Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người đều cả kinh, cùng nhìn bản thân rồi nhìn đối phương, dường như từ đối phương nơi đó tìm được đáp án, chính là bộ dạng nghi hoặc biểu tình.

"Hắn làm sao có thể nhìn thấy chúng ta? Chẳng lẽ là thuật ẩn thân của ngươi mất linh rồi?"

"Có lẽ có người có thiên phú dị năng? Qua bên đó xem sao!"

Tông Chi thấy hai người hắn đang đi về phía mình, cười nói: "Vương huynh sao lại có nhã hứng ra ngoài ngắm trăng, không sợ đốc học phát hiện sao?"

"Ha hả!" Vương Tử Tiến ngây ngô cười một chút, sờ sờ đầu, không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói với hắn rằng y ra ngoài bắt quỷ hay sao?

Phi Tiêu lại nhìn vách tường ở phía sau Tông Chi, trợn tròn hai mắt, làm như phát hiện cái gì. Vội vàng kéo Vương Tử Tiến một phen: "Tử Tiến, ngươi xem!"

Vương Tử Tiến vừa thấy vách tường kia, nụ cười lập tức cứng lại ở trên mặt, trên suốt một mặt tường đều bị người ta vẽ đầy phù chú, xiêu xiêu vẹo vẹo, như xà, như giun, ở trên tường tung hoành tàn sát bừa bãi, làm người nhìn không khỏi trong lòng không sốt sắng.

"Đó là phù chú kia sao? Là môn gì đó ngươi vừa mới nói sao?"

"Không sai, chính là nơi này, vẫn còn sót lại oán khí ~" Phi Tiêu lời nói còn chưa có nói xong, liền nghe thấy Vương Tử Tiến hô to gọi nhỏ nói: "Ai nha nha ~ vậy còn chờ cái gì nữa?Mau chóng đem nó lau đi ~"

Nói xong hắn liền đẩy Tông Chi ra, bò qua cái bàn, xả nửa ống tay áo xuống dưới, muốn xóa phù văn kia.

Phi Tiêu không nghĩ tới động tác của hắn nhanh như vậy, nên không kịp ngăn cản, chính giữa Tông Chi một bên che chắn bài thi của mình, một bên kêu lên: "Vương huynh, ngươi đây là đang làm gì?"

Đã thấy Vương Tử Tiến đã đạp lên cái ghế thượng, dùng ống tay áo bắt đầu lau mặt tường, nhưng cho dù lau như thế nào cũng không lau được.

"Cái này phải như thế nào mới xóa được a?" Hắn không rõ nguyên do, quay đầu lại hỏi Phi Tiêu, lời còn chưa dứt, thế nhưng đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong lòng một mảnh ghê tởm, mặt lão sinh kia không biết như thế nào lại ở giữa những hàng chữ hiện ra, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, không giống khuôn mặt hắn đã từng biết ở trong trí nhớ.

"Oa!" Vương Tử Tiến hoảng sợ, từ trên ghế dài ngã xuống dưới, mấy chốc cả người đã ngồi lại dưới đất, lại thấy không riêng gì mặt mà cả thân hình của lão sinh kia cũng hiện ra, cứ như hắn đi ra từ vách tường, chính là vị lão sinh hắn đã gặp mấy ngày trước?

Chỉ thấy lão sinh kia bộ mặt cứng đờ, ánh mắt dại ra, một bộ trường bào đã rách nát đến độ không rõ hình dáng. Chỉ cảm thấy trong không khí một loại cảm giác áp bách ập vào trước mặt, lồng ngực không thể thở được, không khỏi kinh hô: "Đừng, ngươi đừng lại đây a!"

"Tử Tiến, Tử Tiến đừng sợ! Ngươi nhìn kĩ lại xem nơi đó không có gì cả?" Nghe được giọng của Phi Tiêu, Vương Tử Tiến nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, hình ảnh kia đã biến mất chỉ còn lại một mặt tường chứa đầy phù chú.

"Cuối cùng, hắn cũng đã tới"! Ngươi vừa mới tính xóa chú phù kia nên hắn đã đến đây ~" Phi Tiêu vừa nói ánh mắt vừa nhìn về mảng sân rộng lớn của trường thi.

"Ở nơi nào a, hắn đang ở đâu a? Sao ta lại không thấy?" Vương Tử Tiến vội vội vàng vàng nhìn khắp chung quanh nhưng mà ngay cả một bóng người cũng không thấy. Bên ngoài như cũ dưới ánh trăng mờ ảo, vẫn là một mảnh sân yên tĩnh.

Đang nói, đột nhiên Vương Tử Tiến dưới chân mềm nhũn, hắn phát hiện chính mình đang ngồi trên một vũng máu, một cổ mùi tanh ập vào trước mặt, cả người buồn nôn, Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy vũng máu kia không ngừng lan ra, một lát sau đã lan đến ngực hắn khiến ngực bị đè nén, nhất thời hắn không cách nào hô hấp được, sợ tới mức tay chân hoảng loạn, đôi tay cứ không ngừng cào loạn hy vọng nắm được bất cứ thứ gì đó cứu mạng.

Giữa cơn hoảng loạn bên tai lại truyền đến một tiếng sáo rất nhỏ, thanh âm như nói như khóc uyển chuyển đi vào lòng người, giống như có một mỹ nhân đang ở đây ngâm ca sáo khúc, trước mắt hắn cảnh sắc đột nhiên biến đổi, vũng máu kia đột nhiên hóa thành một mảnh hoa viên, ở giữa hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, chỉ thấy một bạch y thiếu niên, đang ngồi ở giữa vườn hoa, cầm chặt chiếc sáo ngọc xanh biếc, y đang diễn tấu, mày kiếm nhập tấn, tóc đen như mực, tựa như tiên cảnh giữa chốn nhân gian.

Vương Tử Tiến còn đang say đắm với cảnh sắc hiện tại, giữa những bụi hoa không ngờ lại bốc lên ánh lửa, thế lửa hung mãnh cực kỳ dường như chuẩn bị nuốt chửng thân ảnh bạch y thiếu niên kia, còn đang hướng tới phía hắn mà cháy, ngọn lửa tới gần khói đặc đập vào mặt, chẳng mấy chốc đã cháy lan tới y phục trên người, Vương Tử Tiến không ngăn được "Ai u ~" một tiếng, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, vườn hoa kia bị thiêu, thế nhưng tiếng sáo lại không biến mất, trong nháy mắt cảnh sắc lại biến thành non xanh nước biếc,núi xanh như họa, thác nước trong xanh đang rơi thẳng xuống ba nghìn thước xuống giữa một cái hồ rồi bắn lên một mảnh toàn bọt nước trắng như ngọc châu, tiếng sáo kia cũng nháy mắt cao lên, chân chính là như hạt châu rơi trên mâm ngọc, thanh thúy dễ nghe.

Nhất thời cảnh sắc không ngừng biến ảo, trong chốc lát là nhân gian thiên đường, trong chốc lát lại biến thành lò luyện địa ngục, Vương Tử Tiến thế mới biết là Phi Tiêu cùng kia yêu quái đang dùng ảo ảnh đánh nhau.

Nghĩ kĩ mọi thứ, bất giác trong lòng thông suốt, cái gì biển máu, cái gì Bồng Lai tiên cảnh, toàn bộ đều không phải là thật. Trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy cách gian đơn sơ bên ngoài, Phi Tiêu một người ngồi khoanh chân trên đám lá rụng thổi sáo, một thân bạch y giữa thời khắc lá cây không ngừng rơi rụng, hình ảnh như là tiên nhân hạ phàm. Phi Tiêu vẻ mặt thản nhiên,bởi vì y đang chiếm thế thượng phong.

Lại thấy Phi Tiêu buông cây sáo, chậm rãi mở to hai mắt, cất cao giọng nói: "Chúng ta cứ đấu như vậy không hề ý nghĩa, ngươi mau hiện thân đi!"

Chỉ thấy đình viện trống trãi truyền đến "Sa", "Sa" tiếng bước chân, thế nhưng chỉ nghe âm thanh còn không thấy bóng người, mơ hồ giống như có một người từ phương xa đang đạp lên cỏ mà đi tới, tiếng bước chân tới ngoài cửa thì đột nhiên im lặng, dường như người đó đã dừng bước.

Phi Tiêu nghe xong, đem sáo ngọc tùy tay cắm ở bên hông, phủi y phục, đứng lên.

"Huynh đài ảo thuật cao minh, tiểu sinh cam bại hạ phong ~" lại là tiếng của lão sinh kia, Vương Tử Tiến nghe xong trong lòng căng thẳng. Nhìn kỹ lại đã thấy lão sinh kia đứng ở ngoài cửa, áo mũ chỉnh tề, không còn bộ dạng thư sinh nghèo túng nữa?

"Không dám, không dám chẳng qua tộc của ta từ trước đến nay luôn lấy ảo thuật tu luyện, thắng ngươi cũng không có gì làm lạ. Chỉ là ngươi vốn là một thư sinh sao lại có oán khí lớn như vậy lại còn muốn lấy đi tánh mạng của người khác?"

"Đây là cách làm của ta, ngươi quản được sao?" Lão sinh kia điềm nhiên nói.

Phi Tiêu nghe vậy, cũng không thấy tức giận: "Sợ là các thí sinh tự sát kia chính là bản thân ngươi khi đó, sau khi ngươi chết đi trong lòng oán khí quá nặng nên không cách nào có thể siêu sinh ~"

"Ngươi biết cái gì, khoa cử này chính là hại người, ta đây là ở thức tỉnh mọi người!"

"Ha ha ha, Hay cho một cái cớ tốt!" Phi Tiêu che miệng cười trộm, tiếp theo quạt xếp một lóng tay: "Thân là lệ quỷ lại còn dùng nhiều như vậy lí do , để ta giúp ngươi siêu sinh vậy!"

Nói xong hai người liền bất đầu đấu. Kia lão sinh móng tay đột nhiên dài ra, mỗi ngón đều sắc bén như đao, ở dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng bạc, Phi Tiêu cầm trong tay một con sáo ngọc, lão sinh kia như là phát rồ một tựa như đã trở nên tàn nhẫn hơn. Trong nháy mắt ở khoảng sân trống, dưới ánh trăng hai người con người bắt đầu di chuyển, một tia ngân quang, một tia lục quang đan chéo hỗn tạp ở bên nhau, nhất thời phân không được là bên nào xuất ra.

Vương Tử Tiến không khỏi sợ hãi trong lòng, vội lôi kéo Tông Chi rời đi, nào biết Tông Chi đang ôm bài thi của chính mình, vung tay tránh thoát tay hắn: "Không thể đi ra ngoài, bằng không kết quả khoa khảo sẽ bị hủy!" Vẻ mặt nghiêm túc, cùng ngày thường như là thay đổi một người khác.

"Ai nha!Hai người đó đánh nhau một bên là hồ yêu ngàn năm, một bên là lệ quỷ giết người đòi mạng, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, lúc này không chạy, càng đợi đến khi nào?" Vương Tử Tiến nói xong lại mạnh mẽ nắm lấy hắn kéo đi.

"Vương huynh buông tay!" Hắn nói xong liền đẩy Vương Tử Tiến ra, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy bộ dáng cười tủm tỉm hàng ngày.

Vương Tử Tiến bị hắn đẩy ra, không khỏi ngẩn ngơ, hắn là làm sao vậy? Người này vẫn còn là Tông Chi hiền lành hắn vẫn biết sao? Mới chỉ một đêm sao lại thay đổi đến vậy

"Bài thi, bài thi của ta!" Chỉ thấy Tông Chi như bị ma nhập, xoay người lại nhặt mớ bài thi đang rơi loạn trên mặt đất.

Thấy dáng vẻ này của hắn, Vương Tử Tiến không thể quan tâm gì nữa, hắn cũng đã quên ý định chạy trốn, vội vàng đi nhặt bài thi giúp Tông Chi.

Số giấy trắng mực đen kia,câu chữ đều thật sự là tâm huyết. Vương Tử Tiến thấy vậy không khỏi mắt thấm ướt, khoa cử này thật sự hại người, hai ngày trước còn là bằng hữu tốt, mà hôm nay đã biến thành bộ dạng điên dại.

Nhìn kĩ lại đóng bài thi thi, hắn phát giác có điều không ổn,nhưng chưa kịp nhìn rõ đã bị Tông Chi giật đi.

Quan ấn! Đúng, chính là quan ấn! phía trên cống giấy của Tông Chi là quan ấn của tiền triều. Hắn nghĩ đến chi tiết này, chỉ cảm thấy sau đầu dâng lên gió lạnh, lại xem Tông Chi, đã là khoanh chân ngồi dưới đất, lại tiếp tục làm bài, tựa hồ ác đấu ngoài kia, cùng ồn ào náo động đều không thể ảnh hưởng đến hắn.

Vương Tử Tiến nhìn nhìn Tông Chi, lại nhìn nhìn người đang đánh nhau ngoài kia cùng với Phi Tiêu, không khỏi ngây người. Vì sao Tông Chi ở chỗ này lại là đang làm đề của tiền triều? Người cùng Phi Tiêu ác đấu lại là ai? Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bên nào là thực, bên nào là giả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro