Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người trở về khách điếm, Vương Tử Tiến cùng Phi Tiêu tinh tế hỏi nửa ngày, Tiểu Hà kia lại chỉ là trừng mắt nghệch ra vẫn là không nhớ ra cái gì.

Vương Tử Tiến không khỏi thở dài một tiếng: "Phi Tiêu, như vậy không phải biện pháp! Ngươi mau suy nghĩ ra cách nào tốt hơn đi!"

Phi Tiêu nghe xong, ôm cánh tay suy nghĩ trong chốc lát: "Biện pháp thì có nhưng mà phải xem ngươi có nguyện ý mạo hiểm hay không thôi!"

Vương Tử Tiến nghe xong, phỏng chừng có hơi do dự vì nó rất có thể là biện pháp hung hiểm gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Hà,một đôi mắt thanh triệt rõ ràng, nhìn chằm chằm chính mình, thật là đáng thương bộ dáng, hắn liền dứt khoát gật đầu: "Không quan trọng, chúng ta có thể thử một chút!" Có lẽ ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết là vì sao, trong lòng lại đối với Tiểu Hà mới gặp hai lần có một phần cảm giác thân thiết, chỉ là thật lòng muốn giúp đỡ nàng, có lẽ chỉ là bởi vì nàng trông rất giống Phi Tiêu, mà cũng có lẽ chỉ là chính mình không muốn chứng kiến thêm một ai khác rời đi nữa.

"Tử Tiến, ngươi đồng ý là tốt bởi vì biện pháp này chỉ có ngươi mới có thể làm được, ta lần này không cách nào ở bên cạnh ngươi!"

"Ta sẽ cố gắng cẩn thận, ngươi chớ có lo lắng!" Vương Tử Tiến ngoài miệng nói cứng chỉ là trong lòng lại là không có mấy phần tự tin.

Phi Tiêu thấy hắn kiên quyết, lắc lắc đầu nói: "Tử Tiến, ngươi có hay không nghĩ tới, vì sao ngươi cứ gặp Tiểu Hà thì liền sẽ nhìn thấy ảo giác?"

Vương Tử Tiến nghe xong không hiểu ra sao, "Kia là tại vì sao?"

"Ngươi đã tiến vào nội tâm của Tiểu Hà, nàng sở dĩ đều quên đi quá khứ, là bởi vì nó có chuyện hung hiểm?"

Vương Tử Tiến nhớ tới con đường nhỏ hoang vu, đôi giày thêu hoa xinh đẹp trên hành lang, trong lòng lại căng thẳng, vội gật gật đầu.

"Vậy ngươi còn nguyện ý quay lại nơi đó tìm chân tướng trở về không?" Phi Tiêu hỏi.

"A a ~" Vương Tử Tiến nghe xong thất thanh kêu lên, "Nguyên lai chính là muốn ta đến nơi đó?" Nhìn nhìn Phi Tiêu, tiếp tục nói: "Cái kia, cái kia ngươi không thể đi được sao?"

Phi Tiêu lắc lắc đầu nói: "Ta nếu đi, gặp phải nguy hiểm, thì ai sẽ tới kéo ta trở về a?" Nói, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.

Vương Tử Tiến bất đắc dĩ nhìn nhìn Phi Tiêu, lại quay sang nhìn Tiểu Hà, hai người khuôn mặt giống nhau như đúc, lại đều đang nhìn về phía chính mình, không khỏi lại có một cảm giác bị người ta tính kế, đành phải thấp đầu nhận bài bố của Phi Tiêu.

"Hì hì, Tử Tiến ngươi chớ có khẩn trương, ta tại đây dây sẽ bày bố pháp lực lên dây thừng, gặp phải nguy hiểm ngươi cứ kéo dây thừng này là được!" Phi Tiêu nói đem một sợi dây thừng buộc lên đai lưng của Vương Tử Tiến.

Vương Tử Tiến xem dây thừng kia, bất quá cũng là dây thừng bình thường mà thôi, "Thứ này có chắc chắn không?"

"Ai nha nha ~, ngươi không tin tưởng ta sao?" Phi Tiêu cười nói.

Vương Tử Tiến nhìn nhìn dây thừng kia, bất quá sợi dây cũng không lớn hơn ngón út là bao nhiêu, xác thật không phải rất đáng tin.

Phi Tiêu thấy, không khỏi sốt ruột: "Tử Tiến, chớ có lề mề, ngươi nhanh đi đi!"

Nói, liền đem hắn cùng Tiểu Hà mười ngón tay đan vào nhau, cầm một đoạn mảnh vải cột vào cùng nhau.

"Ai Ai ai! Ngươi nhưng nhất định phải đem ta kéo trở ra a ~"

Một câu còn không có nói xong, Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, lại là rơi xuống ở một mảnh trong bóng đêm, tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón tay đâu.

Chỉ cảm thấy bàn tay thật là mát lạnh mềm mại, hình như là ở một mảnh thảo nguyên phía trên, đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, nhìn quanh bốn phía một chút, quả nhiên là ở trên mặt một mảnh thảo nguyên, chung quanh thật là hoang vu, một cái đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu không biết thông hướng nơi nào.

Vương Tử Tiến một người đứng giữa cánh đồng bát ngát, lại nghĩ tới con đường nhỏ ngày ấy chỗ gặp lão bà, cảnh trí này cùng lúc đó cực giống, chẳng lẽ đây là hoàng tuyền lộ trong lòng Tiểu Hà sao?

Chỉ thấy bốn phía trống trải, thật sự là không biết nên đi nơi nào, đành phải căng da đầu dọc theo con đường nhỏ kia tiếp tục đi về phía trước.

Con đường kia càng lúc càng hẹp và ẩm ướt, Vương Tử Tiến một đường vừa đi vừa lo lắng, sợ phía trước sẽ lại xuất hiện một lão bà, muốn đem chính mình kéo tới địa ngục.

Nào biết đã đi qua mười lăm phút công phu, phía trước thế nhưng lại xuất hiện một tòa nhà rất lớn, xem ra nội tâm của Tiểu Hà này, thật đúng là biến hóa muôn vàn.

Tòa nhà kia lẻ loi đứng ở giữa cánh đồng bát ngát, thoạt nhìn thật là cô độc. Bên trong một mảnh tử khí trầm trầm, không có một tia nhân khí.

Cửa lớn sơn son màu đỏ đốt thêm hai cái đèn lồng, ánh đến vách tường càng thêm u ám, trên cửa hai cái tay kéo bằng sư tử mạ vàng, làm người cảm thấy cửa lớn kia hoa lệ đến mức không chân thật.

"Xin hỏi có ai không? Có ai không?" Vương Tử Tiến ở ngoài cửa kêu hai tiếng, không có bất cứ ai trả lời, lại giơ tay lên gõ gõ cánh cửa, chỉ phát ra "Đông", "Đông" thanh âm, trống trải mà xa xưa, trong đêm đen vang lên thật là tịch mịch.

Vương Tử Tiến thấy bốn phía không người, phía sau cánh cửa cũng không có tiếng động, đành phải căng da đầu đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong một con đường thật dài bằng đá xanh, có lẽ thông đến biệt viện, bên đường đủ loại cây cối, làm người ta nhìn không ra nơi này đang là mùa gì.

Xem ra đây là một gia đình giàu có ở,nhưng như thế nào đến một người đều không có? Vương Tử Tiến đang buồn bực, chỉ nghe bên tai truyền đến "Sa", "Sa" thanh âm, lại là có người ở ngoài sân quét lá cây rụng. Vương Tử Tiến thuận theo thanh âm kia tìm kiếm, chỉ thấy một lão nhân lớn tuổi, cầm một cái chổi lớn, từng chút một quét quét mặt đất không có đến nửa phiến lá rụng.

Vương Tử Tiến thấy vội chạy qua: "Xin hỏi lão trượng? Trong phòng này là của người nào ở a?"

Lão nhân ngẩng đầu nhìn Vương Tử Tiến liếc mắt một cái, nói: "Ta cũng không biết, chỉ biết ta phải ở chỗ này quét tước đình viện!" Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy lão nhân này khuôn mặt như được bao phủ trong sương mù nhìn như thế nào cũng không rõ ràng lắm, xem ra chính là Tiểu Hà, cũng đã quên mất diện mạo của hắn.

Vương Tử Tiến thấy hỏi không ra cái gì, đành phải tiếp tục đi phía về phía trước, trên đường lại gặp được mấy người hầu khác, tất cả đều là mặt mày không nhìn rõ, hỏi cái gì cũng không biết.

Bất đắc dĩ đành phải' lắc lắc đầu, việc này nên làm cái gì bây giờ? Hiện nay Phi Tiêu không ở bên cạnh, ngay cả một người để thương lượng đều không có. Bất tri bất giác, Vương Tử Tiến đã ở trong ngôi nhà kia đi được một vòng lớn

Lại ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một cái hành lang gấp khúc thật dài, không biết thông đến nơi nào , Vương Tử Tiến chỉ thấy lần đó thứ gây chú ý nhất là hai bên phòng chỗ bệ điêu khắc đầy hoa văn phức tạp.

Vương Tử Tiến nhất nhất sờ soạng, hết hoa văn lại tới song cửa sổ, lúc này hành lang như thế nào có cảm giác quen thuộc? Đột nhiên trong lòng dâng lên một tia khủng bố cảm giác, ngày ấy lâm vào trong ảo cảnh đã chứng kiến, chính là cái hành lang gấp khúc này, Vương Tử Tiến dựa vào ký ức một đường đi về phía trước, hắn muốn nhìn, ngày ấy không có mở cửa có phải hay không là thông tới cái đình viện này?

Càng đi về phía trước thì càng sợ hãi, hành lang âm u không có ánh sáng trông thật là quỷ dị. Phải đi đến cùng, đã sắp tới rồi, chỉ cần hướng bên cạnh đi thêm vài bước chắc là tới chỗ cánh cửa kia.

Vương Tử Tiến nhắm hai mắt, căng da đầu đi qua, lại mở mắt ra, quả nhiên là cánh cửa gỗ cổ xưa kia.Sau cánh cửa kia vô thanh vô thức hình như có dấu không ít bí mật, Vương Tử Tiến chỉ cảm thấy tiếng tim đập của chính mình là thứ rõ ràng nhất hiện tại, vì cái gì, vì cái gì chính mình lại sợ hãi như vậy? Phía sau cánh cửa này, đến tột cùng ẩn chứ thứ gì?

Vương Tử Tiến sờ sờ dây thừng bên hông, cũng may còn ở đây, thầm nghĩ: Phi Tiêu, có chuyện gì liền phải nhờ ngươi! Đem tâm một hoành, duỗi tay liền đem cửa kia mở ra, cánh cửa đó vốn không khóa, "Kẽo kẹt ~" một tiếng liền khai, thanh âm kia cũng là cùng ngày ấy nghe giống nhau như đúc.

Vương Tử Tiến nhớ tới ngày ấy những lời cẩm y phu nhân kia từng nói, cũng mang theo lá gan, nhắc lại: "Tiểu Hà, ngươi ở bên trong sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro