Lưu luyến chia ly(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi khác, Phú Sát thị nghe được tin tức An Du mang thai lần nữa, tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi.

Tỳ nữ bên người thấy thế đau lòng chủ tử, vào cửa đã hai năm, thế nhưng Vương gia chưa một lần sủng hạnh qua trắc phúc tấn nhà mình. Tuy nói rằng bộ dạng Triệu Giai thị kia lớn lên xinh đẹp, nhưng chủ tử cũng không kém, sao liền rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như thế này.... Chủ tử không được sủng, các nàng làm nô tỳ càng không có cơ hội xoay người.

Trong đầu không khỏi hiện lên một cái chủ ý, một phen cân nhắc càng thêm cảm thấy khả thi, liền ghé sát vào tai Phú Sát thị nói nhỏ: "Chủ tử, ngài xem bây giờ cái vị chính phòng kia có thai, Vương gia tự nhiên sẽ không đến phòng nàng...... Không bằng....."

Phú Sát thị nghe xong hồ nghi mà nhìn về phía nàng ta: "Có thể được không? Vạn nhất bị Vương gia phát hiện....."

"Sẽ không, Vương gia đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, nào có thể nghĩ nhiều đến như vậy!"

"Nếu như thế, đêm nay nếu có thể thật sự được việc, nhất định trọng thưởng cho ngươi." Phú Sát thị có chút động tâm, nàng chờ mong ngày này đã lâu, hiện giờ cơ hội bày ra trước mắt, không khỏi hưng phấn nhưng lại lo sợ.

"Vậy thì nô tỳ tạ ơn ngài trước."

......

"Ôi, đây không phải Ngụy Ương sao? Sao quỳ gối bên ngoài?" Phú Sát thị tự mình bưng một chén canh nấm tuyết chưng, mặt phấn đỏ ửng đi về phía thư phòng. Ai ngờ còn chưa vào cửa liền thấy tâm phúc bên người Vương gia đang quỳ ngoài cửa, trong lòng không khỏi lộp bộp một trận. Hay là hôm nay Vương gia đang nổi giận?

Ngụy Ương nghe vậy cúi người bái: "Nô tài ra mắt trắc phúc tấn."

Phú Sát thị cười gật đầu, xem như đáp lại: "Vương gia ở bên trong sao?"

"Vâng."

Lời vừa dứt, cửa thư phòng liền mở ra ----

"Ở đây ồn ào cái gì hả?" hai hàng lông mày trói chặt, lạnh mắt nhìn hai người một đứng một quỳ.

Phú Sát thị vội vàng đi lên đón, "Gia, thiếp thân nghĩ ngài công vụ bận rộn, đã trễ thế này mà thư phòng còn sáng đèn, cho nên đặc biệt làm canh nấm tuyết này đưa tới....."

"Nga?" Dận Tường nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm cẩn thận đánh giá nàng, nhanh như vậy liền không an phận sao, "Đã là ngươi đích thân làm, vậy vào đi, bổn vương phải hảo hảo nếm thử."

Phú Sát thị tức khắc mặt mày hớn hở, cẩn thận bưng vào cửa.

"Chuyện của ngươi, ngày mai bổn vương sẽ hỏi lại. Không cần quỳ nữa, đi đi......" Dứt lời, cửa phòng lần nữa khép lại.

Bên trong thư phòng, Phú Sát thị có chút thấp thỏm bất an, lần đầu tiên vào thư phòng của Vương gia, giống như đang nằm mơ vậy. Đêm nay đại khái là có thể được việc đi, nhưng thật ra nàng cũng cần có một đứa con, tuổi già coi như có cái để dựa vào.....
Tâm tư nữ nhân kia Dận Tường cũng đã đoán được tám chín phần, trong lòng cười lạnh: "Không phải nói hầm canh nấm tuyết cho bổn vương sao, còn không mau hầu hạ?"

"Dạ dạ dạ......" Phú Sát thị vội vàng hoàn hồn, đem chén men sứ viền vàng cùng thìa trình lên trên, "Vương gia nếm thử."

Dận Tường liếc mắt xem xét khuôn mặt nhỏ chờ mong của nàng ta, ý cười khóe miệng không giảm, tiếp nhận chén, tinh tế đánh giá đồ vật tinh xảo trong chén.

Phú Sát thị thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm, chậm chạp không động tới cái thìa, không khỏi hoảng loạn lên, hay là hắn đã nhận thấy được cái gì, do dự mà mở miệng: "Gia, ngài không nếm thử sao?"

"Phanh——-"

Chén men sứ theo đó vỡ tan tành, Phú Sát thị như chim sẻ bị chấn kinh, chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.

"Ta chưa từng nghĩ tăng cách thế nhưng lại dưỡng ra một nữ nhi như người, chuyện dơ bẩn như thế cũng dám làm ở Di Thân Vương phủ......" Dận Tường với tay qua, giày đen nhánh nâng lên cằm run rẩy của nữ nhân, trong lời nói vô cùng lạnh lẽo, "Ngươi thực sự làm bổn vương thất vọng quá."

"Người tới, phúc tấn ở đâu? Tuyên Triệu Giai thị!" Dận Tường chán ghét quay mặt đi, cao giọng mở miệng.

An Du mới vừa rồi được mọi người vây quanh còn chưa kịp nghỉ ngơi, vội vàng chạy tới. Vừa thấy được cảnh hỗn độn trong phòng, cùng Phú Sát thị ngồi trên mặt đất khóc như hoa lê dính nước mưa, liền biết được đại khái.

An Du cười gượng đi về phía trước, "Gia, đây là làm sao vậy, người phát hỏa lớn như vậy?"

Dận Tường trào phúng cười: "Ngươi chưởng quản hậu viện như thế sao? Vì tranh sủng, chuyện thấp kém như hạ dược cũng làm ra được, lần tới sợ là bổn vương muốn công đạo đều ở trong tay các người rồi!"

"Vương gia!" An Du quỳ xuống, mở miệng giải thích, "Việc này xác thật là thiếp thân sơ suất...... Nhưng muội muội cũng là nhất thời hồ đồ......"

"Nhất thời hồ đồ? Ý tứ kia của phúc tấn là gì?" Dận Tường nghiền ngẫm mà nhìn về phía mặt An Du đã có chút trắng bệch.

"Thiếp thân...... Thiếp thân cảm thấy, vừa lúc thiếp thân mang thai...... Vương gia không bằng......" An Du do dự mà nói ra lời trái lương tâm, thứ nhất là muốn hoá giải sự việc, thứ hai... cũng muốn thử chân tâm nam nhân một phen.

Ai ngờ Dận Tường cao giọng cười to: "Khó có được phúc tấn hiền Huệ, bổn vương chuyện bé xé to rồi. Được, cũng chỉ là nữ nhân cả mà thôi...... Phú Sát thị, nể mặt mũi phúc tấn, bổn vương tha tội cho ngươi, đêm nay liền ở lại phòng ngươi nghỉ ngơi." Nói xong quay đầu nhìn về khuôn mặt trắng như tờ giấy của An Du, "Đêm khuya quấy rầy, phúc tấn trở về phòng an tâm dưỡng thai đi."

Dứt lời, nam nhân không quay đầu lại đi về phía viện của trắc phúc tấn.

Phú Sát thị bị dọa cho choáng váng, trăm triệu lần không nghĩ tới trò khôi hài này lại có kết cuộc như thế, một phen lau khô nước mắt trên mặt, tạ lễ qua An Du sao đó cũng vội vàng đứng dậy trở về phòng.

An Du hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, người vô tình chung quy vẫn vô tình, đế vương gia người người đều như thế. Nàng vốn không nên có chờ mong gì, tự rước lấy nhục mà thôi...

......

"Gia......" Phú Sát thị mặt mày xấu hổ, muốn tiến lên cởi áo giúp Dận Tường.

Nam nhân một phen tránh hai tay nàng ta, làm như là tránh né đồ vật gì dơ bẩn, "Ngươi nghe rõ cho bổn vương, nếu lại còn không an phận một chút, trong vương phủ định là không dung nổi ngươi. Chớ nói phụ thân ngươi chỉ là một tá lãnh nho nhỏ, cho dù là đại học sĩ đương triều, bổn vương cũng có thể thu thập các ngươi!"

Tay Phú Sát thị thoáng chốc cứng đờ, nàng ta biết ý tứ của Vương gia là sẽ xuống tơi với nhà mẹ đẻ nàng ta, liền che mặt khóc rống, "Gia, thiếp thân sẽ không dám nữa đâu, cầu Vương gia bỏ qua cho phụ thân......"

"Việc này là do một mình ngươi làm, hay là chủ ý của người khác?"

"Chuyện này......" Nữ nhân hiển nhiên không dự đoán được hắn nhạy bén đến như thế.

"Nói!"

Nam nhân quát dài một tiếng chói tai, nàng theo bản năng cả kinh mà thú nhận nha hoàn bên người.

"A, rất tốt." Dận Tường mặt vô biểu tình vuốt ve nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái, "Nhà hoàn như vậy, không thể lưu."

***

Chân trời dần trở nên trắng sáng, Dận Tường vẫn trằn trọc như cũ. Lễ mừng Hoằng Xương một tuổi, thế nhưng lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, bất quá cũng xem như là một cơ hội tốt để rời xa những nữ nhân đó.

Không biết sao, trước mắt hắn lại hiện lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Lê Thu. "Thu Nhi, Thu Nhi......" sau vài tiếng trầm thấp nỉ non, nam nhân cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp......

—————-
Lời tác giả: sao mà viết một hồi lại biến thành thanh thuỷ văn rồi... tiết tấu có phần hơi chậm, quả nhiên thịt văn mà chọn cốt truyện này quá không sáng suốt. Nhưng mà, cuối cùng đã viết xong nhưng vai phụ lung tung rối loạn, phía sau không có đất diễn cho các nàng nữa rồi.
Chương sau có một bước ngoặc tiến triển, để cho hoàn thượng hơn hai mươi năm ăn thịt đi.

Aa, cầu lưu trữ đạt hơn ba chữ số chúng ta tổ chức một trò chơi chơi đi? Đến lúc đó đem phiên ngoại thượng thiên để vào bên trong a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro