Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ai, hồng phúc khách điếm kia, thật là tà môn thật sự , kỳ thật nếu cây quạt của ngươi tới trễ một khắc, ta khả năng có thể hỏi Bảo Tài ra ngọn nguồn câu chuyện." Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, Vương Tử Tiến có chút tiếc nuối nói.

Bên kia Phi Tiêu lại đang ăn gà, "Ngươi cho rằng thật sự có thể cùng hắn hỏi ra cái gì sao? Người đã chết, nhiều lắm là hắn trước khi chết lưu lại một sợi oán khí, đại khái chiếc gương đó là thứ ở bên cạnh lúc hắn chết." Nói xong một câu thì y cũng đã ăn xong một cái đùi gà.

"A a a a, lời này là thật a ~" hắn nghe xong lại cảm thấy da đầu tê dại, "Kia vì điều gì mà ta có thể nhìn thấy Bảo Tài, hơn nữa hắn ở trong gương còn cử động a?"

"Kia chỉ là bởi vì ngươi lúc ấy cũng đã gần như đứng trước cửa quỷ môn quan, cho nên giới hạn sinh tử trở nên mơ hồ, chỉ một bước chân, liền có thể vượt qua sinh tử, cho nên ngươi có thể nhìn thấy Bảo Tài vốn đã chết, nếu là ngươi thật sự có thể nghe được lời hắn nói, hỏi ra ngọn nguồn, sợ là ngươi cũng không có mạng để trở lại."

"Chớ có làm ta sợ a, quân tử không nói vọng ngôn, là thiệt hay giả a?" Hắn hiện tại chỉ cảm thấy sau lưng lạnh vèo vèo,gương mặt của Bảo Tài, gương mặt của vương sinh, gương mặt sợ hãi, gương mặt trắng xanh, tất cả lại bắt đầu ở trước mặt hắn hiện lên.

"Đông", "Đông", "Đông", thanh âm gõ cửa phá vỡ yên tĩnh, cũng dọa Vương Tử Tiến nhảy dựng, còn chưa kịp mở miệng chỉ trích, bên kia Phi Tiêu liền một tiếng hoan hô: "Khách quan ta là đến đưa thêm gà!"

Một đêm Vương Tử Tiến trằn trọc vô miên, ban ngày trải qua quá nhiều, làm hắn không cách nào an tâm đi vào giấc mộng. Thật vất vả thời điểm cách trời sáng chỉ còn không quá hai canh giờ hắn mới chợp mắt được, đã bị Phi Tiêu lay tỉnh.

"Tử Tiến, Tử Tiến, hôm nay có thật nhiều việc phải làm, mau mau đi thôi!" Trợn mắt chính là Phi Tiêu kia tinh lượng giảo hoạt đôi mắt cười như không cười nhìn hắn.

"Dù sao ta cùng công danh vô duyên, ngủ đến mặt trời lên cao cũng không sao a ~" Vương Tử Tiến nói xong liền ngã đầu trở về ngủ tiếp.

"Chúng ta đến hồng phúc khách điếm tìm nơi ngủ trọ, đến lúc đó ngủ tiếp cũng là không muộn a!" Vừa nghe đến hồng phúc khách điếm mấy chữ, Vương Tử Tiến lập tức nghiêng người bật dậy ngay.

"Ngươi nói cái gì, hồng phúc khách điếm, ngươi muốn đi đến đó tìm nơi ngủ trọ?" Vương Tử Tiến cả kinh nói.

"Không phải ta a, là ngươi, ta yêu khí quá nặng, chắc chắn bị người phát hiện."

"Yêu khí, nơi nào tới yêu khí a, từ đâu biết được a?" Vương Tử Tiến nói còn quay qua quay lại chung quanh tìm kiếm.

"Ai ~" Phi Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Cho nên nói ngươi không có trực giác cảm thấy được nguy hiểm."

"Ai, không nói cái này, hôm nay ngươi muốn ngủ ở hồng phúc khách điếm, còn muốn ta giúp chuẩn bị một ít đồ vật." Phi Tiêu bên miệng mang ra một tia mỉm cười, "Cái đồ vât kia, ta đã biết là cái gì, cũng nghĩ kỹ rồi biện pháp ứng phó, thành bại tại đây nhất cử ~"

"Trước không nói ngươi là như thế nào biết yêu quái kia là thứ gì, chính là làm sao ta lại phải ngủ ở hồng phúc khách điếm, lại là ta đi chuẩn bị đồ vật, ta một thân mệt mỏi, sao có thể đồng thời làm hai việc này a?" Vương Tử Tiến nghe xong liền lập tức lên tiếng oán than.

"Có thể, yên tâm, ngươi nhất định có thể ~" Phi Tiêu nói, trong mắt lại lóe giảo hoạt ánh mắt.

Hôm đó Vương Tử Tiến thật sự đi đến đó tìm nơi ngủ trọ, khách điếm hôm nay cũng nhìn cô cùng bình thường, ban ngày hắn ghi nhớ lời dặn Phi Tiêu, cũng không đi loạn khắp nơi. Nhìn khắp hoa mép giường, đệm chăn mềm xốp, hết thảy đều giống hôm qua, thế nhưng không giống như nơi có thể phát sinh những chuyện như tối hôm qua.

Mặt trời dần dần lặn xuống, Vương Tử Tiến tâm cũng là càng lúc càng chặt, cái gì nên tới cũng phải tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro