọn nào khác.

Nguyễn Oa đối với tình cảm dục vọng kia cực kỳ cố chấp, dường như so với thường nhân kịch liệt hơn rất nhiều. Hắn muốn có được thứ gì đó, từ trước đến nay đều không tiếc tất thảy, thậm chí là đánh cược cả tính mạng tương lai mà truy đuổi.

Trước kia là thế, bây giờ vẫn vậy.

Nguyễn Oa cùng Chung Đại, kỳ thật đều có điểm tương đồng chính là cố chấp. Chẳng qua, hắn là vì chính mình, còn Chung Đại là đem hết thảy dành cho người khác mà thôi.

Vốn tưởng rằng kế hoạch đó là không chê vào đâu được, thế nhưng Mân Thạc lại được Chung Đại dùng thân thể bán tàn cứu một mạng, hơn nữa chúng vương rất nhanh đều bị hoài nghi, bị giam lỏng trong cung.

Nguyễn Oa lo lắng sự tình sẽ liên lụy đến chính mình, thế là trước tiên xuống tay, giết đồng mưu là Phụ vương bằng thuốc độc, xóa hủy toàn bộ chứng cứ mình tham gia trong đó.

Lại không thể ngờ, quả nhiên người tính không bằng trời tính.

**********

Nguyễn Oa sau khi giết Lữ Ái, vốn suy tính sẽ chạy trốn trong đêm, rồi chung quy vẫn không cam lòng.

Hắn đi đến Ngự hoa viên, đứng trong bóng tối, nhìn ra giữa sân treo đầy lồng đèn đỏ thắm, thấy được Mân Thạc và Chung Đại.

Mân Thạc chẳng màng quan tâm đến tần phi đại thần xung quanh, chỉ kéo Chung Đại đang xem diễnlại sát bên, trên mặt là hạnh phúc tươi cười phảng phất như có được cả thế giới mà Nguyễn Oa chưa từng gặp qua bao giờ.

Chung Đại trong ngày hội mừng, tuy rằng không có biểu tình gì nhiều, thi thoảng lại nhìn xem Mân Thạc, nhưng nét mặt vẫn nhàn nhạt vẻ ôn nhu sủng nịch.

Loáng thoáng, tựa hồ còn có cả đôi chút quyến luyến.

Nguyễn Oa đứng tại chỗ, tim bỗng nhiên trống rỗng.

Hai người ấy cứ như  vậy dây dưa, rồi sau đó lại thương tổn lẫn nhau… Người tối trọng yếu trong cảm nhận của Chung Đại, người mà y có thể dùng cả tính mạng, tôn nghiêm bảo hộ thành toàn, vĩnh viễn vẫn là Mân Thạc, không phải Nguyễn Oa.

Vô luận là kết cục như thế nào, Mân Thạc chết cũng tốt, sống cũng tốt, Nguyễn Oa cả đời này cũng không thể chân chính có được Chung Đại.

Mưu đồ tính toán, chung quy cũng không tính được lòng người.

Hắn không khỏi khẽ cười, nhớ tới câu nói của tiểu thái giám đã bị mình đá văng kia ——

Ngươi không chống lại số mệnh được đâu.

Chính là hắn cả đời cũng không cam chịu số phận, cho dù có chết, cũng không bao giờ chịu thiệt thòi.

Người hắn không chiếm được, Mân Thạc cũng đừng hòng sở hữu. Hơn thế, hắn phải cho Mân Thạc thống khổ cả đời, sống trong đau đớn cho đến chết.

Hắn từ trước đến nay vẫn luôn căm hận mẫu tử kia cơ mà.

**********

Sau khi từ trên Lưu Vân các nhảy xuống, ý thức của Nguyễn Oa cũng không có biến mất.

Hắn nhìn thân thể của chính mình bị kéo tới tận vùng hoang vu, bị răng nanh sắc nhọn của dã thú rỉa gặm đến sạch sẽ, chỉ còn lại xương cốt trắng hếu, rải rác loạn dưới gốc gai.

Không đau, cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy trơ trọi cô linh vô cùng, tịch mịch lạnh lẽo.

Sau khi chết mấy ngày, có lẽ được máu tươi của hắn làm dinh dưỡng, giữa đám gai bụi chằng chịt kia bỗng nhiên bung nở những cánh hoa rực hồng như lửa, nhờ thế mà hắn cũng cảm thấy vơi đi đôi chút cô quạnh.

Hoa nở không được mấy ngày, Chung Đại đến đây, nhặt từng đoạn xương của hắn một, đặt vào trong giỏ trúc. Vài giọt nước mắt từ hai má Chung Đại chảy xuống, rơi xuống di cốt của hắn.

Trong nháy mắt kia, hắn bỗng trở nên an tĩnh trở lại.

Chung Đại hiểu được tâm tư của hắn, vì hắn mà rơi lệ, bấy nhiêu thôi đã đủ rồi.

Nguyên lai, tất cả những thứ mà hắn mong ước, chẳng qua chỉ là như thế này mà thôi.

**********

Chung Đại đưa hắn đến một trấn nhỏ ở phía tây bắc, chôn ở hậu viện sau nhà, lại trồng quanh rất nhiều loại hoa, mỗi ngày đều đến thăm hắn, nói chuyện với hắn.

Thật tốt biết bao.

Những oán hận, đố kỵ cùng ham muốn chiếm đoạt, tựa hồ cũng theo thời gian dần dần trôi đi, được những đóa hoa vây quanh mà chậm rãi tinh lọc.

Khi còn sống, tâm tư cùng dục vọng đều quá nặng, đã quá mệt mỏi rồi.

Hắn hiện giờ cái gì cũng không thể làm, cũng không cần phải làm nữa, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật dài, vĩnh viễn cùng thiên thu.

-Hoàn-

Chương này hơi thiên về Nguyễn Oa 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro