Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, trong cung mang tới thánh chỉ, Hoàng Thượng ban đại tướng quân Sở Kiêu cùng Binh bộ Thượng thư phủ đại tiểu thư Trần Vũ Thanh tứ hôn, một tháng sau thành hôn.

Trong kinh đám người nghe nói xong đều cảm thán Binh bộ Thượng thư nữ nhi sinh tốt, đầu tiên là tiểu nữ nhi cùng Tề Vương đính hôn, hiện tại đại nữ nhi cũng thành phu nhân tướng quân, quả nhiên là có phúc lớn.

Lâm Mộc tiếp thánh chỉ xong cả người đều thấy không ổn. Hắn là một nam nhân làm sao lấy chồng đây! Vị hoàng đế kia não có vấn đề lại muốn hắn gả cho Sở Kiêu! Mặc dù người kia cho hắn ấn tượng không tệ, bất quá hắn đã quyết định vì người yêu của hắn mà thủ thân như ngọc. Chưa nói đến lúc đó gả đi bị phát hiện là nam, tướng quân kia nhất thời nổi giận giết hắn thì làm sao bây giờ? Ngẫm lại liền không ổn!

Nghe nói cũng bởi vì hắn là trưởng tỷ, hiện tại phải thành hôn trước muội muội, cho nên thời gian mới gấp như thế. Có tin đồn nói rằng vị tướng quân kia tính cách ngang ngược, hắn hiện tại đào hôn chắc là kịp đi ......

Lâm Mộc nghiêm mặt, trong nhà mọi người kinh ngạc, bối rối hoặc ghen ghét hoặc có chút hả hê nhìn chằm chằm bước chân hắn trở về tiểu viện. Xui xẻo là sau đó hắn liền phát hiện kế hoạch đào hôn còn chưa bắt đầu đã bị vỡ từ trong trứng nước. Theo những gì tướng lĩnh cầm đầu kia nói, tướng quân sợ có người khi dễ phu nhân tương lai, cố ý phái bọn họ đến đây bảo vệ.

Lâm Mộc nhìn một đội nhân mã lớn bên ngoài viện, nội tâm ngoại trừ ha ha ra đã không muốn nói thêm cái gì. Mẹ nó, bảo hộ hắn cần nhiều người như vậy sao? Rõ ràng chính là đến phòng ngừa hắn chạy trốn. Được lắm! Chút hảo cảm lúc đầu với tên nam nhân kia lật tức rơi xuống thẳng tắp.

Kỳ thật Sở Kiêu cũng thật là bị oan uổng. Hắn lúc đầu chuẩn bị chỉ tính phái vài tên ám vệ đến âm thầm bảo hộ, bất quá đại quản gia của hắn nói tốt nhất nên phát đội nhân mã đến phu nhân còn lập uy thế với bên ngoài, để cho người ta đều biết tướng quân đối với phu nhân có bao nhiêu coi trọng. Sở Kiêu cảm thấy có lý, liền theo lời quản gia mà hành động, đặc biệt đem tướng tài đắc lực của mình tới, ai ngờ liền cõng trên lưng cái danh chặn đường sống oan uổng ......

Một tháng sau, chuyện hôn lễ đều có người khác chuẩn bị, Lâm Mộc được chăm ăn ngon uống sướng, cũng không ai đi quấy rầy hắn, cả người tỏa ra loại khí chất lười biếng trường kỳ. Ngoại trừ tò mò với các hiện tượng kỳ lạ trong phòng hắn mỗi tối thì ngay cả nhiệm vụ đều không tâm tư làm.

Rất nhanh liền đến ngày xuất giá. Lâm Mộc sáng sớm còn chưa kịp thanh tỉnh liền bị Từ thị kéo dậy rửa mặt. Từ thị dù lo lắng thân phận của hắn bị bại lộ, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện tướng quân phát hiện thì có thể khoan dung độ lượng.

Mặc vào một thân hỷ phục, Lâm Mộc ngồi trước gương đồng từ từ nhắm hai mắt tùy ý nha hoàn giày vò trên đầu của hắn. Đến khi các nàng đem ra son phấn chuẩn bị trang điểm trên mặt hắn, hắn vội vàng né tránh, lại nhịn không được bị sặc đến hắt hơi một cái: "Được rồi, trên mặt đừng bôi, cứ như vậy đi." Nha hoàn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng thấy khuôn mặt tinh xảo của hắn lại không thể nào ra tay, đành phải chấp nhận chỉ thêm chút son để môi không có vẻ nhạt nhẽo.

Bên ngoài có người hô hào giờ lành đến, Từ thị lau nước mắt một bên cùng Lâm Mộc dặn dò vài thứ nên chú ý một bên giúp hắn trùm khăn lên. Lâm Mộc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, liền cái gì đều nhìn không thấy, không khỏi có chút khẩn trương.

Từ thị đỡ hắn đi ra ngoài phòng, vừa tới cổng chỉ nghe thấy bên ngoài một trận thanh âm binh mã loảng xoảng, bên tai là Từ thị kinh hô: "Tướng quân!"

Tiếp đó, Lâm Mộc liền cảm giác phía trước có thêm một bóng người, một bàn tay duỗi đến ôm eo của hắn, một tay đem hắn ôm ngang lên. Lâm Mộc giật nảy mình, vội vươn tay ôm cổ của nam nhân. Thời điểm ôm lên tựa hồ nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn.

Một đám nha hoàn hạ nhân ở bên kia hô hào cái này không đúng cấp bậc lễ nghĩa, nam nhân mắt điếc tai ngơ, chỉ ôm hắn nhanh chân đi thẳng về phía trước, còn cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói "Đừng sợ!"

Trong nháy mắt đó, Lâm Mộc chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên kịch liệt mấy lần, bên tai truyền đến nhiệt khí tựa hồ từ trong thân thể chảy qua, toàn bộ thân thể đều mềm mại xuống. Không ngừng tưởng niệm lão chồng nhà mình mới đem loại cảm giác kỳ quái này đè xuống.

Nguyên bản nữ tử xuất giá đầu tiên là muốn bái biệt phụ mẫu, ai ngờ cái tên nam nhân này không cho Thượng Thư đại nhân cùng kế phu nhân có cơ hội thụ lễ, trực tiếp ôm Lâm Mộc trực tiếp giục ngựa trở về phủ tướng quân, đến kiệu hoa cũng không cần. Chỉ để lại đám người Thượng thư phủ lúng túng đứng ở đằng xa kia.

Lâm Mộc nhớ tới phản ứng của cha cùng mẹ kế tiện nghi kia, nhịn không được liền trong ngực nam nhân cười ra tiếng, dẫn tới người ngồi phía sau cũng khơi gợi lên khóe môi.

Sau khi đến phủ tướng quân liền bái thiên địa. Sở Kiêu phụ mẫu mất sớm, chỉ có tổ phụ vẫn khoẻ mạnh, cao đường liền do tổ phụ hắn ngồi. Lâm Mộc trên đầu che kín vải đỏ, cái gì cũng nhìn không thấy, tùy ý Sở Kiêu nắm tay để bái đường. Toàn bộ quá trình, Lâm Mộc đầu óc trống rỗng, thẳng đến khi được đưa vào động phòng mới phản ứng lại, hắn cứ thế mà lập gia đình! Hắn thế mà phản bội ông chồng nhà hắn gả cho nam nhân khác! Cảm giác tội lỗi mãnh liệt giống như trái tim của Lâm Mộc bị người bóp chặt, thậm chí có chút không thở nổi.

Không được, đã gả cho người khác điểm này đã không có cách nào thay đổi, ít nhất phải bảo trụ trong sạch của mình. Sở Kiêu thích hẳn là nữ nhân, hắn phát hiện bản thân mình là nam nhân hẳn sẽ không đụng đến ta đi, nói không chừng sẽ còn bởi vậy chán ghét ta, nếu có thể hưu* ta thì tốt hơn. Lâm Mộc tưởng tượng rất tốt đẹp, lại không biết hiện thực không như hắn nghĩ?

*Hưu thư: giấy bỏ vợ/ chồng – Đơn ly hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro