Chương 71: Hạ sính lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế tiếp Hà phủ đưa tang, sau đó hai nhà Lâu Hà ấn định bảy ngày sau sẽ làm lễ thành hôn. Tám ngày này hai họ Lâu Hà đương nhiên bận tối tăm mặt mũi, Trình gia cùng chung số phận cũng trải qua những ngày không thanh nhàn.

Đầu tiên, hoàng đế vô cùng nghiêm túc thực hiện chức trách "thay mặt cho cha", bỏ qua việc Hà gia đưa tang, sang ngày kế tiếp đã phong quang vô hạn đến hạ sính lễ —— lôi người nhiều tuổi nhất trong hoàng thất - Nhữ Dương lão vương gia ra từ đạo quán Tam Tài, hóa trang cho lão gia tử xanh xanh đỏ đỏ rồi phong làm chủ hôn, hai vị trí tiếp khách là Ngu hầu và Ngô đại tướng quân, sính lễ từ kim ngân châu ngọc gấm vóc đến mười sáu loại gà vịt nguyên con hải sản khô đều đủ cả.

Hoàng đế vốn còn muốn mang theo nửa đội vũ lâm quân làm nghi trượng* cho vui vầy náo nhiệt, bị cận thần hết lời khuyên nhủ can ngăn mãi mới thôi. Ngu hầu bày tỏ, đợi đến ngày Lăng Bất Nghi chính thức thành hôn, bệ hạ ngài hãy còn có cơ hội phát huy lòng nhiệt tình cơ mà, Ngô đại tướng quân không giỏi ăn nói, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu "Đám tang Hà gia cũng có nhiều người vậy đâu", suýt nữa đã chọc hoàng đế tức điên.

*Nghi trượng: Đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ.

Ngày hạ sính lễ hôm đó Trình phủ vô cùng náo nhiệt sôi động, lão đồng chí Vạn Tùng Bách buộc lòng phải đến giúp một tay, lúc này hắn đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại ghé vào tai Trình Thủy nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó ta đã mua cái dinh thự có ngõ trước rộng rãi hơn chút, có phải hôm nay chứa được hết người rồi không!"

Trình Thủy lau đi mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: Sớm biết lực sát thương của con gái út lớn như vậy, năm đó có đánh chết hắn cũng phải đưa con bé theo, sớm tuyển chọn giai tế, miễn cho hôm nay phải cúi chào một đám khách khứa dòng dõi tước vị cao hơn mình nhiều thế này! Đây chính là dấu hiệu của việc vòng bạn bè trực tiếp thăng cấp đấy!

Nhữ Dương lão vương gia không chịu nổi tiếng ồn ào ngất trời ở tiền viện, bèn lặng lẽ trốn ra ngoài hành lang nghỉ ngơi, không bao lâu sau chợt trông thấy một tiểu nữ nương xinh xắn nhỏ tuổi giống như một chú cá koi nhỏ trong hồ nước đang chầm chậm bơi qua đây.

"Cô gái nhỏ, mời ngồi, ngoài kia thật là ầm ĩ." Lão vương gia đã tu đạo nhiều năm, tính tình rất thoải mái dễ gần.

"Lão vương gia vạn an." Giọng nói tiểu nữ nương tựa chim vàng anh, khuôn mặt ngây thơ cung kính hành lễ với lão nhân, sau đó co người thành một nhúm nhỏ ngồi xuống bên hiên nhà.

Nhữ Dương vương thấy nàng ăn vận bình thường, áo khoác ngoài hơi cũ, nghĩ bụng nàng là tiểu tỳ nữ của Trình phủ trốn ra ngoài, bèn ngoái đầu nhìn tiền viện thở dài: "Thánh thượng rất yêu quý Lăng Bất Nghi, về sau những sự kiện thế này sẽ không thể thiếu, cũng không biết tiểu thư nhà ngươi có ứng phó nổi không."

Cô bé kia nhìn sang lão vương gia: ". . . Gia phụ là Trình giáo úy."

Nhữ Dương vương: ". . . Nhữ phụ có mấy nữ nhi?"

"Một nữ nhi ạ."

Nhữ Dương vương dò xét nàng từ trên xuống dưới, cười nói: "Thì ra ngươi chính là vị Trình Thiếu Thương kia, ha ha ha, hôm qua ngươi làm cháu gái ta khóc lên khóc xuống, trong lúc vô tình đã bị ta bắt gặp."

Thiếu Thương thấy thái độ hiền hòa dễ gần của ông lão, bèn đánh bạo thở dài: "Dụ Xương quận chúa phải không ạ, cháu cũng nghe người ta nói rồi. Nếu năm đó nàng ấy một mạch đuổi theo đến biên thành, có lẽ Lăng đại nhân đã đồng ý." Chỉ biết trốn trong nhà khóc lóc thì nên cơm cháo gì, nguyên tắc đầu tiên trong việc theo đuổi đàn ông chính là "Không biết xấu hổ".

Nhữ Dương vương không ngờ lời này lại có thể phát ra từ một cô gái nhỏ có tướng mạo như vậy, ông lại đánh giá Thiếu Thương thêm lần nữa, cười hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ đuổi theo người ta ư?"

Thiếu Thương trả lời không chút do dự: "Đương nhiên. Chuyện chung thân đại sự này nếu không cố gắng hết mình, tương lai chắc chắn sẽ hối hận. Nếu đã nỗ lực hết sức, sau này dù có thất bại thì cũng có thể buông tay."

Cuộc đời này nàng xem thường nhất chính là loại người hèn nhát "Trong lòng rất muốn nhưng không chủ động giành lấy, chỉ dùng biểu hiện ám chỉ rồi đợi người khác giúp đỡ". Hoặc là thẳng thắn từ bỏ, hoặc là nỗ lực đánh cược một lần, giả vờ giả vịt làm gì. Bản thân nàng không dám thổ lộ với ánh trăng sáng nhà bên, cho nên nàng dứt khoát giấu kín trong lòng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn ra tâm ý của nàng, tránh gây phiền phức cho người ta.

"Tuổi ngươi còn nhỏ, không biết chuyện trên đời nào có dễ dàng như vậy." Lão vương gia thở dài, "Nhiều khi, cứ cho là ngươi đã nghĩ thông suốt, nhưng chưa chắc có thể sống yên bình."

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, thở dài: "Thực ra, không thông suốt cũng vẫn có thể sống tốt." Nàng quay đầu cười nói, "Vương gia điện hạ, con người ngài quả thật rất tốt, vừa hiền lành lại vừa dễ gần. Ngài vừa chất phác khiêm tốn giống như những bông lúa mạch trên cánh đồng, lại vừa quý giá vô song; ngài không phải người tầm thường mà là chỗ dựa của dân chúng xã tắc." Nàng cảm thấy mình thật mẹ nó tài hoa hơn người.

Nhữ Dương vương trước giờ đã nghe nhiều lời nịnh nọt, nhưng hiếm khi nghe được những lời tươi mới tinh tế như vậy, ông cười ha ha nói: "Chẳng qua là ta đã tu hành trong đạo quán nhiều năm thôi, lười biếng quen rồi, không thích nói mấy chuyện phá vỡ quy tắc gì đó."

Thiếu Thương gật gật đầu: "Dạ, vậy là mấy ngày nay vương gia điện hạ cũng ở đạo quán sao?"

"Đương nhiên. Hiện tại thời tiết mỗi ngày một nóng, trong đô thành có chỗ nào ở được đâu, còn chẳng mát bằng đạo quán."

"Vậy quận chúa cũng theo vương gia ở lại đạo quán ư?" Thiếu Thương chăm chú nhìn vào gốc hoa cúc hạ trong sân.

Vẻ mặt Nhữ Dương vương biến đổi.

"Nếu như không phải, vậy là quận chúa cố ý đến đạo quán khóc cho vương gia điện hạ nhìn, sao có thể bị ngài vô tình bắt gặp được đây." Thiếu Thương vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.

Nhữ Dương vương vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi thở dài một tiếng.

Nội tâm Thiếu Thương đắc ý, giả vờ khiêm tốn nói: "Điện hạ và quận chúa là ông cháu, khó trách lại bị qua mặt."

"Nhãi con nhà ngươi, ngươi cho là ta không nhận ra sao." Lão vương gia cười to, "Ta lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi, còn không nhìn ra mấy mánh khóe này của đám tiểu nữ nương các ngươi ư!"

Thiếu Thương nghi ngờ nhìn ông lão, thầm nghĩ vậy vừa rồi ngài còn giật mình như vậy làm gì.

"Ta thấy lạ là vì ngươi có thể nói toạc ra như thế." Lão vương gia mỉm cười cảm thán, "Gan lớn, đầu óc cũng nhanh nhạy. Hóa ra Lăng Bất Nghi thích kiểu như ngươi! Đạo quán của ta tên là "Tam Tài", ngươi có biết vì sao lại là "Tam Tài" không?"

Thiếu Thương cười đáp: "Cháu biết, là giữ tài, yêu tài, thăng quan phát tài!"

"Nói hươu nói vượn!" Nhữ Dương vương giận quá hóa cười.

"Đắc tội đắc tội, vương gia chớ trách!" Thiếu nữ nở một nụ cười tươi tắn ranh mãnh, hai bàn tay trắng nõn chắp lại liên tục nhận lỗi, "Tam Tài, chính là "Thiên, Địa, Nhân". Cháu biết ý của lão tiên ông, vạn sự thuận theo tự nhiên, người ta muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, thật ra cũng chẳng có gì." Không phải Lão Trang cũng có ý như vậy sao.

Lão vương gia mỉm cười, cảm thấy tiểu nữ nương này gan lớn miệng ngọt, chẳng những thú vị mà còn biết thăm dò lòng người, ba chữ "Lão tiên ông" kia rất hợp ý ông. Nghĩ tới đây, vẻ mặt ông chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi cố ý đến bắt chuyện với lão phu là vì điều gì?"

Thiếu Thương giật mình, lập tức lộ ra vẻ khó hiểu: "Lão tiên ông, ngài thật lợi hại, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay. Được thôi, tiểu nữ tử muốn hỏi là bình thường Lăng đại nhân nói chuyện với ngài như thế nào ạ?"

Nhữ Dương vương ngập ngừng đáp: "Thì. . . từ nhỏ Tử Thịnh đã sống ở trong cung, cũng không khác gì mấy vị hoàng tử, giống như con cháu trong nhà lão phu thôi."

Thiếu Thương cười khổ một tiếng: "Hôn sự vẫn nên môn đăng hộ đối mới tốt. Ngài xem, những lời hắn có thể nói thì cháu lại không thể nói, những người hắn có thể tùy ý qua lại nhưng cháu thì chưa chắc có thể. Hôm nay may là gặp được một người hiền hoà dễ thân như ngài đấy."

Nhữ Dương vương nhìn vẻ mặt u sầu của nàng, trong lòng cảm thấy xót xa: "Trình giáo úy cũng là anh hùng hào kiệt, ngươi không cần phải xấu hổ. Lão phu nói với ngươi một câu, từ lúc bệ hạ và hoàng hậu biết Tử Thịnh muốn thành thân là đã vui như trẩy hội rồi, miễn là ngươi làm người chân thành, dịu dàng ngoan ngoãn biết phép tắc, vậy thì không ai có thể làm khó ngươi hết."

Sau khi khuyên xong, ông nhìn thiếu nữ rồi chần chờ nói tiếp, "Rất nhiều người chỉ nhìn bề ngoài mà chẳng hay biết bên trong thế nào, hầy, chỉ sợ tương lai người đầu tiên làm khó ngươi lại chính là Lăng Bất Nghi. . ."

Thiếu Thương khó hiểu a lên một tiếng, nàng còn chưa kịp nói thêm lời nào thì đã trông thấy hai tỳ nữ ăn mặc đẹp đẽ tìm đến đây, một trái một phải đỡ lão nhân chậm rãi đứng dậy. Trước khi rời đi, lão vương gia còn ngoái đầu lại nhìn nàng mỉm cười: "Về sau ngươi sẽ hiểu."

—— Sự thực là, không cần chờ về sau, ngày thứ hai sau khi hạ sính lễ Thiếu Thương đã cảm nhận được rồi, không chỉ mình nàng mà toàn bộ Trình phủ đều cảm nhận được.

Đã làm xong các lễ nghi xã giao, Lăng Bất Nghi giống như những lang tế tương lai bình thường khác, liên tiếp tới cửa bái phỏng. Sau đó giống như thời kỷ băng hà xa xưa bị buộc phải nhường chỗ cho hạ chí nhàn tản, mì gói vừa chuẩn bị xong đều không còn chỗ dùng nữa.

Thực ra Lăng Bất Nghi cũng chẳng phô trương là mấy, chỉ là bên người luôn có sáu thị vệ và một đội hơn mười hộ vệ đi theo, bất luận là hắn có dùng đến hay không, chỉ cần ra khỏi cửa, hai con ngựa cường tráng và chiếc xe ngựa bọc sắt nặng kia luôn luôn đồng hành không rời nửa bước —— Từ nhỏ hắn đã được đế hậu lấy lễ nghi dành cho công hầu quý tộc nuôi lớn, sớm đã quen với chuyện này rồi.

Hắn cũng không chú trọng tới việc ăn mặc, chỉ phủ một chiếc áo choàng đơn giản, tố quan trúc xanh, nhưng khi khoác lên cơ thể rắn chắc của hắn lại giống như ngọn hải đăng đang rực cháy ngọn lửa vĩnh hằng, cổ điển mỹ lệ, khí khái trang nghiêm không thể coi nhẹ —— hắn cũng chẳng hề cố ý thể hiện điều gì, nhưng tuyệt nhiên không một người nào dám ở trước mặt hắn nói lời ngả ngớn.

Lần đầu tiên hắn tới bái phỏng, vợ chồng Trình Thủy nhiệt tình mời hắn ở lại dùng bữa tối.

Lúc tỳ nữ hai má ửng hồng mang đồ ăn lên cho mọi người, không nhịn được mà liên tục nhìn lén hắn, bất cẩn làm đổ nước canh. Ám vệ quỳ sau lưng Lăng Bất Nghi suýt nữa thì đã rút đao tiến lên, may mà Lăng Bất Nghi giơ tay ngăn lại kịp thời, nếu không cánh tay tỳ nữ kia đã bị chặt mất rồi. Trình Thủy xấu hổ liên tục tạ lỗi.

Lăng Bất Nghi nói: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, Trình thúc phụ xin đừng phạt nặng, tha cho nàng ta một mạng."

Trình Thủy: . . . Thật ra, ta cũng đâu có tính phạt nặng.

Thiếu Thương hoảng sợ hỏi: "Ở nhà ngài tỳ nữ làm đổ nước canh sẽ phải mất mạng sao?"

Lăng Bất Nghi nhìn thiếu nữ đang nghiêng đầu, dịu dàng cười đáp: "Kỷ cương trong cung nghiêm ngặt. Nếu là không cẩn thận làm đổ, coi như chỉ bị phạt nhẹ, nhưng nếu vì nhìn lén tân khách trên tiệc mà hành động bất cẩn, đó là tội chết."

Lần này đến phiên Tiêu phu nhân lúng túng, khó khăn nói: "Trong nhà quản lý không nghiêm, khiến lang quân chê cười rồi."

Thiếu Thương vòng qua Trình Thiếu Cung ở giữa, ló đầu về phía ghế chính cười nói: "Đó là vì Tử Thịnh quá đẹp trai, nếu ta là tiểu tỳ nữ kia, nhất định cũng sẽ nhìn lén ngài."

Lăng Bất Nghi cũng khẽ ngả người ra sau, vòng qua Trình Thiếu Cung mỉm cười với thiếu nữ, khóe mắt xinh đẹp như đuôi phượng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ cho nàng nhìn, không cho người khác nhìn."

Trình Thiếu Cung: . . .

Cuối cùng đồ ăn cũng được dâng lên đầy đủ, đám người rốt cục đã có thể chôn vùi sự bối rối của mình vào trong thức ăn.

Bữa cơm này vô cùng yên lặng xấu hổ, Trình gia xuất thân hàn vi, chưa thoát được hơi thở nông thôn, mỗi lần dùng bữa đều mồm năm miệng mười hội thảo gia đình, nhưng hôm nay Lăng Bất Nghi như tảng băng ngồi ở đó, từ Trình Thủy bát quái cho tới Trình Thiếu Cung lắm miệng, ai cũng không dám mở lời.

Trong đám người chỉ có duy nhất Trình mẫu là cử chỉ như thường, dáng vẻ tươi cười chân thành, hơn nửa đời bà đều dùng để lấy lòng một mỹ nam tử lạnh lùng, tập mãi cũng thành thói quen. Trình thái công không thích bà lắm miệng, không thích bà nhiều chuyện, vậy nên ở trước mặt Lăng Bất Nghi bà cư xử rất có chừng mực, từ đầu đến cuối chỉ im lặng mỉm cười, không có thêm bất cứ hành động dư thừa nào khác. Im lặng ăn cơm có tính là gì, Trình mẫu coi sắc đẹp như cao lương mĩ vị, bà càng ăn càng thấy ngon, nếu không phải Trình Thủy ngăn lại, bà đã muốn đơm thêm bát thứ ba rồi.

Sau khi tiễn Lăng Bất Nghi ra về, đám người Trình gia đồng loạt thở phào một hơi, mọi người cũng không trở về nghỉ ngơi, không hẹn mà cùng đồng lòng nhanh chân bước tới Cửu Chuy đường, thề phải họp bổ sung hội nghị gia đình hôm nay.

"Chàng rể này không dễ nói chuyện như A Nghiêu đâu." Trình Thủy xoa xoa bụng, mặt mày xanh lét.

Thiếu Thương khá là hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nhàn nhạt nói: "Lúc trước có được cửa hôn sự này, không biết a phụ mừng cỡ nào đâu, con bảo người đi từ hôn người còn không vui cơ mà, giờ lại đổi ý rồi hả."

"Cái gì? Từ hôn?!" Trình mẫu nóng ruột gầm lên như sấm, "Hai cha con ngu xuẩn hoang đường nhà ngươi, rể tốt như thế có giơ đuốc tìm cũng không thấy, các ngươi còn ra sức khước từ, mới ăn cơm no mấy ngày mà đã không biết thơm thối thế nào nữa rồi hả! Kẻ nào dám từ hôn thì bước qua xác lão thân trước đi này!"

Trình Thủy vội vàng nói: "Không có từ không có từ! Hôm qua đã hạ cả sính lễ rồi, hôn sự này không bỏ được đâu! A mẫu yên tâm, hạ hỏa hạ hỏa!"

Trình Thiếu Cung không vui nói: "Cũng chưa thấy ai thập toàn thập mỹ cả, chỉ là tướng mạo hơn người chút thôi. . ."

Lời còn chưa nói hết đã bị Trình mẫu đánh gãy: "Thằng nhãi đáng đánh! Tướng mạo đẹp còn chưa đủ hả, ngươi muốn lên trời luôn phải không, tiểu tử nhà ngươi có đầu thai thêm ba lần nữa cũng không ra được tướng mạo đấy đâu!" Dáng dấp Trình thái công còn chưa bằng Lăng Bất Nghi mà bà đã phải cung ăn cấp uống khép nép cả một đời rồi, nói chi đến Lăng Bất Nghi người ta còn mang vàng bạc tài bảo đến hạ sính lễ.

Thiếu Thương ngồi bên cạnh vui vẻ quan sát, hai anh em sinh đôi này đang hoài nghi nền tảng hôn nhân của Trình mẫu, đúng là gan lớn tày trời!

"Rồi rồi, về sau chúng con nhất định coi Lăng Bất Nghi như tổ tông mà đối đãi. A mẫu yên tâm, lang tế này không chạy được đâu! Được rồi, người nên nghỉ ngơi đi thôi, Hồ lão bà, còn thất thần gì ở đó thế!" Trình Thủy vội vàng chấm dứt chuyện này tại đây.

Sau khi tiễn Trình mẫu về, Trình Thủy lại thở dài: "Ta nghe nói chiều nay Lăng Bất Nghi cũng đến một lần, không phải Niệu Niệu đưa hắn tới giới thiệu với mấy đứa sao, chiều nay đã làm những gì ba đứa kể ta nghe một lượt đi."

Ba huynh đệ Trình gia thoáng nhìn qua phụ mẫu, rồi lại quay sang nhìn nhau một cái, sau đó bắt đầu lần lượt khiếu nại.

Trình Vịnh nói: "Con cho Lăng đại nhân xem kiến giải mới về "Điêu trùng khắc dấu, tráng phu bất vi", ngài ấy đã chỉ ra năm sáu chỗ không ổn trong cách hành văn của nhi tử."

Tiêu phu nhân nhìn trượng phu, trầm giọng nói: "Đã chỉ ra rồi thì con sửa lại đi, tương lai vô cùng hữu ích."

Trình Vịnh cúi đầu thưa vâng.

Trình Tụng nói: "Nhi tử dẫn Lăng đại nhân tới sân luyện võ, sau đó hắn kéo đứt cây cung trăm thạch của nhi tử, bắn xuyên bia tiễn hai mặt gỗ dày mà a phụ mới làm."

Trình Thủy nhìn sang thê tử, nghiêm mặt nói: "Bây giờ ngươi đã biết núi cao còn có núi cao hơn, sau này luyện tập tiễn thuật võ nghệ cho cẩn thận, chớ có chơi bời lười biếng nữa."

Trình Tụng ủ rũ cúi đầu thưa vâng.

Trình Thiếu Cung nhìn trái ngó phải một lượt, ra vẻ không thèm để ý: "Cái này... chắc con cũng không cần nói nữa đâu. Nhi tử có chính sự khác muốn hỏi ý kiến cha mẹ, thì là. . ." Hắn thoáng liếc qua Thiếu Thương, cười khổ nói, "A phụ a mẫu, chúng ta còn phải làm một bữa tiệc đính hôn nữa nhỉ."

Vừa nghe xong lời này, Trình Thủy và Tiêu phu nhân lại quay mặt nhìn nhau, ai nấy đều ưu sầu. Lúc trước đính hôn với Lâu gia, Trình Thủy đã kéo Lâu Nghiêu đi giới thiệu với tất cả bạn bè bộ khúc trong bữa tiệc, chẳng lẽ bây giờ lại làm một lần nữa y chang sao?! Sau đó nói, "Ngại quá, nhà ta đổi lang tế, mọi người làm quen lại ha", nghĩ đến cảnh đó mà rùng mình.

Tiêu phu nhân không nhịn được mà than thở: "Bệ hạ cũng nóng lòng hạ sính lễ quá!"

"Hay là không làm nữa?" Trình Thủy do dự nói, "Coi như là giản lược."

Tiêu phu nhân trừng hắn một cái: "Lúc đính hôn với Lâu thị thì tổ chức lớn, đến Lăng đại nhân lại giản lược, trọng bên này khinh bên kia, chàng nghĩ bệ hạ là người ăn chay đấy à? Không những làm mà còn phải làm long trọng nữa kìa!"

"Vậy... sắp xếp sau hôn sự của Lâu gia đi." Trình Thủy quay đầu, cười tủm tỉm nói, "Niệu Niệu, vi phụ suy nghĩ kỹ rồi, sau này nếu Lăng Bất Nghi lại đến thì tới chỗ con dùng bữa đi. Có trưởng bối chúng ta ở đấy hai đứa cũng không tiện nói chuyện. Sao nào, vi phụ quan tâm chu đáo thế còn gì, được rồi, quyết định vậy nhé!"

Tiêu phu nhân cau mày: "Đại nhân, e là chuyện này không hợp lễ nghĩa."

"Cho người ở cạnh hầu hạ Niệu Niệu là được." Trình lão cha đột nhiên tỏa ra khí chất của một triết gia, "Người sống một đời, luôn luôn phải đối mặt với những sự lựa chọn. Phu nhân à, về sau nếu nàng muốn dùng bữa với Lăng Bất Nghi, ta cũng không ăn với nàng đâu. Ta và Lăng Bất Nghi, nàng chỉ có thể chọn một."

Tiêu phu nhân tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, bốn huynh muội buồn cười muốn điên, vội vàng cúi đầu che mặt đi.

—— Trình Thủy rất hài lòng vì cuối cùng đã tìm được cách thích hợp để ở chung với con rể.

Thân cận thì không cần, bánh xèo phải cuộn với hành lá, ủ phân thì phải dùng vạc sứ, bạch ngọc ướp thành cám gạo thì phải bị thiên lôi đánh, về sau muốn nói chuyện thì cứ tìm nữ nhi thay mặt truyền lời là được rồi.

**********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro