chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Sự việc Kiều Hi Hi gây rắc rối cho Hứa Ngôn trong phòng học bị giáo viên Toán kiêm giáo viên chủ nhiệm kịp thời chạy tới giải quyết!

Thầy dạy Toán hơn mười mấy năm khó khăn lắm gặp được một người cực kỳ có thiên phú toán học như Hứa Ngôn, tự nhiên đối với cậu rất coi trọng, thêm việc Hứa Ngôn biểu hiện ra bộ dáng một học bá cố gắng chăm chỉ học tập, thầy giáo toán càng là đối với cậu yêu thích hơn, bất chấp mọi việc trực tiếp đem Kiều Hi Hi đuổi ra phòng học, để cho cô nàng lăn ra chỗ nào mát mẻ mà ngốc đi!

Kiều Hi Hi mặt đỏ tía tai, hung tợn trừng Hứa Ngôn rồi mới quay người rời đi.

Hứa Ngôn nhìn Kiều Hi Hi, sau đó mờ mịt nhìn về phía bạn học chung quanh, vẻ mặt vô tội lại ngây thơ, mắt phượng xinh đẹp trong trẻo dần dần đầy nghi hoặc, khiến các bạn học bị cậu nhìn đến cũng phải hít một hơi lạnh!

Hứa Ngôn không chỉ có học giỏi, tính cách tốt, lớn lên còn rất đẹp!

Bạn học nam: Mama, con hình như cong rồi, đừng hỏi con vì sao, bạn học Hứa Ngôn thực sự quá đẹp!

Bạn học nữ: Học bá Ngôn Ngôn, cầu gả, cầu làm ấm giường!

Hứa Ngôn nhìn các bạn học, hướng bọn họ nở ra một nụ cười mang theo lúm đồng tiền nhỏ, đạt được một trận kêu rên!

Thế giới này cũng không quá chán ghét như vậy đi! Chí ít những người này đều rất đáng yêu a!

Như vậy Ngôn Ngôn sẽ luyến tiếc đem thế giới này hủy diệt nha!

___________

Khi nhắc về sự việc này vào bữa trưa Hứa Họa Linh vẫn tức giận như cũ.

Tay Hứa Họa Linh siết thật chặt rồi mới dần buông lỏng ra, lên tiếng an ủi Kiều Hi Hi, kì thực bên trong lời nói lại hàm chứa ý tứ bôi nhọ đối với Hứa Ngôn.

"Hi Hi, ca ca anh ấy hẳn là không biết chuyện gì xảy ra, anh ấy mới vừa từ nông thôn trở về còn không hiểu nhiều về thế giới của chúng ta, ngẫu nhiên hơi lỗ mãng cũng không phải cố ý, cậu tha thứ cho anh ấy đi!"

"Linh Linh, chỉ có người thiện lương như cậu mới nghĩ như vậy, Hứa Ngôn hắn căn bản chính là cố ý!"

"Hi Hi, không phải, ca ca thật sự không phải là cố ý, như vậy đi, mình buổi chiều kêu ca ca tới xin lỗi cậu sự việc vào buổi sáng, được chứ?"

"Cái này còn tạm được. . ."

Kiều Hi Hi cầm lấy đồ uống trên bàn uống một ngụm, nghe thấy lời Hứa Họa Linh nói hài lòng gật đầu.

Mấy bạn học lớp Hứa Ngôn ngồi gần đó, quả thực cảm thấy hai người đầu óc có vấn đề. Hứa Ngôn buổi sáng một câu cũng chưa hề nói, Kiều Hi Hi đột nhiên không biết phát bệnh gì xông vào ban của họ, còn cố ý tìm Hứa Ngôn gây sự!

Lại nói lão sư chủ nhiệm vốn cũng không phải là ăn chay, ở ngay trước mặt ông ấy bắt nạt học sinh của mình, đem Kiều Hi Hi đuổi đi ra ngoài đã là nhân từ!

Còn có Hứa Họa Linh này, nói gần nói xa bêu xấu nói Hứa Ngôn không tốt, đây thật sự là em gái ruột của Hứa Ngôn sao?

Hứa Ngôn không biết trong căng tin phát sinh cái gì, cậu hiện tại đang trong một phòng học bỏ hoang sau trường sử dụng một số vật dụng nhỏ cậu mua trên mạng lắp ráp một thiết bị mini thông minh có thể khống chế từ xa, con ong mật nho nhỏ mang chức năng trình chiếu, thu và phát âm thanh, thông qua đồng hồ trên tay Hứa Ngôn có thể khống chế nó.

Các ngón tay ngọc bạch ở trên mặt đồng hồ nhẹ nhàng gõ mấy cái, ong mật trên bàn liền mở cánh bay lên, lại chiếu ra một đoạn hình ảnh Hứa Ngôn vừa mới biên tập.

Được rồi, Hi Hi, Ngôn Ngôn chuẩn bị cho cô một lễ vật , cô nhất định phải thích đó nha!

Buổi chiều Hứa Họa Linh quả nhiên tới tìm Hứa Ngôn, yêu cầu muốn cậu xin lỗi Kiều Hi Hi.

Nhìn thái độ rất quyết liệt, Hứa Ngôn nhưng không có coi ra gì mà tiếp tục viết về đề tài mà giáo viên tiếng Anh vừa mới đưa ra, những chữ viết đẹp mắt tung bay trên trang giấy.

"Ca ca, anh có nghe em nói không a?" Hứa Họa Linh nhìn Hứa Ngôn, nội tâm tức đến hộc máu, cư nhiên lại dám bơ cô!

"Có a, Linh Linh những đề mục này tiết sau giáo viên sẽ hỏi đến, em đã viết chưa?"

Viết xong, Hứa Ngôn để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Hứa Họa Linh, trải qua một tháng ở chung lại cầm tấm thẻ Hứa Tùng Bình cấp cho, Hứa Ngôn sử dụng năng lực của mình dùng số tiền đó kiếm một mối kếch xù từ thị trường chứng khoán, tính toán thời gian, tình tiết kịch tính sắp bắt đầu rồi, cậu muốn mượn chuyện đó triệt để cùng Hoắc Dương và Hứa gia vạch rõ ranh giới, sau đó đem tất cả những thứ thuộc về Hứa Ngôn hết thảy cầm về!

"Em. . ."

"Linh Linh, anh không biết đồng học Kiều Hi Hi vì cái gì lại nói như vậy, nhưng là anh thật sự rất yêu quý Linh Linh, ca ca có cái gì không tốt, Linh Linh nhất định phải nói cho ca ca, tha thứ ca ca nha?" Hứa Ngôn mong đợi nhìn Hứa Họa Linh, dường như chỉ cần Hứa Họa Linh nói một chữ "Không" cậu liền có thể tại chỗ khóc lên.

Hứa Họa Linh trong lòng đương nhiên cảm thấy mình không có lỗi gì, lại nói cô đã đáp ứng Kiều Hi Hi để Hứa Ngôn xin lỗi cô ta, sao có thể mở miệng là tha thứ, một khi mở miệng cô liền không có cái cớ gì đi khó xử Hứa Ngôn, bởi vì Hứa Ngôn là một hảo ca ca yêu thương em gái mình!

Đây là thủ đoạn mà Hứa Họa Linh thường dùng ở bên ngoài, hiện tại Hứa Ngôn cố ý làm như thế, Hứa Họa Linh vô cùng chán ghét, hơn hết bạn học chung quanh đều đang hữu ý vô tình nhìn cô một cái, Hứa Họa Linh vẫn là thua trận.

"Ca ca, nói cái gì đó! Hẳn là Hi Hi hiểu lầm, lát nữa em sẽ cùng Hi Hi giải thích!"

Bởi vì năm cuối cấp học tập rất khẩn trương, S trường cưỡng chế quy định tất cả học sinh lớp 12 đều cần trọ tại trường, và chỉ được 2 tuần về nhà một lần!

Hứa Ngôn ngồi ở vị trí sát cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, đêm nay không trăng không sao, cùng với cây cối trăm tuổi bên trong S trường, tiết tự học buổi tối hôm nay phá lệ âm trầm khủng bố.

Lại liếc mắt nhìn thời gian, không sai biệt lắm, sắp 22 giờ, lúc này Kiều Hi Hi mỗi đêm đều sẽ một thân một mình đi nhà vệ sinh trước khi về phòng học.

Hứa Ngôn lơ đãng gõ gõ vài cái trên đồng hồ, ban ngày cậu đã cẩn thận thả ong nhỏ gần nhà vệ sinh. Đêm đến ong nhỏ bay vào đậu lên khung ngăn cách các buồng vệ sinh.

Kiều Hi Hi giống như thường ngày ngồi trên bồn cầu, lấy ra một điếu thuốc ra nhóm lửa hút.

Đột nhiên đèn nhà vệ sinh nháy nháy mấy lần, sau đó trực tiếp tịt ngủm.

Âm thanh "Tích tích" như tiếng nước nhỏ giọt trong bóng đêm bị phóng đại đến vô hạn.

Kiều Hi Hi run rẩy mở ra cửa, nháy mắt hét lên, run rẩy ngồi dưới đất.

"A! Có quỷ. . ."

Nhìn thấy cô gái toàn thân ướt sũng trước cửa nhà vệ sinh, còn có khuôn mặt trắng bệch kia, Kiều Hi Hi sụp đổ gào khóc!

"Hi Hi. . . Hi Hi. . . cậu vì cái gì đẩy mình, Hi Hi. . . mình ở phía dưới lạnh quá. . . đã nói là làm chị em tốt cả đời. . . Hi Hi theo mình đi. . ." Giọng nữ trầm khan như thể bị ngâm lâu ngày trong nước, Kiều Hi Hi không thể tin được nhìn ma nữ.

Không có chân, không có bóng! Là cô ta, cô ta thực sự đã trở về!

"Tôi không phải cố ý, cậu tha tôi đi, tôi sẽ đốt cho cậu thật nhiều thật là nhiều tiền. . . A. . . Đừng qua đây!"

Khuôn mặt trắng bệch cùng toàn thân ướt đẫm của ma nữ di động gần Kiều Hi Hi rồi đứng trước mặt cô ả, con ngươi đen tuyền không chút lòng trắng tĩnh mịch mà nhìn chằm chằm vào cô ả, chậm rãi giơ tay lên muốn bóp cổ Kiều Hi Hi, trong miệng không ngừng nói về lời hứa hẹn làm chị em tốt cả đời.

Kiều Hi Hi lần này thét lên trực tiếp hôn mê bất tỉnh, phía dưới còn chảy ra một vũng nước.

Cách nhà vệ sinh gần nhất có một ban, nghe được có người gào thét, toàn lớp đều đứng lên, mấy cái gan lớn đi phía trước trông thấy nhà vệ sinh đen kịt một màu, tay ấn công tắc thì phát hiện đèn không có sáng. Liền để mấy nữ sinh trở về phòng học lấy ra đèn pin, đèn pin chiếu sáng bên trong, trông thấy một nữ sinh đang nằm trên mặt đất.

Lão sư trực ban vội vàng đi vào đem người ôm ra ngoài, hoài nghi là học sinh bởi vì đèn nhà vệ sinh đột nhiên tắt mới có thể kêu lên sợ hãi như vậy đồng thời tại trong lúc bối rối ngã sấp xuống đập đầu mới có thể hôn mê.

Vội vàng thông tri cho bố mẹ Kiều Hi Hi, nhanh chóng đem người đưa đi bệnh viện.

Hứa Ngôn đứng trong đám người quan sát mọi việc, không nghĩ tới Kiều Hi Hi lá gan lại nhỏ như vậy thế mà trực tiếp ngất đi!

Ai nha, Ngôn Ngôn còn tưởng rằng theo tính tình của cô nàng nhiều nhất sẽ chỉ khóc chít chít hô có quỷ đâu!

Thật là không có phẩm vị nha!

Sự việc của Kiều Hi Hi cũng không có gây khủng hoảng gì trong S trường, chỉ là nghe nói Kiều Hi Hi tỉnh lại về sau một mực hô có quỷ, thần chí có chút không rõ ràng, người nhà lo liệu cho cô ta tạm nghỉ học.

Kì thi thử đầu tiên sắp diễn ra, tất cả mọi người tất bật chuẩn bị cho cuộc thi, cuộc thi lần này là cuộc thi tiếp cận đến thi đại học đầu tiên, mọi thành quả mà bạn đạt được sẽ phản ánh lên thực lực của bạn!

Vì lấy được thành tích tốt, tất cả mọi người hận không thể mỗi ngày học 24 giờ, Hứa Ngôn bị hoàn cảnh lây nhiễm, hình thức học bá càng càng điên cuồng hơn!

Liên tục kiểm tra hai ngày, sau khi Hứa Ngôn nộp trước bài thi khoa học tổng hợp liền uống một hộp sữa bò, ngồi trên ghế trong hoa viên trường học phơi nắng, nhìn quả cầu lơ lửng ở giữa không trung chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy, một màn hình do Cầu Mập biến thành. Phía trên là hình ảnh về cuộc trò chuyện của Hứa Tùng Bình và Liễu Tương Tương.

"Tùng Bình, em càng nghĩ càng thấy không nên đem Hứa Ngôn trở về!"

"Sợ cái gì, bằng bộ dáng ngu ngốc của nó có thể uy hiếp được Linh Linh sao? Hơn nữa nó càng không khả năng biết chuyện năm đó chúng ta làm!"

"Tùng Bình. . ."

"Được rồi, sau khi cổ phần Kỷ gia cầm tới tay anh liền tiễn nó cùng một nhà Kỷ gia kia đoàn tụ!"

Hứa Ngôn đóng lại màn hình, tự hỏi chuyện năm đó của hai kẻ kia là có ý gì, thế giới này dường như ẩn tàng rất nhiều bí mật.

Cùng Hứa Ngôn có liên quan, chuyện năm đó nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vụ đắm tàu của Kỷ gia!

Xem ra chuyện xảy ra với Kỷ gia khả năng cao cũng là kiệt tác của Hứa Tùng Bình!

Hứa Ngôn đứng dậy đem hộp sữa bò vào thùng rác, vừa rời đi không lâu, cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn từ sau cây đại thụ đi ra, nhìn theo bóng lưng cậu, híp híp mắt, dáng vẻ vừa rồi của thiếu niên cực giống với một chú mèo con dễ thương đang phơi nắng, khiến hắn hận không thể đi đến vuốt ve cậu.

Thật là một tiểu khả ái a! Thật muốn đem cậu nhốt ở một nơi không có bất luận kẻ nào nhìn đến cậu, nhưng đồng thời cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ tự do tại tại của cậu.

Thư kí sau lưng nhìn thiếu niên đi xa lại xem boss nhà mình, cạn lời.

Đây là lần thứ hai rồi, lần trước tại nhà hàng Pháp cũng là bộ dạng này đi nhìn người ta, lần này tới S trường khảo sát gặp phải thì vẫn là trốn ở phía sau cây nhìn lén, thích liền lên a, lão độc thân!

Đương nhiên những lời này từ thư ký chỉ dám phun tào ở trong lòng.

"Boss, có cần đi điều tra thân phận của cậu ấy không?"

"Không cần. . ." Hoắc Tu nhếch miệng, nhìn thư ký một cái.

Thi xong được nghỉ hai ngày, Hứa Ngôn cùng Hứa Họa Linh được quản gia đón về nhà.

Vừa bước vào cửa Hứa gia, đã nhìn thấy một vị phu nhân đoan trang ưu nhã ngồi trên ghế sa lon đại sảnh, Liễu Tương Tương cùng Hứa Tùng Bình đều đang mỉm cười tiếp cô.

Vị phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Ngôn đứng ở cửa có chút kích động đỏ mắt, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt cậu, một tay xoa lên mặt một tay đặt trên vai Hứa Ngôn.

"Giống, thật sự rất giống, cùng Tiểu Như như đúc ra một khuôn!"

"Ngài là. . ." Dù cho thông qua Cầu Mập Hứa Ngôn đã biết vị phu nhân trước mặt chính là Hoắc phu nhân - Cố Niệm nhưng Hứa Ngôn vẫn phải biểu hiện ra kinh ngạc cùng kháng cự.

"Ta là dì Cố a, Ngôn Ngôn con không nhớ sao, khi con còn bé ta còn thường xuyên ôm con đó!"

"Con. . . Con không nhớ rõ!"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, lần này dì Cố tới là muốn dẫn con đi Hoắc gia!" Hoắc phu nhân nhìn cũng không nhìn Hứa Họa Linh bên cạnh một cái trực tiếp lôi kéo Hứa Ngôn ngồi trên ghế sa lon bắt đầu tinh tế hỏi thăm mấy năm này của cậu trải qua như thế nào, nghe cậu thuật lại một số sự việc, không khỏi hốc mắt ươn ướt.

Năm đó khi Kỷ gia xảy ra chuyện, cô liền muốn đem Hứa Ngôn đến bên mình, đáng ghét chính là Hứa Tùng Bình kia lấy lí do để Hứa Ngôn dưỡng bệnh mà mang người đi, cô tìm rất lâu cũng không có tìm được, mới bất đắc dĩ mượn hôn sự buộc Hứa Tùng Bình đem người trở về!

Còn tốt, Hứa Ngôn cuối cùng không có chuyện gì!

Về sau Hoắc phu nhân lại mấy lần đề nghị muốn đem Hứa Ngôn đi, Hứa Ngôn tự nhiên không đồng ý, cậu vừa mới phát hiện tai nạn đắm tàu Kỷ gia không phải là ngoài ý muốn, còn chưa có chứng cứ làm sao có thể rời đi.

Hoắc phu nhân cuối cùng lôi kéo tay Hứa Ngôn để nhìn cậu càng kỹ càng nhiều hơn cho thoải lòng, lại trong bóng tối uy hiếp người Hứa gia để mấy kẻ đó đừng nghĩ hà khắc với Hứa Ngôn mới rời khỏi.

__________________

Sau 2 ngày nghỉ kết quả đã có, các học sinh chen chúc tại bảng thông báo trước mặt, Hứa Ngôn không có đi tham gia náo nhiệt, bởi vì cậu ngay từ đầu đã biết trước kết quả của mình, đều là max điểm nha! Ngôn Ngôn tuyệt nhất!

Học sinh ban một nhìn thấy xếp hạng đứng đầu của Hứa Ngôn đều ngây ngốc, tổng điểm là 750, vì sao học bá Ngôn Ngôn lại là 780?

Hứa Ngôn bình tĩnh trả lời : "Bởi vì còn có đề phụ a, vô tình tôi làm đúng!"

"A a a, Ngôn Ngôn cậu quá xấu! Mặc kệ, cậu dù sao cũng phải giúp bọn tớ ôn tập!" Chúng học sinh cùng một chỗ hò hét.

"Hảo!"

Thành tích của Hứa Ngôn không chỉ gây chấn động trong S trường mà còn chấn động toàn nước, khoa học tự nhiên max điểm còn trả lời đúng toán cao cấp mà sinh viên năm cuối cũng chưa chắc có thể giải ra!

780 là điểm số cao nhất trong lịch sử giáo dục Hoa Quốc, khiến vô số trường trung học chú ý đến cái người chưa từng có danh tiếng này, nhao nhao từ các nơi đến S tường ngầm phỏng vấn, đạt được tin tức khiến bọn họ chấn kinh!

Bạn học của cậu đều chứng minh cậu chân chính là một học bá, ấn tượng của các học sinh về cậu cũng phi thường tốt, các học sinh đều biểu thị Hứa Ngôn tính cách tốt, vô luận ai tìm cậu hỗ trợ cậu cũng sẽ không cự tuyệt!

Hết đợt này đến đợt khác đều nhận được kết quả tương tự.

Rất nhiều người cho rằng Hứa Ngôn lần này là may mắn, nhưng lần thi thử thứ hai Hứa Ngôn vẫn đạt 780 điểm đứng nhất toàn trường, tất cả thanh âm đều biến mất.

Một lần là ngẫu nhiên, hai lần chính là thực lực, người nước Hoa ngưỡng mộ chính là người có thực lực, Hứa Ngôn tại S trường chính là một tồn tại truyền kỳ.

Dù ban đầu không được mọi người tiếp nhận, đến toàn trường thầy trò đều yêu quý cậu, chỉ với hai cuộc thi thử.

Hứa Họa Linh đứng trước cửa phòng học nhìn Hứa Ngôn bị đám người vây quanh, không cam lòng nắm chặt nắm đấm.

Lại bị một học sinh vội vàng vào cửa va vào một phát, thiếu chút bất ổn ngã sấp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro