Anh trai máu anh quá ngọt 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.
Thế là, hai chị em lại thấy anh nhỏ đối diện cười như tắm mình trong gió xuân.

"Tại hạ Đường Kha."

"......"

Gió lạnh thổi nhẹ ngang, hai chị em đơ người ra đứng đó.

Hai cặp mắt trợn tròn, tỏ vẻ không dám tin, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh nhỏ đối diện xua xua tay, "Đi thôi đi thôi."

Hai cô mặt dại ra chạy lủi đi.

Đường, Đường Kha!!!

Cái người chiếm ngôi đầu bảng phú hào huyết săn! Đạt được mười hai tấm huân chương!

Giọng nói siêu tuyệt, nhan sắc siêu xinh, siêu lợi hại, vẫn còn độc thân, anh nhỏ Đường Kha?!

Lúc này, Mộ · giọng nói siêu tuyệt · nhan sắc siêu xinh · siêu lợi hại · cẩu độc thân · Ngôn quay người lại, hết lời nhìn hai con huyết tộc đang đánh nhau, sàn sàn bất phân ngươi ta ở trước mặt.

Hai con hàng này đã cấu xé nhau một quảng đường, chỉ vì chuyện ai hút máu Mộ Ngôn trước.

Mà một màn này phải kể lại từ nửa tiếng trước ——

Mộ Ngôn đang định quay trở về lâu đài, giữa đường thì gặp phải hai con huyết tộc to gan lớn mật muốn hút máu cô.

Đừng nhìn Mộ Ngôn ở bên ngoài vang danh lợi hại, trâu bò cỡ nào, ra sao, nhưng sự thật Mộ Ngôn chỉ là con chíp bông, đây là không thay đổi.

Thế nên, Mộ Ngôn nhìn qua hai tên đó.

"Như vậy, hai người tính cùng hưởng tôi?"

Mộ Ngôn vừa nói thế, hai huyết tộc tức thì liếc nhìn đối phương.

Ước định lúc ban đầu của chúng nó thì đúng là thế.

Bất quá, chúng nó gặp Mộ Ngôn.

Không đợi hai người nói gì nữa, Mộ Ngôn đã không tý hoang mang, cười như không cười nói một câu, "Máu của tôi nếu hai người cùng uống sẽ chẳng có tác dụng là mấy."

Cũng không biết có phải bị Mộ Ngôn mê hoặc không, mà hai con huyết tộc này thế nhưng đúng là lao vào đánh nhau thật.

Mới đầu Mộ Ngôn còn đứng xem một hồi, nhưng mà sau cô nhìn đồng hồ, đã không còn sớm.

Vì thế bèn duỗi eo lười, rồi đi về hướng lâu đài.

Thế là, huyết tộc ở đằng sau vẫn luôn đi theo anh, vừa đánh vừa đuổi theo.

Thỉnh thoảng còn biến thành dơi mà cấu xé.

Trường hợp hoàn toàn có thể so sánh với khi người đàn bà đánh nhau.

Nhưng, hai con huyết tộc đã thả bay chính mình này, hoàn toàn không hề hay biết, chúng nó đã đánh tới địa bàn của Vương bọn chúng.

Thế nên ——

Mới có một màn ấy.

"Đánh xong chưa?"

Giọng nói ôn nhu vang lên.

Hai huyết tộc tức thì ngưng chiến, hai khuôn mặt dữ dằn với ánh mắt đỏ ngầu nhìn sang Mộ Ngôn.

"Hắn chơi chúng ta!"

"Giết hắn!"

Thấy thanh niên mặt mỉm cười, hai huyết tộc không hẹn mà cùng nghĩ tới một điểm.

Hai huyết tộc cũng không tranh nhau nữa, mà một trước một sau công kích Mộ Ngôn.

Nhưng, đúng lúc này ——

Một luồng gió mạnh mẽ hất tung hai người.

Chớp mắt đã văng ra xa mười mấy mét.

Bay về phía chân trời.

Mộ Ngôn hơi ngưỡng đầu, dõi nhìn theo hai huyết tộc bị ném đi xa.

Ánh mắt cô nhìn đến giữa không trung, chợt khựng lại.

Ánh trăng óng ả chiếu lên người thiếu niên với màu áo tối đứng trong không trung.

Thiếu niên từ trên cao dõi mắt xuống cùng Mộ Ngôn nhìn nhau, mái tóc bạc phất phơ sau lưng hắn, gương mặt đó đẹp đến ánh trăng cũng phải nhạt nhoà.

Mắt đào hoa rạng ngời, môi mỏng khát máu, một nốt chu sa điểm nơi khoé mắt, càng tô thêm vẻ yêu nghiệt.

Đôi mắt hổ phách chớp nhẹ, nghiêng đầu, nở một nụ cười hồn nhiên.

Mộ Ngôn nheo mắt lại, chân không kiềm nổi rụt về sau một bước.

Còn chưa kịp chạy đi, trên người đã nặng trĩu xuống, trong lòng ngực nhiều thêm một cơ thể lạnh lẽo.

Tiếp đến, thiếu niên không biết từ khi nào đã câu lấy người cô, đôi chân thon dài quấn quanh hông cô, hai tay ôm chặt cổ cô.

Nghiêng đầu cười cười, hai chiếc răng nanh đáng yêu nhú ra bên ngoài, "Anh trai quản gia, chào buổi tối, đi ra ngoài chơi vui không."

Thiếu niên không quá nặng, Mộ Ngôn còn có thể đứng vững được.

Cô mắt không nhìn thẳng, mặt cười ưu nhã, "Thiếu gia, ngài đã quên, tôi ra ngoài giúp thiếu gia làm việc, không phải đi chơi."

7.
Thiếu niên nghiêng đầu, "Vậy sao?"

"Ân."

Một giây chưa đến, mắt thiếu niên nhoáng cái đã lạnh băng, đôi mắt hổ phách dần sâu hút.

Âm trầm quỷ quyệt.

Thiếu niên ghé sát vào Mộ Ngôn, "Nhưng mới nãy tôi thấy quản gia cười rất tươi với hai cô gái ấy đấy."

"Anh còn chưa có cười với tôi đâu."

Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng nghe bỗng khiến người thấy rét căm căm, như bị loài rắn độc dõi theo vậy.

Mộ Ngôn bình thản nhìn lại thiếu niên, sau đó chẳng chút hoang mang, kéo thiếu niên đang treo trên người xuống.

Cứ vậy xách lên, rồi đặt thiếu niên xuống đất, "Đừng làm rộn."

Thế là, ở trong ánh mắt sa sầm của thiếu niên, cô vừa lôi vừa kéo Vưu Tư đi vào trong lâu đài.

Nhưng chưa đi bao lâu, lưng cô bị ghị xuống, một đôi chân nhoáng cái đã quấn qua hông.

Cần cổ bị đôi cánh tay lạnh lẽo câu cứng, hơi thở rét mướt phà lên cổ Mộ Ngôn, thiếu niên đầu đã gác lên vai cô.

Giọng nói thanh lãnh, "Cõng."

Chân Mộ Ngôn khựng lại, cuối cùng, sãi bước dài đi vào trong lâu đài.

Không biết có phải bởi câu nói của Quý Lan Âm ở vị diện trước hay không ——

"Ta muốn nàng bế về."

Mà ở vị diện này, Vưu Tư đủ kiểu đòi ôm, hầu như có mặt Mộ Ngôn là đều phải đu lên người Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn ưu nhã mỉm cười trong cơn biến thái: Thật hay cho cậu.
·
Mười năm này, Mộ Ngôn theo lẽ mà trở thành huyết săn.

Tất nhiên, những tấm huân chương đó, thân là một con gà còn một nghèo hai trắng, lại bị Vưu Tư nửa quấn nửa nhốt, Mộ Ngôn như thế nào mà đạt được đây?

Tiền, tự nhiên là Mộ Ngôn hố đám quý tộc huyết tộc mấy năm qua mà hố được.

Huân chương, tự nhiên cũng là kiếm trở về.

Nhưng mà, chính là một con chíp bông như thế, thanh danh ở trong thế giới nhân loại, lại siêu nổi.

Tất nhiên, những việc này Vưu Tư tự nhiên đều biết.

Những năm qua, sự ỷ lại của Vưu Tư đối với Mộ Ngôn càng lúc càng quá mức.

Dĩ vãng còn mỗi ngày hút máu của Mộ Ngôn, nhưng theo thời gian trôi đi, Vưu Tư ngày càng không nỡ hút máu của Mộ Ngôn.

Vưu Tư không cảm thấy mình sẽ yêu phải một người đàn ông.

Huyết tộc vô tâm nhất.

Huống hồ đừng nói......

Vưu Tư nuốt xuống họng cái từ lãnh khốc vô tình mà hắn vừa mới gán cho Mộ Ngôn.

Thân là quản gia, Mộ Ngôn chiếu cố Vưu Tư hoàn mỹ không chê vào đâu, chẳng sai sót tí gì.

Tìm không ra chổ để trách.

Nhưng, Vưu Tư lại cảm thấy người đàn ông nhân loại này còn muốn máu lạnh hơn cả hắn. Nguyên nhân là, mấy ngày nay, cũng không biết có phải Vưu Tư đã nghĩ thông suốt chuyện gì rồi hay không, mà bắt đầu không ngừng trêu chọc Mộ Ngôn.

Thế nhưng đối phương lại thờ ơ.

Vưu Tư dán cho quản gia của mình cái mác lãnh khốc vô tình, xong rồi lại tiếp tục trêu ghẹo tiếp.

Nhưng mà, cũng chả làm được mịa gì.

Mộ Ngôn chỉnh cho Vưu Tư nằm ngay ngắn trong quan tài của cậu, rồi ưu nhã hành lễ chúc ngủ ngon, "Ngủ ngon, Vương của tôi."

Giọng anh trầm thấp, là đôi chút ấm áp còn sót lại bên trong cung điện lạnh như băng này.

Ở nơi đây, thời gian giống như thả chậm đi rất nhiều lần, quá mức thanh tĩnh.

Vưu Tư nằm trong quan tài, nghe tiếng Mộ Ngôn nói, mí mắt nặng trĩu dần, khàn khàn đáp lại, "Ngủ ngon."

Hắn vừa ngủ, nét cười trên khuôn mặt Mộ Ngôn cũng biến mất.

"Hắn hôm nay đi làm gì?" Mộ Ngôn hỏi chúa tể hệ thống.

Chúa tể hệ thống ấp úng trả lời, 【 tôi đâu biết đâu, chuyện không quan hệ đến nhiệm vụ tôi đều không...】

Nhận ra nét cười như có như không trong ánh mắt của Mộ Ngôn, chúa tể hệ thống tức thì sửa miệng.

【 chính là, luôn có điêu dân muốn soán ngôi, cái này cô hiểu đi. 】

【 không, không sao đâu, chỉ là đấu tranh nội bộ nho nhỏ trong huyết tộc thôi, tôi thấy Vưu Tư có thể giải quyết được. 】

Mộ Ngôn nga một tiếng, "Vậy thì vấn đề không lớn."

【 cô muốn làm gì? 】 chúa tể hệ thống hỏi một câu.

Chỉ thấy Mộ Ngôn chậm rì rì đáp lại, "Đi nằm nghỉ."

【......】 tôi tin cô mới có quỷ, cô cái lão nhân xấu xa.

8.
Hôm nay Vưu Tư không dây dưa Mộ Ngôn, mà vừa về đến nhà đã ngủ, mặt ngoài trông như hắn không có việc gì.

Nhưng mà Mộ Ngôn vẫn phát hiện.

Tiểu yêu tinh trở nên bình thường?

Tuyệt không có khả năng.

Ngày hôm sau.

Vưu Tư bị mùi máu tươi huân tỉnh.

Hắn từ trong quan tài ngồi dậy, chân trần bước xuống đất, mái tóc bạc xoã dài ngang hông, thiếu niên vừa tỉnh giấc, đôi mắt màu hổ phách gập gờn sóng nước mông lung.

Hắn tìm theo mùi vị ngọt ngào đó, thì thấy một ly máu đỏ tươi ở trên bàn ăn, kèm theo một quả cà chua.

Miệng Vưu Tư giật giật, răng nanh hắn đã hơi ngứa ngáy, dần trồi lên.

Vưu Tư đi qua đó, thì thấy trên bàn cơm đặt một tờ giấy, nét chữ trên đó mỏng manh và thanh tú, rất đẹp.

Nhưng mà......

Đồng tử của thiếu niên sâu thẩm, một tiếng hừ lạnh từ trong xoang mũi phát ra.
·
Đại bộ phận huyết săn đều biết, Đường Kha có một team nhỏ.

Ở trong team không một ai không phải nhân tài ưu tú, tỷ lệ vampire chạy thoát khỏi bàn tay của họ chỉ là con số nhỏ nhoi.

Tất nhiên, trừ bỏ những gã đủ lợi hại ra đi.

Mà trong đó, đội trưởng của team, Đường Kha, là lợi hại nhất.

Tất nhiên, đó đều là tin đồn.

Trong team tổng cộng năm người, chưa ai từng nhìn thấy Mộ Ngôn ra tay cả.

Nhưng, một khi Đường Kha đã ra tay, thì anh còn chưa động thủ, huyết tộc đều đã chạy mất dép.

Lần này, cũng như thế.

Bốn người trong team mặt không cảm xúc nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn lắc lắc thập tự giá trong tay, ném nồi trong một nốt nhạc, "Chuyện không liên quan tôi."

Thành viên trong team hết sức bất đắc dĩ.

Cuối cùng, một thanh niên bước ra, đỡ đỡ gọng kính mạ vàng, "Đường Kha, về sau anh vẫn đừng ra tay đi."

"Đúng đúng đúng, anh coi như tham mưu đi."

Huyết tộc thấy Đường Kha đều như thấy ma hay sao đó, chạy nhanh còn hơn choá.

Mộ Ngôn nho nhã cười, "Lương tâm tôi sẽ ngại ngùng mất."

Bốn đội viên: "......" Cũng chả thấy lương tâm anh ngại ngùng bao giờ.

"Được rồi." Mộ Ngôn tung hứng quả cà chua trong tay, "Còn có chuyện, ngày mai gặp lại."

Thanh niên cười như tắm gió xuân, mấy đồng đội nhìn mà cứ ngẩn ngơ mãi.

Người này, khuôn mặt sắc xảo yêu nghiệt thì thôi, lúc cười lên càng là để người hold hổng nổi.

Người này nơi nào tới làm thợ săn đâu, ông trời ơi, phái người xuống bảo vệ con đi.

Bốn đồng đội trợn trắng mắt ra nhìn Mộ Ngôn.

Thì thấy bóng người cao ráo nọ đã đi xa dần.

Cái người lai lịch thần bí, không chỉ có tiền, còn mạnh đến nổi chưa ra tay mà huyết tộc đối phương đã bỏ chạy này.

Rốt cuộc là ai?
-
"Cậu ấy đẹp trai quá a."

"Má ơi, soái như nam chính từ trong truyện tranh bước ra luôn."

"Nhìn kìa, cậu ta nhìn sang đây."

"Là lớp nào nha."

Ở trung tâm thành phố, trước cổng một ngôi trường trung học, các nữ sinh đứng cách thiếu niên nọ không xa, thẹn thùng nhìn ngắm thiếu niên.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục rộng rãi, thân hình mảnh dẻ, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt dưới của hắn.

Nghiêng đầu nhìn, có thể thấy làn da thiếu niên trắng nhợt tinh tế, những mạch máu nhợt nhạt màu xanh lá nổi rõ trên cần cổ trắng nõn.

Môi đỏ mím hờ, tuy nhìn không rõ nét mặt, nhưng thấy khá là cao lãnh.

Thiếu niên trên cổ đeo một thập tự giá màu đen, rất bình thường nhưng đi kèm với khí chất thanh lãnh của hắn, nhìn rất đậm phong cách.

Hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, cụp mi, che đi sự rét lạnh bên trong mắt.

Không quá lâu sau, trước mặt thiếu niên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.

Chiếc xe thể thao này vừa nhìn đã biết giá cả trên mây rồi.

Các thiếu nữ nhìn thấy thiếu niên tự động chặn đi mọi ồn ào chung quanh mình rốt cuộc ngẩn mặt lên.

"Tê."

Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng hít sâu vào.

Ban nãy thiếu niên cúi đầu, cho nên nhìn không rõ dung mạo hắn lắm, nhưng lúc này đây vừa mới ngước lên.

Đã khiến người quên cả hô hấp.
·
9.

Dung nhan của thiếu niên hiện ra, đó là một gương mặt kinh diễm kiểu gì.

Chỉ nhìn thôi mà trái tim đã muốn nhảy loạn.

"Cậu ta là Vưu Tư!"

Lúc này, trong đám đông có tiếng người bật thốt.

"Vưu Tư! Đúng đúng đúng, mình biết, giáo thảo ban 5!"

"Thì ra là cậu ta."

"Mami ơi, cậu ta đẹp trai không còn thiên lý luôn a."

"Xi xi xi."

"Cậu nhưng chờ đi, có càng soái hơn nữa!"

Người nào đó vừa mới nói xong, thiếu niên vốn đang ngẩn đầu nhìn chiếc xe thể thao bỗng dời mắt qua, liếc nhìn về phía người nọ.

Đôi mắt màu hổ phách không mang theo bất cứ cảm xúc gì, nhưng vừa bị hắn nhìn đã thấy mình thoắt cái như dấn thân vào địa ngục.

"A!"

Đám đông vang lên một chuỗi tiếng thét dài chói tai.

Đồng tử của thiếu niên dần sâu hút, âm lãnh vô tận.

Lúc này, trên đỉnh đầu thiếu niên phủ xuống một tầng bóng râm.

Thiếu niên ngước nhìn lên, thì thấy một thanh niên cử chỉ ưu nhã đang đứng trước mặt.

Môi anh ta vểnh lên một độ cong hoàn mỹ không tì vết, tự phụ ưu nhã như quý tộc ở thế kỷ trước, người này làm gì cũng hết sức ưu tú.

Anh ta vừa xuất hiện, tức khắc ánh mắt của một nữa số người đã bị cuốn theo, thời gian như thể lắng đọng chung quanh anh.

Mộ Ngôn liếc nhìn Vưu Tư một cái, thấy cậu ta mặt không cảm xúc, trông thấy cô ánh mắt cũng vẫn bình tĩnh chẳng thay đổi gì.

Cô nhướng mày, đây là làm sao nữa?

Tính cách của Vưu Tư âm tình bất định, có thể có nét đáng yêu ở tuổi hắn, nhưng cũng có sự nguy hiểm và cường đại không thuộc về lứa tuổi này.

Lãnh khốc là thế.

Chỉ là một mặt ấy, chưa bao giờ biểu hiện ở trước mặt của Mộ Ngôn mà thôi.

Bất quá ——

Mộ Ngôn lấy ra một quả cà chua hình dáng xinh đẹp, màu sắc đỏ au.

"Thiếu gia, đi thôi."

Giọng nói đặc biệt trầm bỗng từ tính của thanh niên vang lên, để người nghe thấy như tắm mình trong gió xuân.

Một quả cà chua lớn đặt ở trước mặt của Vưu Tư.

Quả nhiên, lập tức thấy thiếu niên ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi quả cà chua.

Quả cà chua bị huơ huơ ở trước mặt, ánh mắt của thiếu niên cũng xoay chuyển theo quả cà chua.

Là vampire thì không thể ngăn trở niềm yêu thích với cà chua.

Chúa tể hệ thống: 【......】 nó cũng chưa từng thấy ký chủ nào dùng quả cà chua đùa giỡn nam nhân nhà mình như thế!

Vừa lúc thiếu niên muốn duỗi tay đến lấy, thì Mộ Ngôn đột nhiên thu hồi quả cà chua, đi qua đứng sau lưng Vưu Tư.

Một tay đặt lên ngực trái, khom người, xem như lễ phép hành lễ.

Vưu Tư rời mắt đi, nhìn người đứng ở trước mặt.

Người này không phải ai khác, chính là nam chính, Trì Mộ.

Lại nói tiếp, xuất diễn tình cảm của nam và nữ chính còn là diễn ra ở trong trường học nữa.

Mà không khéo, ngôi trường mà Vưu Tư đang đi học này, hết sức phức tạp.

Huyết tộc cùng huyết săn đều có đủ.

Tuy nhiên, bình thường chỉ có huyết tộc thực lực hùng mạnh mới dám quang minh chính đại đứng ở trước mặt huyết săn thôi.

Tỷ như Trì Mộ, tỷ như Vưu Tư.

Tự nhiên, cấp bậc của Vưu Tư cao hơn Trì Mộ gấp không biết bao nhiêu lần.

Trì Mộ là một huyết tộc ưu nhã, ngôn ngữ và hành vi hơi giống với khí chất hồ ly của Mộ Ngôn.

Nếu lấy phong cách mà nói, thì đại khái là chung một phong cách với Mộ Ngôn, ôn nhu phúc hắc.

Trì Mộ trước là bày tỏ sự tôn kính với Vưu Tư, nói chuyện cũng không thể bắt bẻ được một chút.

Nội dung đại loại là mời Vưu Tư đến tham dự yến hội của hắn.

"Đây sẽ là một buổi tiệc rất kích thích."

Trì Mộ cười như không cười mà nói.

Ánh mắt lia nhanh qua người của Mộ Ngôn, nụ cười trên khuôn mặt càng không rõ ý vị.

Quản gia bên cạnh Vương đây, cũng không biết là Vương nghĩ thế nào.

Đặt một huyết săn quang minh chính đại ở bên mình, còn cho hắn địa vị dưới một người, trên vạn người trong huyết tộc.

Ở trong huyết săn, mức độ nổi tiếng của Đường Kha có thể nói là, chỉ cần là huyết săn thì không ai không biết đến Đường Kha.

10.
Tất nhiên, ở trong huyết tộc Mộ Ngôn cũng siêu nổi.

Chỉ cần là huyết tộc, thì tức sẽ hận Mộ Ngôn.

Nhân loại này dựa vào Vương chống lưng, cứ tùy ý làm bậy, muốn gì là làm đó!

Hơn nữa!

Rõ ràng đã là huyết tộc quản gia, vậy mà còn dám trà trộn vào trong huyết săn của nhân loại?

Có phải tìm chết hay không?

Nhóm huyết tộc muốn đi diss con người âm hiểm xảo trá này.

Kết quả......

Cái đuôi nhỏ bị người này túm gọn.

Một số huyết tộc quyền quý thiếu chút nữa không bùng nổ, mẹ nói nhân loại này từ nơi nào bắt được cái đuôi nhỏ của bọn họ.

Thế nên, nhóm huyết tộc bị quản gia của Vương túm cái đuôi nhỏ, nghẹn khuất không thôi, rồi lại giận mà chẳng dám nói gì.

Rõ ràng là con chíp hôi, vậy mà không có huyết tộc nào dám chân chính đi giết con hàng này.

Một nhân loại sống so với huyết tộc quyền quý còn muốn quyền quý hơn nữa, bảo huyết tộc làm sao có mặt mũi nói ra bên ngoài?

Thiếu niên lãnh đạm uhm một tiếng, cũng không biết có phải đáp ứng hay không, thái độ không tỏ rõ.

Trì Mộ cũng không dám hỏi thêm, chỉ gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa.
·
Bầu không khí quỷ dị lẩn quẩn bên trong xe.

Mộ Ngôn một bên lái xe, một bên thông qua kính chiếu hậu nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ăn cà chua.

Lúc này Vưu Tư đã tháo mũ xuống, mái tóc bạc xoã trên lưng ghế, trải xuống trường bào tôn quý màu đen có hoa văn phục cổ, trên vai trái, đeo một ghim cài áo màu bạc.

Ghim cài áo thoắt ẩn thoắt hiện.

Qua một lát, thiếu niên tuỳ tay bóp nát quả cà chua đã héo, quả cà chua trong tay liền hoá thành tro bụi.

Thiếu niên cơ hồ không có dao động nội tâm gì.

Dù có cảm ứng tâm linh, nhưng chỉ khi cảm xúc có dao động rõ ràng, Mộ Ngôn mới có thể cảm giác được trong lòng Vưu Tư suy nghĩ gì.

Tâm cơ boy này, lòng dạ sâu hơn biển, cơ bản chẳng có độc thoại nội tâm gì cả.

Tới lâu đài, thiếu niên sãi chân dài, đi ở đằng trước Mộ Ngôn.

Không nói tiếng nào, quẩn quanh người là một luồng áp suất thấp, để người toàn thân run rẩy.

Đây là lại làm sao nữa?

Mộ Ngôn hiểu không nổi tâm tư thâm trầm của Vưu Tư, cũng lười đi hiểu, thế nên đưa Vưu Tư đến trước cửa phòng thì định đi ngay.

Nhưng thiếu niên thân hình bỗng dừng lại ở trước cửa.

Mộ Ngôn đang muốn hỏi, bất thình lình, một luồng hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào bên trong da thịt, còn chưa kịp có phản ứng.

Cô đã bị người chặn ở trước vách tường.

Thiếu niên trước mặt, đồng tử không biết đã đổi sang màu huyết bao giờ, trong mắt lấp loé vẻ tà ác và yêu dị.

Ánh mắt thiếu niên có sự cố chấp và tính chiếm hữu.

Chiều cao của Vưu Tư so ra kém Mộ Ngôn một tý, hắn cơ hồ là ghì lấy cà vạt của Mộ Ngôn để Mộ Ngôn cong người xuống.

Đột nhiên không phòng bị bị chặn vách tường.

Chỉ một thoáng sửng sờ, thiếu niên đã sát lại gần Mộ Ngôn hơn.

Đôi mắt đỏ tươi màu máu phủ đầy vẻ âm trầm và chiếm hữu.

Chạm phải ánh nhìn khó hiểu của Mộ Ngôn, thiếu niên nghiêng đầu, chợt nở một nụ cười ngây thơ.

"Anh trai quản gia, tôi đói bụng."

Giọng hắn khàn khàn lười biếng, đôi huyết đồng như đá quý dần trở nên thâm thúy và yêu dị hẳn.

Như một cơn lốc xoáy muốn cuốn trôi người ta vào trong đó.

Không biết có phải do con mắt của Mộ Ngôn có vấn đề hay không, cô vậy mà cảm thấy, Vưu Tư hiện tại có thể sắc đẹp thay cơm rồi.

Nhìn môi hắn đỏ một màu như nhuộm máu, diễm lệ mà mị hoặc.

Trong đầu Mộ Ngôn bỗng dưng hiện ra hình ảnh nụ hôn, ở vị diện trước...

Quý Lan Âm đỏ mặt, đôi mắt long lanh, hơi thẹn thùng giống như đang ăn khớp với dáng vẻ của thiếu niên hiện giờ.

Đồng tử của Vưu Tư sâu thẩm, khóe môi nhoẻn một nụ cười thực hiện được mưu đồ, hắn nhón chân muốn kê sát vào Mộ Ngôn.

Đầu nghiêng nghiêng, tới gần cổ của Mộ Ngôn.

Hắn há miệng nhe răng, hai chiếc răng nanh trắng bóng, sắc nhọn trồi ra.

[Ta vừa mới xong việc, cũng còn hơi bận, nhưng có thể 1-2 hôm update 5 chương cho các nàng. 😁Bất quá nói trước, truyện nì là CỰ HỐ, tác giả đã tạm ngưng nên cẩn thận trc khi nhảy các t.iu nhá~]
[Có việc gì coá thể pm riêng ta, ta hok check nổi comments đâu các t.iu nhá 😂]
[1 số nàng muốn cùng dịch, ta hok recommend cùng dịch truyện nì bởi vì đây là HỐ, vs cả còn 1 số truyện khá hay, nàng nào có tgian có thể l.hệ ta, lấy link về dịch cho mọi ng cùng đọc nhá. 💜]
[Tuy truyện là cự hố, nhưng vẫn mong các tiểu tiên nữ vẫn thích cái hố nì nhá. Vì bít đâu 1 ngày t.giả sẽ trở lại. 🙃]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro