TG1: Thiếu gia bệnh trạng và tiểu tuỳ tùng (6, 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ, phải không?" Hơi thở nóng bỏng phả vào má của Ninh Thư, cậu trừng lớn đôi mắt nhìn gương mặt trước mắt, cách chính mình không quá hai ngón tay.

Khoảng cách này... không phải quá thân mật.

Cậu chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, có điểm quẫn bách nói: "Thiếu gia...."

Thiếu niên có khuôn mặt quá mức tuấn tú, ngay cả đôi mắt phượng đều gần như câu nhân. Hắn rũ mắt, khóe mắt hình như mang một chút ý cười, bàn tay nhẹ vươn về phía cậu.

Cằm Ninh Thư liền bị nắm.

Cố Sâm cúi đầu lại gần.

Trong nháy mắt, Ninh Thư nghĩ rằng hắn muốn hôn mình, khuôn mặt trắng nõn gần như có thể tích huyết* (Cô nào tìm đc từ thay thế từ tích huyết thì giúp toi vs, nghĩ ếu ra)

Có chút kinh ngạc, đôi mắt bầu dục của cậu hơi hơi trợn to.

Mà thiếu niên lại đến gần tay cậu, ngón tay thong thả vuốt ve, không nhanh không chậm mà nhéo lỗ tai cậu, tiếng nói từ tính bên tai cậu thấp giọng nói: "Như thế nào, cho rằng ta muốn hôn ngươi sao."

Thanh âm kia mang theo một chút ý cười không rõ.

Ninh Thư cứng đờ thân thể, rũ mắt.

Cố Sâm đứng dậy như không có gì: "Yên tâm, xu hướng giới tính của ta rất bình thường."

Ngay sau đó đem ánh mắt đặt lên khuôn mặt cậu, vì từ nhỏ đã trắng, chỉ cần có một chút màu đỏ liền đặc biệt dễ thấy, ngoài ra còn có một cảm giác diễm lệ, chỉ cần nhìn thoáng qua, liền không rời* được ánh nhìn. (chỗ này trong qt là không dời, mà toi tra gg thì nó bảo đều đúng)

Ánh mắt Cố Sâm trầm hơn.

Vừa rồi khi hắn sờ qua lòng bàn tay của cậu đã khẽ vuốt nhẹ.

Làn da cậu bóng loáng non mịn, giống như lạnh lẽo tơ lụa.

Hắn hơi gợi lên khóe môi, một lần nữa trở lại vị trí, cúi đầu chơi di động.

Mà Ninh Thư lại thở dài nhẹ nhõm.

Cậu biếu là người cành hoàn mỹ thì trong xương cốt càng là có một mặt không ai biết được, thậm chí có thể nói là.... Biến thái.

Thực hiển nhiên, Cố Sâm chính là loại người như vậy.

Ninh Thư tức khắc da đầu tê dại, có chút sợ hãi* nói: " Linh Linh, ngươi trước kia có mang theo ký chủ khác sao?"

Linh Linh chột dạ nói: "... Tui vừa bắt đầu làm*, khụ khụ, nhưng mà cái gì tui cũng biết, cậu cứ việc hỏi tui!" (từ này trc đó là thượng cương, có ai bik nghĩa là j k)

Nó bảo đảm luôn.

Ninh Thư hỏi: "Vậy ngươi biết, loại người như Cố Sâm cách tăng hảo cảm là gì không?"

Linh Linh nỗ lực nhớ lại: "Những người biến thái như vậy, cậu càng nghe lời bọn họ liền càng thích đi."

Ninh Thư cảm thấy mình đã rất nghe lời.

Nhưng cậu vẫn gật gật đầu, nếu Linh Linh rất có kinh nghiệm chắc là không có sai.

Trường Cố Sâm đang học ở Nhất Trung.

Có thể nói là một trường học quý tộc, điều kiện cùng hoàn cảnh đều là tốt nhất. Ngay cả gia đình Ninh Thư kiếp trước cũng không tính là nghèo, cũng không thể không thừa nhận, trường học này từ bất kể góc độ nào đều là đứng đầu.

Địa vị cùng thân phận của Cố thiếu là sự tồn tại mà tất cả mọi người đều phải ngước nhìn, ngay cả thây cô đều có vài phần khách khí.

"Cậu liền học ở lớp 1 đi."

Thiếu niên tự phụ nói.

Ninh Thư cùng thầy ghi lại hồ sơ, sau đó đi theo đối phương cùng nhau vào lớp.

Nam sinh đứng ở trên bục giảng tự giới thiệu: "Tôi tên là Ninh Thư."

Âm thanh của cậu có một chút mềm mại, hơn nữa cậu có khuôn mặt rất thanh tú, còn có đôi mắt hình bầu dục.

Đôi mắt của một số nữ sinh phát sáng.

"Cậu ấy thật đáng yêu nha."

"Nhìn giống trẻ con, làn da cũng rất tốt, so với chúng ta còn đẹp hơn."

"Đều giống nhau cả thôi, chẳng so được Cố thiếu của ta."

Ninh Thư nói xong liền đứng tại chỗ, theo bản năng nhìn quanh lớp học.

Cố Sâm liền ngồi ở trong cùng, mắt phượng nhìn chằm chằm cậu, đôi môi mỏng phun ra một câu.

"Chỉ vậy thôi sao? Cách giới thiệu cũng quá nhàm chán." Ninh Thư nghe được có người nói như vậy.

Cậu cười nhẹ trong lòng, mình cũng không phải là em trai nhận được sự hoan nghênh của mọi người, cũng không có tính tình rông rãi hoạt bát. Thường có người nhận nhầm cậu thành Ninh Hi: "Hai người thật sự là huynh đệ song sinh sao? cũng chả thấy điểm giống giữa hai người."

Ninh Thư vĩnh viễn đều là người yên lặng nhất, có đôi khi thậm chí chỉ cần lấy một quyển sách, là cậu có thể ở trong góc ngồi cả ngày.

Nhiều lúc cậu cũng hâm mộ Ninh Hi có thể có nhiều ánh mắt cùng sủng ái đến vậy, mà khi có người chú ý tới chính mình, Ninh Thư lại hơi hoảng sợ, cậu đại khái chính là trời sinh không thích ứng được với đám đông.

Giống như lúc này, ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào cậu, còn có âm thanh của những nữ sinh đè thấp thanh âm bàn tán cậu.

Da mặt Ninh Thư sắp bốc khói. Cũng may thầy đã đánh gãy sự xấu hổ này: "Em.... Liền ngồi ở bên cạnh Tôn Vĩ đi."

Cậu nhìn theo hướng tay của thầy , một người con trai hơi mập mạp bĩu môi, gập một cái máy bay giấy.

Ninh Thư thu hồi tầm mắt, gật đầu.

Bạn học mập mạp ngồi cuối lớp, trùng hợp là một vị trí cách Cố Sâm không xa.

Thiếu niên hơi dựa vào ghế ngồi không chút để ý ứng phó đồng học bên cạnh hỏi chuyện, mắt phượng lại như bóng với hình dính chặt trên người Ninh Thư.

Lúc cậu đến gần, hắn tùy ý duỗi một chân, cố ý đặt giữa lối đi, cánh tay chống trên bàn, cười như không cười trả lời câu hỏi của bạn học kia: "Đúng vậy, lớp 3 đánh bóng rổ cũng khá."

Dù hắn làm ra động tác như thế cũng vô cùng ưu nhã khí chất sinh ra đã có cũng chỉ như thế.

Đa phần mọi người đều không chú ý đến hành động của Cố Sâm, nhưng mà Ninh Thư đứng trước mặt hắn lại hơi thắc mắc.

Nhưng cậu không có gan để Cố thiếu gia dời chân đi, do dự mãi cậu vẫn quyết định nhấc chân vượt qua.

Nhưng mà ngay lúc này.

Chân thiếu niên chân hơi động.

Ngay lúc ngã xuống, Ninh Thư hoài nghi Cố Sâm cố ý.

Cậu hơi cúi người, lại bị chân của thiếu niên nhấc lên, hướng về chỗ khác đụng vào.

Khi mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt tiến đến, Ninh Thư cảm nhận được cơ ngực săn chắc của hắn.

Vòng eo mảnh khảnh của cậu bị Cố Sâm ôm vào ngực, tiếng cười nhỏ đến mức khó có thể nghe được chui vào lỗ tai của cậu, nhẹ nhàng như bị bồ công anh chạm nhẹ.

Hai tay của Ninh Thư chống vào ngực của thiếu niên. Trong lớp lập tức liền yên tĩnh, ngay sau đó tiếng hít mạnh từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Cậu ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ.

Mà đầu sỏ gây tội lại hơi nhướng mày: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Ninh Thư hít sâu một hơi, cậu không nghĩ tới dưới lớp mặt nạ ưu nhã lãnh đạm của hắn là một ác ma tràn đầy ý xấu.

Cậu đứng dậy, không thích ứng với việc đụng chạm thân mật như vậy, cắn nhẹ môi, âm thanh nhỏ như muỗi nói: "Xin lỗi, thiếu gia."

Ninh Thư không nhìn biểu tình của mọi người, cậu thu lại dảnh vẻ chật vật, cúi đầu xin lỗi với Cố Sâm, sau đó tiếp tục hướng tới chỗ ngôi của mình.

Ngay sau đó, Cố Sâm cất giọng: "Thầy, để cho cậu ta ngồi cạnh em đi."

Hắn vừa nói xong, nữ sinh xung quanh liền cảm thấy kinh ngạc.

Thân phận Cố Sâm không đơn giản, dù hắn nhìn qua ưu nhã không lạnh nhạt, nhưng sự xa cách trong xương cốt khiến người có thể lại gần hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mấy vị thiếu gia Lý gia là ngoại lệ, mà hiện tại lại nhiều ra một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro