Lưu luyến chia ly (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Như Ca - Đại Nương nhà bên

-------------------------------------------------------

Mùa xuân ở Bắc Quốc, hoa lê nở trắng đường.

Lê Thu không ngờ, vì một câu hứa hẹn của nam nam nhân kia, nàng chờ từ cuối mùa thu đến giữa mùa đông, lại chờ từ giữa mùa đông đến cuối mùa xuân. Thập tam thúc, bệnh của Thu Nhi đã sớm hết rồi, sao người còn chưa đến gặp ta?

Nữ hài nhi than nhẹ một tiếng, đốt hương an thần, thổi tắt nến đỏ, đem thân thể nhỏ xinh vùi vào chăn đệm, mất mát khép mắt lại.

"Thu Nhi-------"

Trong lúc mê mang, bên tai nàng truyền đến thanh âm ôn nhu trầm thấp nàng đã mong chờ mấy tháng nay, Lê Thu chỉ nghĩ mình còn đang ở trong mộng, xoay nhẹ người, tham luyến giấc mộng gặp tình lang này, không chịu mở mắt ra.

Dận Tường thấp giọng cười, lại gần xốc lên chăm gấm của nàng, trực tiếp đem thân thể ấm áp kia ôm vào trong ngực hắn. Lê Thu nửa tỉnh nửa mê đang muốn kinh hô ra tiếng, nam nhân đi trước một bước bưng kín miệng nhỏ đang khẽ run của nàng: "Thu Nhi, là ta."

Ngay sau đó, Lê Thu liền đối diện con ngươi ngăm đen của hắn, còn chưa kịp nói được một câu, hai hàng lệ liền mãnh liệt trào ra. Tay nhỏ gắt gao nắm chặt vạt áo bạch nguyệt trên người Dận Tường, cắn môi, cứ như vậy đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Dận Tường thương tiếc hôn lên khuôn mặt trắng nõn, từng chút từng chút hôn lên nước mắt chua xót của nàng, thẳng tiến đến bên đôi môi kiều diễm, do dự một lát, vẫn thật sâu ấn xuống....... Không tiếng động hôn môi, mang theo an ủi, cái hôn này không mang theo bất luận tình dục gì, chỉ có áy náy cùng yêu thương. Mấy tháng không gặp, nàng lại trưởng thành hơn một chút...

"Thu Nhi, thập tam thúc là thân bất do kỷ......" Hắn thật sâu nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, đồng tử sâu thẳm sáng rọi, "Nếu như tối nay ta thực hiện lời hứa ngày ấy, nàng có còn nguyện ý hay không?" Lê Thu mềm mại ôm lấy cổ nam nhân nức nở, trong mắt là khuôn mặt càng thêm kiên nghị tuấn lãng của hắn.

Hắn đau khổ, nàng làm sao có thể không hiểu? Giang sơn của Hoàng A Mã không nơi nào thiếu được hắn, công việc quấn thân đã thập phần mệt mỏi, huống chi, trong phủ còn có trưởng tử của hắn, còn có một phúc tấn đang mang thai......

"Thập tam thúc, Thu Nhi đều hiểu. Cho dù hôm nay thúc không tới, ta cũng vẫn luôn chờ thúc."

Dận Tường nghe tiểu cô nương mềm mại đáp lại, bên trong lại mang theo quật cường cùng kiên trì không dễ phát hiện, hắn ôm Lê Thu ngồi xuống, hôn lên khóe môi nàng: "Tiểu cô nương ngoan......"

Nói xong, Dận Tường lấy ra một bộ xiêm y, "Ra cung một chuyến không dễ dàng gì, tối nay Tứ ca có việc gấp tuyên ta tiến cung, mới có được cơ hội này tới nhìn nàng một cái......" Hắn hướng tiểu cô nương nháy nháy mắt, "Thu cách cách nếu thật sự muốn theo ta ra ngoài một chuyến, phải ủy khuất chính mình cải trang thành gã sai vặt vậy."

Lê Thu đã lâu chưa thấy bộ dạng vui cười này của hắn, trong lòng cũng theo đó nhẹ nhàng hơn, mặt đẹp ửng đỏ tiếp nhận, lặng lẽ trừng hắn một cái, nhanh nhẹn mà vọt đến sau bình phong thay y phục.

Dận Tường đứng đó nhìn thoáng qua dáng người lả lướt xinh xắn sau bình phong, liền cúi đầu xuống, nghĩ tới công vụ hoàng đế vừa ban, thật sự có chút khó giải quyết a.....

***

Lê Thu không biết xe ngựa trong bóng đêm bôn tẩu bao lâu, dọc theo đường đi, Dận Tường chỉ thần thần bí bí ôm nàng không buông, một câu cũng không chịu nói ra rốt cuộc là đi đâu. Tiểu cô nương cũng không có biện pháp, chỉ cần không bị hắn mang đi bán là được rồi.

Rốt cuộc, xe ngựa ngừng ở một đình viện yên lặng, hai người nắm tay xuống xe, Ngụy Ương rất thức thời đánh xe ngựa ra chỗ khác, trông chừng cho đôi tiếu uyên ương.

Dận Tường "kẽo kẹt" một tiếng đẩy cửa gỗ ra, tiểu cô nương nhìn từ đằng xa, liền thấy hoa lê tán loạn bay trên không trung. Khuôn mặt nhỏ kích động có chút ửng hồng, hơi hơi nóng lên, không tự chủ được mà bước lên một bước hướng vào trong viện mà đi tới.

Mỗi khi có một trận gió đêm thổi qua, hoa lê liền bắt đầu bay múa khắp trời, lả tả lả tả, trong chốc lát giống như tuyết mùa đông, dừng trên người, trên mặt, một cỗ ấm áp cùng hương thơm nhàn nhạt lan tràn ở chóp mũi......

Dận Tường tiến lên sửa lại áo choàng màu xám của nàng, dắt tay nhỏ đi vào bên trong. Lê Thu kinh ngạc nhìn xung quanh, phía sau rừng hoa lê là một gian nhà tranh không lớn lắm, cửa sổ khép hờ, vài cành liễu xanh vờn quanh ở giữa, lịch sự tao nhã không nói nên lời.

"Thu Nhi, nàng không vui mừng sao?" Tiếng nói hắn khàn khàn thuần hậu, ánh mắt ôn nhu như nước, tiểu cô nương mặt không tự giác đỏ lên.

Lê Thu ôn nhu nhìn vẻ mặt chờ mong của nam nhân, nàng vươn bàn tay ngọc ngà tiêm nộn, nhẹ nhàng bám lấy bả vai Dận Tường, bàn tay phải vẫn còn dán lên ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Vui mừng, chỉ cần là chuyện thập tam thúc vì ta mà làm, ta đều vui mừng. Chỉ là...... Người ngoài toàn nói Di Thân Vương làm người liêm khiết, không tham phú quý hư vinh, không biết Vương gia lấy ngân lượng ở đâu ra mà mua nơi này?" Lê Thu nghịch ngợm mà trêu chọc hắn.

Dận Tường tức giận nhéo nhéo cái mũi thanh tú của nữ hài nhi, "Hừ, không phải do Hoàng A Mã của nàng cấp, chẳng lẽ do ta đi trộm sao? Cách cách cứ yên tâm, bổn vương tuy thanh bần, nhưng nuôi tiểu nha đầu nàng nhất định là dư dả!"

Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn, nàng chính là thích nghe lời ngon tiếng ngọt như vậy đấy, chính là trong lúc hoa lê bay múa đầy trời như thế này đây, mê người sâu vô cùng.

Dận Tường hơi hơi mỉm cười, liền lôi kéo tay nàng vào phòng, trong phòng chỉ có một giá sách, một bộ bàn ghế và một cái giường gỗ.

Nam nhân thấy nàng thu hồi ánh mắt tò mò, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng, do dự mở miệng: "Thu Nhi...... Tâm ý của thập tam thúc nàng đã hiểu đúng không?"

Lê Thu nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, khuôn mặt đẹp kiều diễm như hoa kia không khỏi ngẩng lên, liếc mắt đưa tình nhìn lại hắn, nói ra chân tình nhiều năm: "Thu Nhi từ lâu đã nghĩ, hy vọng một ngày kia được gả cho thập tam thúc làm vợ, tâm ý Thu Nhi chàng có hiểu không?"

Hai người đều "phụt" cười, tuy là đáp án phát ra từ trong tâm nhưng mà nói ra miệng, ngược lại có chút ấu trĩ. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt tương giao, lập tức si ngốc mê muội.

Dận Tường nhìn chằm chằm vào hai gò má nhỏ kiều diễm ướt át, sau khi tiểu cô nương thổ lộ tâm tình hai má đã đỏ ửng, kiều mỹ đáng yêu không nói lên lời, nam nhân không khỏi nhìn đến ngây ngốc. Một đôi bàn tay rộng lớn, cầm lòng không đậu mà ôm lấy eo thon một cánh tay đã có thể ôm hết của nàng, cúi đầu xuống, hướng cánh môi nàng hôn xuống.

Lê Thu cũng nhón mũi chân, nhắm hai mắt lại, phối hợp với hắn mở ra đôi môi, làm cho đầu lưỡi của hắn có thể thuận lợi xâm nhập vào. Dận Tường nhiệt tình hôn môi nàng một hồi, môi bắt đầu dời xuống, hôn lên cần cổ trắng muốt thon dài của nàng, làm cho nàng cơ hồ không thở nổi, không đơn thuần chỉ bởi vì cái hôn này, mà là nàng tinh tường cảm nhận được, dưới háng nam nhân có một vật cứng rắn đang dán lên người nàng cọ xát.

"Ân...... Thập tam thúc...... Chàng lấy cái gì chống ta......" Lê Thu còn chưa nói xong, môi nàng lần nữa bị Dận Tường chặn lại.

-----------------------------------

Ta đã trở lại rồi đây, chúc các nàng đọc truyện vui vẻ, chương sau sẽ có thịt nha ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro