Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Di, như thế nào không thấy vị Hồ công tử hay đi cùng ngươi tới a, hắn không phải tài tử của Sơn Dương Thư Viện sao, lần này đi thi nhất định sẽ đạt thành tích tốt thôi?" Một người hỏi.

"Cái kia, cái kia à mẫu thân của Hồ huynh ở nhà bệnh tình nguy kịch, nên hắn đã vội vã về nhà thăm viếng,khoa khảo lần sau hắn lại tới ứng thí thôi !" Vương Tử Tiến phát hiện bản thân từ lúc ở cùng Phi Tiêu, bản lĩnh nói dối ngày càng cao siêu.

"Cũng là, chữ hiếu làm đầu, đều là người đọc sách, đương nhiên không thể quên chữ hiếu a!" Nói xong người nọ liên tục gật đầu tán thưởng.

"Lần này người tới dự phó khảo có phải hay không so với năm ngoái ít hơn nhiều?" Tử Tiến hỏi.

"Vậy là người không biết rồi, còn nhớ lần trước chúng ta suýt chút nữa đã vào ngủ trọ ở hồng phúc khách điếm không?" Người nọ hỏi. Vương Tử Tiến vội vàng gật đầu, sợ là cả đời này đều sẽ không thể quên được cái khách điếm kia.

"Có rất nhiều thí sinh ở lại nơi này, sau đó khi được phát hiện, bọn họ đều đã ngất đi, nghe đâu là bị nhện cắn, không biết là làm sao lại xuất hiện nhiều nhện như vậy, cũng may là còn phát hiện sớm cho nên cũng chưa đến nổi mất mạng, nhưng lần khảo thí này cũng vì vậy mà ít đi rất nhiều người."

"Nga ~" Vương Tử Tiến vội đem câu chuyện nuốt, chỉ sợ bản thân lỡ miệng nói ra những lời không nên nói.

Hai người đang nói, bên kia cổng trường thi đã mở ra, tổng số thí sinh, đại khái có hơn trăm người, mỗi người đều mang theo một rương đựng văn phòng tứ bảo, đang ở cửa lớn tiếp nhận kiểm tra. Hai người thấy vậy liền chạy nhanh đến cửa đi xếp hàng, chỉ chốc lát sau liền vào trường thi.

Đi vào bên trong, mỗi người đều được phân chia khu vực riêng, về cơ bản bọn họ đều bị tách ra, Vương Tử Tiến cùng với các thí sinh đồng hương của mình đều bị phân đến khá xa.Mỗi thí sinh đều đi vào một gian phòng nhỏ hẹp, ba mặt gian phòng đều dùng gạch xây kín, chỉ có một mặt để trống mà mặt này đối mặt giám khảo. Một trương phiến đá xanh, hẹp dài lạnh băng ban ngày lúc thi thì được dùng làm án thư, đêm đến khi dọn đồ đạc xuống liền có thể dùng như giường. Đã nhiều ngày qua đều phải ăn ngủ ở nơi đây, Vương Tử Tiến nhìn nhìn chỗ phòng thi kì thực rất đơn sơ, không ngăn được trong lòng hoài niệm chiếc giường mềm xốp với chăn đệm làm bằng gấm vóc ở khách điếm.

Một lát sau, liền có người lại đây kiểm tra văn phòng tứ bảo để tránh bọn họ gian lận, tiếp theo lại có người tới phát cống giấy, tất cả mọi người đều viết tên, trình lên đi đóng dấu thẩm tra đối chiếu.

Lăn qua lộn lại, chớp mắt một cái buổi sáng liền đi qua.

Đợi đến buổi trưa, các thí sinh đều được an bài đến một phòng ăn cơm, khảo thí bắt đầu thì bọn họ sẽ phải tự ăn cơm trong khu vực của mình.

"Ai, ta xem ra không xong rồi," một người đột nhiên kêu lên.

"Làm sao vậy?"

"Ta ở vị trí bắc nam a, hơn nửa thời gian một ngày đều phải phơi nắng, chẳng phải là muốn ta váng đầu hoa mắt sao?" Tên thư sinh kia đáp.

"Như vậy ta cũng còn may, ta ngược hướng với ngươi, có lẽ không cần phơi dưới ánh mặt trời, chỉ là sẽ có chút âm u a." Tử Tiến nói.

"A ~ vị huynh đài này phải cẩn thận a!" Một vị thí sinh bên cạnh hắn tốt bụng nói, người này khuôn mặt đã có nếp nhăn, tóc điểm hoa râm, xem ra đã ngoài năm mươi tuổi.

Vương Tử Tiến nghe xong lời này, cơm đang nhai trong miệng lại không cách nào nuốt xuống nữa, chẳng lẽ mình thật sự có bát tự hung hiểm, cho dù chỉ tham gia một cái khoa khảo cũng không cách nào chạy thoát vận rủi? Vội nói: "Cái kia, huynh đài so tiểu đệ lớn tuổi, vẫn là cứ gọi thẳng tên ta đi, tiểu sinh họ Vương tên gọi Tử Tiến. Xin hỏi huynh đài tại sao lại nói như vậy a?"

"Nói ra thật xấu hổ, ta tham gia khoa khảo cũng đã mấy lần, chính là chưa từng đỗ a ~" lão sinh kia thở dài.

"Cái kia, ngươi vừa mới nói chính là có ý tứ gì a?" Vương Tử Tiến vội la lên.

"Nói đến kỳ quái,mỗi lần khoa cử đều sẽ  có thí sinh tự sát, chết như thế nào đều có, thảm nhất là chính mình rõ ràng đang sống sờ sờ lại tự dùng cây bút đâm chết  mình. Ước chừng đã chết không dưới mười người ~"

"Như thế nào lại xảy ra chuyện này a, có phải áp lực quá lớn không?" Vương Tử Tiến nói.

"Ở nơi ánh sáng mặt trời chiếu tới còn không sao, xem ra là nhờ dương khí nhiều, ở nơi âm u liền khó nói a ~" nói xong lão sinh kia liền xoay đầu đi, tiếp tục ăn cơm.

Vương Tử Tiến ngồi ngây ngốc chọc chọc bát cơm, nhìn nhìn lại nghĩ, xem ra chính mình mệnh thật là khó về đến nhà.

"Vương huynh đừng để trong lòng đi, mỗi lần khảo thí đều có người phếch trương mọi việc, chính là vì muốn làm nhiễu loạn tâm thần người khác, vạn lần không thể tin là thật." Bên cạnh một thí sinh vội an ủi hắn, "Tại hạ cùng Vương huynh đều là ở bên khu vực âm u, ngươi chớ có tin hắn!"

Vương Tử Tiến nghe xong người này trấn an, trong lòng mới hơi có chút khe hở, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt tròn tròn, người nọ trên mặt nở một nụ cười,bộ dạng thân thiện.

"Tại hạ họ Vương tên Tử Tiến, không biết ta nên xưng hô với huynh thế nào?"

"La Tông Chi, kêu ta Tông Chi là được rồi!" Thư sinh kia cười, hai con mắt liền biến thành hình trăng lưỡi liềm,nhìn qua đặc biệt lương thiện.

Hai người đang nói, liền nghe "Đông" một tiếng, có người đã ngã xuống mặt đất, khiến mọi người trong phòng giật nảy mình, trên mặt đất đang nằm là một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn đã ngất đi, nhìn thấy cảnh cơm canh rơi đầy đất, Vương Tử Tiến tay chân bắt đầu run rẩy ,trong lòng bắt đầu run sợ. Một lát sau, liền có hai nha dịch đem hắn nâng đi ra ngoài chữa trị, bên cạnh liền có người nói: "Đứa nhỏ này nhỏ như vậy đã tới thi,xem ra là quá khẩn trương a ~"

Chung quanh các thí sinh đều giống bị kích thích,  quạ ở đâu không biết kêu lên từng tiếng từng tiếng, Vương Tử Tiến lúc này mới phát giác, chính mình đã đến tham gia một cuộc thi tàn khốc cỡ nào, nơi này người thắng làm vua, người thua làm giặc, so với đám quỷ quái kia đang kéo tới còn muốn đáng sợ hơn ít nhiều.

Ban đêm, Vương Tử Tiến trãi đệm chăn, ngủ ở gian phòng thi đơn sơ kia , chỉ thấy bóng đêm như nước, mặt trăng trên bầu trời đã sắp tròn đầy, chỉ thiếu một chút, đợi đến ánh trăng này viên mãn là lúc khoa khảo kết thúc, trong lòng không ngăn được nôn nóng, hắn lập tức nhắm mắt ngủ. Đợi đến ngày thứ hai mặt trời đã lên cao hắn mới rời giường, lười biếng duỗi cái eo, không ngăn được lắc đầu cười thầm: "Nơi này nào có quỷ quái gì đâu a!"

Giữa trưa đến thời điểm ăn cơm, Vương Tử Tiến đường nhiên cùng vị bằng hữu mới quen biết Tông Chi cùng nhau ngồi ăn. Vị lão sinh kia ở khắp nơi tung ra lời đồn, lần này hắn nói chính là chuyện một thí sinh từng ở trường thi này tự sát, cho nên giờ mỗi lần có kỳ thi, liền tới lấy đi tính mệnh của người khác. Có người tin là thật, có người liên tục lắc đầu, nhiễu loạn nhân tâm mục đích xem như đã đạt tới.

"Nơi này thật là người nào cũng đều có!" Nói xong hắn nhìn sang lão sinh kia trong lòng chán ghét, nhưng bản thân cũng không có cách nào.

Bên cạnh hắn La Tông Chi, đang nhìn lão sinh kia sắc mặt ngưng đọng, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe hắn nói lời này liền quay đầu lại cười nói: "Ta hình như nhớ, giống như trước kia từng ở nơi nào gặp qua người này, chỉ là nhất thời lại không cách nào nhớ ra!"

"Người như vậy, vẫn là không cần nhớ tới thì hơn! Nhớ ra rồi biết đâu buổi tối sẽ gặp ác mộng!" Vương Tử Tiến ôm bát cơm ở bên cạnh pha trò.

Thời điểm buổi chiều, liền đem cống giấy đã phát xuống dưới, mỗi người trên giấy chỗ tên đều có một cái mộc đỏ, chứng minh là giấy này không có vấn đề gì. Ngày mai, chính là bắt đầu khoa khảo thật sự.

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều tranh thủ ngủ thật sớm, vì muốn dành sức lực cho trận chiến vào ngày mai. Mặt trăng còn chưa lên đến giữa bầu trời, xung quanh trường thi đã không còn một tiếng động nào.

Vương Tử Tiến chính là ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức. "Ngươi, người này, không chỉ có yêu ngôn hoặc chúng, lại còn dám ở trên tường vẽ bậy bạ phù chú ~" chỉ thấy mấy nha dịch đang ở kéo một người ra trường thi, người nọ liều mạng giãy giụa, còn kêu lên: "Ta là đang vẽ ra phù để đuổi quỷ a, nơi này có quỷ a ~" đúng là vị lão sinh đã tung tin đồn khắp nơi hai ngày nay.

Vương Tử Tiến thấy trong lòng đã có bảy tám phần minh bạch, hắn nhất định là nhiễu loạn nhân tâm bị phát hiện, hiện nay chắc hắn sẽ không được tham gia khảo thí nữa.

Lão sinh kia bị người kéo đi, thân thể chấn động, đột nhiên giọng nói như là không thể phát ra âm thanh, "Ta thấy được, thấy được ~" vừa nói vừa vươn một bàn tay chỉ hướng gian phòng của Vương Tử Tiến, "Hắn đang ở phía dưới ván giường kia, các người mau nhìn đi ,mau xem đi a ~, lại sẽ có người chết a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro