Lưu luyến chia ly(33)-Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trắng nõn mềm mại, một cứng rắn ngăm đen, da thì thịt kề sát lẫn nhau, chỉ thấy một đôi vú lớn phấn nộn chặt chẽ đè lên ngực nam nhân, chèn ép đến thay đổi hình dạng. Tay nhỏ nắm lấy côn thịt xoa nhẹ, côn thịt vốn đã thô dài, dưới sự vuốt ve chơi đùa của nàng càng thêm bành trướng rất nhanh.

Dận Tường cũng không nhàn rỗi, một tay nâng lấy sống lưng bạch ngọc, tay còn lại với ra đằng sau, dùng hai ngón tay ở hoa kính chật hẹp không ngừng trêu chọc, đầu ngón tay thô lệ ma sát thịt non thật mạnh, lòng bàn tay dính đầy mật dịch. Tiểu cô nương rầm rì thấp giọng rên rỉ, thẳng đến khi nam nhân chạm đến chỗ sâu nhất trong tầng tầng lớp lớp mị thịt, mới triệt triệt để để thăng hoa.

"Thật vô dụng, chỉ hai đầu ngón tay Thu Nhi liền ăn no rồi sao?" Dận Tường ác ý cười, từ trong hoa huyệt ướt dầm dề rút ra hai ngón tay, đưa vào trong miệng liếm láp một phen, "Thu Nhi... thật ngọt..."

Lê Thu không còn mặt mũi mà nhìn hắn, e thẹn cúi đầu, chỉ thấy nguyên cây côn thịt của nam nhân đều dính đầy chất lỏng ngọt ngào của nàng, toả sáng rực rỡ dựng thẳng đứng.

Dận Tường khẽ liếc nhìn Đồng Đồng nhếch cái miệng nhỏ nặng nề ngủ, dán bên tai tiểu nhân nhi cất giọng khàn khàn: "Thu Nhi ngoan, để thập tam thúc ăn một lần được không?"

Tiểu cô nương xấu hổ một lát, vẫn gật đầu đồng ý.

Sau một trận sột sột soạt soạt, nam nhân lần nữa dạng đôi chân dài ra, ngồi quỳ giữa háng tiểu cô nương đang đỏ bừng mặt, tay nàng đang dùng sức đỡ lấy côn thịt ngăm đen, thỉnh thoảng còn dùng lòng bàn tay xoa xoa quy đầu tròn xoe, tay trái bên kia lại nhẹ nhàng bóp bóp hai quả trứng thịt no tròn nặng trĩu, không ngừng kích thích dục vọng của nam nhân.

"A... Thu Nhi..." Dận Tường thật sự thoải mái, ngửa đầu nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng gọi tên nàng.

"Thập tam thúc..." Lê Thu si ngốc nhìn hắn chằm chằm, nhìn biểu tình thoả mãn của hắn, không khỏi lẩm bẩm ra tiếng.

"Thu Nhi, thập tam thúc rất thoải mái..." Dận Tường nhìn vào đôi mắt hạnh ướt át của nàng, yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ, "Uỷ khuất nàng rồi..."

Lê Thu nghe vậy, lắc lắc đầu, mí mắt hơi rũ xuống, lông mi mượt mà trên đôi mắt rủ xuống tạo thành bóng hình chiếc quạt. Nàng không cảm thấy uỷ khuất, bọn họ yêu thương lẫn nhau, tình thâm vô cùng, có thể làm hắn cao hứng như vậy, có gì mà uỷ khuất chính mình đâu? Huống hồ, nam nhân cũng thường xuyên vì nàng mà làm những chuyện giống như vậy...
Nghịch như vậy, tiểu cô nương liền kề sát dương cụ nóng bỏng kia, Dận Tường yêu sạch sẽ, trừ bỏ mùi vị nam tính của nam nhân cùng một chút mùi tanh của tinh dịch, cũng không còn mùi gì khác. Chậm rãi vương cái lưỡi đinh hương ở trên mã nhãn liếm một ngụm, Dận Tường thoáng chốc căng thẳng thân mình: "A..."

Hai người xác thật đã lâu chưa từng thân mật như vậy, Lê Thu thấy bộ dáng phấn khởi của nam nhân, trong lòng vừa vui vừa khẩn trương, lập tức mở đôi môi anh đào, đem hơn phân nửa quy đầu ngậm vào trong miệng, gian nan phun ra nuốt vào, mà đôi tay vẫn như cũ nắm lấy thân gậy nhẹ nhàng xoa.

Hài tử đã ngủ say ở một bên, Dận Tường cũng không cố nén, sau một lúc được nàng liếm mút trong khoang miệng ấm áp, đôi tay ôm lấy đầu Lê Thu, gầm nhẹ đâm sâu vài cái, một lượng lớn tinh dịch đặc sệt hữu lực phun ra tới. Tinh dịch nam nhân vừa nhiều vừa đặc, lại phun ở chỗ yết hầu, làm một lượng lớn tinh dịch rót thẳng vào dạ dày Lê Thu, sau khi rút ra khỏi miệng nàng, Dận Tường loát động vài cái trên côn thịt kéo dài khoái cảm, đem một ít tinh tương còn lại bôi lên lưỡi nàng, phun nàng một miệng đầy tràn.

Dận Tường nhìn tiểu cô nương mở to mắt con ngươi mơ màng, ngoan ngoãn nuốt tinh dịch của hắn, dương cụ mới bắn xong lại lập tức cương lên, vô cùng cứng rắn: "Thu Nhi..."

Nhích tới giữa hai chân trần trụi của tiểu nhân nhi, bàn tay to đỡ lấy cự vật, nhắm ngay bạch huyệt kiều nộn, nhẹ nhàng đẩy một cái, côn thịt liền chen vào cửa huyệt, nhưng lại không có đi vào: "Thu Nhi... a... thập tam thúc rất nhớ nàng..."

Lê Thu còn cố kỵ Đồng Đồng, gắt gao cắn chặt môi nhỏ, không chịu rên rỉ ra tiếng, đôi tay bám lây đầu vai hữu lực của nam nhân, mông nhỏ không chịu hướng lên trên, không muốn hắn vào được quá sâu. Dận Tường lại không thuận theo nàng, quy đầu quen cửa quen nẻo đi vào thâm cung ấm áp, thẳng đến hoa tâm tiểu cô nương run rẩy: "Thập tam thúc... đừng, thiếp... thiếp sắp không được... Đồng Đồng... ở bên kia..."

Dận Tường cười nhẹ một tiếng, đôi tay duỗi hướng bộ ngực cao ngất, nắm lấy một bên nhũ thịt, cũng không đáp lời ngay lập tức, há miệng đem nhũ hoa phấn hồng ngậm lấy, đầu lưỡi tham luyến không ngừng liếm mút bao lấy, động tác giữa háng vừa mạnh vừa sâu, nhiều lần chạm đến cửa thâm cung bên trong.

Lê Thu vốn chính là nỏ mạnh hết đà, lại bị va chạm mãnh liệt như thế, sớm đã hồn vía lên mây, mềm mại ngã vào trên người nam nhân.

Dận Tường đang nhắm mắt tận hưởng cảm giác bị mút chặt sắp đến cao trào, lại nghe một âm thanh mềm mại yếu ớt kêu gọi: "Mẫu thân... Người đang làm cái gì vậy?"
Thân thể mềm mại trong lòng ngực rõ ràng run rẩy một cái, Dận Tường vội vàng kéo xiêm y bên hông nàng lên, khoác lên trên sống lưng lõa lồ, rồi sau đó chật vật mà nhìn đôi mắt to mông lung vừa mới tỉnh ngủ của Đồng Đồng, cường điệu cười nói: "Mẫu thân bị bệnh, phụ thân đang giúp mẫu thân chữa bệnh..."

Bé liền thật nhanh tin tưởng lời nói bịa đặt của Dận tường, xoa đôi mắt ngồi dậy, hốc mắt nổi lên màu đỏ ửng, tay nhỏ liền sờ lên người Lê Thu: "Mẫu thân... mẫu thân, người làm sao vậy..."

Lê Thu gắt gao ôm chặt thân mình nam nhân, căn bản không dám quay đầu lại nhìn xem con trai của nàng, càng không dám lên tiếng đáp lại bé. Huyệt nhỏ vừa trướng vừa tê dại, trong lòng vừa xấu hổ vừa sợ, nàng sợ mở miệng một cái liền không ức chế được mà rên rỉ lên.

Chẳng lẽ mới vừa rồi động tĩnh quá lớn, đánh thức Đồng Đồng sao? Nhưng nàng đã khắc chế rồi mà... Nhất định là thập tam thúc , nhất định là hắn, nửa điểm cũng không biết thu liễm.

Dận Tường duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng, ôn nhu khuyên nhủ: "Đồng Đồng đừng lo, mẫu thân chỉ là bị lạnh, phụ thân đang sưởi ấm cho mẫu thân đấy."

Đồng Đồng nghi hoặc nhìn nửa người trên trần trụi của phụ thân, cùng với mẫu thân đang gắt gao rút vào ngực phụ thân, sao mà lạnh được? Hôm nay rõ ràng là một ngày nắng đẹp, liền do dự nói: "Nhưng mà Đồng Đồng cũng không bị lạnh, tay Đồng Đồng vẫn còn nóng nóng."

Nam nhân nhẫn nhịn đến nổi cả gân xanh, côn thịt chôn sâu trong hoa kính nữ nhân không dám có nửa cái động tác gì, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Mẫu thân là nữ tử, Đồng Đồng là nam nhân, tất nhiên không giống nhau. Được rồi, phụ thân không nên đánh thức con, Đồng Đồng ngoan nằm xuống ngủ tiếp một chút nữa có được không?"

"Không muốn đâu..." bé lắc đầu, con ngươi giống Lê Thu như đúc vô tội nhìn Dận Tường, bé đã ngủ no rồi.

Dận Tường chán nản, Lê Thu trong lòng ngực hắn xấu hổ muốn khóc rồi, cái này... lên làm sao cho phải a.

"Đồng Đồng..." rốt cuộc Lê Thu hơi hơi nâng lên khuôn mặt hồng nhuận ướt át, thanh âm ôn nhu tinh tế gọi tên bé, "Đồng Đồng ngoan, thân thể mẫu thân không thoải mái, phụ thân cũng không thể bồi con chơi được, Đồng Đồng nhắm mắt lại ngủ thêm một khắc (15 phút) nữa, một khắc sau mẫu thân liền gọi con dậy có được không?"

Mẫu thân cũng đã lên tiếng, Đồng Đồng tuy không tình nguyện nhưng vẫn hậm hực gậy gật đầu, uỷ khuất nói: "Đồng Đồng chỉ ngủ một khắc... mẫu thân nhớ phải gọi con dậy..."

"Được..." Lê Thu nhanh chóng đồng ý.

Dận Tường cố nén cười, liếc mắt nhìn tiểu gia hoả ngoan ngoãn ngồi trên giường gỗ, lại nghe lời nằm xuống, tự mình đắp lên chăn mỏng, bé nhìn vào mắt Dận Tường: "Đồng Đồng muốn ngủ, phụ thân phải hảo hảo giúp mẫu thân chữa thương đấy."

"Ngoan..." Dận Tường thấy bé đã nhắm mắt lại, mới nâng mông Lê Thu lên một chút bắt đầu đưa đẩy.

Lê Thu hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vô lực thừa nhân va chạm của hắn: "Thập tam thúc... đừng..."

Nàng vốn tưởng rằng sau khi dỗ được Đồng Đồng, hai người nên nhanh chóng thu dọn "hiện trường", ai ngờ nam nhân này nửa điểm ý tứ dừng lại cũng không có.

"Thu Nhi, lúc này mà nàng muốn ta dừng lại, chính là muốn mạng của thập tam thúc sao?" Dận Tường bất đắc dĩ thở dài, "Ta nhanh một chút, nhanh một chút là tốt rồi."

Dứt lời, Dận Tường nâng mông của nàng lên, thịt huyệt phấn nộn hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, sau khi rút côn thịt ra, chỉ thấy một đạo dịch trắng đục từ trong khe thịt chảy ra ngoài, từ từ dừng ở quy đầu bạo trướng thô to.

Dận Tường nuốt một ngụm nước miếng, đem quy đầu tiến đến cửa huyệt, còn chưa kịp cắm vào, xe ngựa liền xóc nảy một cái, quay đầu liền thẳng tiến đẩy ra ngọc môn, "chi" một tiếng liền xông vào.

Hai người đều hừ nhẹ thoả mãn, bất thình lình tiếp xúc thân mật chặt chẽ, thật sự quá mức sảng khoái. Dận Tường khẩn trương chú ý động tĩnh trên giường gỗ, một mặt đĩnh động eo hữu lực, côn thịt thô to không ngừng ra vào "nhà kính trồng hoa", sau vài lần hạ xuống, ái dịch liền bay tán loạn, tiếng nước lép nhép quanh quẩn.

Lê Thu nhịn không được thở dốc, sợ lại đánh thức Đồng Đồng, nửa che nửa lộ, càng hiện lên vẻ mị hoặc nhu mì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro