Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.
Quý Lan Âm chạy nhanh trốn Thẩm Bạch xong, lánh trong một con hẻm nhỏ, nhìn chân mình bị té rạn xương.

Hắn cắn nhẹ môi.

Hơi tức giận nhặt lấy hòn đá trên mặt đất ném lên vách tường đối diện.

Mạch não của Quý Lan Âm khác với người thường, hắn đầu tiên nghĩ đến không phải là người đó cứu hắn, mà là người đó đã ôm hắn.

Thê chủ của hắn còn chưa ôm hắn,
đã bị một nữ nhân xa lạ ôm.

Quý Lan Âm nghiến răng, cúi đầu nhìn mắt cá chân mình hơi sưng lên, mặt nhăn nhó như bánh bao chiều.

Hắn về nhà bằng cách nào?

Đang trong suy tư, trước mắt hắn xuất hiện một đôi chân, Quý Lan Âm ngước đầu.

Chạm phải khuôn mặt ôn nhu của Mộ.
Hắn kinh hoảng tại chỗ, cứ thế sửng sờ ngước nhìn cô.

Hắn hơi hếch môi, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Ngôn sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Mộ Ngôn ngồi xổm xuống, cầm bàn chân trắng nõn không tính quá to của hắn, chạm vào có hơi mềm mại.

Cô véo nhẹ một cái thì nghe Quý Lan Âm a một tiếng.

"Rất đau?" Mộ Ngôn nhỏ nhẹ hỏi.

Ánh mắt Quý Lan Âm lập tức đong đầy nước mắt, ấm ức gật đầu, "Đau."

Mộ Ngôn vỗ vỗ đầu hắn, sau đó quay lưng về phía hắn, vỗ vỗ lên vai mình, "Lên, ta cõng chàng."

Mắt Quý Lan Âm đầu tiên sáng ngời, rồi tức thì ảm đạm, giọng hắn nghe còn có vẻ khàn khàn, đau, "Không cần."

Mộ Ngôn hẳn đã bị Thẩm Bạch bế Quý Lan Âm khi nãy kích thích, rất hiển nhiên, không tin mình cái thân này ngay cả nam nhân cũng cõng không nổi.

Nên cô không màng phân trần, trực tiếp kéo Quý Lan Âm lên lưng mình.
Nhúc nhích chân, nhỏm mình một cái...

Cõng không nổi.

Chúa tể hệ thống: 【 Mau xem, Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta muốn bắt đầu nhỏm người! Cô ấy nhỏm dậy! Không nhỏm nổi! 】

【 Giờ thì có vẻ xấu hổ rồi đây, nhưng Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta vẻ mặt trước sau bình tĩnh, phải chăng cô ấy sẽ thử lại lần nữa! Mau nhìn! Mau nhìn! Cô ấy lại nhỏm! Lại nhỏm rồi! Lần này...... Nga, cô ấy vẫn không cõng nổi nàng dâu nhà mình. 】

Mộ Ngôn giữ vững nụ cười nhạt.

Chúa tể hệ thống: 【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta giờ phút này vẫn giữ nụ cười! Cô ấy sẽ cõng cho bằng được nàng dâu hay là sẽ thả xuống......】

Chúa tể hệ thống còn chưa nói hết câu, Mộ Ngôn đã chặn nó.

Giọng nói thoáng vẻ điềm nhiên, "Shut up. ( câm miệng )"

Cuối cùng vẫn là Quý Lan Âm thiện giải nhân ý ôm lấy cổ Mộ Ngôn, nhỏ nhẹ nói, "Thê chủ, ta tự đi được mà."

Hắn cụp mắt leo xuống người Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn xác thật không cõng nổi Quý Lan Âm, đây là một vấn đề hết sức lúng túng.

Mộ Ngôn sợ Quý Lan Âm nghĩ cô ngại hắn nặng, sờ cái mũi, nhỏ tiếng nói, "Không phải do chàng nặng, tại ta cõng chàng không nổi."

Quý Lan Âm vừa định vịn tường mà đi, nghe Mộ Ngôn nói, chân lảo đảo.

Hắn đen mặt quay sang nhìn Mộ Ngôn, "Nàng chê ta nặng!?"

Mộ Ngôn: "......" Cô không phải ý đó.

Nhưng mà rất rõ ràng, Quý Lan Âm không nghe.

Một hồi sau ——

Mộ Ngôn dìu cánh tay Quý Lan Âm, hai người chậm rãi mà đi.

Quý Lan Âm siêu hung, "Tại sao nàng ở đây."

Mộ Ngôn: "Đi theo chàng tới."

"Vậy nàng có thấy ta bị người ta phi lễ không?"

Mộ Ngôn âm khí mịt mù, "Thấy."

Mới vừa nói xong, đầu cô đã bị gõ nhẹ một cái.

Mộ Ngôn mặt dại ra.

Ngước lên thì thấy Quý Lan Âm đỏ hồng hốc mắt, hắn cơ hồ vừa nói vừa nức nỡ, "Ta muốn nàng bế về!"

Hai người đi trên con đường nông thôn nhỏ, chậm rãi đi từng bước chân.

Ráng chiều hoàng hôn chiếu xuống người họ, kéo dài chiếc bóng của cả hai.

Mộ Ngôn im phăng phắc một chập, gió lạnh thổi qua, làm vọng lại âm thanh của cô, "... Được."

*
Nam chủ có lẽ không lợi hại lắm.
Nhưng hắn cố chấp chuyên nhất nha.

22.
Kỳ thật yêu cầu này, có lẽ vĩnh viễn không thực hiện được.

Bởi vì Mộ Ngôn hiện tại chỉ là con chip bông, cần dược để treo mạng.

Ngày hôm sau, vấn đề tới ——

Mộ Ngôn và Quý Lan Âm ở trên giường ngó nhau một hồi lâu.

Quý Lan Âm định xốc chăn lên thì lại bị Mộ Ngôn nhấn lại.

Hai người nhìn nhau mãi một lúc nữa, Quý Lan Âm mở miệng, "Ta muốn xuống giường."

Mộ Ngôn một tay ấn chăn, nét mặt nhàn nhạt, "Uhm, chàng cứ việc muốn đi."

Quý Lan Âm:???

Hắn trợn tròn hai mắt, lom lom nhìn nữ tử ôn nhu như ngọc trước mặt.

Một hồi sau, hắn hơi bậm môi, chau mày, "Không, ta muốn đi xuống."

Mộ Ngôn không động đậy, cười như không cười nhìn hắn.

Thực tế, nếu Quý Lan Âm cương lên, Mộ Ngôn hoàn toàn không cản nổi, nhưng nề hà Quý Lan Âm bị Mộ Ngôn nắm tử mệnh trong tay.

Mí mắt Quý Lan Âm giật giật nhìn gót chân sen của mình bị Mộ Ngôn cầm trong tay, hắn không thể nhịn được muốn lôi cái người trước mặt ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.

Nhưng cái chân sưng sưng bị Mộ Ngôn nắm trong tay, véo nhẹ, Quý Lan Âm hít sâu một hơi, nét mặt trắng bệch.

Hắn trừng mắt với Mộ Ngôn, "Nàng muốn sao?"

Mộ Ngôn điềm nhiên nhìn hắn, hỏi ngược lại "Chàng muốn sao?"

Quý Lan Âm mím môi không nói lời nào.

Hắn hất nhẹ đầu qua, hắn nếu lưu lại nhà thì không có tiền mua thuốc cho Mộ Ngôn.

Đại phu đã nói, thuốc một ngày cũng không thể dừng.

Mộ Ngôn nghe được suy nghĩ trong lòng Quý Lan Âm, đôi mắt lấp láy, nhẹ nhàng ôm lấy Quý Lan Âm, "Chàng không cần lo chuyện tiền bạc."

Quý Lan Âm nghe Mộ Ngôn nói, quay đầu lại nhìn Mộ Ngôn.

Hắn đã bị Mộ Ngôn câu vào trong lòng, khoảng cách với Mộ Ngôn rất gần.

Lặng thinh không nói chuyện.

Cuối cùng, hắn lấy lại giọng nói, "Ta chưa từng hỏi nàng từ nơi nào tới."

"Không biết nàng ở đâu đến, tuy nhiên ta không dám hỏi."

Quý Lan Âm gục đầu xuống.

Mộ Ngôn đưa mắt nhìn hắn, "Ta từ trên trời rơi xuống."

Quý Lan Âm: "......"

Thần con mẹ nó từ trên trời rơi xuống, hắn nhìn giống ngốc tử không?

Quý Lan Âm mặt sắp đen thì nghe Mộ Ngôn chậm rãi nói, "Ta không cha không mẹ, sẽ không rời khỏi chàng."

Thế là Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi bịa chuyện xưa cho Quý Lan Âm nghe.

Quý Lan Âm chớp chớp mắt, nghe Mộ Ngôn nói đến nhập thần, thoáng chốc cũng quên luôn mình muốn ra ngoài.

Một hồi lâu sau, môi Mộ Ngôn điềm nhiên nói một câu, "Chuyện tiền bạc chàng không cần phải lo."

Cô rớt từ trên cao xuống bị thương, có chúa tể hệ thống trị liệu, đã muốn khỏe hẳn.

Lẽ dĩ nhiên, cái khỏe này cũng chỉ giới hạn ở, cô sẽ không yếu ớt như trước, không ra khỏi phòng được, không rời giường được mà thôi.

Người khỏe rồi, có thể ra ngoài, chúa tể hệ thống liền bắt đầu thúc giục Mộ Ngôn làm chuyện đại sự.

Mộ Ngôn tùy tiện bịa chuyện tự khen mình, khen mặt không đổi sắc, hoàn toàn không thấy có gì không ổn.

Làm Quý Lan Âm vẻ mặt sùng bái.

Hắn chớp chớp mắt to trong veo, "Nói vậy, thê chủ nàng biết làm ruộng kiếm tiền?"

Mộ Ngôn mới vừa uống nước vô miệng, phụt một tiếng phun thẳng ra ngoài.

"Làm, làm ruộng?"

Cô làm ruộng mần chi?

"Đúng vậy, địa chủ trong thôn đều là thu thuế ruộng, mướn người trong thôn thay hắn cày cấy, kiếm rất nhiều tiền."

Mộ Ngôn: "......"

Làm ruộng, làm địa chủ có thể cứu vớt thiên hạ thương sinh, thống nhất quốc gia sao?

Mộ Ngôn không khỏi tưởng tượng, ở trên chiến trường, cô cầm một cây cuốc.

Nghiêm trang cho bọn lính tẩy não —— "Các đồng chí, làm ruộng tốt, làm ruộng diệu, làm ruộng khỏe kêu oa oa, làm ruộng thế giới hoà bình!"

Đây có lẽ là một chủ ý không tồi...

Bị Quý Lan Âm làm lạc đề, một thoáng mới quay lại.

Mộ Ngôn mí mắt giật giật, "Làm ruộng gánh nặng đường xa."

Cô không chơi chuyên mảng ấy.

Không biết, dốt đặc cán mai.

"Vậy thê chủ biết làm gì?" Quý Lan Âm chớp đôi mắt nhìn cô.

"Nhà của chúng ta chỉ có mỗi mẫu ruộng đó thôi."

Mộ Ngôn: "......"

Thần con mẹ nó mỗi mẫu ruộng, cô chưa chơi cày ruộng bao giờ a!

23.
"Không làm ruộng." Thao tác cấp cao như vậy, đợi về sau cô tìm cái trường học đi.

Mộ Ngôn một cái đầu cụng qua, Quý Lan Âm ăn đau ôm trán, thấy Mộ Ngôn đứng dậy.

"Nàng đi đâu?"

Mộ Ngôn tạm ngừng bước, nhướng mi, giọng hơi khẽ cười nói, "Kiếm ngân phiếu cho chàng."

Nữ tử vành môi hơi nhoẻn, mi mực như họa, trông càng ôn hoà.

Quý Lan Âm nhìn không khỏi ngây người, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Mộ Ngôn đã sớm đi rồi.

Quý Lan Âm: "......"

Từ từ!

Nàng biết đường đi hồi nào hả!

"Mộ Ngôn!" Quý Lan Âm gấp đến kêu lên một tiếng, nhưng không được bất cứ hồi đáp gì, còn ngã từ trên giường xuống đất.

"......"

Quý Lan Âm gượng dậy, chậm chạp nhìn thoáng qua chân mình.

Cơn đau thấu xương khiến mặt hắn trắng bệnh, có điều lông mày hắn không mảy may chau lại.

Người xem hắn khóc đã không ở, nước mắt rơi cũng không hề ý nghĩa.

Trẻ con biết khóc có kẹo ăn, đó là Quý Lan Âm lẻ loi một mình lớn lên, tự ngộ ra.

Chân Quý Lan Âm xác thật không thể hoạt động, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ở nhà đợi Mộ Ngôn về.

Tất nhiên, nổi bất an lại lặng thinh mà len lỏi nơi đáy lòng.

Hắn vẫn sợ, sợ Mộ Ngôn sẽ bỏ lại hắn.
*
Lần trước Mộ Ngôn cùng mấy gia đinh làm tốt quan hệ, mấy gia đinh cũng có một số bằng hữu khác.

Gia đinh nhà địa chủ gia nuôi đều là một đàn đáng yêu sùng văn thượng võ.

Thích cùng Mộ Ngôn nói chuyện phiếm.

Lúc Quý Lan Âm không ở nhà, cũng thường hay đến tìm cô.

Quý Lan Âm lần trước bổ đầu nữ nhi nhà địa chủ, địa chủ tự nhiên không có khả năng không tìm đến cửa.

Nhưng phát hiện chỉ có Mộ Ngôn.

Cố tình Mộ Ngôn lại giả bộ thế ngoại cao nhân, cộng thêm, địa chủ này cũng không phải người bình thường.

Sau một phen giao du, địa chủ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Còn mở cho Mộ Ngôn một cánh cửa.

Địa chủ: "Cô nương tài hoa là thế, nếu có thể đến phủ, giáo dục nữ nhi không nên thân của ta, cảm kích không gì bằng."

Mộ Ngôn: "Tự nhiên tự nhiên."

Nhà địa chủ này họ Hoàng, nữ nhi lúc trước trêu ghẹo Quý Lan Âm, tên là Hoàng Diệp Toàn.

Hoàng Diệp Toàn không học vấn không nghề nghiệp, hàng ngày cũng chỉ lên phố trêu chọc nam tử trên đường.

Nàng ta lớn lên da dầy thịt béo, một thân thịt mỡ làm nhoè đi ngũ quan.

Và hiện tại —

Nam tử nhà họ Hoàng đang rụt rè ngượng ngịu hỏi thăm ngũ hành bát tự của Mộ Ngôn, tên họ là gì, nhà ở nơi đâu.....

Mộ Ngôn một tay chấp sau lưng, trong tay không biết từ đâu ra cây quạt gấp, điềm nhiên cười, để cho nam tử đó mặt lại đỏ hơn.

Mộ Ngôn tức thì thu hồi nụ cười, "Trong nhà đã có phu lang."

Nghe xong lời này, nam nhân mặt trắng bệch, nhây nhây môi, ném túi tiền lên người Mộ Ngôn, "Ngươi người này sao tự luyến thế, nhân gia nhưng đâu nói có ý với ngươi."

Nam tử kia hung hăng nguýt Mộ Ngôn một cái.

Sau đó dậm chân, hẩy mông hẩy mông rời đi.

Mộ Ngôn: "......"

Bỗng dưng cô cảm thấy, ở trước mặt nhi tử nhà địa chủ, bộ dáng dậm chân dỗi bỏ đi của Quý Lan Âm, giống như học trộm mà không thành công vậy.

Con trai nhà địa chủ nhất cử nhất động, quả thực là tiêu chuẩn tiểu thư khuê các...

Mộ Ngôn bị sét đánh đến trong chín ngoài khét, hoàn toàn trụi thành tro.

Không so sánh thì không có tổn thương, hiện giờ cô có phải nên may mắn Quý Lan Âm đi đường còn chưa lắc mông hay không?

Hoàng Diệp Toàn ngó bộ dạng Mộ Ngôn, khuỷu tay huýt Mộ Ngôn một cái, giọng điệu khinh thường, "Chỉ ngươi mà còn trong nhà có phu lang, ngươi không phải chưa chạm qua nam nhân sao?"

Mộ Ngôn bị huýt lui về sau mấy bước, hơi há miệng, cổ họng ngứa nhẹ.

Cô che môi ho vài tiếng, điềm nhiên liếc Hoàng Diệp Toàn, "Làm phiền Hoàng tiểu thư lại chạy thêm ba vòng nữa."

Mộ Ngôn thản nhiên cười, "Hoàng tiểu thư còn nói chuyện được, là còn sức."

Hoàng Diệp Toàn: "......" Muội, con ma ốm chết tiệt!
*
24.
Hoàng Diệp Toàn nương nàng ta cũng là người nhìn xa trông rộng, biết con gái mình thật sự quá béo rồi.

Lúc trước cũng từng nghĩ để nàng ta giảm béo, nhưng nề hà nữ nhi quá lì, hoàn toàn không nghe lời.

Nhưng cũng không hiểu vì sao, Hoàng Diệp Toàn tuy ghét Mộ Ngôn, nhưng lại rất nghe lời Mộ Ngôn nói.

Nàng ta giờ trên đầu hãy còn quấn băng gạc, đã bị Mộ Ngôn tra tấn.

Thịt mỡ cả người nàng ta, chạy là bắt đầu rung lên, nhưng hiện tại thế đạo không yên bình, ai biết mấy tên quan binh đó khi nào lại đến bắt người?

Vì giúp nữ nhi mình về sau chạy trốn nhanh hơn một chút, giảm béo từ giờ phải bắt đầu thôi.

Vùng hương dã xa xôi hẻo lánh thế này, tiên sinh dạy học cũng chả có mấy ai, có mấy cái mà trong bụng cũng đựng toàn là bùn đất.

Hoàng Diệp Toàn nương nàng rất rất cao ngạo, chướng mắt đám tiên sinh đó.

Giờ Mộ Ngôn thoạt nhìn trông có vẻ thư sinh văn nhược, là cái loại vào kinh đi thi, trong bụng cũng chứa ít mực nước.

Còn biết tý võ công.

Nên Hoàng Diệp Toàn nương nàng bèn tiêu số tiền lớn mời Mộ Ngôn về.

Địa chủ: Ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền.

Địa chủ này cũng người ngốc, trừ có cái nữ nhi rất biết phá sản ra, thì cũng chẳng giống địa chủ ác ôn ở điểm nào.

Bằng không đám gia đinh cũng sẽ không dễ nói chuyện như thế.

Địa chủ ở nhà một ngày, thấy con gái nhà mình dốc lòng tiến tới như thế, địa chủ nhưng vui nha mừng nha.

Thế nên tay vung lên, cho Mộ Ngôn một tấm ngân phiếu.

Địa chủ nhìn Mộ Ngôn, "Toàn Cơ tiên sinh thân thể trông có vẻ không tốt a, Quý Nhị Ngưu tình hình ta cũng hiểu đôi chút."

Quý Nhị Ngưu...

Mộ Ngôn rùng mình, hồi tưởng lại Quý Lan Âm câu kia ——

Người trong thôn yêm đều kêu yêm Nhị Ngưu...

Này nguyên lai không phải nói đùa.

Mộ Ngôn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt cao thâm khó đoán như cũ.

"Cái này thì không nhọc ngài lo lắng, ta trong lòng hiểu rõ."

Địa chủ gật đầu.

Nhìn nhìn Mộ Ngôn, nhịn không được nói, "Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, ta nghe nói thôn lân lân lân lân cận rất nhiều nữ đinh đã bị bắt đi tham gia quân ngũ."

"Không biết khi nào đến phiên chúng ta nơi này, ngươi thân thể này..."

Địa chủ nhìn quét Mộ Ngôn một cái, "Tuyển tự nhiên là không tuyển trúng, phu lang nhà ngươi ngược lại không cần lo lắng."

Tuyển không trúng......

Chúa tể hệ thống: 【 tuyển không trúng!!!?

Không phải đâu, tuyển không trúng còn chơi tòng quân cứu vớt hoà bình thế giới sợi len a!

Địa chủ lấy lòng nhìn Mộ Ngôn, "Diệp Toàn nhà chúng ta nhìn đã biết ngốc, nếu tiên sinh có thể giúp Diệp Toàn nhà ta..."

"Ta sẽ cho người an bài tốt cho phu lang nhà ngươi."

Địa chủ ý tứ bày ngay ra đó, chính là đến lúc đó, muốn Mộ Ngôn đi chung với Diệp Toàn.

Làm tham mưu, nếu có thể trợ Diệp Toàn lập công thăng quan càng tốt.

Đa số tướng quân đều từ trong quân mà ra đó thôi.

Đối với việc này, Mộ Ngôn chỉ cười nhẹ, "Xem lại đi."

Lời này, tuy ba phải cái nào cũng được, lại khiến địa chủ hai mắt sáng ngời.

Có hấp dẫn.

Địa chủ lại nhét cho Mộ Ngôn một tấm ngân phiếu, "Cho ngươi, điều dưỡng tốt thân mình."

Mộ Ngôn cùng địa chủ nhìn nhau.

Địa chủ ném qua ánh mắt ngươi hiểu mà.

Mộ Ngôn ra dáng ra hình đáp lại bằng ánh mắt ta hiểu ta đã hiểu.

Địa chủ: Tiểu muội nha không tệ, có nhãn lực!

Mộ Ngôn từ nhà địa chủ trở về thì trời đã chạng vạng tối.

Đồng thời còn dẫn theo đại phu.

Quý Lan Âm vừa mới đỡ tường định đi uống nước thì thấy Mộ Ngôn, ánh mắt rạng ngời.

Giang hai tay đang muốn ôm Mộ Ngôn.

Đôi mắt lại thấp thoáng thấy đại phu đứng ở phía sau vẻ mặt hơi xấu hổ.

Đại phu này là một nam tử.

Quý Lan Âm không hiểu nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn đón được Quý Lan Âm, chỉ chỉ chổ chân sưng của hắn.

"Nối xương."

Đại phu phía sau phối hợp cho Quý Lan Âm một nụ cười ôn nhu.

25.
Có tiền rồi, Mộ Ngôn mang Quý Lan Âm lên trấn ở, có sẵn tiền, Mộ Ngôn mua cho Quý Lan Âm rất nhiều quần áo đẹp.

Cũng không trang điểm xấu cho Quý Lan Âm nữa, hiện tại Quý Lan Âm, không coi như khuynh quốc khuynh thành, nhưng càng nhìn càng đẹp.

Phù hợp thẩm mỹ về nam tử ở nữ tôn quốc, mới nhìn là loại hình ôn nhu đáng yêu.

Nhưng tính cách thì lại nóng bỏng như lửa.

Lúc nên hung, siêu hung.

Hoàng Diệp Toàn đã biết nàng dâu của Mộ Ngôn chính là người trước kia nàng ta đùa giỡn, sờ sờ gáo mình, nơi đó hãy còn thấy đau.

Nàng ta ấp úng nói, "Ngươi phu lang cũng quá hung đi, không phải sờ tay thôi sao, vậy mà bổ gáo ta luôn."

Sờ tay...

Mộ Ngôn mỉm cười, ôn hoà bảo Hoàng Diệp Toàn lại chạy thêm mấy vòng nữa.

Liên tục vài tháng như vậy, Hoàng Diệp Toàn đã có biến hoá kinh người.

Mỗi lần Mộ Ngôn ở bên cạnh vừa uống trà vừa giám sát Hoàng Diệp Toàn giảm béo, cộng thêm nghiêm trang tẩy não.

Thì Quý Lan Âm đợi ở bên cạnh, hai tay nâng cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mộ Ngôn.

Trong đầu cuồng spam.

Thê chủ sao lại ưu tú như vậy.

Thê chủ sao có thể đẹp đến thế...

Tiểu mê đệ điên cuồng của thê chủ đã online......

Làn tin nhắn thông qua cảm ứng tâm linh truyền tới Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn: "......"

Tiểu tử này nội tâm diễn sao nhiều như thế.

Mỗi ngày mỗi tiêm nhiễm, Quý Lan Âm thế nhưng cũng học được một ít mực nước.

Muốn nói Quý Lan Âm bất đồng với các nam tử khuê các chổ nào, đó là hắn không biết thêu thùa, không biết nấu cơm, nhưng nữ nhân nên biết, hắn tất cả đều có thể làm.

Sức cũng rất trâu.

Lúc vui vẻ, thế nhưng bế hẳn Mộ Ngôn lên.

Ngày hôm nay.....

Địa chủ và Mộ Ngôn nói chuyện, Quý Lan Âm ở sau cửa lắng nghe.

Địa chủ: "Ta nghĩ không quá mấy ngày, quan binh sẽ đến trấn này chiêu binh."

"Nhưng thật ra chờ đến, ngươi nhưng minh bạch?"

Địa chủ phải thay con gái không nên thân của mình tính toán.

Chí ít Mộ Ngôn thoạt nhìn có vẻ trí thông minh online, mà nữ nhi ngốc nghếch của bà ta thì một cọng gân cái gì cũng chẳng biết.

Mộ Ngôn không cự tuyệt loại chuyện đôi bên cùng có lợi.

Hoàng Diệp Toàn yêu cầu một tham mưu, mà Mộ Ngôn cần chính là, Hoàng Diệp Toàn tư chất có thể luyện võ.

Hoàng Diệp Toàn nhân phẩm còn tạm ổn, tuy yêu thích nam sắc, nhưng trọng tình nghĩa.

Vừa hay bù đắp cho chổ thiếu hụt của Mộ Ngôn.

Sức chiến đấu cọng bún bằng 5 nha!

Thấy Mộ Ngôn nhẹ như bẫng mà đáp ứng, địa chủ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vỗ vỗ vai Mộ Ngôn, rồi xoay người đi ra ngoài.

Quý Lan Âm nghe rõ hết thảy, hắn từ sau cửa bước ra.

Đôi mắt mỗi thời mỗi khắc đều tỏa sáng giờ phút này có vẻ hiu quạnh mấy phần.

"Nàng phải đi rồi, có phải không?" Quý Lan Âm ngữ điệu bình tĩnh.

Mộ Ngôn gật gật đầu.

"Ta muốn đi theo nàng."

Mộ Ngôn gật gật đầu.

"Ta biết nàng sẽ không đáp ứng..."

Khoan đã...

Tiếng nói Quý Lan Âm bỗng nhiên im bặt, hơi sửng sờ nhìn Mộ Ngôn.

"Nàng đáp ứng?!"

Mộ Ngôn gật gật đầu.

Quý Lan Âm suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra lý do để thuyết phục, kết quả còn chưa nói, Mộ Ngôn đã đáp ứng rồi.

Quý Lan Âm: "......" Hắn tổng cảm giác tiến triển có hơi sai sai.

"Sao lại không đáp ứng?" Hắn không đi theo, cô đi chổ nào cho được.

Thế nên, cuộc tranh chấp trong tưởng tượng của Lan Âm đã không còn, ngược lại cùng ngã xuống giường đàm luận làm sao để Quý Lan Âm thân nam tử được tuyển trúng.

"Ta, ta là nam tử, có thể đi theo nàng?"

Trong đêm khuya, giọng Quý Lan Âm yếu ớt vang lên.

"Không việc gì, chàng có thể mặc nữ trang." Trước ngực lại nhét vào hai cái bánh bao là ổn.

Quý Lan Âm: "......" Thê chủ, nàng có phải đã tính sẵn hết rồi không.

"Việc như thế không cần tính."

Quý Lan Âm: "......" Thê chủ là con giun trong bụng hắn sao?

"Vậy, vậy bị phát hiện thì có sao không?"

"Không sao, cùng lắm chết một chập thôi."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro