Chương 73. Sủng phi tấm mộc (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MoTuLinh

---------------------------

"Ngươi...... Ngươi nói cái gì......"

Mộ Dung Uyển trên tay run lên, móng tay dài của ngón út được bảo dưỡng tốt đẹp ở trên mặt bàn gỗ sưa nháy mắt xẹt qua một trận thanh âm chói tai, ngay sau đó theo thanh âm mà gãy, máu tươi trong móng tay cũng nhanh chóng ngưng tụ theo, nhiễu xuống trên làn váy đẹp đẽ quý giá của bà ta, nháy mắt liền thấm vào con mắt của Phượng Hoàng đang bay trên phượng bào, tựa như khóc ra máu.

"Dung...... Dung...... Dung lão tướng quân không còn nữa......"

Tiểu thái giám nghe thanh âm lạnh giá của Thái Hậu nương nương, run rẩy lên, lại mạnh mẽ chống đỡ lấy can đảm, lặp lại một lần.

"...... Không có khả năng......" Mộ Dung Uyển lung lay thân thể, đột nhiên hướng phía sau ngồi xuống, móng tay phải bị gãy còn đang không ngừng run rẩy, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "...... Không có khả năng...... Thân thể của ông ấy luôn cường tráng, thời trẻ chinh chiến sa trường, từng chịu trọng thương cũng không có việc gì, sao có thể, sao có thể tại lúc già không bệnh không tai thì đi rồi chứ? Ông ấy...... Ông ấy nói ông ấy là cái tai họa, tai họa lưu ngàn năm, ông ấy như thế nào...... Như thế nào sẽ chết đâu? Ông ấy đáp ứng ta...... Tuyệt không chết trước ta...... Sao có thể...... Sao có thể......"

Nói, nháy mắt nước mắt của Mộ Dung Uyển liền làm mờ hai mắt bà ta.

Trong một mảnh mơ hồ, bà không khỏi lại hồi tưởng lại nhiều năm trước thiếu niên tiên y nộ mã, khi đó bà còn là đích nữ của Mộ Dung gia, ông ấy còn là thiếu gia ăn chơi trác táng của Tướng Quân Phủ, một lần dạo chơi ngày xuân, bà lạc đường, hai người ngoài ý muốn gặp nhau, trong miệng đối phương hầu như không có một câu đứng đắn, luôn trêu đùa bà, đùa giỡn bà.

Ông ấy nói ông ấy thích bà, tương lai muốn cưới bà làm chính thê, bà chưa từng tin qua.

Bà nói với ông ấy, nếu là ngươi thật sự muốn cưới ta, liền phải kiến công lập nghiệp dựa vào bản lĩnh mình cưới ta, dựa vào phụ thân tính bản lĩnh gì.

Ai biết ông ấy không nói một tiếng, gạt mọi người liền rời kinh thành, đi biên cảnh, hai năm sau trở về, ngón út cũng thiếu một nửa, trên người ám thương vô số, rốt cuộc dựa vào chính mình ngồi xuống vị trí tướng quân.

Bà không thể tin được mà nhìn thiếu niên trước mặt thành thục rất nhiều, bà không thể tin được trên đời còn có nam tử như vậy, bà không thể tin được thật sự có người sẽ vì một câu nói qua loa lấy lệ của bà thật sự làm liều đi đánh.

Nhưng chờ bà tin, bà cũng đã vào cung thành phi tử của hoàng đế, thậm chí cũng bắt đầu quên thiếu niên ăn chơi trác táng này.

Gặp lại, ông ấy tặng bà một loại cây nhỏ ở biên cảnh, không thèm để ý mỉm cười, "Nàng trãi qua tốt ta liền cảm thấy mỹ mãn, Uyển Nhi, nàng yên tâm, mặc kệ nàng nghĩ muốn cái gì ta đều sẽ đoạt tới cho nàng, chỉ cần nàng muốn, mệnh của ta đều là của nàng."

Bà có tài đức gì?

Nhưng bà lại xác thật là cần người này hỗ trợ.

Bà muốn làm chủ hậu cung này, bà muốn dưới một người trên vạn người, bà muốn vinh hoa phú quý đến già.

Cho nên xúi giục hậu cung phi tần, không đánh mà thắng làm cho Nhu Phi lúc ấy cùng bà cân sức ngang tài đẻ non, thậm chí khó lại có thai, đem thân sinh nhi tử của mình đưa đến bên cạnh hoàng hậu ngay lúc đó, đối với nó phải chịu ngược đãi làm như không thấy, đầu này lại ở trước mặt hoàng đế mách lẻo, làm ông ta xa cách hoàng hậu vốn không giỏi nói chuyện, đồng thời ở trước mặt Dung Thiên Phổ khóc thút thít, thích hợp để lộ ra dã tâm của mình, sau khi khiến ông ấy nhìn thấy Liên Hiên bị đánh đến máu me khắp người, động thủ đem Hoàng Hậu hãm hại đến chết, thuận tiện độc ngốc thái tử Mục Ấp Trần ngay lúc đó.

Nhưng chờ bà ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, bà lại phát hiện con người thật sự vĩnh viễn cũng sẽ không thỏa mãn, bà có quyền thế, bà lại muốn tình yêu, hoàng đế không được, tình yêu của ông ta quá mức giá rẻ, chỉ cần ngươi tuổi trẻ mỹ mạo ông ta có thể thích ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành duy nhất của ông ta, mấu chốt nhất chính là ông ta căn bản là không có khả năng giống như Dung Thiên Phổ vì bà trả giá hết thảy.

Cho nên bà thế nhưng ở nhiều năm sau yêu Dung Thiên Phổ, chỉ là vì sao ông ấy đã cưới vợ chứ? Chỉ là vì sao ông ấy giống như có loại đem chính mình đưa lên vị trí hoàng hậu, giống như hoàn thành nhiệm vụ, cùng bà gặp mặt cũng ít đi? Vì sao ánh mắt ông ấy nhìn về phía thê tử của ông ấy càng ngày càng nhu hòa, càng ngày càng thâm tình chứ?

Không phải nói phải yêu bà cả đời, mặc dù bà đã là trở thành thê tử của người khác cũng không không vấn đề gì sao? Không phải đã nói rồi sao?

Dựa vào cái gì nói chuyện không theo tính toán gì hết chứ?

Mộ Dung Uyển cảm thấy đoạn thời gian kia chính mình có chút si ngốc, cơ hồ là mỗi ngày kêu thám tử của mình đi tìm hiểu sinh hoạt của Dung tướng quân cùng thê tử ông ấy, ông ấy nấu thuốc cho nàng ta, mua đồ ăn vặt ở phố đông cho nàng ta, vẽ lông mày cho nàng ta, thậm chí còn vì nàng ta múa kiếm lấy niềm vui của nàng ta......

Vân...vân..., rất rất nhiều chuyện, bà càng cảm thấy chính mình thật giống như tự ngược, mỗi ngày nghe những việc này, Dung Thiên Phổ chỉ có Mạnh Mộ Song một nữ nhân, không có thông phòng, cũng sẽ không nạp thiếp.

Càng nghe những việc này, bà liền cảm thấy chính mình càng thêm chờ không nổi.

Vì thế bà phái người tìm nửa năm, mới tìm thấy con gái huyện lệnh cùng chính mình có tám phần tương tự, Đỗ Ánh Tuyết.

Đầu tiên là kêu người hãm hại phụ thân nàng ta bị hạch tội, kết thúc cuộc sống thiếu nữ vô ưu vô lự của nàng ta, sau đó đem nàng ta bán đi, còn cố ý đưa tới dưới mí mắt của Dung Thiên Phổ để mua, không chỉ có như thế, trên người càng là bởi vì bị người quất, làm cho không có một chỗ thịt lành lặn.

Mộ Dung Uyển trước nay đều tự tin, hiện tại Dung Thiên Phổ đối với bà tuyệt đối còn có cảm tình, cho nên liền tuyệt đối sẽ không ngồi xem một nữ nhân cùng bà tương tự gặp nỗi khổ lưu lạc phong trần.

Ông ấy giống như bà đoán trước mà mua Đỗ Ánh Tuyết.

Mà Đỗ Ánh Tuyết bởi vì lang bạc nhiều ngày, lo lắng hãi hùng cùng mãnh liệt cầu sinh, bò lên trên giường của Dung Thiên Phổ.

Bởi vì Mạnh Mộ Song hàng năm dùng dược vật lạnh lẽo bà đưa qua, mang thai sinh ra tử thai.

Mà một đầu khác, Đỗ Ánh Tuyết lại sinh hạ một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác.

Bà nhìn tiểu cô nương cùng chính mình tương tự mặt mày, cùng Dung Thiên Phổ tương tự miệng mũi, cảm giác giống như là chính mình cùng Dung Thiên Phổ sinh hạ nữ nhi.

Nó kêu Dung Tự.

Nhìn xem, lớn lên đáng yêu làm sao, xinh đẹp làm sao!

Chỉ cần nhìn nó, Mộ Dung Uyển cũng cảm thấy thỏa mãn.

Mà lúc ấy Mạnh Mộ Song cùng Đỗ Ánh Tuyết vốn là không cần bà động thủ liền như bà mong muốn trước sau mà chết.

Dung Tự lại khỏe mạnh, khoái hoạt vui sướng trưởng thành, còn vào cung thành Quý Phi nương nương cao cao tại thượng, giống như chính mình lúc trước, sau này tiểu Dung Tự của bà chính là phải trở thành hoàng hậu, chính là mẫu nghi thiên hạ, bà còn ở một ngày, là có thể hộ nó một ngày.

Nhưng hiện tại sao lại thế này chứ?

Dung Thiên Phổ đang êm đẹp làm sao chết rồi?

Rõ ràng tất cả gây trở ngại trực tiếp cho hai người bọn họ đều đã chết đi, hoàng đế không còn nữa, Mạnh Mộ Song cùng Đỗ Ánh Tuyết cũng thức thời xuống địa phủ, ông ấy chết làm sao chứ?

Ông ấy đã chết, bà làm sao bây giờ?

Cơ hồ là trong nháy mắt, Mộ Dung Uyển nháy mắt cả người già nua, giống như là bị người rút đi tất cả tinh thần, khuôn mặt như thiếu nữ trước đó cũng giống như vô cớ nhiều thêm vài đường nếp nhăn.

Trong Từ An Cung một mảnh tĩnh mịch, chỉ có bà trước sau mở to hai mắt, nhìn cửa sổ trước mặt, chỉ cảm thấy bản thân rất lạnh, cái loại lạnh này giống như là từ trong cốt tủy của bà truyền ra tới, không bao lâu hàm răng liền 'cạch cạch' đánh vào nhau.

Mà một đầu này, Dung Tự nhanh chóng xuất cung, Mục Ấp Trần bị cô lưu ở phía sau, nghe được tiếng đóng cửa, nháy mắt mở ra đôi mắt, nhìn hoa văn phức tạp trên đỉnh đầu, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Bất luận như thế nào, giết Dung Thiên Phổ hắn vĩnh không hối hận!

Chờ đến lúc Dung Tự thở hồng hộc chạy về Tướng Quân Phủ, thấy chính là chữ phúng điếu to lớn, cùng Dung Phi Chu quỳ gối ở giữa đại đường, xem đối phương như vậy, đồng dạng là mặt đầy gian nan vất vả, thậm chí ngay cả râu cũng mọc ra theo, tóc ban đầu được buộc gọn gàng cũng hỗn độn rơi xuống vài sợi theo, trên người mặc một thân áo giáp, quỳ thẳng tắp trên mặt đất, cúi thấp đầu, căn bản là thấy không rõ biểu tình.

Dung Tự chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống theo.

"Nương nương......"

Ở bên người cô, mấy tiểu cô nương Niệm Hạ khóc lóc gọi cô một tiếng.

Dung Tự mắt điếc tai ngơ đi đến phía trước.

Sau đó ngay tại bên cạnh Dung Phi Chu quỳ xuống.

Cô nghĩ cô cần thiết thừa nhận, Dung Thiên Phổ chết cô cũng có trách nhiệm, tuy rằng kêu người bắt bình an mạch cho ông ta, tuy rằng coi chừng điểm tâm, nhưng lại không có dùng hết toàn lực của mình, cô nếu thật sự không thuận theo, tuyệt đối có thể tra ra độc của Dung Thiên Phổ.

Nhưng chính là vì cô quá mức đứng ngoài cuộc, thậm chí ở trong lòng cũng nhận định theo thị giác thượng đế giết người đền mạng, mới không có làm hết toàn lực của mình, mới không có hướng hệ thống dò hỏi những việc này.

Không thể phủ nhận, Dung Thiên Phổ chết, cô cũng đóng một chút vai trò.

Dung Tự nắm chặt nắm tay của chính mình.

Hệ thống.

Chuyện gì.

Tao cần hiểu rõ chân tướng phía sau cái chết của Dung Thiên Phổ, đồng vàng tự mày trừ.

...... Được.

Cũng là lúc này, vài đường sương mù che đậy ở trước mặt Dung Tự rốt cuộc bị ánh mặt trời xua tan.

Thân sinh phụ thân của Dung Phi Chu lẻ loi một mình sống ở quê nhà, bởi vì mắc bệnh lao, biết được bản thân sống không được bao lâu, lúc này mới cầm ngọc bội đi lên kinh thành tìm nữ quỷ năm đó cùng chính mình xuân phong nhất độ.

Ông ta cả đời không cưới vợ, chỉ bởi vì vẫn luôn nhớ nữ quỷ xuất hiện ở miếu hoang kia.

Năm đó trước khi ông ta rời khỏi kinh thành, cố ý tìm một chút, biết nữ nhân làm rơi ngọc bội chính là phu nhân Tướng Quân Phủ, lúc này mới kiềm chế tâm tư của mình xuống, cười khổ rời đi nơi này.

Mà hiện tại ông ta sắp chết, ông ta không có cần gì khác, chỉ muốn gặp một lần nữ nhân bị chính mình nhớ nhung nửa đời người.

Ai ngờ thế nhưng ở cửa Tướng Quân Phủ gặp Dung Phi Chu cùng diện mạo của mình cực kỳ tương tự, Dung Phi Chu bởi vậy biết được thân thế của mình.

Mà mấy cái thế lực vẫn luôn chú ý Tướng Quân Phủ, không sai biệt lắm cũng đồng thời nhận ra kỳ quái nam nhân cả người rách rưới.

Mục Liên Hiên cùng Mục Nguyên Tu đồng thời ra tay, ai ngờ lại bị Mục Ấp Trần hoàng tước ở phía sau mang đi thư sinh nghèo kiết hủ lậu.

Ngay sau đó Dung Phi Chu lo lắng cho mình thân thế suy tàn, sẽ hai bàn tay trắng, dưới tình thế cấp bách, hướng Dung Thiên Phổ hạ dược, dược ở nửa đường bị Mục Ấp Trần đổi, Dung Thiên Phổ không phải không biết nhi tử của mình đối với ông ta xuống tay, Dung Thiên Phổ ngay từ đầu cho rằng chuyện năm đó bị Dung Phi Chu biết được, sau lại thấy Chung viện phán mới biết được nguyên lai là Mục Ấp Trần hướng ông ta xuống tay, hơn nữa ông ta đã sớm quyết tâm muốn chết, liền tùy ý đối phương động tác.

Trước đó Mục Liên Hiên ở trong lòng sinh hoài nghi, tiếp theo lúc xuống Giang Nam, đi điều tra quê nhà của tú tài nghèo kiết hủ lậu.

Nhìn đến nơi này, bỗng nhiên trong lòng Dung Tự hơi động.

Dung Phi Chu hiện tại vô cùng có khả năng cho rằng bản thân hại chết phụ thân mình, lại không biết Mục Ấp Trần ở bên trong trộn lẫn một chân.

Mục Liên Hiên cũng cho rằng Mục Ấp Trần là tên ngốc tử, mà sinh ra điểm mù thị giác.

Chờ sau này Mục Ấp Trần bắt đầu làm việc, hắn ta tự nhiên sẽ đem hết thảy liên hệ lại.

Cho nên trong nguyên cốt truyện Dung Phi Chu bởi vì một buổi nói chuyện với Thiệu Thanh Vi mà quay đầu thương lại đối phó Mục Ấp Trần loại chuyện ngu xuẩn đến cực điểm này liền có thể giải thích hợp lý.

Vô cùng có khả năng đối phương cũng không phải bởi vì Thiệu Thanh Vi, mà là hắn ta có thể là từ trong miệng Mục Liên Hiên biết được chân tướng năm đó, biết được chân tướng phụ thân của mình chết, chính mình gánh tội thay, lúc này mới lựa chọn quay đầu thương lại đối phó Mục Ấp Trần.

Thiệu Thanh Vi bất quá chính là cái cớ thôi.

Dung Tự cúi đầu mở to hai mắt.

Lễ tang của Dung Thiên Phổ tổ chức cực kỳ thuận lợi, người tới rất nhiều.

Mục Liên Hiên, Mục Nguyên Tu, các vị đại thần trong triều liên tục không ngừng.

Mà trong cung nghe nói Mộ Dung Uyển bị bệnh, cũng chỉ phái cung nữ thiếp thân của mình đến đây.

Dung Phi Chu lại trước sau quỳ trên mặt đất không có ý tứ đứng lên, không ăn không uống không ngủ không nghỉ không nói một lời, ngay cả Dung Tự nói chuyện với hắn ta, hắn ta cũng không có bất luận phản ứng gì, liền như thế thẳng tắp quỳ gối nơi đó, cúi đầu nhìn mặt đất.

Thẳng đến quan tài của Dung Thiên Phổ bị nâng đi ra ngoài, Dung Phi Chu mới 'bịch' ngã xuống đất, hôn mê đi.

"Ca!" Dung Tự kinh hô.

Thỉnh thái y, mới biết được hiện tại Dung Phi Chu cũng không có trở ngại gì, chẳng qua quá mức mệt nhọc, hơn nữa lại chưa uống một giọt nước lúc này mới ngất đi.

Ca ca té xỉu, phụ thân hạ táng, Dung Tự đoạn thời gian đó có thể nói là bận đến xoay vòng, ngay cả cằm cũng gầy nhọn.

Mỗi ngày cơ hồ vừa dính lên giường liền hôn mê, cho nên cũng không biết Mục Ấp Trần thường xuyên nửa đêm lại đây xem cô, hơn nữa còn dùng nội lực của mình khơi thông thân thể cho cô, làm cho cô ngủ càng ngon càng sâu.

Chỉ có một lần Dung Tự bởi vì khát nước, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được một tiếng trầm thấp xin lỗi của Mục Ấp Trần, cả người mới bỗng nhiên thanh tỉnh, sau đó nháy mắt liền đem hệ thống cấp thân thể của mình làm ra trạng thái ngủ sâu.

Chờ đối phương khơi thông cho mình xong, sau khi rời khỏi, cô mới chậm rãi mở hai mắt.

Mục Ấp Trần, trước mặt độ hảo cảm, 85.

Sau đó rốt cuộc ngủ không được, xuống giường phủ thêm y phục liền đi đến phòng của Dung Phi Chu.

Hắn ta đã hôn mê ước chừng ba ngày.

Cô nhìn hắn ta nửa ngày, lại ma xui quỷ khiến mà đi đến phòng của Dung Thiên Phổ.

Nghe người điều tra trước đó nói với cô, Dung Thiên Phổ tại đoạn thời gian cuối cùng, chuyện thường làm nhất đó là luyện kiếm vẽ tranh.

Cô căn bản chính là không có thấy phòng của ông ta thậm chí là thư phòng có bất luận một bức họa nào tồn tại.

Cô than một tiếng ngồi ở trên ghế của đối phương, bỗng nhiên liền cảm thấy dưới cái đệm có một nơi nhô lên phá lệ rõ ràng, ngay lập tức xốc lên cái đệm, nhìn vật liệu miếng gỗ hoàn toàn khác biệt với nơi khác. Dùng tay nhẹ nhàng đụng vào, kệ sách phía sau thế nhưng theo thanh âm vang lên.

Cô giật mình nhìn lỗ không gian trước mắt, lại phát hiện bên trong thế nhưng đều là họa, đủ loại họa, bên trong họa đều là cùng một nữ nhân, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc nhíu mày hoặc cười mỉm, rất sống động, xiêm y cùng vật trang sức trên tóc càng là bách biến.

Dung Tự chậm rãi đi vào.

Sau khi kinh ngạc không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng.

Đơn giản là nữ nhân ở nơi này không phải người khác, đúng là Mạnh Mộ Song sớm đã qua đời.

Mà bức họa vẽ sớm nhất, trên ghi chú ước chừng là sau khi Mạnh Mộ Song qua đời ba tháng.

Sau đó cách hai tháng là một bức, cẩn thận tính toán nơi này không sai biệt lắm đã có sáu bảy mươi bức.

Vẽ đều là đủ loại Mạnh Mộ Song, mà tại Dung Thiên Phổ trước khi chết thì vẽ càng nhiều, trên mấy bức gần nhất thậm chí còn bắn vài giọt máu, vết máu cùng nét mực trộn lẫn cùng nhau, khiến người nhìn thấy ghê người.

Cho nên Dung Thiên Phổ đây là có ý tứ gì?

Tại Mạnh Mộ Song sau khi chết mới phát hiện người mình yêu nhất là bà, sau đó liền dùng họa để tưởng nhớ cúng tế bà?

Dung Tự thật sự cảm thấy có chút tạo hóa trêu người.

Đặc biệt là sau khi hồi cung nhìn thấy Mộ Dung Uyển bỗng nhiên như là già đi ba mươi tuổi, trên đầu đều có tóc bạc, liền càng cảm thấy tạo hóa trêu người.

Bất quá đó cũng là sau này.

Dung Tự sau khi xem xong mỗi một bức họa ở nơi này liền rời khỏi phòng tối, ra khỏi phòng của Dung Thiên Phổ, đứng ở trong viện, hít vào một hơi thật sâu, lại trở về phòng của Dung Phi Chu, khoác áo khoác, gối lên cánh tay hắn ta, liền dựa vào mép giường của hắn ta ngủ rồi.

Ngày thứ hai, Dung Tự vừa tỉnh táo lại, liền cảm giác được một bàn tay nóng rực dường như luôn vuốt ve gương mặt cô, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sáng quắc của Dung Phi Chu nhìn cô.

"Ca, huynh tỉnh rồi!" Dung Tự kinh hỉ nói.

"Tiểu...... Tự......"

Giọng nói của Dung Phi Chu giống như là bị người mạnh mẽ nhét vào một đống khói bụi, khàn khàn dọa người.

"Ca, huynh đừng...... Huynh trước đừng nói chuyện, muội đi kêu đại phu, huynh chờ muội, chờ muội......"

Dung Tự mừng đến nước mắt đều chảy ra, thậm chí ngay cả dung nhan của mình cũng không màng, vội vàng liền ra khỏi phòng của Dung Phi Chu, lôi kéo lão đại phu vẫn luôn ở tại tướng quân phủ nghiêng ngả lảo đảo chạy tiến vào.

Nhìn ông ta bắt mạch cho Dung Phi Chu, nhìn ông ta kê đơn, chính mình nhìn chằm chằm vào ấm thuốc, một bên nấu thuốc, một bên nấu cháo.

Trước tiên đút Dung Phi Chu húp cháo, lại cho hắn ta uống thuốc, phục vụ dây chuyền, căn bản là không mượn tay người khác.

Đôi mắt vẫn luôn đỏ, nhưng biểu tình lại vui vẻ không chịu nổi.

Trong miệng vẫn luôn cùng Dung Phi Chu nhắc mãi chuyện trong nhà, chuyện không lớn nhỏ cũng giao đãi, Dung Phi Chu vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt lại trước sau cũng không rời đi mặt của Dung Tự.

Chờ đến đúc thuốc cho Dung Phi Chu xong, Dung Tự nhìn khuôn mặt của hắn ta, vừa nói vừa cười, bỗng nhiên miệng mếu máo, liền nhào vào trong lòng ngực của Dung Phi Chu.

"Ca, cha đi rồi, về sau...... Về sau muội cũng chỉ còn huynh......"

Nước mắt Dung Tự nhanh chóng thấm ướt áo trong của Dung Phi Chu, khóc đến càng thêm ủy khuất, giống như là muốn đem tất cả lo lắng hãi hùng mấy ngày nay của bản thân cùng nhau khóc ra tới.

Hồi lâu, Dung Phi Chu mới chậm rãi vươn tay xoa lưng cho Dung Tự.

Huynh, cũng chỉ có muội, Tiểu Tự......

Huynh hại chết cha, là huynh hại chết cha, rõ ràng cũng chỉ là thuốc đánh mất ký ức, vì cái gì sẽ hại chết ông chứ? Tiểu Tự, huynh hại chết cha, về sau muội biết có thể trách ta hay không? Có thể không bao giờ để ý ca ca huynh đây hay không......

Tiểu Tự......

Là huynh sai rồi, huynh biết là huynh sai rồi......

Huynh sai rồi.

Mười phần sai.

Nước mắt của Dung Phi Chu cũng cùng nhau rơi xuống theo.

Hắn thậm chí cũng không biết chính mình nên đền bù như thế nào? Dung Thiên Phổ đã chết, người được hắn kêu gần hai mươi năm cha đã chết, một chút tiếng động cũng không có, rõ ràng khi còn nhỏ ông còn cầm tay dạy hắn đọc sách viết chữ, dạy hắn đánh quyền luyện kiếm.

Hắn chính là tên hỗn trướng, vì cái gì sẽ làm ra loại chuyện này?

Vì cái gì?

Về sau hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn thậm chí cũng không biết.

Hắn thậm chí muốn chết......

Chỉ vì phóng tầm mắt nhìn ra, bốn phía đều là đường chết, chỉ có thân thể ấm áp trong lòng ngực còn đang nhắc nhở hắn còn sống, còn có một tia ý nghĩa.

Về sau Tiểu Tự còn cần hắn hỗ trợ, nàng đơn thuần như vậy, nàng cái gì cũng đều không hiểu, nàng còn nhỏ như vậy, hậu cung hiểm ác, nàng khả năng cũng không biết ai đối với nàng rắp tâm hại người......

Hắn đã hại chết cha, lại không thể mặc kệ Tiểu Tự.

Nếu không Quý Phi nương nương này của nàng không có tướng quân phủ to lớn chống đỡ, tuyệt đối sẽ bị người dẫm xuống dưới.

Dung Phi Chu ôm chặt thân thể trong lòng ngực, như ôm một chút hy vọng cuối cùng của mình.

Nhìn Dung Tự khóc đến hôn mê đi, duỗi tay liền đem nàng ôm tới trên giường, thả xuống bên người của mình, dùng ống tay áo của mình giúp nàng lau đi nước mắt chưa khô, thay nàng vén gọn tóc.

Liền như vậy ngơ ngẩn nhìn nàng.

Vậy nếu có người phát hiện thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia nên làm cái gì bây giờ?

Vậy nếu Tiểu Tự về sau biết hành động của hắn làm sao bây giờ?

Dung Phi Chu bỗng nhiên nghĩ đến như vậy.

Như thế đến lúc đó hắn làm sao bây giờ?

Người nọ lớn lên cùng hắn tương tự như vậy......

Dung Phi Chu nắm chặt tay của Dung Tự, trong lòng bỗng nhiên lại phát lên một cổ khủng hoảng khó có thể hình dung.

Không hiểu sao, hắn thế nhưng muốn mang Dung Tự rời khỏi kinh thành, tốt nhất đi một nơi ai cũng tìm không thấy bọn họ, không cần cái gì vinh hoa phú quý, chỉ hai người bọn họ.

Hắn có thể cưới nàng làm vợ, dù sao nàng lại không phải muội muội ruột của hắn.

Hai người bọn họ mai danh ẩn tích, đi một nơi ai cũng không quen biết bọn họ, sinh hoạt thật tốt, ai cũng không để ý tới, ai cũng mặc kệ, như vậy tốt nhất.

Ngay tại lúc xúc động càng ngày càng rõ ràng, Dung Tự bên trong ngủ mơ bỗng nhiên mềm mềm mại mại kêu một tiếng ca ca, một chút liền đánh gãy tất cả suy nghĩ của Dung Phi Chu.

Hắn kinh ngạc, vội vàng tiến lên đem Dung Tự ôm vào trong ngực, ý tưởng không thực tế mới nảy nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng dục vọng chiếm hữu trong nháy mắt lại nảy sinh lên.

Dung Tự là ý nghĩa sinh tồn duy nhất của hắn bây giờ.

Nàng là của hắn!

Dung Phi Chu trước mặt độ hảo cảm: 90.

Dung Tự bên trong ngủ mơ nghe được hệ thống nhắc nhở như vậy.

Sau đó Dung Tự lại lưu lại tướng quân phủ hai ngày, trong thời gian này Dung Phi Chu đối với cô đúng là các loại thân mật, có một số động tác Dung Tự rõ ràng liền cảm giác được có chút không ổn, nhưng đối phương lại trước sau ôn hòa mỉm cười, khiến Dung Tự cũng không dám nói cái gì.

Hai ngày sau, Dung Tự hồi cung, Dung Phi Chu trở về quân doanh.

Dung Tự sau khi hồi cung, lại nghe được hài tử của Thiệu Thanh Vi thế nhưng liền như vậy không còn.

Nghe nói nữ nhân ba tháng đầu dễ dàng sinh non, nhưng Thiệu Thanh Vi tư thế cẩn thận, không có đạo lý a! Sao lại thế này?

Dung Tự kinh ngạc.

Hỏi thăm xuống, mới biết được hài tử kia của Thiệu Thanh Vi vô cùng có khả năng là bị chính nàng ta dọa không còn.

Tâm tư quá nặng, ăn không ngon ngủ không tốt, nương nương các cung còn chưa kịp động thủ, hài tử ngay tại một lần nàng ta phát hỏa sau đó cứ như vậy không thể hiểu được không còn.

Đây là tin tức bên ngoài Dung Tự hỏi thăm được, ngầm thế nào cô cũng không biết.

Lúc này, Mục Nguyên Tu nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Thiệu Thanh Vi nằm ở trên giường, nhíu mày, ném xuống một câu nghỉ ngơi cho tốt, liền rời đi Ngưng Lộ Cung, ai ngờ vừa ra tới liền gặp phải Dung Tự vừa mới hồi cung, đi ngang qua Ngưng Lộ Cung.

Đôi mắt hơi lóe, tiến lên hai bước liền đem cô ôm vào trong lòng ngực của mình.

"Nén bi thương."

Dung Tự nằm ở trong lòng ngực hắn ta không nói gì.

Phía sau Mục Nguyên Tu, Thiệu Thanh Vi giãy giụa xuống giường vừa vặn liền thấy một hình ảnh như vậy.

Sau khi kinh ngạc, nháy mắt trong mắt liền hiện lên một tia oán hận.

Dung Tự......

Cùng lúc đó, Mục Ấp Trần biết được Dung Tự về cung cũng ôm mèo đi gần nơi này, cũng thấy một cảnh tượng như vậy.

Tươi cười trên mặt cứng lại, ngay lập tức ôm mèo vui tươi hớn hở rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro