Lưu luyến chia ly (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả con trai của tiên đế đều sửa "Dận" thành "Duẫn", duy chỉ có lão thập tam không cần tránh tên húy của hoàng đế, trước sau vẫn gọi một tiếng "Dận Tường". Dận Chân không nghĩ ra, chính mình chỗ nào có lỗi với hắn mà hắn phải làm ra chuyện tới mức này, rối loạn triều chính, lại rối loạn cương thường.

Lê Thu tự mình tiến vào điện, nước mắt liền không dừng được, một bộ hoa lê trong mưa đáng thương từng tiếng cầu xin hắn. Dận Chân bị nữ nhi khóc đến phiền lòng, thở dài một tiếng, đỡ nàng đứng dậy.

"Thu Nhi, trẫm hỏi con, con đối với Dận Tường đến tột cùng là tâm tư ra sao?"

"Tâm tư Thập tam thúc ra sao, tâm tư nữ nhi chính là như vậy." Trong lời nói của tiểu cô nương mang theo một cỗ bướng bỉnh.

Khóe miệng Dận Chân giật giật, trầm giọng nói: "Ngươi đã biết hắn là Thập tam thúc của ngươi, sao còn có thể làm xằng làm bậy?" Lời của hoàng đế rõ ràng là đạo lý không thể dùng, nếu là tình cảm, liền lấy tình để nói.

"Thu Nhi, ngươi có nghĩ đến hay không, nếu các ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, cuối cùng sẽ là hủy hoại Thập tam thúc của ngươi."

...

Lê Thu nghe câu nói đó xác thực đã hơi hơi động tâm, nhưng vẫn khinh thường như cũ: "Hoàng A Mã tìm mọi cách cản trở mới là hủy hoại Thập tam thúc!"

"Ngươi...!" Dận Chân vô cùng đau đớn, hơi chút tận tình khuyên bảo, "Lê Thu ơi Lê Thu, con đừng tưởng rằng ngạch nương con cho con giữ danh nhi của người Hán, liền quên đi chính mình là con cháu của dòng dõi Ái Tân Giác La! Hai người là thúc cháu, chính là đời này không có duyên phận......"

Hoàng đế nhìn thân mình dần dần cứng đờ của nữ nhi, biết nàng không phải là người chấp mê bất ngộ, tiếp tục khuyên nhủ: "Mặc dù trẫm thành toàn cho hai người, nhưng thân phận của hai người như vậy, sẽ không có ai nhìn chằm chằm hay sao? Hảo cách cách, chẳng lẽ muốn trẫm giữ con đến già không gả? Mà Thập tam thúc của con, địa vị cao quý, trên triều đình biết bao nhiêu người đỏ mắt đã lâu, Dận Tường hành sự cẩn thận, mới không lộ ra sơ sót gì. Nếu như chuyện của cả hai lộ ra ngoài, Di Thân Vương xem như triệt triệt để để bị hủy hoại, đến lúc đó, trẫm như thế nào giữ được hắn, như thế nào dẹp được miệng lưỡi thế gian?"

Dận Chân dừng một chút, tiếc nuối vạn phần, "Thân vương tầm thường cũng thôi đi, nhưng Thập tam thúc của con đối với giang sơn xã tắc của trẫm, đối với lê dân bá tánh Đại Thanh ta, đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng, con cũng không phải là không biết. Thu Nhi à, nghe Hoàng A Mã khuyên một câu, thiên gia chi nữ, sao có thể ích kỉ như thế a......"

"Hoàng A Mã....." Lê Thu chỉ cảm thấy cả người vô lực, xụi lơ trên mặt đất, nàng là tiểu cô nương lớn lên trong thâm cung, khó khăn của bá tánh ngoài kia đối với nàng mà nói đều quá xa xôi, nàng chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu cả đời, chỉ đơn giản như thế mà thôi. Hiện giờ hoàng đế đề cập tới lê dân thiên hạ, nàng cũng có chút không biết làm sao.

Bỗng nhiên trong đầu óc hiện lên một ý niệm, tiểu cô nương như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, hoảng hốt mở miệng: "Hoàng A Mã, như vậy liền làm cho Thu Nhi chết đi." Nàng đi bằng hai đầu gối về phía trước, ôm lấy Dận Chân ngồi xổm thân mình xuống, lệ rơi không ngừng, "Nữ nhi bất hiếu, Hoàng A Mã, ngài liền làm cho con chết đi, trên đời này không còn Thu cách cách, khi đó dù cho người khác có nhìn đến cái gì, đối với Thập tam thúc cũng không chướng ngại nữa......"

Dận Chân nghe vậy, trong cổ họng cay chát. Nữ nhi thân cận nhất của hắn a, khi nào đã động tâm sâu nặng đến như vậy, hắn lại không có phát hiện ra. Thu Nhi cùng ngạch nương nàng rất giống nhau, tư dung tiếu lệ phi thường, lại cùng có một trái tim yêu sâu nặng, nhưng trái tim này đặt trong hoàng thất, chỉ có thể là bùa đòi mạng mà thôi.

Hoàng đế tàn nhẫn đem nữ nhi từ trong ngực đẩy ra, hai tròng mắt gắt gao khóa trên hai mắt đẫm lệ kinh hoảng của nàng: "Vậy con sẽ trở nên như thế nào, làm thiếp thất được Di Thân Vương dưỡng tại ngoại viện? Đường đường là cách cách của Đại Thanh, mà không thể ngẩng mặt lên nhìn người khác sao?" Dận Chân có chút nghiến răng nghiến lợi, "Hắn thì có cái gì tốt! Thu Nhi, con ngẫm lại mà xem, Thập tam thúc con hiện tại dưới gối có hai nhi tử, tuy rằng trong lòng hắn có con, nhưng khi hắn nhìn đến hài tử của chính mình, lại nhìn đến... mẫu thân của hài tử. Hắn phải làm người chồng người cha có trách nhiệm, các ngươi vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ khúc mắc gì mà ở chung với nhau hay sao? Con có từng nghĩ đến chuyện này chưa Thu Nhi?"

Dận Chân thật hết cách rồi, hắn không thể không lừa gạt nữ nhi. Đã là nghiệt duyên, không thể không chặt đứt, không thể không chặt đứt a. Thu Nhi, chớ trách Hoàng A Mã nhẫn tâm, nam nhân trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, người ngươi coi trọng nhất không có khả năng chỉ có mỗi người kia......

Lê Thu giờ phút này giống như bị hồng thủy (lũ lụt) ngập trời, bao quanh lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng kia của nàng, sắc mặt trắng bệch. Nàng bình thường không dám chạm đến nỗi khổ trong lòng này, hiện nay bị tàn nhẫn móc ra, tuy đau, nhưng vô cùng chân thật.

Dận Chân biết, những lời này tổn thương nàng sâu nhất, nhưng lại có hiệu quả nhất, tiếp tục khuyên nàng: "Mọi chuyện trẫm đều theo ý con. Nghe lời Hoàng A Mã đi, Dận Tường không thể nào là phu quân của con được, buông bỏ đi...... Nếu con không quen nhìn hoàng gia tam thê tứ thiếp, trẫm sẽ tìm cho con một người không nạp thiếp, như thế nào?"

Lê Thu đã nản lòng thoái chí, hai mắt trống rỗng: "Hoàng A Mã tính toán ra sao?"

"Trẫm tự nhiên thay con tìm một nhà chồng tốt."

"A," Lê Thu trào phúng cười, "Nhà chồng tốt...... Không biết là nhà của vị quan nào đâu?"

Dận Chân nghe vậy, trong hai tròng mắt tràn đầy bi thương, nữ nhi coi hắn là loại người gì đây? Nhưng hắn cũng không muốn cùng nữ nhi cãi cọ, chỉ thở dài, vô lực mở miệng: "Binh Bộ Thị Lang, Nạp rầm tinh đức. Trẫm sẽ an bài một cơ hội, để hai người gặp nhau một lần, nếu như con không hài lòng, liền đổi một......"

"Không cần." Lê Thu nhắm hai mắt lại đánh gãy lời nói có chút ngữ khí lấy lòng của hắn, "Rất tốt. Nữ nhi liền gả cho hắn...... Có thể sớm ngày thành hôn."

"Thu Nhi......" Dận Chân nghe thấy lời nói lãnh đạm của nữ nhi, tim như bị dao cắt, theo bản năng muốn đi đỡ nàng.

Ai ngờ Lê Thu nghiêng người tránh đi, căng thân người đứng lên, nhìn về phía hoàng đế: "Nữ nhi còn có một chuyện muốn nhờ. Đợi đến ngày đại hôn của nữ nhi, đó là ngày Thập tam thúc trở về triều đình, Hoàng A Mã người có đáp ứng không?"

Ung Chính trầm ngâm một lát, cảm thấy không ổn, như vậy sợ sẽ sinh ra biến cố, thử thăm dò mở miệng: "Không phải trẫm không muốn đồng ý, chỉ là với tính tình của Dận Tường....... Nửa năm, sau khi con thành hôn sáu tháng, trẫm liền thả hắn ra, được không?" Đến lúc đó, hết thảy đã trần ai lạc định (mọi chuyện đã định).

Lê Thu vô lực xua tay, cười khổ một tiếng, lảo đảo đi ra ngoài, "Không ngại, không ngại....... Nửa năm cũng tốt, cũng tốt......"

Dận Chân đứng tại chỗ, trong lòng đau khổ. Lê Thu, Dận Tường, là trẫm có lỗi với các ngươi......

***

"Vương gia----" Ngụy Ương đi vào phòng trong tối tăm, tuy đã là ban đêm, bên trong vẫn chưa đốt đèn, nhìn thấy Dận Tường đang hôn mê, vết thương trên trán đã được xử lý, ít ngày nữa liền có thể khỏi hẳn, chỉ là mấy ngày nay, thân thể hắn càng thêm hao gầy, thân thể hao mòn khi ở phía nam còn chưa kịp phục hồi, sợ là có chút khó giải quyết.

Dận Tường từ từ tỉnh lại, thấy Ngụy Ương đứng bên giường thì thập phần kinh ngạc, thanh âm khàn khàn: "Sao ngươi lại tới đây...... Không phải thánh chỉ đã hạ, không cho người vào thăm sao......"

Lần này Di Thân Vương bị giam, trong triều sôi nổi suy đoán. Đều nói là Ung Chính sợ hắn công cao chấn chủ, vì Di Thân Vương bóp chặt cổ tay, muốn diệt trừ hậu họa. Nhưng hoàng đế đối với việc này không để lọt một giọt nước, im bặt không nhắc tới, người khác thì tất nhiên không dám mở miệng hỏi.

Ngụy Ương là tự nhiên nhận được ý chỉ của hoàng đế, mới dám đến thăm.

"Vương gia không cần lo lắng, lần này nô tài tới...... Là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Dận Tường nhíu mày, chuyện quan trọng? Hiện giờ còn có chuyện quan trọng gì chứ, nếu mà có, cũng chỉ có thể là chuyện của Lê Thu...... Nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi sâu thêm nhìn về phía hắn.

"Vương gia chắc đã đoán được." Ngụy Ương có chút không đành lòng mở miệng, "Lê Thu cách cách được phong danh hào Thạc hoài khác công chúa, hôm nay đại hôn......"

"Cái gì?!" Dận Tường như bị sét đánh, bàn tay khớp xương rõ ràng gắt gao nắm chặt lấy tay Ngụy Ương, "Sao có thể nhanh như vậy? Vì sao đến hôm nay ta mới được biết?"

"Vương gia, hoàng thượng cố ý không cho tin tức này truyền đến chỗ ngài, lúc này mới cố ý để cho thuộc hạ đến". Ngụy Ương cũng không thể nề hà, "Hiện nay vạn sự kết cục đã định, Thu cách cách giao phó ta nhất định phải nói cho Vương gia, bảo trọng thân mình, nửa năm sau liền có thể thuận lợi hồi triều."

"Ngươi gặp nàng?" Dận Tường có chút kích động mà nhìn chằm chằm hắn, "Nàng còn nói cái gì nữa?"

Ngụy Ương lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, đưa cho hắn: "Chưa nói cái gì, cách cách chỉ cho ta cái này, muốn ta tự tay giao cho Vương gia."

Dận Tường gấp không chờ nổi mà mở ra, bên trong chỉ có một hàng chữ nhỏ.

--------------

Không loạn với tâm, không vây với tình. Không sợ tương lai, không niệm quá khứ....... Như thế, mạnh khỏe.

Dận Tường nắm chặt trang giấy mỏng trong tay, lần trước nàng gửi thư cho mình vẫn là những lời tương tư âu yếm. Hiện giờ.... Như thế, mạnh khoẻ sao? Nghĩ đến giờ phút này nàng đang trong nến đỏ trướng ấm, hoan lạc dưới thân một nam nhân khác..... Dận Tường "oa" một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi. Phía trên áo choàng màu bạch nguyệt đều là vệt đỏ, tức khắc ngã quỵ trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Hù đến Nguỵ Ương đứng một bên nhảy dựng lên, hoảng loạn hô to: "Người đâu, mau tới đây, truyền thái y ——"

———————————————
Giải thích chút: "Nạp rầm tinh đức" không phải là "Nạp Lan Tính Đức" mọi người vẫn quen thuộc đâu, người Mãn Thanh có rất nhiều âm đọc giống nhau. Cái người Hưng Đức này trong lịch sử chính là trượng phu của Thạc hoài khác công chúa đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro