Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thời chiến quốc, tại dãy núi giao giữa Tần Tấn, một giọng trẻ con truyền đến từ núi rừng rậm rạp.

"Gia gia, con mệt quá, chúng ta có thể nghĩ một chút có được không?"

"Cháu trai ngoan , qua ngọn núi này chính là biên giới Ngụy Quốc, ta đem ngươi đưa tới chỗ cha mẹ ngươi, gia gia ta mới có thể an tâm". Mở miệng khuyên nhủ đứa cháu trai là một ông lão râu tóc đã trắng xóa, cánh tay như nhánh cây vừa khô, vừa gầy nắm chặt tay đứa cháu trai độ khoảng mười tuổi.

Lúc trước sở dĩ người trong nhà phải đưa đứa nhỏ này đến Thiếu Lương sống là vì sợ biên giới nơi đây không an toàn, nhưng không ngờ, năm gần đây Tần Quốc thế lực không ngừng lớn mạnh. Ngược lại, phía Tây Thiếu Lương lại chiến loạn không ngừng, trước kia tưởng là tòa thành tường đồng vách sắt nay e là không chịu nổi một đòn. Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây. Thiên hạ thế cục như gió thoảng mây bay, có trách chỉ trách bản thân sinh không nhằm thời, gặp thời chiến loạn, mạng người chỉ như con kiến, cọng cỏ.

"Gia gia, gia gia, con thật sự đi không nổi nữa!" , đứa cháu trai nhỏ người không theo kịp bước chân gia gia hắn. Ông lão ngẩng đầu nhìn đỉnh núi đã bị mây đen giăng kín, lại quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo đôi mắt mỏi mệt của đứa cháu đích tôn, bất lực thở dài.

"Tới đây gia gia cõng ngươi nói xong liền cúi người ôm lấy đứa cháu trai, cố hết sức đứng lên, đi tiếp về phía trước bước chân có phần tập tễnh. Đứa cháu trai thật sự đã rất mệt mỏi liền trên lưng ông bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã đi qua bao lâu, chỉ biết là con đường phía trước ngày càng hẹp, bụi cỏ càng lúc càng rậm rạp,mà mưa cũng bắt đầu rơi khiến mọi thứ xung quanh dần trở nên ẩm ướt. Lúc này đứa cháu trai kia chợt tỉnh lại, nhỏ giọng nói " gia gia, người dừng một chút, hình như trong bụi cỏ kia có cái gì đó đang gọi con".

Ông lão có chút ngờ vực, tuy nhiên giữa nơi thế này âm thanh đánh thức đứa cháu trai có lẽ cũng không phải thứ gì tốt đẹp, liền lên tiếng khuyên nhủ, "Cháu ngoan, chắc là ngươi đã nghe nhằm, nào có âm thanh gì đâu?"

Đứa cháu trai như không nghe thấy lời ông nói, cố hết sức muốn xuống đất, ông lão không ngăn được hắn đành phải thả hắn xuống, rồi chính mình cũng ngồi xuống mỏm đá nghĩ ngơi. Đứa cháu trai chân vừa chạm đất liền hướng bụi cỏ rậm rạp chạy đi.

"Ngươi mau quay lại, coi chừng có rắn". Ông lão thấy thế vội vàng kêu lên.

Lời còn chưa nói xong, đứa cháu trai đã trở lại, trên tay còn ôm một con tiểu hồ ly có bộ lông trắng như tuyết. Trên bộ lông trắng muốt dính đầy máu tươi, xem ra là bị mãnh thú làm bị thương, nhìn qua khiến người ta cảm thấy thật đáng thương.

Tiểu hồ ly miệng lúc đóng lúc mở, tựa hồ như chỉ còn lại một hơi thở, có lẽ chính là dùng sức lực cuối cùng này cầu cứu đứa cháu trai.

Ông lão cảm thấy cao hứng, cũng may tiểu hồ ly là gặp đứa cháu trai này của ông, nếu là người khác, e là khó bảo toàn tính mạng.

Hai người một già một trẻ cẩn thận giúp tiểu hồ ly băng bó vết thương rồi lại tiếp tục lên đường. Đứa cháu trai đem tiểu hồ ly ôm trong ngực, vừa đi vừa khẽ ngân nga.

Đỉnh núi so với lúc này lại càng thêm tầng tầng mây đen.

Mưa không biết tự lúc nào đã tạnh, một đường đi đứa cháu trai vừa nắm tay gia gia vừa nói không ngừng "Gia Gia, người nói con nên gọi nó bằng tên gì?, người thấy con nên kêu nó là Tuyết nhi hay là Băng Nhi?" "Gia gia, người nói nó là giống cái hay giống đực?". Mắt thấy đã đến chân núi, ông lão cười vui vẻ, mặc kệ sự ngây ngô của đứa cháu trai.

Lúc này, đường đi lại càng ngày càng rộng, trên đường lớn còn xuất hiện một đội binh lính tuần tra, bọn họ đi đến trước mặt hai người rồi ngừng lại "các người đây là đi nơi nào, phía trước đã là biên giới Tấn Quốc, còn không mau trở lại?".

"Con trai và con dâu ta ở ngay thôn phía trước. Lão đây là đang đưa cháu trai muốn nhanh chóng trở về đoàn tụ với bọn nó" Ông lão căng thẳng vội vàng trả lời.

"Cái gì thôn, các vùng phụ cận quanh đây vốn đã không còn thôn làng gì rồi, ta thấy các người là đang có ý định phản quốc đây mà.". Một binh sĩ trong số họ quát lớn.

Cái gì, không có, không có thôn làng? Nơi đó rõ ràng là nơi gia đình lão sinh sống, chẳng lẽ đã chẳng may gặp nạn sao? Ông lão nghe được tin tức như vậy, nhất thời đau thương đến chẳng nói thành lời. Đáng thương nhất là đứa cháu trai này, còn chưa được được gặp cha mẹ đã trở thành cô nhi rồi.

"Quốc gia gần đây chiến loạn, phản quốc quá nhiều, chúng ta chính là ở biên giới tuần tra, một khi phát hiện có bá tánh không chịu an phận thủ thường, liền giết chết không cần luận tội.". Bọn lính có vẻ đã không còn kiên nhẫn.

"Không, chúng ta không có, không có a, chúng ta liền lập tức trở về."

"Trở về? Trở về còn bắt đại gia ta đây phải áp giải, nếu không các ngươi lại chạy tới thì làm sao, chúng ta không có thời gian để canh chừng các ngươi!". Một người trong số họ vừa nói vừa giơ kiếm chém xuống ngực ông lão.

Biến cố vốn là xảy ra nhanh như vậy nên ông lão không các nào phản ứng lại kịp, ngã xuống nền đất, từ khóe mắt lão một dòng nước mắt chảy ra làm nhòe đi mọi thứ, tựa hồ tất cả không phải là sự thật. Bên tai lão là tiếng đứa cháu trai đang gào khóc "gia gia, gia gia". "Cháu trai ngoan, gia gia không thể bảo vệ ngươi nữa, ngươi nhất định phải tự mình sống sót", những lời muốn nói tới miệng lại chẳng thể nói ra, tất cả đều biến thành từng ngụm máu,từng ngụm máu, trước mắt lão khuôn mặt đứa cháu trai càng lúc càng nhòa đi. Đột nhiên trên mặt lão nóng lên, tiếng của đứa cháu trai cũng đã dừng lại, trong lòng lão biết đứa cháu nhỏ của mình xem ra cũng khó tránh khỏi sự độc ác này, trong lòng nhịn không được mà đau xót, trút hơi thở cuối cùng. Thi thể đứa cháu trai ngã bên cạnh gia gia của mình, cứ như vậy xác hai người một già một trẻ nằm lại bên đường.

Đám binh sĩ kia lại tiếp tục đi tới "Hôm nay lại giết hai tên phản quốc, trở về liền có thể lập công nhận thường, ha ha ha!".

Mưa như trút nước, sấm chớp đánh xuống từng đạo , từ xác hai người chảy ra từng dòng máu đỏ tươi. Thật là thà làm chó trong chốn thái bình, còn hơn làm người trong thời loạn thế.

Trong ngực đứa cháu trai đột nhiên động đậy, một đôi mắt trong suốt như xuyên qua màn mưa hướng ra phía ngoài ,đôi mắt ấy như đang khóc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro