Chương 3: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở thích lớn nhất của Mary là đọc sách, luyện tập, ca hát, vẽ tranh ... Tài năng của những người phụ nữ thời đại này cần được rèn luyện chăm chỉ, bởi vì cô biết rằng không có của hồi môn giàu có và không có vẻ ngoài quyến rũ. Chỉ những điều này có thể được lấp đầy những thiếu sót của cô ấy.

Nhưng thật không may, tài năng của cô ấy thì có, nhưng cô ấy xem nhẹ một trong những kỹ năng nên thành thạo nhất, đó là giao tiếp. Các cuộc thảo luận triết học dài dòng, khó hiểu và bản hòa tấu dài và phức tạp không thể khiến cô tỏa sáng tại buổi khiêu vũ. Thay vào đó, cô để lại ấn tượng là sự buồn tẻ, lập dị và cổ quái.

Những gì Mary thiếu nhất lại chính xác là những gì An Chi Dao giỏi nhất. Dù không có dòng máu hoàng thất trong người, nhưng nó có thể được có trong với Công chúa Nhân Hiếu. Sau khi vượt qua tất cả các hoàng tử, công chúa đến được Thái Hậu sủng ái, họ có thể thấy khả năng sống sót của An Chi Dao mạnh mẽ như thế nào. Lòng kiêu hãnh và sự tự tin, bình tĩnh của nàng lấp đầy tâm hồn nhợt nhạt của Mary, và cũng sẽ khiến vận mệnh ban đầu của Mary thay đổi triệt để.

Những cuốn sách triết học Mary đã được gác lại và thay thế bằng những cuốn sách và ghi chú du lịch khác nhau. An Chi Dao cố gắng tiếp thu kiến ​​thức trong cuốn sách và dung hợp với bộ nhớ của cô. Ngoài việc mặc quần áo và để hở ngực và mức độ nấu ăn đơn giản, nàng đã hoàn toàn thích nghi với thời đại này.

Nghe thấy tiếng chuông của bà Ronnie, Mary đặt ghi chú du lịch của mình xuống, mặt âu sầu đi xuống tầng một để ăn tối. Còn chưa đi đến gần, những lời phàn nàn của Catherine và Lydia truyền đến rõ ràng và nghe có vẻ hơi gay gắt.

" Xin bố cho con mười đồng xu! Một đêm nữa thôi chiếc mũ sẽ được Rachel mua!"

"Một chút cũng không đáng, Catherine. Chiếc mũ quá mỏng manh không thể che đi cái trán quá rộng của con. Ngược lại làm cho nó trông dễ nhìn hơn." Ông Bennett có vẻ không kiên nhẫn nói. "Huống hồ ta đã cho con bốn đồng rồi. Phải biết những người làm việc chăm chỉ của Langborn làm trong một tuần chỉ kiếm thêm được hai đồng. "

" Bố ơi, đây là lần cuối cùng, con hứa! "

" Con chưa từng bao giờ thực hiện được lời hứa. Tốt, bà Ronnie, có thể bắt đầu ăn tối rồi."

" Mẹ ơi, con rất thích chiếc mũ đó, nếu con mua nó, mẹ cũng sẽ thích nó! "Catherine quay sang cầu xin bà Bennett, Lydia cứ lặp lại và miêu tả chiếc mũ.

"Con yêu, mười đồng xu không tính là quá nhiều phải không? Ta sẽ hỏi xem." Bà Bennett đã cảm động, và những yêu cầu của con gái đối với bà luôn khó từ chối.

"Ta nhắc nhở bà rằng nhà của bà đã bị ngập trong chi tiêu trong tháng này. Nếu bầ muốn chúng ta ăn salad rau diếp trong hai tuần tới, thì hãy cho nó!" Giọng của ông Bennett rất nghiêm khắc. Một bà Bennett là đủ để ông chấp nhận và không hy vọng hai cô con gái nhỏ sẽ thừa hưởng hoàn toàn thói quen phung phí của vợ.

"Ông ơi, ông có thể hào phóng không?" Bà Bennett khẩn khoản.

"Không!" Ông Bennett từ chối không thương tiếc.

Catherine và Lydia rất thất vọng. Cãi nhau vì một ít tiền, đây là điều Mary chưa từng trải qua trước đây, nhưng so với mưu mô ở đại hạ triều,sinh hoạt hiện tại rất làm nàng thỏa mãn. Miệng nàng nhếch lên và nàng đi nhanh hơn.

Ông Bennett lờ đi lời cầu xin của vợ và các con gái như thể ông có một trái tim sắt đá. Khi Mary bước vào phòng ăn, cô chỉ thấy bà Bennett thất vọng rên rỉ, tay vỗ vào gáy "Ôi, thần kinh tội nghiệp của tôi, con gái tội nghiệp của tôi! Ông ơi, ông thật tàn nhẫn!"

Ông Bennett ngồi trên ghế, khuôn mặt hờ hững, Catherine và Lydia phấn khích hơn, Jane và Elizabeth tránh sang một bên, bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Thấy bà Bennett lộ vẻ đau đớn và phản ứng của người dân không đồng ý, Mary ngẩn người.

"Mẹ mau ngồi xuống." Nàng bước về phía trước và giữ bà Bennett trong khi bí mật bách mạch cho bà. Chắc chắn, bà Bennett bị đau nửa đầu và bị bệnh trong một thời gian dài.

Bị mắc chứng đau nửa đầu không thể chịu được sự mệt mỏi và ồn ào. Một chút cảm xúc lên xuống, thiếu ngủ và thậm chí là một sự kiện nguyệt sự có thể gây ra tình trạng tồi tệ hơn. Loại đau đớn sắc nhọn mà lâu dài, và cần rất nhiều sự kiên trì để vượt qua. Căn bệnh nghiêm trọng đến nỗi những người có mặt chỉ nghĩ bà Bennett không bị ốm, không những không quan tâm một chút, mà còn kích động sự hoài nghi của ông Bennett. Ngay cả Elizabeth và Jane cũng bày tỏ sự không hài lòng, và Catherine cùng Lydia lại càng không cần phải nói, các cô thấy bộ dáng mẹ vỗ trán kêu lên đau đớn cực kỳ hài hước, vừa bắt chước vừa cười hi ha .

Hóa ra bà Bennett, giống như Mary, cũng là một thành viên bị bỏ rơi và bị cô lập trong gia đình này. Bà ấy làm việc nhà, dù không hoàn hảo, nhưng cũng coi như làm hết sức mình, và chăm sóc các cô con gái. Nhưng cuối cùng, không ai thấy rằng bà đang phải chịu đựng một cực hình. Điều này nằm ở lấy hiếu trị quốc, và từ nhỏ đã tiếp thu ' bách thiện hiếu vi tiên " (Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đầu) trong tư tưởng của Mary thật không thể tưởng tượng, thậm chí là đại nghịch bất đạo.

Tâm trạng của nàng đang rất phức tạp. Mặc dù không có tam thê tứ thiếp, thứ tử thứ nữ trong gia đình này, nhưng cũng sốt ruột không ít.

"Tốt, tất cả bớt tranh cãi, mẹ cần sự an tĩnh." Cô hét lên và sau đó dùng ngón tay ấn vào những điểm chính của đầu bà Bennet. Thái Hậu cũng gặp vấn đề về chứng đau nửa đầu. Nàng đã học được kỹ thuật massage này từ một thần y dân gian, và thêm châm cứu có thể làm giảm đáng kể tình trạng này. Nhưng ở Anh không có công cụ để châm cứu, và chỉ có thể làm được khi tìm được một thợ rèn trong thành trong vài ngày nữa.

Mọi người đều sững sờ trước sự uy nghi hiếm có của Mary và ngay lập tức im lặng.

Cảm giác đau nhói từ từ lắng xuống, thay vào đó là sự thoải mái trên đầu ngón tay mềm mại của con gái, nghe con nhẹ nhàng tự hỏi mình có tốt hơn không. Bà Bennett rất xúc động đến nỗi sắp rơi nước mắt. Bất cứ khi nào bà bị cơn đau tra tấn, không ai trong gia đình thực sự quan tâm đến bà.

"Mary thân mến, con thật ngoan! Mẹ tốt hơn nhiều." Bà Bennett nắm tay Mary và hôn lên mu bàn tay nàng.

Mary không tự nhiên rũ mắt, ngồi xuống cạnh bà Bennett. Cách người Anh thể hiện tình cảm của họ cũng không bị gò bó như cách ăn mặc của họ, khiến nàng rất không quen. Nhưng nàng đã mất cha mẹ từ lâu và cảm giác này khiến nàng rất quyến luyến.

"Khi mẹ bị đau đầu, mẹ gọi con. Sẽ tốt hơn rất nhiều khi nghỉ ngơi trong nửa giờ." Nàng thì thầm và trông rất nghiêm túc khi nhìn ông Bennett. "Bố ơi, mẹ bị đau nửa đầu rất nghiêm trọng. Con đề nghị bố nên nhờ bác sĩ đến sau bữa trưa. "

"Chà, nếu con cảm thấy cần thiết." Ông Bennett đột nhiên cảm thấy áp lực từ đôi mắt xanh sáng của con gái mình.

"Rất cần thiêt ạ." Mary hất cằm lên một chút và giọng nói trầm thấp.

Ông Bennett không nói, mắt phức tạp. Tấm lưng thẳng của con gái, vẻ mặt trang trọng, giọng điệu uy nghi, trông như một quý tộc thực sự. Mary cùng quý tộc? Tốt, hẳn ông đang phải có ảo giác!

"Ồ, mẹ bị ốm à? Chúng ta thế mà không biết!" Jane hét lên, bước đến chỗ bà Bennett và cúi xuống hôn lên trán bà. "Con rất tiếc, tha thứ cho con gái bất cẩn của mẹ."

Elizabeth, Catherine và Lydia đến cùng nhau để bày tỏ lời xin lỗi.

Lần đầu tiên, bà được các cô con gái chăm sóc rất nhiệt tình đến nỗi bà Bennett quá phấn khích để tự chủ được. Bà ôm chầm lấy con gái mình từng đứa một và nói rằng điều đó không quan trọng, cuối cùng hôn lên trán Mary và nói với bà Ronnie, vui vẻ, "Được rồi, con có thể dùng bữa." Nuôi con gái lớn lên, không phải bà chờ đợi đến ngày này sao ? Tình yêu của con gái là món quà quý giá nhất đối với người mẹ.

Bà Ronnie mỉm cười và đặt bữa trưa vào, và khuôn mặt Mary trở nên khó coi. Nỗi khổ của cô đã bắt đầu lại!

Nhiều loại rau ở Anh không được tìm thấy ở đại hạ triều, chẳng hạn như khoai tây, bắp cải tím, bông cải xanh, cà chua, ngô, hành và vân vân. Những loại rau này có mùi vị khác nhau và hương vị tuyệt vời, nhưng chúng bị lãng phí trong tay của bà Ronnie. Điều khiến Mary cảm thấy tuyệt vọng là nghe nói bà Ronnie là một trong những đầu bếp tinh tế nhất của Langborn. Điều này cho thấy mức độ nấu ăn ở đây, ngoại trừ việc chiên, hầu như không có phương pháp nấu ăn nào khác.

Hôm nay vẫn ăn khoai tây chiên và cá chiên. Đây là món ăn của Anh quốc, xuất hiện trên bàn hầu như mỗi ngày. Rắc hạt tiêu và muối, trộn khoai tây chiên, và ngửi thấy đầy mùi cá. Mary đột nhiên cảm thấy vô lực. Loại phương pháp chế biến này thô đến mức cực điểm, và thậm chí các món ăn mà phải tự nấu có thể được gọi là món ăn quốc gia? Món ăn phụ được làm tại đại hạ triều, ăn vặt ven đường sao mà chịu nổi?

Ăn các món ăn ở đại hạ triều với các hương vị phong phú và đầy đủ các hương vị. Ăn các món của Bennett không vị gì! Nhìn xuống thân thể gầy yếu của mình, Mary cảm thấy rằng nàng không thể tiếp tục như thế này nữa.

"Tay nghề của bà Ronnie lại tiến bộ, món salad rau này rất ngon!" Elizabeth cùng Jane tán thưởng nói.

"Vâng, cháu nghĩ rằng cánh gà nướng ngày hôm qua cũng rất ngon." Jane gật đầu và đồng ý.

"Có thể thuê bà Ronnie, ta dám nói rằng toàn bộ phu nhân ở Langburn đều ghen tị với ta!" Bà Bennett rất đắc ý.

Cánh gà của ngày hôm qua quá nóng, cứng như củi và hơn nữa không có dưa chua như trước đó. Các món salad nay chỉ có một ít dầu và trộn đều lên, hương vị nguyên chất và không liên quan gì đến kỹ thuật nấu ăn. Hóa ra đó không phải là do cách nấu ăn của người Anh, nhưng lưỡi của họ quá tốt để phục vụ.

Mary thầm thở dài, nhưng không tham gia thảo luận. Đó là nghi thức cung đình cơ bản nhất của đại hạ triều, và đã được khắc vào xương cốt.

Sau bữa ăn, ông Bennett mời một bác sĩ. Vốn tưởng rằng đó chỉ là một lần liên thủ giữa con gái và vợ để hồ nháo. Ông không nghĩ tới bác sĩ chẩn đoán rằng bà Bennett bị đau nửa đầu rất nghiêm trọng. Bệnh này cần nghỉ ngơi nhiều, trạng thái tinh thần ổn định và môi trường yên tĩnh.

Nhìn thấy người vợ đáng thương đang bị con gái vây quanh, ông Bennett cảm thấy đầu mình bắt đầu đau. Ông có thể tưởng tượng rằng trong tương lai, nếu có bất đồng với vợ, bà sẽ gia tăng sự lo lắng của chính mình và nói rằng ông phải nhượng bộ.

Trong hoàn cảnh bối rối, khi Mary yêu cầu chịu trách nhiệm cho bữa tối hôm nay, ông Bennett ma xui qủy khiến liền đáp ứng.

Lời editor: Từ chương sau mình sẽ chuyển ngôi của An Chi Dao từ nàng sang cô nhé :) cảm ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro