chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm yên giấc, sáng hôm sau thức dậy liền cảm thấy thần thanh khí sảng. Triết Thế Khanh sau khi mặc quần áo liền bắt đầu soi gương để chỉnh tóc cho mình, cho đến khi Hiên Viên Lẫm chuẩn bị xong cho bản thân thì hắn vẫn còn đang đấu tranh.

“Sư huynh…” Đứng ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, Hiên Viên Lẫm rốt cuộc nhịn không được, đi đến sau Triết Thế Khanh cầm lấy cây lược trong tay hắn, “Để ta giúp ngươi đi…”

Triết Thế Khanh quay đầu nhìn y, biểu tình mang theo thất bại, sau đó buông tay, ý bảo Hiên Viên Lẫm động thủ.

“Ta thế mà không biết sư huynh không thể buộc tóc.” Cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài mềm mượt của Triết Thế Khanh, thủ pháp của Hiên Viên Lẫm linh hoạt, trong giọng nói mang theo chút chế nhạo.

“Ta không biết thì thế nào?” Triết Thế Khanh cứng giọng, quay đầu, da đầu lập tức bị kéo căng, “Tê…!”

“Sư huynh! Không cần lộn xộn!” Vội vàng buông tay, tóc vừa buộc lên liền rớt xuống, Hiên Viên Lẫm bất đắc dĩ mà quay đầu Triết Thế Khanh lại, mở miệng nói, “Thật không biết lúc trước sư huynh làm sao với mớ tóc này…”

Lão tử mới không nói cho ngươi biết là vì lão tử không biết buộc tóc cho nên đến bây giờ đều buộc tóc ngủ đâu! Triết Thế Khanh tiếp nhận giáo huấn lần trước, không dám tùy tiện quay đầu, chỉ dám cứng cổ oán thầm.

Cổ đại để ý tóc dài đến đáng thương a… Triết Thế Khanh từ nhỏ đến lớn đều để đầu húi cua, đầu đinh, ngay cả lược cũng không dùng thì biết buộc tóc mới là lạ! May mắn là hắn ngủ tương đối ngoan nên có thể bảo tồn được mái tóc.

Tiểu thuyết tiếp theo, nhân vật nam chính nhất định là một người đầu đinh! Nam nhân sao, chỉ có đầu đinh mới có thể biểu hiện khí khái nam tử a!

“Tốt rồi, như vậy là không còn vấn đề nữa.” Khi hồn của Triết Thế Khanh đang đi dạo lang thang thì mái tóc dài của hắn đã được bới gọn gàng, Hiên Viên Lẫm vỗ vai Triết Thế Khanh, làm cho hắn hoàn hồn.

Sửa sang lại một chút, hai người ra khỏi phòng, Lâm Linh Nhi đã sớm ở ngoài chờ, vừa thấy liền oán hận động tác của hắn quá chậm, thế nhưng lại để nàng chờ lâu như vậy.

Hiên Viên Lẫm cười khẽ liếc nhìn Triết Thế Khanh, hắn bình tĩnh quay đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy.

Sau khi trả phòng, ba người tiếp tục lên đường, khách điếm dừng chân tiếp theo không còn tình trạng thiếu phòng, cho nên Triết Thế Khanh vui vẻ hưởng thụ cảm giác một mình một phòng.

Hiên Viên Lẫm trước khi ngủ còn đi đến phòng hắn nói chuyện phiếm nữa, Triết Thế Khanh nâng cằm trừng mắt nhìn bản thân trong gương một lúc lâu, rốt cục vẫn không dám tháo tóc xuống. Yên lặng cởi quần áo lên giường, sau đó ngựa quen đường cũ mà đem tóc của mình sửa sang lại cho tốt để phòng trường hợp bị đè đến biến hình, Triết Thế Khanh thả lỏng thân thể nhắm mắt lại, an an ổn ổn đi vào giấc ngủ.

Vẫn là ngủ một mình một giường là thoải mái nhất a…

Lúc tỉnh lại là bị tiếng đập cửa đánh thức. Triết Thế Khanh còn buồn ngủ từ trên giường ngồi dậy, ý thức vẫn còn bị vây trong trạng thái hỗn độn, thuận miệng hỏi một câu, “Ai a…”

“Là ta, sư huynh.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Hiên Viên Lẫm, “Có thể tiến vào không?”

“Vào đi…” Triết Thế Khanh còn chưa tỉnh ngủ, xoa mắt xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào trên tường, ánh mắt có chút dại ra nhìn Hiên Viên Lẫm đẩy cửa đi vào.

“Sớm an, sư huynh…”Hiên Viên Lẫm mỉm cười chào, sau đó lập tức sững sờ đứng ở cửa, “Sư huynh, cái dạng này của ngươi…”

Triết Thế Khanh mờ mịt quay đầu nhìn hắn, thần trí rốt cuộc quay lại khi nhìn thấy biểu tình của y từ kinh ngạc biến thành buồn cười.

“Cười mẹ ngươi… có cái gì buồn cười!” Triết Thế Khanh luống cuống tay chân từ trên giường nhảy xuống, nhìn gương chỉnh lại đầu tóc của mình – phi thường hoàn mỹ, không có lộn xộn – say đó hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Lẫm đang ôm bụng chống cửa cười.

“Sư huynh, ta cuối cùng biết vì sao mỗi buổi sáng ngươi tựa như đều có thể cột tóc được… để tóc ngủ không khó chịu sao?”

“Ta, ta thích!” Tuy là bị bắt quả tang, nhưng thua người không thua trận, Triết Thế Khanh giương cằm, trả lời vô cùng đúng lý hợp tình.

“Được được được, ngươi thích, nhưng ngủ như vậy không thoải mái mà, nếu sư huynh về sau lo không có cách nào cột tóc thì ta sẽ giúp ngươi được không?” Nhìn thấy Triết Thế Khanh tạc mao, Hiên Viên Lẫm lập tức nói qua chuyện khác, đè vai của hắn để hắn ngồi ở trước gương, sau đó tháo ra dây cột tóc của hắn, hủy đi kiệt tác mà Triết Thế Khanh cố gắng bảo trì cả đêm.

“Sư huynh như thế nào càng ngày càng giống tiểu hài tử…” Trước lạ sau quen, Hiên Viên Lẫm thuần thục buộc lại tóc của Triết Thế Khanh, nhanh buông lỏng tay để hắn quay đầu lại.

“Ngươi bị ảo giác!” Quay một nửa thì mới nhớ đến giáo huấn ngày hôm qua, Triết Thế Khanh ngượng ngùng mà quay trở về, bĩu môi.

“Nhưng như vậy cũng tốt, trước kia luôn là sư huynh chiếu cố ta, hiện tại đến lượt ta chiếu cố sư huynh.” Hiên Viên Lẫm cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tóc hắn, “Về sau thì ta sẽ giúp huynh buộc tóc.”

“…” Nhìn tóc mình đang nằm trong tay đối phương, Triết Thế Khanh quyết định tạm thời không thèm so đo với Hiên Viên Lẫm.

Bí mật nhỏ đã bị đối thủ cạnh tranh lớn nhất phát hiện, tóc cũng bị nắm, tư vị này không thể nào tốt được. Triết Thế Khanh cảm thấy ánh mắt Hiên Viên Lẫm đang nhìn chính mình mang theo ý cười như có như không – đương nhiên đây có lẽ là ảo giác của hắn – nhịn không được mà trừng mắt nhìn ngược lại mỗi khi y đang nhìn hắn.

.

Không khí đã thay đổi của hai người đương nhiên bị Lâm Linh Nhi luôn dõi theo Hiên Viên Lẫm phát hiện.

Tiến đến bên người Triết Thế Khanh, Lâm Linh Nhi từ sau đi đến chủ động mở miệng, “Nhị sư huynh, ngươi cùng thất sư huynh đã xảy ra chuyện gì vậy? Thoạt nhìn như có bí mật gì đó a…”

“Không thể nào, Linh Nhi ngươi nghĩ nhiều rồi.” Triết Thế Khanh bất đắc dĩ ôn nhu trả lời, hắn không hề muốn thảo luận vấn đề này.

“Nhị sư huynh đừng gạt ta!” Lâm Linh Nhi mở to mắt liếc nhìn Triết Thế Khanh, sóng mắt ôn nhu làm cho linh hồn hắn muốn bay đi mất.

Triết Thế Khanh thực tự hào là mình có thể bảo trì được định lực mạnh mẽ trước mặt mỹ nữ, ít nhất còn biết cái gì là không thể nói…

“Thật sự không có lừa ngươi, không tin thì ngươi hỏi thất sư huynh đi.” Triết Thế Khanh khéo léo đẩy cho Hiên Viên Lẫm, dù sao hắn cũng biết là Hiên Viên Lẫm sẽ không lắm miệng.

“Hừ, nhưng mà thất sư huynh không nói, hắn nói đó là bí mật của hai người nên ta mới đến hỏi ngươi!” Lâm Linh Nhi bất mãn nói ra lời làm cho Triết Thế Khanh như bị sét đánh.

Bí mật mẹ ngươi a! Tên Hiên Viên Lẫm khốn kiếp này có ý gì hả?! Triết Thế Khanh giận dỗi liếc mắt nhìn về phía Hiên Viên Lẫm, mà chỉ nhận được một nụ cười vô tội của y.

Triết Thế Khanh im lặng quay đầu che mặt.

Móa, mắt chó của hắn mù rồi.

“Nhị sư huynh, nói đi~ nói đi~ ta cũng muốn biết bí mật của ngươi và thất sư huynh a~” Túm lấy tay áo của Triết Thế Khanh mà lắc lắc, hắn lần đầu tiên nhận đãi ngộ được mỹ nữ làm nũng mà máu chảy đầy mặt.

Em gái, ta đổi yêu cầu khác được không? Yêu cầu này của ngươi quá có quá cao, nói cho ngươi thì ca sẽ mất mặt a, ca sẽ không còn mặt mũi nào mà theo đuổi ngươi a…

“Nhị sư huynh! Ngươi nếu không nói thì ta, ta… về sau ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!” Sau khi làm nũng vô dụng thì Lâm Linh Nhi ra đòn sát thủ, lập tức đánh vào điểm mấu chốt của Triết Thế Khanh.

Triết Thế Khanh bị đánh vào điểm mấu chốt liền biến thân thành tên hỗn đản không có tiết tháo. Hắn dùng ánh mắt vô cùng rối rắm mà nhìn về phía Hiên Viên Lẫm đang thúc ngựa đi nhàn nhã phía sau, thở dài, “Linh Nhi, thật sự không phải ta không muốn nói, mà là ta không thể nói a…Ta và thất sư huynh đã hứa rồi…”

“Nhị sư huynh lén nói cho ta biết được không? Ta tuyệt đối không nói cho thất sư huynh biết đâu!” Vừa nghe Triết Thế Khanh nói như thế, Lâm Linh Nhi lập tức ghé sát vào, trong mắt tràn đầy chờ đợi, chỉ thiếu phát lời thề thôi.

“…Tuyệt đối không thể nói với hắn nga.” Triết Thế Khanh cường điệu.

“Tuyệt đối không nói! Ta thề!” Em gái Lâm lập tức thề.

Lần này đến phiên Triết Thế Khanh đến gần Lâm Linh Nhi, ngửi mùi thơm của cô nương, cảm nhận được thời khắc tuyệt vời này, Triết Thế Khanh ở góc độ mà Lâm Linh Nhi không nhìn thấy được mà đắc chí nở nụ cười âm hiểm.

“Thất sư huynh của ngươi, có người trong lòng…”

“A!” Lâm Linh Nhi la lên, nhìn động tác chớ lên tiếng của Triết Thế Khanh, vội vàng che môi mình. Hai gò má tuyết trắng đỏ lên, sau đó màu đỏ dần dần rút đi, trở nên tái nhợt.

“Vậy… vậy người trong lòng thất sư huynh, là ai?” Thanh âm hỗn loạn run rẩy, Lâm Linh Nhi đè thấp âm thanh, vội vàng dò hỏi.

“Điều này ta không biết, hắn như thế nào cũng không chịu nói.” Triết Thế Khanh tiếc nuối lắc đầu, trong suy nghĩ bắt đầu nhớ đến tên các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, nhưng không thể đem ai phối cho Hiên Viên Lẫm hết, nên đành ba phải nói như thế nào cũng được, “Nhưng nghe khẩu khí của hắn thì tựa hồ không phải người trong phái.”

Điều quan trọng trước mắt là tìm cách để tiểu sư muội không đặt tâm lên Hiên Viên Lẫm nữa, chỉ khi nàng thất tình, Triết Thế Khanh mới có thể thừa dịp chen vào!

“Này, như vậy a…” Lâm Linh Nhi hoa dung thất sắc, tâm thần không yên mà nắm chặt dây cương, là một nữ hài tử kiêu ngạo, không muốn biểu hiện ra ngoài nên chỉ mạnh mẽ nở nụ cười, “Có thể làm cho thất sư huynh thích, nhất định là một nữ tử vô cùng tốt…”

Nhìn Lâm Linh Nhi thì Triết Thế Khanh nháy mắt cảm thấy lương tâm của mình đang sống lại, đang giày xéo tim hắn.

“Vậy, vậy, chắc là vậy, kỳ thật ta cũng không biết là hắn thích ai…”

“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã an ủi ta, nhị sư huynh.” Lâm Linh Nhi miễn cưỡng cười, lập tức giơ roi lên thúc ngựa, hồng mã thông mình đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã chạy trước Triết Thế Khanh.

Lâm Linh Nhi vừa đi thì Hiên Viên Lẫm vẫn luôn đi phía sau liền thúc ngựa đi đến thế vị trí của nàng, nhướng mi nhìn Triết Thế Khanh, “Sư huynh, người vừa rồi cùng tiểu sư muội nói cái gì vậy?”

“Khụ, nàng luôn hỏi ta với ngươi có bí mật gì, ta liền… nói đùa một chút, có lẽ là đùa quá trớn rồi…” Triết Thế Khanh ủ rủ, trong lòng tràn đầy áy náy. Tuy rằng hắn đích thật là muốn nhân cơ hội theo đuổi em gái, nhưng mà cũng không muốn làm cho Lâm Linh Nhi thương tâm a…

“Kỳ thật, ta nên cảm ơn ngươi đã nói với nàng như vậy.” Hiên Viên Lẫm nâng tay, theo bản năng muốn xoa cái đầu đang cúi xuống của Triết Thế Khanh, nhưng trong nháy mắt lền nhớ đây là sư huynh của mình nên mới đổi lại đặt lên vai hắn, “Tâm tư của tiểu sư muội ta luôn biết nhưng lại không biết làm sao để từ chối, sư huynh xem như đã giúp ta. Sớm cho sư muội đánh mất ý niệm này cũng là chuyện tốt đối với nàng.”

“A?” Nghe được lời Hiên Viên Lẫm nói, Triết Thế Khanh mạnh mẽ ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, “Ngươi không thích nàng?”

“Thái độ của ta đối với sư muội chẳng lẽ khiến ngươi hiểu lầm ta thích nàng?” Hiên Viên Lẫm so với Triết Thế Khanh còn kinh ngạc hơn.

“Không… cũng không có…” Triết Thế Khanh quay đầu, nâng tay đặt lên cằm tự hỏi.

Đúng vậy, thông qua quan sát gần đây, thái độ của Hiên Viên Lẫm đối với Lâm Linh Nhi đều rất chừng mực, đều là thân mật giữa sư huynh muội chứ không có sự thân thiết giữa nam và nữ, thậm chí còn không có bất hòa.

Xem ra lúc này Hiên Viên Lẫm còn chưa sinh ra tình cảm đối với Lâm Linh Nhi? Tốt lắm, phi thường tốt! Triết Thế Khanh kiên định nắm tay trong lòng, hắn nhất định thừa dịp hai người chưa lưỡng tình tương duyệt mà xuống tay, người thứ ba vô liêm sỉ hắn cũng không muốn làm!

“Nhưng… làm sao ngươi biết ta nói gì với nàng…”

“… Võ công của ta so với các ngươi cao hơn nhiều lắm, ở phía sau nghe rất rõ ràng…”

“…………”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro