Chương 1665: Giẫm Nát Giày Thuỷ Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên Nhanh: Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1665:
Edit: Sơn
Chưa beta nên còn lủng củng nha.

Đêm hè gió lạnh, đèn đường sáng rực.

Ninh Thư đến quán Mã Dũng Quân thường đi đánh bạc, đi vào tìm hắn.

Quán trà sương khói lượn lờ, toàn âm thanh mạt chược.

Đây là muốn dựa chơi mạt chược làm giàu?

Hơn nữa mỗi một lần đánh đều cược không nhỏ, không phải giết  thời gian hay cố tình đánh lung tung, mà là chơi bừa.

Cả đêm xuống dưới đường, nói không chừng một đồng tiền còn không có.

Ninh Thư tìm Mã Dũng Quân, trong miệng hắn ngậm thuốc lá, vẻ mặt có chút bực bội.

Ninh Thư cảm thấy bản thân lần trước ra tay nhẹ, để hiện tại mã Dũng Quân vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót.

Từ từ xử lí đi, một lần liền kết thúc thì còn gì thú vị.

Ninh Thư đi qua đi vỗ vai hắn.
Mã Dũng Quân quay đầu nhìn Ninh Thư, lập tức nói: "Mày tới làm gì, cút về nhanh."

Mã Dũng Quân lạnh giọng, "Mau cút về, không lại ở bên ngoài làm tao mất mặt."

"Em tới tìm anh là có chuyện muốn nói, muốn (?), nhưng lại không có tiền, anh có thể cho em một chút tiền chứ?." Ninh Thư nói rất lớn, khiến cả một bàn người chơi của hắn nhìn cô.

"Lần trước tao cho mày tiền, mày trừ việc đòi tiền tao, còn có thể làm cái gì, con đàn bà lãng phí."

"Khi nào anh mới có tiền, trong nhà đã không có phí sinh hoạt, anh có thể cho em được không, đừng đánh cược." Ngữ khí Ninh Thư mang theo cầu xin.

"Nhà ta không có tiền, anh lại cược cả nhà cửa, thử để có thể cược đều đã không còn."

Động tĩnh lớn khiến không ít người chú ý về phía bên này, Mã Dũng Quân cực kì mất mặt, đứng lên, đẩy Ninh Thư ra ngoài.

"Tao cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày chỗ ở, còn cho mày tiền, lần trước mới cho mày 3000 tệ, bây giờ liền biết mày dùng tiền nuôi trai." Mã Dũng Quân vì muốn chuyển chủ đề, lặp tức bôi nhọ Ninh Thư.

Ninh Thư:......

Nào có 3000, chỉ có 300 tệ bị dính nước tiểu.

Ninh Thư kéo tay Mã Dũng Quân, "Cùng em trở về đi, anh không cần ở đây đánh cuợc."

Mã Dũng Quân cảm thấy mất mặt cực kỳ, "Việc của đàn ông, đàn bà con gái như mày quản cái gì, việc của ông nào đến lượt mày xen vào."

Hắn ngang ngược ngay cả trước mặt mọi người.

"Em không đi, trừ khi anh cùng em trở về." Ninh Thư nghẹn ngào nói, "Thức cả đêm cũng không tốt cho thân thể."

Mã Dũng Quân tức đến tím mặt, giơ tay lên tát Ninh Thư một cái thật mạnh, cô không tránh, trực tiếp ngã trên đất.

Hắn tiện tay nắm luôn cái ghế dựa, hướng tới người Ninh Thư ném.

Ninh Thư ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, cuộn tròn thành một đoàn, đau đến mức hét ầm lên.

Mã Dũng Quân cầm lấy ghế dựa gần Ninh Thư, một bên còn nói lớn, "Cái loại lẳng lơ như mày này, mỗi ngày đều đòi tiền tao, cho mày tiền, ham ăn biếng làm, tao cùng bạn đánh mạt chược mày cũng quản."

Người vây xem sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo Mã Dũng Quân, khuyên nhủ: "Đừng đánh, cũng không thể đánh thành như vậy."

"Các người không biết đâu, ai u......" Mã Dũng Quân ôm ngực, ngực hắn quặn đau vô cùng, "Tức giận đến lồng ngực tao cũng đau, cưới phải một con đàn bà phá của, thật là tội lỗi mười tám đời."

Sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, cuối cùng cơn đau cũng chậm rãi biến mất.

"Chị dâu đi về trước đi, đợi chúng tôi một lát, đảm bảo đem anh chồng chị trở về." Bạn cùng bàn chơi của Mã Dũng Quân nói với Ninh Thư.

Ninh Thư chống hai tay gian nan ngẩng đầu, im lặng mà nhìn hắn, đây chính là thằng bạn đểu mà Mã Dũng Quân đốt tiền vào, đều chơi với nhau bằng số bồ nhí, con cái.

Mã Dũng Quân trên người có chút tiền liền phải mời anh em à không " bạn bè" ăn cơm.

Người này bị Ninh Thư nhìn chằm chằm đến dọa sợ, liên tục bảo đảm, "Chị dâu, chị về trước đi, đợi lát nữa tôi liền đem hắn trở về."

Ninh Thư đứng lên, che mặt khóc, xoay người chạy khỏi quán trà.

Ra khỏi, Ninh Thư buông tay xuống, phủi bụi trên người.

Hiện tại Mã Dũng Quân chẳng tạo được chút thương tổn đối với cô.

Lúc bị đánh, thân thể bao trùm một lớp khí kình, đánh vào trên người cũng chẳng có cảm giác gì.

"Nếu không Mã ca, mày đi về trước đi, vợ tìm mày có chuyện mà." "Bạn tốt" của Mã Dũng Quân nói với hắn.

Mã Dũng Quân nặng nề thở ra một hơi, cảm giác tim có chút khó chịu, đoán chừng là bị chọc tức, có thể chịu đựng.

"Không cần phải quan tâm đến nó, đàn bà chính là nhiều chuyện, chơi tiếp, chơi tiếp." Mã Dũng Quân tiếp đón bạn hắn ngồi xuống.

Chẳng qua một ván cũng không thắng được, tim Mã Dũng Quân liền quặn đau vô cùng, ngày càng không chịu nổi.

Trán hắn đầy mồ hôi, "Bọn mày chở tao về nhà cái, tao thấy không ổn."

Hai thằng bạn tốt của Mã Dũng Quân mặt đối mặt, hai người lên cõng hắn về nhà.

Ninh Thư vừa về nhà, tiếng đập sau lưng cửa liền vang lên.

Ninh Thư mở cửa, nhìn thấy Mã Dũng Quân được cõng, có chút kinh hoảng, mất bình tĩnh hỏi: "Anh ấy bị sao vậy?"
Ninh Thư che ở cửa không cho người tiến vào.

"Chị dâu, Mã ca có chỗ không thoải mái, chúng tôi đưa hắn trở về."

Ninh Thư vẻ mặt nôn nóng, "Nếu không thoải mái, vậy đưa hắn đi bệnh viện đi, không được, nhất định phải đưa đi bệnh viện."

"Các cậu có thể giúp tôi đưa đến bệnh viện không, dù sao tôi cũng chỉ là một nội trợ, không đủ sức đưa Dũng Quân đi bệnh viện giúp hắn."

Hai người có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Mã Dũng Quân đến bệnh viện.

Hai người cõng Mã Dũng Quân, Ninh Thư ở phía trước bước đi như bay.

Hai người đến mức phải chạy lên mới có thể bắt kịp được Ninh Thư.

Cũng may bệnh viện không xa, nhưng lúc sau đến bệnh viện, hai người cũng mệt mỏi đến thở hổn hển.

"Chị dâu, nếu hắn đã được đưa đến bệnh viện, chúng tôi cũng nên trở về rồi." Thằng "bạn tốt" này muốn chạy..

Mã Dũng Quân bị đẩy mạnh đi kiểm tra, Ninh Thư nói với hai người kia: "Cái kia, tôi nghe Dũng Quân nói hai người là bạn bè tốt của hắn, là anh em thân thiết."
"Hiện tại trong nhà không có tiền, tiền xem bệnh cho Dũng Quân cũng không còn, hai người có thể cho tôi mượn chút tiền không." Ninh Thư đáng thương vô cùng nói.

"Nghe Dũng Quân nói, chỉ cần xảy ra chuyện gì, bằng quan hệ của hai người, khẳng định sẽ giúp."

Mèo mả*: "Chị dâu, đây là số tiền còn lại trên người tôi, chị cũng đừng chê ít, hôm nay buổi tối tôi cũng thua đến chỉ còn một chút như vậy."

Nói xong liền đưa linh tinh vụn vặt mấy chục đồng tiền.

Gà đồng*: "Đúng vậy, đây cũng là số tiền còn lại."

Người này tốt xấu cũng lấy ra một trăm tệ.

Cộng lại cũng chưa tới hai trăm tệ.

"Cảm ơn." Ninh Thư xoa đôi mắt, giống như gạt lệ, nhanh tay cầm lấy tiền, "Luôn nghe Dũng Quân nói quan hệ ba người rất tốt, nếu không phải là do khác cha khác mẹ, còn tưởng là anh em thất lạc, trước kia tôi không tin, hiện tại tôi tin."

"Hai người yên tâm, tôi khẳng định sẽ trả tiền lại." Ninh Thư cúi đầu bảo đảm.

Hai người sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn nói: "Đừng khách khí, cho Mã ca mua chút đồ, xem như chúng tôi tích đức."

Ninh Thư nhìn vẻ mặt hai người, chỉ là vay một tram tám chục tệ liền khó chịu.

Ngày thường đi theo Mã Dũng Quân ăn uống rượu chè, cũng coi Mã Dũng Quân ngu ngốc kia là huynh đệ.

——————
*Bản convert là "Hồ bằng cẩu hữu" ý chỉ bạn bè xấu, ăn chơi phá hoại nên mình dùng cụm từ "Mèo mả gà đồng" có ý nghĩa tương tự vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro