Chương 1.18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bạch hồ theo dõi Trác Nhất Thần và Phó Tuyết Tình rất sát sao, kỳ thi đại học sắp tới rồi, nàng thật sự không dám lơi lỏng. Lại không nghĩ rằng đột nhiên nhận được nhiệm vụ!

【Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Cứu lấy đôi chân của Trác Phong, tránh cho hắn bị tai nạn xe cộ trọng thương tàn tật. Khen thưởng: Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được ngọc bội phòng ngự, 10 điểm nguyện lực. Trừng phạt: Nhiệm vụ thất bại, ký chủ suy yếu mười ngày, khấu trừ 20 điểm nguyện lực.】

Tiểu Bạch hồ căn bản không nghe được mấy câu sau, vừa nghe thấy hai từ "Trác Phong", "tai nạn xe cộ", nàng lập tức chạy như bay về phía trường học. Cốt truyện đã bị nàng thay đổi, Trác Phong không bị đuổi học, sao vẫn xảy ra ra tai nạn xe cộ?! Nhưng hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ tuyên bố nhiệm vụ, khẳng định đã có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng phải chạy nhanh lên! Nhanh hơn nữa! Quyết không thể để Trác Phong mất đi đôi chân!

Tiểu Bạch hồ không bủn xỉn linh lực, vận phong hệ pháp thuật giúp mình gia tốc, nàng như một đạo tia chớp xuyên qua thành thị, chỉ chưa đầy ba phút liền vọt tới cổng trường Trác Phong. Nàng không biết Trác Phong xảy ra chuyện ở nơi nào, nhưng trực giác đưa nàng tới phương hướng này, nhìn Trác Phong đang đi ra cổng, còn chưa kịp thở phào liền thấy một chiếc xe vận tải đang lao nhanh về phía hắn!

Giây phút này, tim nàng đều vọt tới cổ họng, không rảnh lo nghĩ nhiều, nàng bay vọt tới đụng vào người Trác Phong!

Một người một hồ ly lập tức ngã xuống đất, vì phong hệ pháp thuật, họ trượt thêm mười mấy mét nữa mới dừng lại, nếu không phải Tiểu Bạch hồ dùng linh lực bảo hộ phần lưng Trác Phong, chỉ sợ ma xát cũng sẽ tạo thành ngoại thương không nhẹ.

Tiếp theo là một tiếng va đập thật lớn, Tiểu Bạch hồ quay đầu lại nhìn, chiếc xe vận tải kia đâm sầm vào tường vây, đầu xe bị huỷ hoại hơn nửa, có thể thấy được lực va chạm cực lớn. Nếu vừa nãy Trác Phong không thể né tránh, chỉ mất đi hai cái đùi còn là may.

Tiểu Bạch hồ nhảy dựng lên, vừa muốn chạy tới xem tình huống, Trác Phong lại ôm ghì lấy nàng, thật chặt, lòng còn sợ hãi mà bò dậy, "Tiểu Bạch, ngươi lại cứu ta một lần." Hắn sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau vài bước, dựa đến trên tường mới dừng lại, tự mình lẩm bẩm, "Ngươi lại cứu ta một lần......"

Lỗ tai Tiểu Bạch hồ dán trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập kịch liệt, cũng biết tình huống vừa nãy có chút đáng sợ. Nàng bò bò lên trên, nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt Trác Phong, kêu nhỏ,【Thư sinh đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi!】

Trác Phong nghe nàng kêu, kỳ tích mà được an ủi, bình phục kinh hách trong lòng, cúi xuống xoa xoa đầu nàng, nghĩ mà sợ nói: "Tiểu Bạch, ta trước kia chỉ biết loài chó rất trung thành với chủ nhân, sẽ liều mình cứu chủ, nhưng không ngờ tới hồ ly cũng trọng tình như vậy. Vừa nãy thật quá nguy hiểm, Tiểu Bạch......" Hắn nói có chút gian nan, "Tiểu Bạch, nếu có lần sau, ngươi không cần để ý đến ta, phải bảo vệ chính mình an toàn, biết không?"

Tiểu Bạch hồ lập tức lắc đầu, trước không nói tới nhiệm vụ, bọn họ ở chung lâu như vậy, nàng sao có thể nhìn hắn gặp nguy hiểm mà không cứu? Căn bản không có khả năng!

Trác Phong thấy nàng phản đối, nói không rõ mình đang nghĩ gì nữa, một nam sinh gần thành niên như hắn vậy mà bị cảm động đến nhiệt lệ dâng lên, thật sự trước nay chưa từng có ai đối hắn tốt như vậy, chưa từng có! Hắn hít sâu một hơi, xua đi hơi ẩm trong mắt, vùi mặt vào lông tơ Tiểu Bạch hồ, kiên định nói: "Được, mặc kệ khi nào, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta đều cùng nhau, ta không bao giờ nói những lời như thế nữa, ngươi dùng cảm tình thuần túy như vậy đối ta, ta quyết không cô phụ ngươi!"

Thời gian bọn họ nói mấy câu nói đó, bảo an trường học cùng cư dân ở phụ cận đã nghe được thanh âm chạy tới, còn có người báo cảnh, kêu xe cứu thương. Trường học nhanh chóng tra tìm cameras theo dõi, nhìn đến Trác Phong thiếu chút nữa bị đâm, Chủ Nhiệm Giáo Dục cùng giáo y vội vàng chạy tới, vừa nhìn kỹ hắn vừa nôn nóng dò hỏi, "Trác Phong, trò sao rồi? Có bị thương không?"

Trác Phong ôm chặt Tiểu Bạch hồ lắc đầu, "Em không có việc gì, tiểu hồ ly đã cứu em, chỉ là té ngã một cái mà thôi."

Hai người nhẹ nhàng thở ra, giáo y kéo Trác Phong xoay người trước sau kiểm tra, hỏi han kỹ càng, biết hắn không choáng váng đầu cũng không có cảm giác buồn nôn, liền nói với Chủ Nhiệm Giáo Dục: "Nhìn bên ngoài xác thật không có việc gì, nhưng anh đã xem băng theo dõi rồi đấy, tôi đề nghị anh đưa trò ấy đi bệnh viện kiểm tra kỹ phần đầu cùng nội tạng, sau khi kiểm tra mới có thể xác định thân thể có thật sự ổn định hay không."

Không nói Trác Phong là học sinh trường họ, còn là một cô nhi không có ai chiếu cố, hắn chính là Trạng Nguyên tương lai hiệu trưởng đặc biệt mời tới. Chủ Nhiệm Giáo Dục không dám chậm trễ, trực tiếp lái xe đưa Trác Phong tới bệnh viện. Trác Phong nghĩ đến phí khám bệnh cao ngất liền từ chối không muốn đi đi, Chủ Nhiệm Giáo Dục vội nói: "Tài xế chiếc xe vận tải kia là say rượu lái xe, hắn ta sẽ phải phụ trách toàn bộ phí dụng, trò không cần lo lắng tiền thuốc men, chi phí bao nhiêu đều là chuyện của hắn, không cần trò chi trả."

Trác Phong lúc này mới gật gật đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía sau, hắn thấy tài xế kia bị cảnh sát lôi ra khỏi ghế điều khiển, hình như chỉ bị vài vết thương nhẹ. Hiện trường sự cố đã bị vây kín, có người đang điều tra dấu vết trên mặt đất. Chiếc xe vận tải kia từ chỗ ngoặt đột nhiên lao tới, hắn vừa mới thấy xe vận tải đã bị Tiểu Bạch hồ nhào tới đụng bay, khoảng cách quá ngắn, chỉ cần chậm một giây thôi hậu quả đều không dám tưởng tượng, dựa vào chính hắn căn bản không kịp phản ứng.

Cẩn thận hồi tưởng một chút, hắn khẳng định tài xế kia không phanh xe, ngược lại còn gia tốc, chẳng lẽ là uống say coi chân ga thành phanh mà dẫm sao?

Chủ Nhiệm Giáo Dục thấy hắn không nói gì, nghĩ rằng hắn bị dọa, liền vội vàng an ủi: "Đừng lo lắng, cổng trường có camera theo dõi, tình huống vừa rồi đều quay được rõ ràng, tội này hắn ta khẳng định phải gánh. Say rượu lái xe thật hại người a, may mà không phải thời điểm tan học, bằng không...... ngẫm lại đều rùng mình. Trác Phong, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, trò là đứa nhỏ có phúc khí, còn có sủng vật của trò nữa, nhỏ như vậy đã biết hộ chủ, có linh tính, rất tốt! Trò đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, ta cho trò nghỉ hai ngày, trò ở nhà nghỉ ngơi đi, tương lai trở thành Trạng Nguyên của tỉnh chúng ta, cuộc sống của trò sau này sẽ càng ngày càng tốt."

Trác Phong gật đầu cảm ơn, "Chủ nhiệm, hôm nay cảm ơn thầy, em không có việc gì, chỉ cần nghỉ một ngày điều chỉnh tâm tình là được, ngày kia em sẽ tới trường đi học."

Chủ Nhiệm Giáo Dục xác định hắn thật sự không có chuyện, rốt cuộc yên tâm, trên mặt cũng lộ ra vài phần thưởng thức, "Tâm tính rất tốt, gặp loạn không kinh sợ, tương lai khẳng định có tiền đồ."

Tới bệnh viện, Chủ Nhiệm Giáo Dục an bài kiểm tra toàn thân. Bệnh viện không cho phép sủng vật đi vào, Tiểu Bạch hồ đành ngồi chờ ở bên ngoài, vừa lúc suy nghĩ chuyện tai nạn xe cộ lần này.

001 tận chức tận trách cho nàng khen thưởng,【Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng ký chủ ngọc bội phòng ngự x1, ký chủ có thể dùng bất cứ lúc nào, đồng thời khen thưởng 10 điểm nguyện lực, ký chủ đã đạt được 100 điểm nguyện lực, tùy thời có thể hấp thu để tu luyện ra cái đuôi thứ hai. 】

Tiểu Bạch hồ nghiêm túc hỏi:【Tai nạn xe cộ vừa nãy rốt cuộc là sự cố hay là người làm?】

【Đây là tình tiết nguyên tác không miêu tả, ta không có câu trả lời, ký chủ phải tự điều tra.】

Tiểu Bạch hồ nhíu nhíu mày, quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận hồi tưởng tình huống khi đó. Tài xế kia rõ ràng là hướng về phía Trác Phong, hơn nữa trong nguyên tác Trác Phong cũng vì tai nạn xe cộ mà mất đi hai chân, nàng đã thay đổi nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn? Nàng mới không tin đây là trùng hợp!

Một đời người, tỷ lệ gặp được tai nạn xe cộ là bao nhiêu? Sao có thể trùng hợp đều bị Trác Phong gặp được? Nàng càng nguyện ý tin tưởng là có người cố ý muốn hại Trác Phong. Nhưng rõ ràng nàng theo dõi sát Trác Nhất Thần và Phó Tuyết Tình, hai người kia vừa mới lâm vào thời kỳ  tình yêu cuồng nhiệt, cả ngày cãi nhau ầm ĩ rồi lại hận không thể dính ở bên nhau, còn tâm trí đâu mà nghĩ tới người khác? Chẳng lẽ còn có người nào muốn hại Trác Phong?

Bộ dáng kinh hãi của Trác phu nhân khi nhìn đến Trác Phong đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiểu Bạch hồ, nàng lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt sắc bén như đao. Nhất định là bà ta! Chắc chắn bà ta biết Trác Phong là con riêng của Trác phụ, lại không cam lòng Trác Phong ưu tú hơn Trác Nhất Thần, cho nên sau khi biết Trác Nhất Thần không thể thi đại học liền muốn hại Trác Phong, cắt đứt cơ hội Trác Phong nổi bật áp qua con trai mình.

Tiểu Bạch hồ xoay vài vòng tại chỗ, nàng muốn đi tìm chứng cứ, nhưng Trác Phong vừa chịu kinh hách, khẳng định muốn cùng nàng về nhà an tĩnh bình phục tâm tình, nàng lúc này không thể rời đi. Hơn nữa, nàng không biết đi đâu tìm chứng cứ.

【Tên tài xế kia bị bà ta sai sử, hắn khẳng định sẽ không nhận tội, làm sao để chứng minh đây?】

【Ký chủ, chỉ cần tài xế không xác nhận thì rất khó chứng minh điểm này. Mà tài xế say rượu lái xe rõ ràng chính là nghĩ kỹ đường lui, chỉ cần hắn cắn định mình không phải cố ý, vậy hắn cũng chỉ là say rượu lái xe, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Nếu hắn nói thật sẽ biến thành có ý đồ mưu sát, cố ý thương tổn, tội danh quá lớn, hắn ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận.】

Tiểu Bạch hồ bực bội cào cào thảm cỏ,【Chẳng lẽ chỉ có thể để nữ nhân kia ung dung ngoài vòng pháp luật? Kể cả khiến thị phải nằm viện giống Trác Nhất Thần, thị cũng có thể tiếp tục tìm người tới hại Trác Phong, loại sự tình này căn bản phòng ngừa không được, làm sao bây giờ?】

【Ký chủ nhớ lấy, ngươi không thể tùy ý giết người, đả thương người cũng phải dưới tình huống đối phương động thủ trước mới được. Bằng không sẽ thành tội nhiễu loạn trật tự nhân gian, bị Thiên Đạo trong thế giới này bài xích, sẽ thất bại trong gang tấc.】

【Ta biết, ta là loại hồ ly tùy tiện động thủ sao?】

Nói như Trác Nhất Thần nằm viện không phải do ngươi làm ấy, 001 thông minh lựa chọn trầm mặc.

Tiểu Bạch hồ hừ hừ hai tiếng, quyết định muốn tìm hiểu rõ ràng pháp luật thế giới này, chỉ có hiểu rõ quy tắc, mới có thể lợi dung quy tắc đi đối phó ác nhân. Bất quá không phải còn có internet sao? Mỗi ngày đều đi nhìn chằm chằm nữ nhân kia, nàng không tin thị không để lộ dấu vết, một khi phát hiện có cái gì không ổn, nàng liền chụp lại truyền tới trên mạng.

Tiểu Bạch hồ chải vuốt rõ ràng ý nghĩ, Trác Phong cùng Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng ra tới. Trác Phong bế Tiểu Bạch hồ lên, vuốt vuốt lưng nàng nói: "Có hai hạng xét nghiệm ngày mai mới có kết quả, bất quá bác sĩ nói hẳn là không thành vấn đề, không có việc gì, ngươi yên tâm."

Tiểu Bạch hồ kêu nhỏ hai tiếng, nàng đương nhiên biết không có việc gì!

Người của mình nhất định phải bảo hộ cho tốt, nàng chưa từng thất trách!

Chủ Nhiệm Giáo Dục đưa họ về nhà, dặn dò Trác Phong phải chịu khó nghỉ ngơi, có yêu cầu gì có thể đề ra với nhà trường. Trác Phong cảm ơn, sờ sờ đầu Tiểu Bạch hồ nói: "Kỳ thật chuyện tốt vẫn nhiều hơn chuyện xấu, người tốt cũng nhiều hơn người xấu, lần này là ngoài ý muốn, chúng ta đều không có việc gì thì tốt rồi, không cần thiết không vui, ngươi nói đúng không?"

Tiểu Bạch hồ lập tức lắc đầu như trống bỏi, làm Trác Phong ngốc ngốc, "Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy chúng ta không nên vui vẻ vì thoát nạn sao?"

Tiểu Bạch hồ lắc đầu càng mạnh, nghĩ đến chính mình đã tích cóp đủ điểm nguyện lực, nàng vội vàng nhảy xuống đất rồi chạy nhanh vào phòng ngủ. Không thể nói chuyện thật là nghẹn chết nàng. Nàng muốn nói chuyện! Nàng nhất định phải nói chuyện!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro