CHAP 3 : HẠNH PHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai vợ chồng nhà họ Ngô bởi vì cuộc sống sau khi kết hôn rất hoà hợp nên chưa đến ba tháng, thiếu phu nhân nhà họ đi khám đã phát hiện ra có thai, hơn nữa thai nhi cũng hơn hai tháng rồi. Chuyện này khiến cho người lớn hai nhà Ngô - Lâm rất phấn khích.

Lâm Duẫn Nhi cũng kích động, sao lại mang thai được cơ chứ? ? Rõ ràng đều có dùng biện pháp mà! Sau đó nghĩ lại mới thấy —— có mấy lần sau khi làm có biện pháp, Ngô Thế Huân lại tiếp tục quầy rầy. Mà cái lần sau đó, Duẫn Nhi bình thường đều đã mệt hết cả hơi, chẳng được bao lâu thì ngủ thiếp đi luôn. Ngô Thế Huân không chịu bỏ cuộc vẫn tiếp tục quấy rầy. Cho nên cứ thế cứ thế, trúng chiêu mất rồi!

Nhi nhi thở dài, uổng cho mình là bác sĩ mà lại không mảy may phát hiện ra. Thậm chí, trong tình trạng đã có cục cưng rồi còn thường xuyên ***, lại còn làm rất mạnh mấy lần liền. Đồng chí Lâm Duẫn Nhi xấu hổ quá~~~

Giận chó đánh mèo nhìn về phía đầu sỏ gây ra, nghiêm trang nói: “Ngô tổng, bảy tháng sau mời anh —— khụ —— dừng tấn công đi đấy.”

Ngô Thế Huân đang uống sữa trước khi đi ngủ suýt thì phun ra, thản nhiên nhìn cô một cái rồi đi lấy một cốc khác đưa cho cô và nói: “Còn phải tuỳ trường hợp.”

Chuyện này mà còn phải tuỳ trường hợp? !

Lâm Duẫn Nhi dở khóc dở cười, chợt nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi Thế Huân , ngày mai mẹ anh bảo chúng ta sang bên nhà, có đi không?”

“Sao lại không đi?”

Thường Manh nói: “Người ta ngại gặp nhiều họ hàng mà.”

Ngô Thế Huân hơi cười, nói rất nghiêm túc: “Yên tâm, địa vị bây giờ của em còn cao hơn anh, ngoài mẹ và bà nội thì chẳng ai có gan làm phiền em đâu.”

Nghe câu này, Nhi Nhi càng lo lắng.

Quả nhiên ngày hôm sau khi đến nhà họ Ngô , thái độ của mọi người trong dòng họ đối với Duẫn Nhi quan tâm thái quá đến mức khiến đương sự cảm thấy mình đang mang thai rồng! Ầy, thật ra cũng chẳng khác là mấy.

Ông cụ nhà họ Ngô và Ngô phu nhân vừa ân cần hỏi han vừa tặng cho cô mấy món quà, Duẫn Nhi nhận một cách rất chi là happy. Cô là người rất thích sưu tập mấy thứ đồ nhỏ nhắn giống như hai cái móc chìa khoá tinh xảo và mấy tấm thiệp vừa được tặng này,…

Trong lúc đó, Ngô Thế Huân đang ngồi bên cạnh nhìn cô một cái, cười cười mà không nói gì.

Lúc ở trên xe đi về nhà, Ngô tổng nhìn Duẫn Nhi đang nghịch mấy thứ đồ nhỏ nhỏ, hỏi: “Thích không?”

Duẫn Nhi gật đầu, “Thích lắm! Nhưng sao lại móc luôn chìa khoá vào cái móc chìa khoá rồi mới đưa cho em? Em tự móc chìa khoá của em vào được mà.”

Ngô tổng thản nhiên nói: “Cái chìa khoá bà nội đưa cho em… Khụ, là của ngôi biệt thự trên con đường ven hồ, cái mẹ đưa cho em chắc là chìa khoá của cái du thuyền mới mua. Còn tấm thiếp em chưa mở ra, là thẻ mua đồ trang sức, em có thể tự đi chọn kiểu dáng.”

“…” Lâm mỗ lần đầu tiên có cảm giác được gả vào nhà giàu!

Ngô Thế Huân lại nhìn nhìn cô, hơi lo lắng về người không ý thức được chuyện “mẫu bằng tử quý”(*) ngồi bên cạnh.

(*): mẹ được sung sướng nhờ con.

Anh đang định mở miệng thì đồng chí Lâm Duẫn Nhi đã dựa vào gần ôm lấy một cánh tay của chàng công tử nhà giàu, mắt sáng lên, “Anh yêu, sang năm chúng ta lại sinh đứa nữa đi!”

“…”

Lúc bụng Lâm Duẫn Nhi đã được hơn 5 tháng, Thái Nghiên hẹn cô đi dạo phố. Ngô Thế Huân lúc đầu không đồng ý, nguyên nhân là sợ không an toàn. Thường Manh nói: “Có phải em vác bụng đi cướp ngân hàng đâu, gì mà không an toàn.”

Ngô tổng dửng dưng nói: “Cướp ngân hàng còn được, ít nhất với mấy ngân hàng ở đây anh đều là khách sộp, em muốn lấy bao nhiêu cũng được. Cái anh lo lắng là em không nằm trong tầm kiểm soát của anh thôi.”

Nhi nhi : “… Thượng đế Ngô , em chỉ đi mua mấy thứ linh tinh, sau đó trên đường về mua chút đồ ăn vặt thôi mà.”

Cuối cùng Thịnh tổng nói: “Được rồi.” Sau đó lại nói: “Để anh bảo lái xe đưa bọn em đi.”

“…”

Khung cảnh lúc ấy thế này, Lâm Duẫn Nhi và Thái Nghiên mua ba đồng kem bông ở một quán ăn vặt trên đường, đi theo sau là một chiếc xe xa hoa. Thái Nghiên vừa vui vừa buồn, “Nhi Nhi này, chồng cậu hoành tráng thật đấy.”

Duẫn Nhi liếc xéo một cái, “Cậu còn chưa nhìn thấy anh ấy ở trần đâu.”(*)

(*): “hoành tráng” ấy dịch từ bản gốc là “phách khí ngoại lộ” tức là khí phách lộ ra ngoài. “Ở trần” trong bản gốc cũng là “lộ”.

Thái Nghiên kinh ngạc, lập tức giữ chặt lấy tay Thường Manh nói: “Thật à thật à? Mau tiết lộ cho tớ với xem nào!”

Lâm Duẫn Nhi làm bộ ra vẻ khoa trương túm lấy Khuê Mật, “Cởi quần áo ra, sau đó như vậy như vậy, như vậy như vậy.”

Thái Nghiên cười ngả nghiêng, dựa vào người Lâm Duẫn Nhi , “Tớ không chịu nổi nữa, Nhi nhi , hình tượng tao nhã của chồng cậu bị cậu phá hỏng hết rồi.”

Lâm Duẫn Nhi vỗ bụng nói: “Anh ấy mà tao nhã thì trong bụng tớ đã chẳng có cục cưng!”

Lúc này, lái xe cho xe tiến lại gần, nhìn Duẫn Nhi nói: “Thiếu phu nhân, Ngô tổng dặn không được vui cười đùa giỡn ở nơi công cộng, với lại, khụ khụ, không được nói xấu người vô tội ạ.”

“…”

Sau đó, đang tiếp tục từ từ đi dạo, đồng chí Thái Nghiên đột nhiên kích động, “Nhi nhi , cậu nói xem, đằng sau chúng ta có một chiếc xe đắt tiền đi theo thế kia liệu sẽ có anh đẹp trai nào đến tiếp cận tớ không?”

Lâm Duẫn Nhi gặm bắp ngô nướng vừa mua, quay đầu liếc nhìn cái xe, nói: “Nếu thế người anh ta chọn cũng là… Ngô Thế Huân mới đúng chứ.”

Thái Nghiên phun cả ngô, nhân thể nhắc tới chuyện này lại nghĩ ra, “Nhi nhi , chồng cậu… nguyên một từ “đẹp trai” đơn thuần cũng không đủ để hình dung, ừm, giống như…một báu vật ấy, xung quanh chắc là có rất nhiều người theo đuổi nhỉ, hoặc là người thầm thương trộm nhớ ấy?”

“Chưa từng thấy.” Duẫn Nhi “a” một tiếng, “Đúng nhỉ, theo lý thì xung quanh anh ấy nhất định phải có hoa thơm bướm lượn chứ?” Nói xong cảm kích vỗ vỗ vai Thái Nghiên , “Tiểu yêu, đa tạ cậu nhắc nhở, tớ phải về kiểm tra một phen xem sao!”

Tiểu yêu xua tay, “Khách khí gì chứ! Đối với phụ nữ chưa kết hôn mà nói, phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của người đã kết hôn là một phần của cuộc sống.”

“…”

==============

Hôm đó, Duẫn Nhi về nhà, ăn cơm tối rồi, sau khi leo lên giường lại nhớ tới lời nói của tiểu yêu, giả vờ giả vịt vòng sang hỏi Ngô tổng đang đọc báo tài chính và kinh tế bên cạnh, “Ngô Thế Huân này, trước đây anh đã đẹp trai như thế này rồi à?”

Ngô tổng liếc cô một cái, “Em muốn nói gì?”

Khụ, đường vòng không được đành phải lao thẳng vào, “Ngô tổng, từ nhỏ đến lớn đã có ai theo đuổi anh chưa? Hoặc là anh theo đuổi người khác ấy…” Lâm Duẫn Nhi càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt người kia càng ngày càng sắc bén.

Ngô tổng không nhanh không chậm buông tạp chí trong tay, “Anh chưa từng theo đuổi ai cả. Nhưng đã có người từng theo đuổi anh.” Nói xong nhìn về phía người nào đó, “Cần anh nói lại lần nữa không?”

Đồng chí Lâm Duẫn Nhi đột nhiên run cả người. Cô nhớ lại hôm hôn lễ của bọn họ, lúc người dẫn chương trình hỏi về “câu chuyện tình yêu”, Ngô tổng đã tao nhã nói: “Cô ấy đề nghị hẹn hò, kết hôn cũng là cô ấy đề nghị. Tôi không phản đối.”

Khách khứa đều ra vẻ hiểu cả: là thiếu phu nhân nhà họ Ngô chủ động! Tích cực ghê! Chắc chắn là rất yêu Ngô tổng đây!

Cái người ngay từ đâu đã ở thế yếu trong mối tình và cuộc hôn nhân này cả đời cũng không thể xoay chuyển được, có câu nói thế nào ấy nhỉ: “Ai đi bước đầu tiên thì người ấy sẽ thua.”

Lâm Duẫn Nhi thua cuộc cười tủm tỉm ôm tay Thịnh Thần Hi lắc lắc, “Ngô tổng, em biết anh rất giống em mà, đều là người trong sáng cả.”

Ngô Thế Huân thản nhiên nói: “Không trong sáng, chúng ta có con rồi mà.”

“…”

Khi đứa cháu vàng của nhà họ Ngô ra đời quả thực là khắp chốn mừng vui.

Tên là do ông cụ nhà họ đặt, “Ngô Thế Nguyên”. Lâm Duẫn Nhi cầm tờ giấy đỏ bà nội đưa, thầm nghĩ: cái tên này có vẻ…tầm thường quá? Có một cảm giác rất sâu sắc rằng mình xuyên qua về thời dân quốc. Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía cha đứa bé đứng bên cạnh, cha nó nói: “Chờ mọi người hết ầm ĩ, anh sẽ đi sửa.”

“Ngô tổng!” Lâm Duẫn Nhi nhìn chồng sùng bái.

Ngô Thế Huân khụ một tiếng, “Chuyện riêng tư để về nhà nói.”

Lâm Duẫn Nhi bật cười.

Trước khi kết hôn, Duẫn Nhi chỉ cảm thấy lấy anh không tệ. Ít nhất người ta cũng đẹp hơn mình, giàu hơn mình, giỏi hơn mình. Cô thừa nhận mình có hơi rung động, tuy rằng cũng có thể nói đây là lần rung động đầu tiên trong cuộc đời nhưng lại chưa mãnh liệt đến mức không thể không có anh.

Bây giờ, trong lòng Lâm Duẫn Nhi nghĩ, đời cô không có bất cứ chuyện gì khiến cô cảm thấy mỹ mãn hơn việc mình kết hôn với Ngô Thế Huân .

Sau khi một nhà ba người về nhà, Lâm Duẫn Nhi cho cục cưng bú, con bé nhanh chóng ngủ say. Ngô Thế Huân tắm xong đi ra đã nhìn thấy Nhi nhi ngồi cạnh nghịch bàn tay nhỏ bé của cục cưng.

Ngô tổng bước đến, ôm con đặt vào trong nôi. Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống nói: “Để cục cưng ngủ giữa chúng ta đi, dù sao giường cũng rộng mà.”

“Không được.” Ngô tổng cự tuyệt.

“Vì sao?”

“Sẽ đè lên con.”

“Anh đã nói tướng ngủ của em rất tốt còn gì? Với lại nếu có xu hướng nguy hiểm thì anh ở bên cạnh cũng sẽ chú ý tới mà.”

“Lúc làm-tình không chú ý được đâu.”

“…Hả?

“Làm – tình, ngay bây giờ.”

“… Ngô tổng, anh không kín đáo tí được à?” Cô nàng đã kết hôn, đã sinh một đứa con cũng mặt đỏ-ing.

Ngô Thế Huân lịch sự nói: “Dù sao cũng có ai khác đâu.”

Vì thế, hai vợ chồng H sau gần nửa năm xa cách.

“… Ngô tổng, em có thể nói anh lưu manh được không?”

“Em có thể thử xem xem.”

“… Thế thì thôi vậy.”

Một giờ sau.

Giọng nói đứt quãng…

“Ngô Thế Huân … nửa năm của anh…đừng có bù lại trong một lần như thế chứ.”

“…”

“… Ngô , Ngô tổng… anh đỏ mặt đấy à? ?”

“làm Duẫn Nhi, em im đi.”

Đời này, tìm được một người lưu manh với mình và chỉ lưu manh với mình mà thôi, ấy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.

↯ THE END

Mình edit bộ này tặng mấy bạn vì có thể 2 tuần tới mình sẽ không ra những fic kia vì mình có việc và nhà bị cắt wifi rồi o(╯□╰)o . Nhưng không bỏ đâu nhé chỉ là sẽ đăng sau 2 tuần nữa, bye bye ~~ Nhớ vote nhe, iu iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro